Hai chiếc khẩu trang màu đen treo trên tai đối phương, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, đem nụ hôn nồng nhiệt nửa che nửa lộ, như đang hoan hô ủng hộ.
Giang Thính Văn nhìn chằm chằm Thanh Thứ Tang không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hàng mi thanh mảnh của cậu vì căng thẳng mà run lên.
Nhưng Thanh Thứ Tang không lùi bước.
Răng của cậu cẩn thận cắn lên môi Giang Thính Văn, dụ dỗ & dạy hắn chiếm hữu chính mình.
Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, hắn căn bản không có khí lực để ý bên cạnh có người ngoài, liền đem bàn tay lớn đè sau gáy Thanh Thứ Tang không chút sợ hãi đòi hỏi.
……
Tần Tư Ngôn tức giận đến mức suýt nữa tròng mắt trừng ra ngoài.
Cơ mặt của anh ta không khống chế được run lên, đặc biệt là môi, anh ta tức giận đến mức nghiến răng.
Hai tay Thanh Thứ Tang nắm lấy vạt áo của Giang Thính Văn, hơi thở rối loạn.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu nhìn Tần Tư Ngôn, nói: "Làm sao, anh còn muốn nhìn tôi và bạn trai làm tình?"
Tần Tư Ngôn nắm chặt nắm tay, một câu cũng nói không nên lời.
Không biết có phải do xúc động quá độ hay không mà dây thanh quản đau đến mức nhất thời không nói được.
Thanh Thứ Tang không thèm để ý đến anh ta, nắm lấy tay áo của Giang Thính Văn, nói: "Giang tiên sinh, chúng ta đi thôi."
Họ ăn cơm vội vàng, kết hôn vội vàng, giống như thiếu niên khi mới trưởng thành chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết.
Bởi vậy lúc này cũng bởi vì vội vàng mà trả giá, đi bộ về.
Giang Thính Văn muốn bắt taxi, bị Thanh Thứ Tang ngăn lại, ánh mắt cậu sáng ngời: "Không xa, đi thôi."
"Được…"
Hai người im lặng, vừa rồi lớn mật hôn Giang Thính Văn bây giờ xấu hổ mới tràn ra, Thanh Thứ Tang ho khan một tiếng hắng giọng, xấu hổ nói: "Rất xin lỗi Giang tiên sinh, vừa rồi..."
“Chúng ta đã làm chuyện thân mật hơn thế này rồi.” Giang Thính Văn cắt ngang lời cậu, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ý bảo cậu không cần để ý “Em muốn hôn thì hôn, đừng ngại ngùng, cũng đừng xin lỗi.”
Thanh Thứ Tang nghe vậy càng thêm xấu hổ, rõ ràng là muốn chọc giận Tần Tư Ngôn bằng cách hôn trước mặt anh ta. Bây giờ Giang Thính Văn còn như vậy... Dỗ dành cậu...
“Chúng ta nắm tay đi!” Thanh Thứ Tang đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn năm ngón tay ra duỗi ra trước mắt Giang Thính Văn, đôi mắt sáng ngời.
Giang Thính Văn nhìn bàn tay kia, có chút căng thẳng hỏi: "Được không?"
Thanh Thứ Tang trả lời hắn bằng hành động trực tiếp nắm lấy tay Giang Thính Văn, đan các ngón tay vào nhau.
“Trong khoảng thời gian này em sẽ thử đóng vai bạn trai anh, không cần quá xa lạ, phòng khi anh cần.” Thanh Thứ Tang trầm ngâm nói: “Nếu cha mẹ anh cần gặp em, em cũng có thể giúp.”
Giang Thính Văn đáp: "Được..."
Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường đi bên đường, Giang Thính Văn rũ mắt nhìn xuống bóng họ đổ trên đường, nói: "Nhưng Không Tang."
Thanh Thứ Tang nghiêng đầu: "Ừ?"
Giang Thính Văn nhìn cậu: "Trong thời gian kết hôn với anh, không thể có người khác bên cạnh."
Nói xong hắn vừa mím môi nói: "Bây giờ hối hận cũng đã muộn, có giấy đăng ký kết hôn rồi."
