Không ai ở đây ngạc nhiên hơn Triệu Vũ Tích khi thấy Lục Hoặc đứng thẳng và bước đi.
Chỉ có cô ta biết Lục Hoặc mạnh mẽ thế nào, vẫn là dáng vẻ ngồi xe lăn.
Lúc đó, Lục Hoặc mặc một bộ quần áo màu đen, thanh lãnh lại xa cách, hơn nữa có thủ đoạn, không ít người van xin anh, ngay cả đối phương quỳ đến gãy chân, anh cũng không cho một ánh mắt.
Cô ta nghe nói, có rất nhiều người đắc tội và bắt nạt anh đều không có kết cục tốt.
Nhưng mà, một người ngồi trên xe lăn, lạnh lùng, lại phá lệ đối tốt với cô ta, mỗi lúc cô ta gặp khó khăn, đều sẽ giúp đỡ cô ta, thậm chí bởi vì cô ta, anh còn cố ý hợp tác với Kiều gia.
Cô nhớ lúc ấy dượng nói, những hạng mục đó đều là Lục Hoặc chiếm phần nhỏ mà Kiều gia chiếm phần lớn, hầu như là làm lợi cho Kiều gia.
Triệu Vũ Tích biết, đó là bởi vì Lục Hoặc thích cô ta, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, anh muốn lấy lòng Kiều gia để giành được niềm vui của cô ta.
Cô ta thực sự cảm động.
Nhưng khi đó, cô ta thích Hoắc Vũ hơn, hết thảy trái tim đều dừng trên người Hoắc Vũ, không ngừng đuổi theo phía sau Hoắc Vũ, tùy hứng làm bậy xua đuổi đào hoa bên cạnh Hoắc Vũ, moi móc tim gan mà thích Hoắc Vũ. Cô ta căn bản không để ý người ngồi xe lăn, Lục Hoặc âm thầm thích cô ta.
Hơn nữa cô ta rất kiêu ngạo, sao có thể thích một người tàn phế được.
Trọng sinh trở về, cô cảm thấy nên bù đắp cho Lục Hoặc, muốn ở bên anh một đời này, nhưng mà, đối phương hoàn toàn thay đổi, thế mà lại thích Kiều Tịch.
Hơn nữa, hai chân của đối phương khỏi hẳn, đứng trước mặt cô ta.
Trái tim Triệu Vũ Tích nhảy loạn, hai má nóng bừng, lén lút đánh giá Lục Hoặc trước mặc, lần đầu tiên cô ta biết, anh đứng dậy, lại cao lớn phong độ đến thế.
Dáng người Lục Hoặc cao thẳng, vai rộng eo hẹp, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài mạnh mẽ, anh đứng thẳng như tuyết tùng, lạnh lùng, có lực hấp dẫn trí mạng.
Cha Kiều phản ứng lại trước mẹ Kiều, “Hai chân của cậu tốt rồi?”
Lục Hoặc trả lời: “Đúng vậy, chú, đi đứng căn bản không có vấn đề gì.”
Kiều Tịch sợ cha mẹ nhắc đến lần trước Lục Hoặc nhỏ gặp mặt, cô nói giúp: “Thật ra, chân Lục Hoặc đã có chuyển biến tốt từ lâu, chẳng qua con muốn cho mọi người bất ngờ, hơn nữa anh ấy cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên con mới giữ bí mật. Nhưng mà con có nói với mẹ.”
Mẹ Kiều đã hoàn hồn, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc, “Mẹ cho rằng, con muốn giành được sự đồng ý của mẹ mới nói dối.” Cho dù con gái nói quá lên, hay là nói thật, bà vẫn thấy hơi khó tin.
Nhìn chàng trai trước mặt, mẹ Kiều mới xác nhận lời con gái lúc trước, là thật, chân của cậu út Lục gia đúng là có thể tốt lên.
Lục Hoặc không ngồi xe lăn, đứng cùng với con gái, vẻ ngoài hai đứa xứng đôi tuyệt đối.
Trước kia bà còn nghĩ, người thế nào, mới có thể phù hợp với con gái bà, mà Lục Hoặc trước mặt đúng là có thể.
