"Chỉ là tôi không tổ chức sinh nhật cho em, em tức giận như vậy làm gì?"
"Thanh Thứ Tang." Bóng tối trong phòng che khuất khuôn mặt Tần Tư Ngôn tối tăm không rõ, nhưng trong âm sắc trầm thấp không vui đã rõ ràng đến cực điểm.
Người ở đây ai cũng không dám nói chuyện, thậm chí tất cả đều cẩn thận nhìn nhau.
Tần Tư Ngôn không nói gì?
Bất lực?!
Phó Bạch lộ ra một mặt khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn thẳng vào mắt Thanh Thứ Tang.
"Nói xấu tôi rất thú vị?" Tần Tư Ngôn dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, vươn bàn tay to lớn đem Thanh Thư Tang kéo vào phòng riêng: "Tôi không nghĩ em phóng đãng như vậy, tôi còn không đưa được em lên đỉnh?"
Toàn thân Thanh Thứ Tang đều không thoải mái, cả người mất cảnh giác bị anh ta túm đến lảo đảo không ổn định, trực tiếp bị kéo ngồi lên đùi Tần Tư Ngôn.
Bị cậu nói như vậy thế mà lại không tức giận? Thanh Thứ Tang có chút kinh ngạc, nhưng cậu không muốn suy nghĩ nguyên nhân Tần Tư Ngôn khác thường, chỉ theo bản năng chống ghế ngồi để đứng dậy, lại bị Tần Tư Ngôn nhanh chóng ấn trở về.
"Tê..." Động tác quá lớn, liên lụy đến chỗ không nên liên lụy, Thanh Thứ Tang nhíu mày lớn tiếng: "Buông tay! "
"Chỉ là tôi không tổ chức sinh nhật cho em, em tức giận như vậy làm gì? " Tần Tư Ngôn khẽ nắm cằm Thanh Thứ Tang, mặt họ cách rất gần, tạo ra một bức tranh cực kỳ mập mờ.
Mùi thuốc lá cứ như vậy mà xông thẳng vào mũi Thanh Thứ Tang, cậu lui người lại, trong đôi mắt thâm thúy đầy sự lạnh lẽo: "Tần Tư Ngôn, buông bàn tay bẩn thỉu của anh ra."
"Tôi ngại ghê tởm."
Vừa dứt lời, áp suất thấp quanh người Tần Tư Ngôn bùng nổ. Một hai lần nói không nghe là đủ rồi, hơn nữa là do chim hoàng yến không biết điều, không cần phải nuông chiều.
Anh ta lạnh lùng nhìn Thanh Thứ Tang, buông tay ra.
Thanh Thứ Tang lập tức xuống khỏi đùi anh ta, lui đến bên cửa.
Trong phòng có năm sáu người, bọn họ vừa rồi thấy Tần Tư Ngôn đột nhiên làm khó kéo Thanh Thứ Tang vào, sợ hãi đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể hạ thấp cảm giác tồn tại rụt vào trong góc.
Phó Bạch đã bước vào, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Lúc này vẻ mặt cậu ta không chút thay đổi đi về phía năm sáu người kia, trầm mặc ngồi giữa bọn họ, trong mắt mang theo cảm xúc khó tả.
Thanh Thứ Tang cúi đầu không nhanh không chậm kéo căng vạt áo, còn vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên đó, giống như vừa rồi bị Tần Tư Ngôn chạm vào một chút thì đã bị nhiễm bẩn.
Nhìn động tác của cậu, cánh môi Tần Tư Ngôn mím thành một đường thẳng chết người.
"Em thật sự muốn làm loạn với tôi?" Anh ta hỏi.
"Ai đưa em đến đây? Em có biết đây là chỗ nào không? Khi đó tôi bảo em cầu xin tôi, em cũng không muốn..." Trong nói của Tần Tư Ngôn có hàm chứa nguy hiểm: "Em gạt tôi quen người khác? Em cầu xin ai để đến đây? "
Rõ ràng chỗ này còn có người khác, nhưng không biết vì sao, Tần Tư Ngôn thật sự rất để ý đến chuyện vì sao Thanh Thứ Tang lại xuất hiện ở đây.