Còn rất nghiêm túc, nhưng Thanh Thứ Tang lại thấy mới lạ, hỏi: "Vừa rồi anh nói gì?"
Giang Thính Văn không nói gì.
"Em đã chia tay với anh ta, em cũng không biết tại sao anh ta lại phát điên..." Thanh Thứ Tang nghiêm túc giải thích "Nhưng đã chia tay rồi. "
“Vậy sau này nếu anh ta lại đến tìm em, em có thể đừng đuổi anh đi được không?” Giang Thính Văn hạ thấp giọng, giống như sợ mình gây tiếng ồn “Anh sợ anh ta làm em bị thương.”
"Ách..." Nói thật, Thanh Thứ Tang không muốn Giang Thính Văn đối đầu với Tần Tư Ngôn, bằng không cậu luôn cảm thấy có một loại cảm giác khó tả không chịu nổi.
Thanh Thứ Tang rũ mi, nói: "Trước đây em... Thật ngu ngốc."
“Bất kỳ tuổi trẻ liều lĩnh nào đều là một loại kinh nghiệm trưởng thành, nó là một loại nhiệt tình.” Giang Thính Văn dịu dàng nói: “Thiếu bất cứ chuyện gì, em sẽ không còn là Thanh Thứ Tang.”
Thanh Thứ Tang vô thức dừng bước, đôi mắt sáng ngời nhìn vào Giang Thính Văn.
Trong ba năm qua, Thanh Thứ Tang rời khỏi gia đình hầu như không còn nghe thấy một câu tán thưởng nào nữa.
Giang Thính Văn dường như biết mình ngu ngốc như thế nào trong ba năm qua, nhưng hắn lại không cảm thấy ngốc, còn biến chuyện trở thành thành tựu hoàn chỉnh của Thanh Thứ Tang.
Cũng giống như bây giờ quay đầu nhìn lại, đó lại là hành trình cần thiết phải đi qua.
Cậu nên nhiệt tình, đối với vật sở hữu đều vậy.
“Giang tiên sinh, anh có biết anh rất thích hợp để yêu đương không.” Thanh Thứ Tang có chút bối rối, lại có chút khó hiểu "Sao anh có thể độc thân nhiều năm như vậy?"
Bối rối xong Thanh Thứ Tang xác nhận lại hỏi: "Anh thật sự chưa từng có đối tượng sao?"
Nghe vậy, Giang Thính Văn ngẩn ra, sau đó phản ứng lại xoay người cười nói: "Không có..."
Hắn thở dài: “Không ai muốn yêu anh cả”.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Thanh Thứ Tang nói đùa: "Không Tang, em có nguyện ý cùng tôi thử không?"
Thanh Thứ Tang nói đùa lại: "Không cần phải thử, bây giờ chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp."
——
Hôm đó Thanh Thứ Tang lén đặt sổ hộ khẩu về vị trí cũ, như không có việc gì nói với người nhà mình cần chuyên tâm luyện tập, nên dọn ra ngoài.
Ngày hôm sau Giang Thính Văn thu dọn đồ đạc, gõ cửa nhà Thanh Thứ Tang.
Cuộc sống của cặp chồng chồng thỏa thuận lặng lẽ bắt đầu, sự nghiệp ca sĩ của Thanh Thứ Tang dần đi vào quỹ đạo.
Người lui vòng sau khi trở lại, dù có nhạt nhòa thế nào cũng không tính là người mới.
Cũng sẽ có rất nhiều anti.
Thanh Thứ Tang không cần phải thật sự trải qua tuyển chọn, tuyển chọn như người mới.
Công ty trực tiếp sắp xếp một nhóm năm người.
Dự định gộp họ lại.
Trong nhóm có mấy người cũng giống như Thanh Thứ Tang, vì lý do này hay lý do khác khi được công chúng biết đến thì họ trở nên nổi tiếng, sau đó nhanh chóng im hơi lặng tiếng.
Năm người đều có thế mạnh riêng, giúp công ty tiết kiệm rất nhiều chi phí đào tạo từ đầu.
