Cùng lúc đó, ở một diễn biến khác.
Dưới phòng khách xa hoa và rộng lớn của Lục gia, không khí căng như dây đàn tạo thành một tấm lưới vô hình bao phủ lên hai người đàn ông. Không ai nói với nhau câu nào nhưng cả hai người đều rõ, cơ sự gì khiến tình hình trong nhà ngày một nghiêm trọng hơn.
Lục lão gia nghiêm nghị nhìn con trai, ông cầm tách trà lên ngắm nghía những họa tiết chạm khắc lên đó.
Ngắm nghía một lúc thật lâu, ông sẵng giọng hỏi:
"Nào, nói đi. Ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi nhưng có lần nào con chịu nghe ta nói dù chỉ một lần chưa?"
Lục Nhất Minh ngồi đối diện bình thản như người mắc lỗi lớn đó không phải là mình, anh thong dong cầm ấm trà, tự rót cho mình một tách.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, sau khi thưởng trà anh điềm tĩnh trả lời. "Thưa bố. Đã gọi là chơi cổ phiếu thì sẽ có lúc được lúc thua lỗ, Hi Hạ có thua thêm một núi tiền thì con sẽ tự bỏ tiền túi ra đắp hộ cô ấy."
Như chỉ chờ con trai nói thế, Lục lão gia không hề có ý nể mặt con trai mình, ông cầm gậy phang vào vai Lục Nhất Minh một cái.
"Cái thằng bất trị này! Tức chết ta rồi! Con còn cho tiền nó nữa thì ra chuồng gà mà ở. Đừng về đây làm bẩn mắt ta!"
Bị đánh trúng một gậy rõ là đau, Lục Nhất Minh nhanh nhẹn bỏ tách trà xuống, tránh né nhát gậy thứ hai đang sắp sửa bổ thẳng vào người.
"Kìa bố, tức giận là hại sức khỏe! Sức khỏe không tốt thì sao có thể..."
"Ta chỉ có mỗi mình Lam Khanh là con dâu! Cái thứ không biết chui ra từ xó xỉnh nào kia đừng hòng trở thành con dâu ta! Nếu con tính dẫn nó về đây, ta sẽ đi ra vườn ngắt lá chuối để lót tay dắt hai đứa ra ngoài cổng, nghe rõ chưa?"
"Vâng, tai con không có bị điếc. Bố cằn nhằn mãi thế không thấy mệt ạ?"
"Mệt, nhưng ta vẫn phải nói cho biết, đừng để đến lúc ta cầm roi ta rượt hai đứa chúng bay thì lúc đó không biết ai là người mất mặt đâu."
Người mất mặt là bố chứ không phải con!
Lục Nhất Minh e hèm giả ho một cái nhằm ngăn dòng chữ láo lếu ở trên sắp nhảy vọt ra từ cáu mỏ hỗn của mình.
Lục lão gia hừ lạnh, ông ngồi trở lại chiếc ghế gỗ hình đầu rồng được chế tác tinh xảo từ loại gỗ đàn hương, giọng nói tuy còn nghiêm nhưng nghe vào thấy hòa hoãn đi rất nhiều.
"Không nhắc đến cái chuyện bực mình này, thế con đã nói với Lam Khanh về chuyện nhà ta sắp tổ chức bữa tiệc ở công ty chưa?"
Anh bất giác ngồi thẳng lưng, thái độ nghiêm túc và cung kính trả lời. "Theo lời chỉ dạy của bố con đã truyền lời tới tận tai cô ấy rồi ạ."
"Con bé nói thế nào?"
"Khanh không nói gì, nhưng con nghĩ là cô ấy sẽ đến."
Lục lão gia rất hài lòng vừa ý với đáp án này, nhưng ông nghiêm giọng quở trách. "Hừ, nó đến thật thì anh liệu hồn đối xử tốt với con bé. Ta không muốn tin tức vợ chồng hai đứa bất hòa bị truyền ra ngoài."
"Thế ngộ nhỡ cô ấy nhân cơ hội có bao con người ở đấy và thông báo việc bọn con sắp ly hôn thì bố tính sao?"
"Không bao giờ có chuyện đó xảy ra! Ta không cho phép! Và cả con cũng thế, để ta bắt gặp con quấn quýt với con bé kia là không xong đâu."
"Con sẽ làm như thế." Anh cầm tách sứ lên hớp một ngụm trà.
Nhìn ra biểu cảm khác lạ của con trai, Lục lão gia cảm thấy ngoài ý muốn. Ông rất ngạc nhiên khi thấy con trai hiếm khi để lộ biểu cảm trầm ngâm trên mặt nay lại thể hiện ra bên ngoài.
Ông tò mò, không nhịn được mà hỏi: "Ồ? Cái gì thế này? Rõ ràng hôm qua ta bảo con liên lạc với Lam Khanh, trông con không điền đạm như thế này. Đã có chuyện gì khiến con trai cứng đầu của ta thay đổi thái độ vậy?"
Lục Nhất Minh đáp ngay: "Đâu giống như bố nói. Chỉ là có một số chuyện con nghĩ thông suốt nên muốn thay đổi thôi."
"Con muốn thay đổi thì cũng quá trễ rồi. Sáng hôm kia, lúc ta cho gọi Lam Khanh đến đây con bé kiên quyết lắm. Nó là đứa có chủ kiến, một khi đã quyết định chuyện gì là không thay đổi. Bây giờ nó đòi ly hôn bằng mọi giá đấy, con đã hài lòng chưa?"
Lục Nhất Minh im lặng uống trà, cũng không thấy anh nói năng gì, bởi lẽ... anh là người rõ nhất lý do Lam Khanh rời đi. Trong hai năm sớm tối bên cạnh, cô làm rất tốt vai trò của một người vợ hiền lương thục đức. Tốt đến mức anh quên rằng hai người chỉ là hôn nhân trên một bản hợp đồng nào đó. Đến khi sự thật phũ phàng vả vào mặt, anh mới nhận ra tất cả chỉ là trò đùa của số phận.
Có kha khá nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu đồng loạt xảy đến cùng một lúc khiến anh không thể không hoài nghi mục đích sống của mình.
Lục lão gia đặt tách trà đang cầm trên tay, ông đứng dậy đi lên cầu thang.
Trước khi rời đi, ông không quên ném vài câu đầy ý tứ vào người con trai được ông cho là nông cạn mải mê chìm đắm vào biển tình. "Lúc người ta ở cùng không biết trân trọng, lúc người ta rời đi thì bày ra vẻ mặt tiếc hận cho ai xem? Đúng là có không giữ, mất đừng tìm."
Sau khi nghe bố bỏ lại mấy lời này, vẻ mặt Lục Nhất Minh trầm ngâm hơn trước.
Mọi việc anh tự có tính toán, đến khi sự thật ngã ngũ thì giải thích sau vẫn chưa muộn.