Có phải thật sự đúng như lời anh ta vừa nói...
Nếu là thật, vậy thì nhất định Thanh Thứ Tang đã sớm nghĩ đến việc phản bội anh ta.
Nhận thức này khiến trong mắt Tần Tư Ngôn lộ ra vẻ thù địch, anh ta đặt tay lên vịn ghế tọa, giống như muốn đứng dậy một lần nữa.
Thanh Thứ Tang ngước mắt lên, chỉ cảm thấy cả trái tim mình chỉ trong một đêm đã trở thành bức tường sắt, bất cứ lời nói tục tĩu nào cũng chẳng là gì, cậu bình tĩnh nói: "Ba năm trước các người cá cược xem khi nào thì tôi mắc câu? Tôi dễ câu lắm đúng không?"
Nghe vậy, Tần Tư Ngôn vốn còn đang nhìn chằm chằm Thanh Thứ Tang lập tức rũ mắt, yên tĩnh không tiếng động.
Trong vài giây ngắn ngủi, anh ta nhìn không chỉ ba chỗ. (Đảo quanh khắp nơi á)
"Anh chột dạ cái gì?" Thanh Thứ Tang bỗng nhiên cười.
Một người đàn ông khiến cho cậu trả giá suốt ba năm, thì ra chỉ mang theo mục đích cá cược đối xử tốt với cậu.
Chỉ để vui vẻ?
Tình cảm của con người lại rẻ mạt như vậy sao?
"Khi đó là khi đó." Tần Tư Ngôn nói: "Bây giờ là bây giờ."
Anh ta nhíu mày, nói: "Em muốn thứ gì mà tôi không cho em sao?"
"Được." Thanh Thứ Tang gật đầu, giọng nói khàn khàn không thay đổi: "Tôi bị tai nạn xe là anh cứu tôi một mạng, coi như ba năm nay tôi trả ơn cho anh. "
"Sau này anh muốn làm gì thì làm, đừng lảng vảng trước mặt tôi."
Nói xong, cậu nắm lấy tay nắm cửa phía sau, mở cửa ra.
"Chỉ bằng em?" Tần Tư Ngôn phía sau cười nhạo một tiếng, nói: "Em có dũng khí rời khỏi tôi?"
"Không phải muốn chết đi sống lại hao tổn trí bò lên giường tôi sao..."
Sự trào phúng đột ngột dừng lại.
Tần Tư Ngôn đứng lên.
Trong nháy mắt anh ta túm lấy Thanh Thứ Tang vừa xoay người đi ra ngoài, bóp cằm cậu kéo cổ áo cậu sang một bên.
Hai mắt anh ta mở to: "Đây là cái quỷ gì? Cái này ở đâu ra?!"
Bởi vì vị trí đặc biệt, Tần Tư Ngôn không kịp phát hiện, nhưng một khắc khi Thanh Thứ Tang ra ngoài, chiếc cổ trắng sứ thon thả bên trái lộ ra một cách hoàn hảo, ánh đèn ngoài cửa tình cờ chiếu sáng vết đỏ.
Đặc biệt chói mắt...
"Buông ra!" Thanh Thứ Tang nắm lấy cổ tay anh ta đang nắm cằm mình, một cước đá lên.
Nhưng thể hình cậu và Tần Tư Ngôn không giống nhau, mà Tần Tư Ngôn rõ ràng là đang tức giận, lập tức dễ dàng ngăn chặn cậu.
"Thanh Thứ Tang, tôi đặc biệt hỏi em một lần nữa, dấu hôn này lấy từ đâu ra?" Tần Tư Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói trong âm thanh có chút thô bạo.
"Liên quan gì đến anh!"
Những người khác trong phòng đã sợ ngây người.
Phó Bạch vô thức đứng lên hô: "A Ngôn..."
"Mấy người đi ra ngoài!"
Giọng điệu gần như là ra lệnh cơ hồ gào thét ra.