Con người ai cũng ích kỷ, mẹ Kiều không phủ nhận bản thân trước sau không đồng nhất, bà thân là người mẹ, chắc chắn là phải đặt con gái lên hàng đầu, trước đây bà phản đối, vì cảm thấy Lục Hoặc ngồi xe lăn, chăm sóc bản thân đã rất khó, chưa kể đến việc chăm sóc con gái. Bây giờ chân của đối phương khỏi hẳn, bà tự nhiên không có mâu thuẫn nữa.
Kiều Tịch nghe mẹ nói, cô khoe mẽ: “Con làm sao dám lừa mẹ chứ!”
“Dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ, đây là quà con chuẩn bị.”
Lục Hoặc đứng trước cha mẹ Kiều Tịch nhiều hơn vài phần câu nệ so với bình thường.
Kiều Tịch thấy anh chân tay cứng đờ, cô không nhịn được cười nói: “Mẹ, Lục Hoặc đã chọn quà rất lâu.”
Thái độ của mẹ Kiều ôn hòa hơn trước, “Thật có tâm.”
Cha Kiều ở bên không có chấp nhận Lục Hoặc nhanh như mẹ Kiều, cho dù đối phương không cần ngồi xe lăn, ông vẫn cho rằng cậu ta muốn cướp con gái ông mà nhìn Lục Hoặc không vừa mắt, một phần quà sinh nhật đổi với công chúa nhỏ Kiều gia, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ông để quản gia nhận lấy quà của Lục Hoặc, kéo đi sự chú ý của vợ, “Khách khứa đến đủ rồi.”
Mẹ Kiều nhìn thời gian, “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị chào hỏi khách thôi.”
Cha Kiều ôm eo vợ, “Được thôi.”
Mẹ Kiều để Kiều Tịch và Triệu Vũ Tích theo sau, Kiều Tịch trực tiếp lôi kéo Lục Hoặc, đi sau cha mẹ.
Hoắc Vũ ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, hốc mắt phiếm hồng.
“Aizz, tiểu tử Lục gia không chỉ đứng lên, còn được Kiều Tịch đưa tới trước mặt cha mẹ cô ấy, gặp phụ huynh?” Anh em của Hoắc Vũ, Hoàng Đào kinh ngạc, ngọn nến sắp đốt tới đầu ngón tay, anh ta mới hoàn hồn.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Trình Húc bên cạnh cũng sửng sốt, “Hai chân Lục Hoặc có thể tốt hơn sao?”
“Không ổn, lúc đối phương ngồi trên xe lăn, Kiều Tịch giống như bị mù, thích anh ta, hiện tại hai chân Lục Hoặc tốt lên, Kiều Tịch đưa anh ta tới gặp phụ huynh.” Hoàng Đào ấn điều thuốc vào gạt tàn, thương cảm nhìn người anh em Hoắc Vũ, “Hoắc ca, xem ra Kiều Tịch thực sự thích tiểu tử Lục gia này.”
Không thể không nói, Lục Hoặc giống như người bình thường, quả thật rất đẹp trai, chỉ sợ Kiều Tịch nhìn trúng giá trị nhan sắc của đối phương.
“A Hoắc, quên đi, nếu Kiều Tịch không thích cậu, cậu cũng đừng nghĩ đến cô ấy.” Trình Húc lắc ly rượu, đối với họ, tình yêu không phải là điều cần thiết, cũng không quan trọng lắm.
“Đúng vậy.” Hoàng Đào phụ họa, “Chỉ là một Kiều Tịch mà thôi, với điều kiện của Hoắc ca, không cần phải lo lắng việc tìm một người tốt hơn, ở đây không một ai kém hơn Kiều Tịch.”
Hoắc Vũ nhìn về phía anh ta.
Hoàng Đào thu liễm lại, sửa lời: “Tuy rằng so ra kém Kiều Tịch, nhưng cũng không kém quá nhiều. Ở đây không tìm được người, hôm nào em lại giúp anh tìm, sẽ tìm thấy người tốt hơn Kiều Tịch.”
Hoàng Đào nói lời này, đơn giản là để an ủi, tự tin cũng không đủ.
Cũng không biết Kiều gia đã nuôi dạy thế nào, dạy ra một người tinh tế và thanh tú như Kiều Tịch.
Nhìn lại, có rất nhiều thiên kim trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy, ánh mắt mọi người vẫn như cũ nhìn qua Kiều Tịch.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cô mặc váy màu hoa lan, nước da trắng như tuyết, so với người trang điểm đậm xung quanh, cô ấy có khí chất rõ ràng, đặc biệt là con ngươi đen ngấn nước, chỉ liếc mắt một cái, có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Người như vậy, đúng là độc nhất vô nhị, tiện nghi cho tiểu tử Lục gia quá.
