Ra khỏi phòng Lục lão gia tử, Lục Hoặc chuẩn bị rời đi.
Tạ Noãn Noãn vẫn luôn ngồi ở phòng khách thấy anh đi xuống, cô ấy cầm điện thoại bước tới.
“Lục học trưởng, anh nói chuyện với ông Lục xong rồi sao?” Tạ Noãn Noãn cẩn thận mở miệng: “Bây giờ anh phải đi rồi sao?”
Lục Hoặc không có dừng chân, tiếp tục đi ra ngoài.
Quản gia đi tới, “Thiếu gia, tôi kêu tài xế chuẩn bị xe đưa cậu và Tạ tiểu thư rời đi.”
Tạ Noãn Noãn kinh ngạc, không nghĩ tới mình còn có cơ hội ngồi cùng xe với Lục Hoặc, “Cháu có thể tự trở về, có phiền các người không ạ?”
“Tạ tiểu thư đừng khách khí, chúng ta hẳn là nên đưa cô về nhà, bảo đảm an toàn cho cô.”
Lục Hoặc: “Cũng chuẩn bị một xe khác đi, không tiện đường.”
Tạ Noãn Noãn không phải người trì độn, cô ấy hiểu được Lục Hoặc không muốn ngồi cùng xe với cô ấy.
Trong lòng cảm thấy mất mát.
Chỉ thấy Lục Hoặc đi nhanh ra ngoài, cô ấy cẩn thận đi theo.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn bạn cùng phòng cô ấy gửi tới, hỏi cô ấy tình huống thế nào, Lục Hoặc đã nhận lời chưa.
Bạn cùng phòng kích động gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi phương thức liên lạc của Lục Hoặc, để cô ấy theo đuổi Lục Hoặc. Bạn cùng phòng còn nói, cô ấy xinh đẹp như vậy, chủ động theo đuổi, nữ truy nam cách tầng sa.*
* Có câu “Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa” nghĩa là: Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn như phải vượt núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé một tờ giấy.
Tạ Noãn Noãn nhìn Lục Hoặc phía trước, từ khi nhìn thấy anh, nhịp tim vẫn luôn đập loạn.
Lúc trước ở trường học chỉ đứng từ xa, đã không kiềm chế được mà rơi vào, giờ lại gần như vậy, một trước một sau, cô ấy càng khẩn trương và vui mừng.
Tạ Noãn Noãn hít sâu, cô ấy bước nhanh hơn, muốn đuổi kịp bóng dáng cao lớn trước mắt.
Giây tiếp theo, cô ấy thấy Lục Hoặc lôi điện thoại ra, hoa viên rất yên tĩnh, cô ấy nghe rõ anh nói với đầu bên kia: “Tịch Tịch.” Giọng nói trầm thấp ôn nhu, thật dễ nghe.
Sau đó, Tạ Noãn Noãn ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là Lục Hoặc đang nói chuyện với một cô gái.
Cô ấy nghe thấy Lục Hoặc nói: “Anh chuẩn bị trở về, đã nói xong với lão gia tử, đợi anh về nói rõ với em…….”
Âm thanh chàng trai nhẹ nhàng dễ chịu, còn mang theo ý dỗ dành, cũng không còn cao lãnh như trước.
Cũng không biết dáng vẻ của cô gái đầu dây bên kia như thế nào mới có thể khiến Lục Hoặc cúi đầu.
Màn đêm yên tĩnh, Tạ Noãn Noãn nghe được rõ ràng nhất là hai chữ “Tịch Tịch” từ miệng chàng trai.
Cô ấy cúi đầu, nhìn bóng mình trên mặt đất, cô ấy từ từ dừng bước, không tiếp tục đuổi theo Lục Hoặc.
Lúc này, điện thoại của cô ấy lại rung lên.
Là tin nhắn bạn cùng phòng gửi tới, hỏi cô ấy có lấy được phương thức liên hệ của Lục Hoặc không.
Tạ Noãn Noãn cuối cùng cũng nhìn bóng dáng cao lớn màu đen ở phía xa, vẻ mặt mất mát trả lời bạn cùng phòng: Không hỏi, Lục Hoặc có bạn gái rồi.