Phó Bạch hung hăng nhíu mày, nhưng cậu ta giống như cũng bị Tần Tư Ngôn của lúc này dọa sợ, không nói gì nữa.
Họ đi ra ngoài.
Nhưng năm sáu người đi ra ngoài cũng cần thời gian, cửa vẫn mở.
Nhưng Tần Tư Ngôn cũng không quan tâm cửa có mở hay không, sắc mặt anh ta lạnh như quan tài đưa tay kéo áo Thanh Thứ Tang, vạt áo vừa mới xốc lên một chút đã thấy dấu hôn, ngay lập tức anh ta bị kích thích đến đỏ cả mắt.
"Trách không được phải đi, thì ra tìm được kim chủ mới." Khóe miệng Tần Tư Ngôn nhếch lên nụ cười đáng sợ, anh ta giống như vừa mới biết được thứ vốn thuộc về mình bị chạm vào, cũng không biết nên biểu hiện ra lửa giận như thế nào, lúc này lại cấp bách chờ phát tác: "Cái tên dã nam nhân kia biết em có bao nhiêu phóng đãng sao? Có phải không cần bôi trơn vẫn có thể chảy rất nhiều nước không? "
"Đúng là như thế..." Thanh Thứ Tang nói: "May mà anh không chạm qua tôi, bằng không tôi phải ghê tởm cả đời. "
Tần Tư Ngôn không có ý tốt nhìn chằm chằm cậu, đồng thời hung hăng túm lấy vạt áo Thanh Thứ Tang.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, áo thun của Thanh Thứ Tang từ thắt lưng trực tiếp rách ra một lỗ lớn.
"Vậy hôm nay thử xem."
Khuỷu tay Thanh Thứ Tang không bị ràng buộc đột nhiên rẽ ngang, trực tiếp hung hăng đè lên mặt Tần Tư Ngôn.
Trong nháy mắt đau đớn khiến Tần Tư Ngôn mất đi năng lực khống chế trong ngắn ngủi, Thanh Thứ Tang lại một cước đạp vào bụng anh ta, đạp người lên ghế tọa.
"Có phải anh đã quên tôi cũng là một người đàn ông không." Vẻ mặt Thanh Thứ Tang đầy giận dữ "Tôi cảm thấy anh cũng không lợi hại như vậy. "
Nhưng sắc mặt của cậu theo một cước này trực tiếp tái nhợt.
Giang Thính Văn thật là hung ác, động tác lớn như vậy thật đúng là đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, Thanh Thứ Tang nhẫn nhịn sự không thoải mái nghĩ thầm.
Hôm nay thân thể không đủ khỏe mạnh, không nên ở lại lâu, sau khi đánh xong Thanh Thứ Tang sẽ đi, nhưng thân thể Tần Tư Ngôn rất khỏe mạnh, sau khi anh ta lấy lại phản ứng lại đứng lên.
Mắt thấy tay anh ta sắp chạm vào Thanh Thứ Tang một lần nữa, bỗng nhiên một bàn tay to lớn xuất hiện, kịp thời đánh xuống.
Nhìn là biết rất chuyên nghiệp.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng, cánh tay nhỏ bé của Tần Tư Ngôn bị thủ đao giống như sắt bổ xuống, thắt lưng cũng theo đó cong xuống, sắc mặt cực kỳ vặn vẹo.
Chỉ cần nghe âm thanh là biết đau đớn như thế nào.
Thanh Thứ Tang cũng không nhịn được nhăn mặt, nhìn là biết rất sảng khoái.
Giang Thính Văn đưa tay kéo Thanh Thứ Tang đến bên cạnh mình, lực rất nhẹ, sợ làm cậu bị thương.
"Giang tiên sinh?" Thanh Thứ Tang có chút kinh ngạc.
"Ừm." Giang Thính Văn cúi đầu nói: "Tôi đang định đi, lại nhìn thấy người này phát điên, cho là em gặp nguy hiểm... Tôi có thể đánh anh ta không? "
Đi theo Tần Tư Ngôn mấy năm nay, đã quá lâu Thanh Thứ Tang không được nghe qua loại lời nói có tính thiên vị này.