Hoắc Vũ không trả lời, anh ấy lặng im uống từng ly một, ánh mắt dõi theo Kiều Tịch.
Ở đó, Triệu Vũ Tích buồn bực muốn chết.
Cha Kiều và mẹ Kiều, còn có Kiều Tịch và người ngoài Lục Hoặc lại giống như người một nhà, mà cô ta ngược lại thành người ngoài.
Cô ta cố gắng hết sức kiềm chế sự cứng đờ trên mặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng ở đời trước sau khi Kiều Tịch qua đời, cô ta trở thành đại tiểu thư Kiều gia, mỗi lần cô ta đi theo cha Kiều và mẹ Kiều tham gia yến tiệc, đều sẽ nhận được mọi sự chú ý, hâm mộ, mà hiện tại, cô ta giống như người trong suốt, ánh mắt khách khứa đều đổ dồn lên người Kiều Tịch.
Kiều Tịch giống như công chúa nhỏ ngậm trăng trong mắt vì sao, được mọi người hâm mộ, ngay cả Lục Hoặc bên cạnh cô ta, cũng thích cô.
Triệu Vũ Tích rũ mắt, che giấu sự u ám trong mắt.
“Hai chân anh có mệt hay không?” Kiều Tịch khẽ hỏi Lục Hoặc, đứng lâu như vậy, hai chân Lục Hoặc sẽ mệt.
“Em yên tâm, anh không cảm thấy mệt.” Lục Hoặc cong môi, cong thành hình vòng cung đẹp mắt, hôm nay anh mặc tây trang màu đen, đặc biệt đẹp trai, ngay cả khóe môi cũng tùy ý hơn bình thường.
Dưới ánh đèn, nhìn đôi mắt sâu của anh, Kiều Tịch luyến tiếc rời mắt, “Đợi lát nữa, em đưa anh đi nghỉ ngơi.” Cô nói thêm: “Em hơi mệt.”
Cô mang giày cao gót, bắp chân hơi đau.
Lục Hoặc không có ý kiến: “Được.”
Bữa tiệc đang diễn ra, khách khứa liên tục đến chào hỏi cha Kiều, mẹ Kiều.
Qua một lúc, Kiều Tịch lặng lẽ lôi kéo Lục Hoặc rời đi.
Cô bưng hai khối bánh còn có hai ly nước trái cây, lôi kéo Lục Hoặc lên lầu.
“Đi đâu thế?” Lục Hoặc cầm hai khối bánh kem cô đưa, đi theo theo bên cạnh.
“Phòng em nha.” Kiều Tịch nói như đương nhiên: “Đại sảnh ồn ào, tới phòng em nghỉ ngơi, sẽ không có người khác quấy rầy.”
Lục Hoặc bưng bánh trong tay, ánh sáng trong mắt hiện lên mà không hay biết.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng cô, khắc hẳn với gam màu lạnh xám đơn điệu của anh, phòng cửa cô là màu trắng trang nhã, còn mang theo mùi thơm chỉ thuộc về cô.
Trang trí bên trong rất tinh tế, có nhiều nơi thể hiện tâm tư nhỏ của thiếu nữ.
Kiều Tịch đặt hai ly nước trái cây xuống, không hề do dự cởi giày cao gót trước mặt Lục Hoặc, chân trực tiếp dẫm xuống thảm.
Lục Hoặc bước tới, anh đặt chiếc bánh xuống, xoay người, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, anh bế cô lên.
“Lục Hoặc?”
Anh bước tới bên giường lớn, đặt cô lên giường, anh xụ mặt, nghiêm túc dạy dỗ cô, “Bây giờ trời lạnh, không thể đi chân trần.”
Vừa nói bàn tay anh còn chạm vào mu bàn chân cô, có hơi lạnh.
Cảm giác hơi ngứa, Kiều Tịch đung đưa chân, né tránh tay anh, “Không lạnh chút nào, mặt đất trải thảm mà.”
Chàng trai quỳ một gối trước mặt cô, Kiều Tịch vươn tay cố tình xoa loạn tóc anh, “Sao anh lại giống ông cụ non như vậy chứ?”
Lục Hoặc nhỏ như vậy, Lục Hoặc lớn cũng vậy, sẽ luôn nghiêm túc dạy cô vấn đề đi dép.