Bạn cùng phòng kinh ngạc trực tiếp gọi tới, “Vị thần tiên nào có thể làm bạn gái Lục Hoặc vậy?”
Sau khi Lục Hoặc có thể đi lại bằng hai chân, ngay cả idol cô ấy cũng không theo đuổi, dù sao, giá trị nhan sắc của idol cũng không bằng Lục Hoặc, ngay cả thành tích cũng kém hơn.
Cô ấy nghe nói lúc trước Lục Hoặc là thủ khoa khối tự nhiên kỳ thi đại học, là học thần!
Tạ Noãn Noãn: “Tớ không biết.”
“Cũng không biết tiểu yêu tinh nhà ai chiếm tiện nghi.” Bạn cùng phòng trấn an cô ấy: “Bỏ đi, coi như cậu với Lục Hoặc có duyên không có phận.”
Tạ Noãn Noãn nhìn về phía trước, Lục Hoặc ngồi trong xe, cô ấy không nhìn thấy bóng dáng anh, “Ừm.”
Thư phòng lầu hai.
Vẻ mặt lão gia tử nghiêm túc, ánh mắt tức giận.
Quản gia gõ cửa tiến vào, “Lão gia, Lục Hoặc thiếu gia đi rồi, Tạ tiểu thư cũng đã ngồi xe về nhà, hai người không ngồi trên cùng một xe rời đi.”
Lúc trước, theo ý của lão gia tử, để thiếu gia cùng đi với Tạ tiểu thư, cho hai người thêm cơ hội.
Nhưng mà, thiếu gia hoàn toàn không cho Tạ tiểu thư cơ hội đến gần.
“Chuyện này không cần quản nữa.” Lục lão gia tử trầm giọng nói.
Quản gia khó hiểu, vậy là không cần tác hợp thiếu gia với Tạ tiểu thư nữa?
“Kiều gia bên kia, cậu để người chú ý.” Lục lão gia tử nhíu mày, “Nếu đối phương tung ra tin tức gì có liên quan đến Lục gia, lập tức xử lý.”
Quản gia không hiểu rõ ý của lão gia tử, “Lão gia, Kiều gia sẽ gây bất lợi với thiếu gia sao?”
Lục lão gia tử khịt mũi: “Ai biết.”
Nếu Kiều Bị Trạch biết con gái mình ở bên một quái vật, ông ta không chỉ phản đối kịch liệt, còn sẽ mượn cơ hội này làm Lục gia tổn hại nghiêm trọng.
Hậu quả rõ ràng như vậy, đứa cháu trai nhỏ của ông lại mặc kệ, chỉ muốn ở bên cạnh Kiều Tịch.
Nếu ngày đó thật sự tới, ông sẽ đuổi Lục Hoặc ra khỏi Lục gia, để anh tự gánh vác hậu quả của tùy hứng.
Ở biệt thự.
Tiểu yêu tinh Kiều Tịch trong miệng bạn cùng phòng Tạ Noãn Noãn, nhàm chán ăn trái cây.
Cô nhìn thời gian, hiện tại đã hơn 8 giờ, sau khi Lục Hoặc về, cô cũng không còn nhiều thời gian ở lại.
Đột nhiên, cửa được gõ, nữ giúp việc đẩy cửa tiến vào.
Cô ấy nói với Kiều Tịch: “Thiếu gia đã trở lại.”
“Trở về rồi?” Kiều Tịch nhanh chóng buông dĩa trái cây đã cắn một miếng nhỏ, “Chị giúp em tắt đèn đi, lát nữa đừng nói với anh ấy em ở đây, anh ấy không biết em tới.”
“Được, tôi tuyệt đối không nói.” Nữ giúp việc cười đảm bảo.
Tiếp theo, cô ấy tắt đèn, đóng cửa, đi ra.
Căn phòng tối om.
Lục Hoặc đi vào phòng, chị giúp việc vừa lúc từ hành lang đi ra, cô ấy nhanh chóng chào hỏi, sau đó coi như không có việc gì mà tránh ra.