Không hỏi ai đúng ai sai, hắn đã trực tiếp thiên vị.
Thanh Thứ Tang có chút oan ức, hung tợn liếc mắt nhìn Tần Tư Ngôn, nói: "Đánh..."
Lời còn chưa dứt, Giang Thính Văn đã dùng một cước đạp vào ngực Tần Tư Ngôn.
Cú va chạm cực lớn khiến cho Tần Tư Ngôn nhanh chóng ngã vào giữa ghế tọa và bàn, anh ta vô thức bám lấy mặt bàn, sau khi bị chấn động thì rượu rơi xuống đất, rượu bắn tung tóe ra khắp người anh ta.
Lớn như vậy, Tần Tư Ngôn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt khó chịu như thế này.
Đám bạn ngoài cửa đứng thật xa không dám lại gần, sợ đụng phải ngòi nổ của Tần tổng, chờ Phó Bạch phản ứng lại đã vội vàng chạy đến đỡ anh ta, bọn họ mới đuổi theo.
"A Ngôn! Anh không sao chứ..." Phó Bạch ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, hốc mắt đỏ lên: "Anh có bệnh à đánh người tàn nhẫn như vậy?! Anh là ai? "
Trong nháy mắt phòng loạn thành một đoàn.
Giang Thính Văn căn bản không nhìn bọn họ, hắn chỉ rũ mắt nhìn Thanh Thứ Tang ánh mắt đang có chút ướt át. Cậu dường như chịu rất nhiều oan ức.
"Em có bị thương không?" Hắn hỏi.
Thanh Thứ Tang lắc đầu thấp giọng trả lời: "Không có..."
"Vậy thì thả cho anh ta một con ngựa trước..." Giọng điệu Giang Thính Văn nghiêm túc, nói: "Tôi có trải qua huấn luyện, sợ đánh chết anh ta. "
Nghe vậy Thanh Thứ Tang ngước mắt lên, có chút tò mò nhìn chằm chằm Giang Thính Văn.
Giang Thính Văn cười với cậu.
Dịu dàng như nhiễm gió xuân.
"Ách..." Thanh Thứ Tang cảm thấy, hắn...
"Ong, ong, ong."
Thanh Thứ Tang bối rối chớp mắt vài lần, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Giang Thính Văn dời đi.
Cậu luống cuống với tay lấy điện thoại.
Hai chữ "Anh cả" khiến Thanh Thứ Tang còn chưa nghe máy, đã bắt đầu bĩu môi muốn khóc.
"Alo." Cậu đến bên hàng rào hành lang, ngón tay mân mê lớp sơn vàng phía trên, nói.
Giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ, oan ức, rõ ràng mang theo tiếng run rẩy muốn khóc.
Trong lòng Thanh Hòa run lên, hỏi: "Làm sao thế? Em đang ở đâu? "
Thanh Thứ Tang khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Hỏi em ở đâu làm gì."
"Em 'về nhà' rồi, anh hỏi em đang ở đâu?" Thanh Hòa nghiêm túc nói: "Tên kia bắt nạt em? Không đối xử tốt với em? "
Một câu an ủi của người nhà còn hơn ngàn lời vạn ngữ, cho dù có thể nhịn được oan ức nhưng được quan tâm như vậy cũng không nhịn được nữa.
Bàn tay Thanh Thứ Tang đang chạm vào lớp sơn vàng không khỏi run rẩy, cậu cúi đầu, nước mắt "lạch cạch" rơi xuống bề mặt hàng rào.
Những giọt nước mắt rơi nhiều đến nỗi phủ kín tất cả.
Thanh Thứ Tang oan ức chính mình đến cực điểm, sau gáy đột nhiên nặng trĩu.
Cậu vô thức ngừng rơi nước mắt, nghiêng đầu nhìn.
Bàn tay to lớn của Giang Thính Văn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu, lại xoa nhẹ.