Lục Hoặc siết bàn tay làm loạn của cô, đặt bên môi khẽ cắn, “Không được chê anh già.”
Đầu ngón tay Kiều Tịch mẫn cảm, bị anh nắm một nửa, ngón tay mềm nhũn, cô muốn rút tay về, ngoan ngoãn dỗ dành chàng trai, “Sao em lại chê anh già rồi? Anh chỉ lớn hơn em một tuổi, em nên gọi anh là ca ca đấy.”
“Ca ca, tay của em tê rồi, anh đừng cắn.” Kiều Tịch mở miệng xin tha.
Hô hấp Lục Hoặc ngột ngạt, gương mặt lạnh lùng lập tức nóng lên, đôi mắt đen láy sâu kín nhìn cô, đúng là cái gì cũng dám nói.
Anh siết chặt tay cô, “Gọi anh là gì?”
Kiều Tịch cuộn tròn đầu ngón tay, cô lặp lại, “Ca ca?”
Giọng cô nhẹ nhàng, khi hạ xuống lại mềm mại, như là thêm một tầng hoa quế đường, khiến vành tai anh đỏ lên.
Lúc này, cô nhẹ giọng nói tùy ý một câu, khiến trái tim anh tê dại.
Bàn tay Lục Hoặc mang theo vết chai mỏng cọ xát đầu ngón tay mềm mại của cô, “Hả?”
Kiều Tịch không rõ ý của anh, cô không có kiên nhẫn, cô duỗi chân trần ra, đá mũi chân lên quần tây đen của Lục Hoặc, “Lục Hoặc, em đói bụng.”
Dưới làn váy xanh nhạt, đôi chân cô trắng nõn, hơi nâng lên, dẫm lên quần anh.
Dưới mắt cá chân mảnh khảnh của cô, cái lắc cá vàng nhỏ nhảy nhảy, giống với chủ nhân của có, không ngoan cũng không an phận.
Giọng nói Lục Hoặc khàn khàn, “Vừa rồi em gọi anh thế nào?”
Kiều Tịch không phải đồ ngốc, cô đương nhiên hiểu ý anh.
Cô cúi đầu nhìn anh đang ngồi xổm trước mặt, cười nói: “Thích em gọi anh như vậy sao?”
Lục Hoặc không có lên tiếng.
Con ngươi Kiều Tịch cất giấu ý xấu, cô cố ý hạ giọng: “Ca ca, em đói bụng, anh đưa bánh kem cho em đi.”
Dưới mái tóc đen, vành tai Lục Hoặc nóng rực, lặng lẽ đỏ lên.
Anh đứng dậy.
Kiều Tịch ngẩng mặt nhìn anh, “Ca ca, em còn muốn uống nước trái cây.”
Lục Hoặc không nhúc nhích, anh cúi người, áp lên môi mỏng của cô, “Tịch Tịch, kêu lại?”
Kiều Tịch bị ép buộc: “Ca ca?”
Lục Hoặc hung hăng cạy miệng cô ra, còn đòi ăn bánh kem, nước trái cây gì nữa, cái miệng này đủ ngọt rồi.
“Tịch Tịch, kêu lại?”
Môi Kiều Tịch bị ăn đến tê dại, cô mím chặt môi.
“Tịch Tịch?” Lục Hoặc nhíu mày tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, đáy mặt lộ ra sự khắc chế.
Ngón tay Kiều Tịch vô lực lôi kéo vạt áo anh, hai chân quơ quơ bên mép giường, giọng nói cũng vô lực, “Ca, ca….”
Một lần lại một lần, Kiều Tịch cảm thấy cô chính là viên kẹo trong miệng Lục Hoặc, bị anh liếm, lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác.
Gần như bị anh nhai nuốt vào bụng!
Lại buông ra, mặt mày Lục Hoặc đầy thỏa mãn, anh cười trầm thấp: “Tịch Tịch, kêu nữa?”
Kiều Tịch lắc đầu, đôi mắt ngấn nước chớp chớp.
Lục Hoặc của bây giờ không dễ dàng bị cô bắt nạt như vậy, trước kia lúc hôn môi, anh còn kiềm chế không được lộ ra cái đuôi bị cô đùa bỡn. Từ khi năng lượng đen biến mất, hai chân anh dần khôi phục, cái đuôi cũng tốt, anh cũng tùy ý điều khiển cái đuôi.