Chớp mắt, năm người họ đã làm việc cùng nhau được một tháng.
Họ đều đã trải qua thử thách, trải qua gian lao trước mắt vẫn ở trong vực sâu chờ đợi như cũ.
Cho nên họ đều thấu hiểu lẫn nhau, ai cũng muốn cho mình một cơ hội khác nên việc tập luyện diễn ra rất nhanh, không có xích mích.
“Thứ Tang, a, anh không mệt sao?” Một giọng nói nhu hòa thở dốc nói.
Y nằm trên sàn nhà trong phòng tập, ngẩng đầu nhìn Thanh Thứ Tang vẫn đang tập nhảy, mồ hôi đầm đìa.
Không hỏi thì không sao, nhưng nếu hỏi thì giống như tâm trạng của một người vậy, thân thể Thanh Thứ Tang lập tức mềm nhũn bùm một tiếng biến thành hình chữ đại (大), nói: “Mệt, mệt chết đi được.”
"Ha ha ha..." Trang Đình Ngọc cười đến bả vai run rẩy, ghét bỏ nói: "Em còn tưởng anh có thể kéo dài một lúc."
“Vừa rồi em thấy hai người các anh mệt đến mức không dậy nổi, không dậy nổi ——” Tống Từ Xướng ngồi trên ghế không biết bao lâu, hài lòng uống một ngụm nước ngọt, hài lòng nói. "Thật sảng khoái..."
Thanh Thứ Tang: "..."
Trang Đình Ngọc: "..."
Thanh Thứ Tang xoay người, khẽ giương cằm về phía Trang Đình Ngọc: "Đánh cậu ấy?"
Trang Đình Ngọc: "Đi..."
Tống Từ Xướng: "..."
Thấy hai bóng người lao về phía mình, Tống Từ Xướng sợ đến mức ném đi ly nước ngọt, hét lên: "A a a, đội trưởng —— cứu mạng a——"
Hai người ôm đàn guitar đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trong nháy mắt lại đóng cửa lui ra ngoài.
Tống Từ Xướng: "??"
Độ tuổi của bọn họ rất trùng hợp, được xếp theo thứ tự từ 27 tuổi, sau đó các đội trưởng được chọn theo độ tuổi. (???)
Thanh Thứ Tang vừa vặn xếp ở giữa.
Tống Từ Xướng là em út, 23 tuổi nhưng không được cưng chiều thường xuyên bị "bắt nạt".
Như bây giờ...
Trang Đình Ngọc đứng áp chót, 24 tuổi. Nhưng ngoại hình rất đáng yêu, nhìn qua đều cảm thấy có thể hạ gục y chỉ bằng một nắm tay, ngay cả Tống Từ Xướng cũng muốn gọi y là em trai tốt.
Năm người đều có trải nghiệm cuộc sống của riêng mình, bốn năm trước Trang Đình Ngọc phát triển mạnh mẽ nhưng đột nhiên gặp phải quy tắc ngầm.
Dù không thành công nhưng đoạn video Trang Đình Ngọc trong bộ quần áo xộc xệch khóc lóc bị rò rỉ ra ngoài.
Cư dân mạng ban đầu ủng hộ y, nhưng sau đó bắt đầu đổ lỗi cho nạn nhân.
Ai bảo Trang Đình Ngọc ăn tối với nhà đầu tư, vậy còn không phải là đồng ý bị quy tắc sao?
Ác ý trên mạng ngày càng lan xa, Trang Đình Ngọc không thể chịu đựng được nữa tự sát một lần.
May mắn thay, bốn năm sau y đã lấy lại can đảm vẫn muốn làm ca sĩ.
"Ha ha ha Thanh Thứ Tang anh điên rồi!" Tống Từ Xướng bị cù nách không thể khép lại được cười to "Trang Đình Ngọc! Mệt em yêu anh như vậy, anh còn ha ha ha... Giúp anh ấy! "
“Em nói gì?” Trang Đình Ngọc đi lên xoa đầu cậu nhóc.
Mấy người đang náo loạn, bỗng nhiên đội trưởng với lão nhị bước vào.