Chị giúp việc nhìn Lục Hoặc đi đến phòng, nghĩ rằng cô ấy đưa Kiều Tịch dải băng màu đỏ kia, cô ấy cảm thấy tối nay mình vẫn lên tan làm nghỉ ngơi sớm.
Mở cửa phòng, trong phòng đen thui.
Lục Hoặc theo thói quen duỗi tay ấn công tắc đèn bên cạnh cửa, nhưng mà giây tiếp theo, anh chưa kịp nhìn thấy, bất ngờ bị ôm từ phía sau.
Thân thể căng thẳng, như bị dã thú tập kích, ánh mắt tối sầm lại, Lục Hoặc duỗi tay xốc người đang quấn sau lưng anh.
Nhưng cảm giác trên tay tinh tế, mềm mại nhỏ nhắn, cảm giác quen thuộc, Lục Hoặc lập tức quay đầu lại, “Tịch Tịch?”
“Đau.” Kiều Tịch bị tay anh siết chặt, như bị bẻ gãy.
Sức lực chàng trai quá lớn.
“Sao em lại ở đây?” Lục Hoặc nhanh chóng buông tay, anh ấn chốt bên cửa, phòng lập tức sáng lên.
Kiều Tịch đứng trước mặt anh.
“Muốn gặp anh, nên ở đây.” Kiều Tịch xoa cổ tay, trong lời nói có ghen tuông, tựa như vừa rồi không phải ăn trái cây, mà là uống phải dấm, “Ai biết anh không ở đây, quay trở lại Lục gia, còn gặp một nữ sinh.”
Lục Hoặc cúi đầu kiểm tra vết bầm trên cổ tay cô, làn da cô mỏng manh, dùng sức cọ xát dễ dàng đỏ lên, “Sao trong điện thoại không nói với anh, em đang đợi anh.”
“Muốn cho anh bất ngờ, không nghĩ tới ngược lại là Lục học trưởng cho em bất ngờ.” Kiều Tịch nghe thấy rõ trong điện thoại, đàn em kia không chỉ có gọi Lục học trưởng, mà còn tìm cớ tiếp cận Lục Hoặc.
Lục Hoặc cười khẽ: “Anh không quen người kia, đối phương là khách của lão gia tử.”
“Nhưng cô ấy gọi anh là Lục học trưởng.” Ánh mắt Kiều Tịch ai oán nhìn anh, “Cô ấy biết anh, hơn nữa còn thích anh.”
Cho dù không có gặp mặt, chỉ cần nghe đối phương nói chuyện, cô cũng có thể nghe thấy trong giọng đối phương nói với Lục Hoặc có thăm dò và thận trọng, nếu không thích, đối phương sao lại nghĩ cách tới gần Lục Hoặc?
Cô cố ý trừng anh, “Em mới không ở bên cạnh anh một ngày, anh đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?”
Nụ cười nhạt hiện lên ở đáy mắt anh, anh duỗi tay niết gò má phồng lên của cô, “Không cần biết đối phương như thế nào, anh chỉ thích em.”
Anh vén tóc cô ra sau tai, “Mấy giờ rồi? Ăn cơm chưa?”
Đôi mắt chàng trai trong veo, nghiêm túc, phản chiếu ảnh ngược của cô, Kiều Tịch khó có thể tức giận.
“Ăn rồi.” Cô nhìn chằm chằm anh, chất vấn: “Anh ăn tối cùng đàn em?”
Lục Hoặc giải thích: “Không phải chỉ có anh và cô ấy, còn có lão gia tử nữa.”
Kiều Tịch lại hỏi: “Cô ấy ngồi bên cạnh anh?”
Lục Hoặc dừng một chút mới nói: “Là lão gia tử bảo cô ấy ngồi xuống, anh cũng không biết cô ấy.”
“Nghe có vẻ, ông của anh muốn tác hợp anh và đàn em của anh nha?”
Lục Hoặc nắm tay cô, “Đây là ý của một mình ông ấy, anh đã từ chối, cũng nói với ông ấy, anh chỉ muốn ở bên em.” Cho dù lão gia tử phản đối, anh cũng không để ý.