Không chơi được với cái đuôi, cô không bắt nạt được anh. Ngược lại, là anh bắt nạt cô.
Đầu ngón tay Lục Hoặc áp lên miệng cô, “Một lần cuối cùng?”
Trên đầu anh, xuất hiện mầm lá.
Kiều Tịch: ……….
Anh đâu còn là cá vàng nhỏ đơn thuần nữa, rõ ràng là muốn ăn con cá mập nhỏ không xương là cô.
Ngoài sảnh lớn, Kiều Tịch vừa lôi kéo Lục Hoặc rời đi, Hoắc Vũ liền buông chén rượu trong tay, đứng dậy muốn theo sau.
“Hoắc ca? Anh đi đâu?”
Trình Húc lắc đầu với Hoàng Đào, “Quên đi, để anh ấy đi.”
“Không được, Hoắc ca uống nhiều rượu như vậy, tôi lo lắng anh ấy sẽ thua tên tiểu tử Lục gia kia, Hoắc ca sẽ bị thiệt.” Hoàng Đào nói.
Trình Húc dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn về phía anh ta, “Cho dù Lục Hoặc có thể đi, A Hoắc có uống say, cũng có thể đánh Lục Hoặc nằm sấp xuống, cậu yên tâm đi.”
Vừa rồi Hoắc Vũ uống không ít rượu, gương mặt anh tuấn đỏ bừng.
Anh trước kia thường theo mẹ tới Kiều gia, đối với nơi này rất quen thuộc, anh biết rõ phòng Kiều Tịch ở lầu hai.
Ánh đèn hành lang màu vàng sáng, Hoắc Vũ liếc mắt thấy thân ảnh mặc váy trắng phía trước.
Đối phương thong thả đi tới, “Hoắc Vũ?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Vũ dịu đi một chút, “Tiểu Tịch.” Anh ôm chặt eo cô.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn cũng có chút ủy khuất, “Rõ ràng người trước kia em thích là anh, sao bây giờ lại thành thích Lục Hoặc?”
Người trong lòng sửng sốt, ngực đau xót, hai tay ôm lại anh, “Hoắc Vũ, anh nhìn rõ em là ai không?”
Hoắc Vũ cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt, có hơi quen, lại hơi xa lạ, anh hôn cô, “Tiểu Tịch.”
Ở hành lang, anh đẩy cô lên tường, anh người hôn kịch liệt, có người làm đi qua, sợ tới mức vội vàng bỏ đi.
Hai người không thể tách rời, cuối cùng không biết là ai đã mở cửa phòng đi vào.
Giây tiếp theo, cánh cửa đóng chặt.
Lục Hoặc rời khỏi Kiều gia, gặp phải Lục Vinh Diệu và Diêu Lan Nhã trước cổng lớn Kiều gia.
Hai người này giống như đang đợi anh.
Lục Vinh Diệu thấy Lục Hoặc, kìm nén nhiều tức giận, đêm nay Lục Hoặc cực kỳ nổi bật, không ít người ngầm hiểu Lục gia muốn liên hôn với Kiều gia, thậm chí có người bắt đầu thổi phồng Lục Hoặc, khen ngợi như anh là người thừa kế của Lục gia.
Những người đó đúng là bị mù, rõ ràng Lục Hoặc chỉ là tàn phế bị Lục gia vứt bỏ, sao có thể vươn lên được.
“Đêm nay mày gấp gáp tới Kiều gia, đúng là mất mặt Lục gia chúng ta.” Lục Vinh Diệu kinh thường nhìn Lục Hoặc, vẫn nhìn Lục Hoặc bằng ánh mắt như trước kia, đối phương vẫn còn là đứa tàn phế dễ bắt nạt.
Trong gió lạnh, eo Lục Hoặc thẳng tắp, anh mặc tây trang màu đen, khí thế cường hãn, không giống kẻ trong suốt ngồi xe lăn, cần ngẩng đầu nhìn Lục Vinh Diệu.
Sắc mặt anh lạnh lùng nhàn nhạt nói, “Mày chỉ muốn nói có thế?”
Nghe được điệu khinh thường trong giọng Lục Hoặc, Lục Vinh Diệu sắp nổ tung, anh ta tung một quyền, “Đừng tưởng rằng mày có thể đi là có thể kiêu ngạo, mày xứng đáng phải chịu như vậy.”