“Thứ Tang, đừng làm loạn nữa, em bị bôi đen.” Đội trưởng Trần Trì sắc mặt nghiêm túc, nói.
Thanh Thứ Tang ngẩng đầu: "Hả?"
Chỉ thấy hashtag #Thanh Thứ Tang được bao dưỡng# đã bùng nổ.
Các bình luận có đầy đủ các chi tiết về việc Thanh Thứ Tang đã dính lấy Tần Tư Ngôn như thế nào trong ba năm qua, cách cậu lấy lòng thuận theo anh ta, cách cậu lui vòng.
【Chậc, đây là Kim chủ không cần cậu ta? Vậy nên tái xuất? 】
【Tần Tư Ngôn có tiền có quyền như vậy, bị anh ta bao cũng không thua thiệt...】
【A, hóa ra là như vậy...】
【Đây là quay đầu là bờ? Quay đầu lại cũng không sạch sẽ...】
【Mông Thanh Thứ Tang đã sớm nát rồi, dễ nghe một chút là chim hoàng yến, trắng trợn một chút không phải là đồ chơi của kim chủ sao? 】
……
Đập vào mắt đều là lời tục tĩu, Thanh Thứ Tang khẽ nhíu mày.
Cậu biết lịch sử đen của mình sẽ bị lôi ra, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy.
Nhìn mấy lời này, không giống như mấy người không quen biết bôi đen cậu.
Ngược lại giống như... Bản thân Tần Tư Ngôn.
Vậy do xác định không chiếm được cho nên hủy diệt?
Đáy lòng Thanh Thứ Tang khẽ chậc một tiếng, trên mặt không có vẻ mặt kinh ngạc gì.
"Thứ Tang..." Trang Đình Ngọc khẽ cau mày.
Y đã trải qua thời kỳ bạo lực mạng dữ dội, nhìn thấy những bình luận này sắc mặt y trở nên tái nhợt càng giống như người bị tổn thương hơn là Thanh Thứ Tang.
"Anh không sao chứ."
"Ừ?" Thanh Thứ Tang nhìn y, xoa đầu y cười đáp "Anh có thể có chuyện gì. ”
"Anh biết là bôi đen anh."
Cậu biết, đương nhiên một quản lý kỳ cựu như Lý Dương cũng biết.
Một phát ngôn bất ngờ đã để cho lời nói như vậy chui vào khoảng trống, anh lập tức kêu PR viết văn bản, còn chưa chuẩn bị xong đã phát hiện hot search không thấy đâu.
Những lời nói ghê tởm đó cũng biến mất.
"Oa, ai bỏ tiền ra rút hot search đánh bay những bình luận kia vậy?" Huyết sắc trên mặt Trang Đình Ngọc ấm áp trở lại, chớp chớp mắt "Cũng quá nhanh, mười phút?"
Trong lòng Thanh Thứ Tang khẽ động, có chút mềm nhũn phát sốt.
"Anh ra ngoài gọi điện trước!" Không để ý đến sự hỏi thăm của mấy người, Thanh Thứ Tang vui vẻ chạy ra ngoài.
Cậu đeo khẩu trang, đội mũ ra khỏi cổng công ty, cúi đầu bấm số điện thoại Giang Thính Văn.
"ù, ù, ù ——"
Ở chung dưới một mái nhà được nửa tháng, Thanh Thứ Tang đã quen thuộc với tiếng chuông, vô thức ngẩng đầu lên.
Giang Thính Văn đeo khẩu trang cùng loại, từ trong xe đậu bên đường đi xuống, cầm điện thoại từng bước từng bước đi về phía Thanh Thứ Tang.
"Không Tang." Hắn sải bước đến trước mặt cậu, hô to.
Giao diện cuộc gọi trên màn hình vẫn còn sáng, không ai nhớ đến việc cúp máy.
Thanh Thứ Tang có chút sững sờ nhìn Giang Thính Văn, nói: "Giang tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
Đôi mắt Giang Thính Văn hơi cong giơ tay đặt lên đầu cậu, cười: "Đương nhiên là đến cưng chiều em, ôm em. "