"Thanh Thứ Tang, ở bên ngoài chịu oan ức lớn như vậy, anh không gọi điện cho em cũng không nghĩ đến chuyện tìm anh, em xem một lát nữa anh có đánh em không. Anh không đánh em, thì anh không phải là anh trai em! "
Thanh Hòa nén lửa giận, trước tiên mạnh mẽ đem lời nói dỗ dành đè xuống: "Gửi địa chỉ..."
Những thanh âm này từ bên kia điện thoại truyền vào tai Thanh Thứ Tang, Thanh Thứ Tang chỉ ngây ngốc trả lời một câu "Vâng".
"Muốn đi không?" Đợi người nói chuyện điện thoại xong, Giang Thính Văn mới nhẹ giọng hỏi.
Thanh Thứ Tang gật đầu: "Ừ..."
Bọn họ xoay người đi cùng nhau, không nhìn phòng bên cạnh một lần.
Giang Thính Văn giống như thật sự trải qua huấn luyện, một cước đạp vào ngực Tần Tư Ngôn đến nay vẫn chưa làm cho anh ta phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch.
Thấy Thanh Thứ Tang đi với một dã nam nhân không biết từ đâu xuất hiện, Tần Tư Ngôn lại cảm thấy bị xâm phạm vật tư lạnh lùng nói: "Em ở cùng một chỗ với một tên dã nhân nghèo nàn này, anh ta có thể cho em cái gì? "
"Thanh Thứ Tang, nếu hôm nay em thật sự dám đi, sẽ không còn cơ hội quay về nữa."
Thanh Thứ Tang đương nhiên không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, đột nhiên đùa giỡn tính làm nũng: "Giang tiên sinh..."
Giang Thính Văn hơi nghiêng người, đem toàn bộ người cậu che chắn đáp: "Ừ..."
Thanh Thứ Tang mím môi, nhìn cầu thang hình vòng trên lầu ba, rất khó xử.
Nhưng thân kiều nhục quý, cho dù là tự khinh tự tiện ở bên cạnh Tần Tư Ngôn cũng không bạc đãi mình.
Cậu thì thầm: "Anh có thể cõng tôi xuống không?"
"Tối qua anh... Sau đó, tôi bị bệnh. Tôi thực sự khó chịu. "
Nghe vậy, Giang nghe thấy ngẩn ra, hắn lập tức ngượng ngùng nói một câu "Xin lỗi", sau đó có chút khẩn trương nhìn Thanh Thứ Tang: "Có phải đau không? "
"Vẫn ổn." Thanh Thứ Tang nói.
Không đau, chỉ là có cảm giác khác thường quá nặng, eo mỏi chân mỏi.
Còn chưa kịp nói thêm, Giang Thính Văn đã ngồi xổm xuống.
Ánh mắt Thanh Thứ Tang xảy ra biến hóa kỳ dị, sau đó buông bỏ cảm giác xấu hổ, ôm lấy cổ Giang Thính Văn.
Họ nói chuyện rất nhỏ, không ai nghe thấy ngoại trừ chính họ.
Nhưng Tần Tư Ngôn nhìn thấy hình ảnh này sắc mặt trực tiếp tái mét.
Anh ta xuyên qua cửa sổ trong phòng nhìn ra đường, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy người đàn ông cõng Thanh Thứ Tang từ cửa đi ra.
Thanh Thứ Tang đặt cằm lên vai người đàn ông kia.
Một phút sau, một chiếc Lamborghini Hermes màu đen sang trọng dừng lại bên đường.
——
Giang Thính Văn buông Thanh Thứ Tang xuống, nhìn cậu lên xe.
Sau đó Thanh Thứ Tang bám lấy thân xe thò đầu ra, ngửa đầu mời Giang Thính Văn: "Giang tiên sinh anh đi đâu vậy? Tôi để anh hai tôi đưa anh đi có được không? "
Hai mắt Giang Thính Văn dần dần sáng lên, chỉ khách khí hỏi: "Được không?"
"Có thể." Thanh Thứ Tang vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Đi thôi..."
Nghe vậy, khóe miệng Giang Thính Văn cong lên hiện ra ý cười không rõ ràng, lên xe.