Kiều Tịch mở to mắt, “Ông ấy thực sự nghĩ như vậy sao?” Cô vừa rồi chỉ là tùy tiện nói mà thôi!
“Ông của anh muốn làm gì?” Kiều Tịch tức giận.
“Ông ấy cảm thấy em sẽ phát hiện ra cái đuôi của anh, sau đó vứt bỏ anh, sợ anh liên lụy Lục gia.” Khi Lục Hoặc nhắc tới chuyện này, giọng nói đầy trào phúng, “Ông ấy cho rằng, anh muốn yêu đương, liền tìm một người dễ kiểm soát, muốn đẩy cho anh.”
Kiều Tịch hừ lạnh, rất khó chịu, “Khó trách ông của anh lại đột nhiên gọi anh về ăn tối.”
Lục Hoặc đã sớm bước qua cái tuổi muốn được ông yêu thương, nhưng khi nghe được ông ấy nói, niềm mong mỏi yếu ớt trong lòng liền tan thành mây khói.
“Tịch Tịch, cho dù ông ấy có ý định gì, anh cũng sẽ không đồng ý.” Lục Hoặc kiên định.
Nhưng Kiều Tịch không có dễ dỗ như vậy, “Nhưng cô ấy gọi anh là học trưởng, còn ngồi bên cạnh anh ăn cơm.”
Cô nói: “Lấy bàn tay anh ra đây.”
“Hả?” Lục Hoặc thấy trong tay cô có thêm một dải lụa đỏ, “Làm gì vậy?”
“Trừng phạt anh.” Vóc dáng chàng trai cao lớn, cô cũng không hoạt động dễ dàng.
Kiều Tịch kéo Lục Hoặc đến bên giường ngồi xuống, cô ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh, “Đưa tay ra đây.”
Lục Hoặc dở khóc dở cười, anh để cô tùy ý, một bàn tay đỡ eo cô, phòng ngừa cô rơi xuống, vươn tới một tay khác, “Tịch Tịch muốn trói anh sao?”
“Tay khác cũng muốn.” Kiều Tịch nghĩ một chút, “Bỏ đi.”
Cô giơ dải lụa trong tay lên, che đi đôi mắt chàng trai, chặn ánh mắt chói sáng của anh.
Kiều Tịch thắt nơ sau gáy Lục Hoặc, buộc chặt. Da chàng trai trắng nõn, đôi mắt được dải lụa đỏ che phủ, tạo sự tương phản rõ nét, khiến anh càng thêm tinh khiết như mặt trăng.
Cô duỗi tay lấy thắt lưng từ quần anh.
“Tịch Tịch.” Mắt Lục Hoặc bị che lại, không nhìn thấy gì trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô đang làm loạn ở eo anh, cảm nhận rõ ràng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh nhanh tay ngăn cản, “Em làm gì vậy?”
“Anh thấy sao?” Kiều Tịch bắt đầu tháo khóa thắt lưng, khóa kim loại bung ra, phát ra tiếng “cạch”, thắt lưng bị cô kéo ra.
“Tịch Tịch, bây giờ chúng ta chưa thích hợp làm chuyện như vậy.”
Hai mắt Lục Hoặc bị che, cũng không giấu được hai tai đỏ bừng, “Em đợi anh…..”
Chờ anh học xong, sau đó chọn thời gian thích hợp mới có thể làm.
Hơn nữa, hiện tại anh còn chưa chắc chắn, lúc đang ở bên cô, cái đuôi có bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ dội mà bật ra không.
Như vậy quá mất mặt, anh cần phải tập luyện khống chế đuôi mình nhiều hơn.
Nghe thấy Lục Hoặc nói, Kiều Tịch hơi ngốc.
Đảo mắt, thấy vành tai Lục Hoặc đỏ như rỉ máu, cô mới phản ứng lại, không nhịn được cười ra tiếng: “Anh nói không thích hợp làm chuyện như vậy, là chuyện gì?”
Lục Hoặc muốn đè cô gái xấu vào ngực, nhưng mà, giây tiếp theo, anh ngẩn người.
“Tịch Tịch.” Cô thế mà thắt lưng trói tay anh.