Lục Hoặc chế trụ tay đối phương.
Lục Vinh Diệu cố sức giãy giụa, nhưng không thể thoát ra, “Phế vật, buông tay!”
Lục Vinh Diệu bình thường đã quen chơi bởi, làm gì có thân thủ, ngược lại Lục Hoặc bởi vì hằng năm rèn luyện di chuyển xe lăn, cánh tay mạnh mẽ có lực, Lục Vinh Diệu đối đầu với anh chỉ có thiệt.
Lục Hoặc cười xùy, lúc Lục Vinh Diệu liều mạng giãy giụa, anh đột nhiên buông tay.
Đột nhiên không kịp phòng ngực, Lục Vinh Diệu theo quán tính lùi lại vài bước, ngã chổng vó, “Mày…..”
“Vinh Diệu, đừng tranh chấp với Lục Hoặc, nó là em trai của con.” Diêu Lan Nhã ở một bên rốt cuộc lên tiếng.
Lục Vinh Diệu nắm chặt tay, mới không tiếp tục lên tranh chấp.
Diêu Lan Nhã hôm nay ăn mặc lịch sự sang trọng, bà ta giữ thân phận trưởng bối mở miệng: “Lục Hoặc, hy vọng con đừng so đo với anh con, tính tình nó từ nhỏ đến lớn như vậy, quen nghe người khác nói tốt, con hiểu chuyện, nên nhường nó.”
Lục Hoặc: “Chỉ sợ tôi không làm được.”
Ý cười trên mặt Diêu Lan Nhã không đổi, “Không sao, thím không ép buộc con, ta nhiều chuyện nói một câu, hiện tại con ở bên thiên kim Kiều gia sao? Chỉ sợ gia gia con sẽ phản đối. Lục gia và Kiều gia tài lực ngang nhau, tuy rằng bên ngoài khá thân thiện, nhưng rất nhiều dự án, là mối quan hệ cạnh tranh đối địch.”
“Con và thiên kim Kiều gia ở bên nhau, không thích hợp.” Diêu Lan Nhã đánh thức Lục Hoặc.
“Thích hợp hay không, là tôi nói, không phải nhìn người khác, nếu lão gia tử phản đối, cùng không liên quan đến tôi.” Anh không có ý định nghe theo ý kiến của lão gia tử, cũng không phải nghe ý kiến của người khác.
Lục Hoặc nói xong, xoay người rời đi.
“Mẹ, mẹ xem thái độ của phế vật Lục Hoặc này đi? Đúng là không để chúng ta vào mắt.” Lục Vinh Diệu tức giận đến hận không thể đánh Lục Hoặc tơi bời, “Hiện tại nó có thể đi được, lại kiêu ngạo như vậy, nếu tiếp tục sớm muộn gì nó cũng cưỡi trên đầu con.”
“Con xúc động cái gì?” Thần sắc trên mặt Diêu Lan Nhã bất biến, “Không thể để Lục Hoặc và Kiều gia cùng một chỗ, có Kiều gia hỗ trợ, không có lợi với con.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lục Vinh Diệu không cho phép bản thân bị phế vật ức hϊếp, vượt qua bản thân, “Vừa rồi không phải mẹ nói lão gia tử sẽ không đồng ý mà?”
“Gần đây lão gia tử đồng ý Lục Hoặc đi học, lại cố ý để Lục Hoặc quay lại Lục gia, cố ý lộ ra tin tức.” Diêu Lan Nhã nhíu mày, “Lão gia tử muốn cho Lục Hoặc cơ hội.”
“Cơ hội gì? Một phế vật, còn cho nó cơ hội gì.” Lục Vinh Diệu đầy khinh thường.
Diêu Lan Nhã trừng anh ta, “Con cho rằng vì sao lão gia tử cho Lục Hoặc cơ hội, nếu không phải con không có năng lực, xảy ra nhiều chuyện không hay, ông ta có để Lục Hoặc trở về không?”
Lục Vinh Diệu thu liễm, ngượng ngùng nói: “Hiện tại ông cả ngày để trợ lý giám sát con, căn bản không cho con cơ hội, sao con có thể thể hiện năng lực được?”
“Trong khoảng thời gian này, con thành thật đến công ty, đừng gây chuyện, Lục Hoặc kia, không thành vấn đề.” Trong giọng nói Diêu Lan Nhã trước sau tự tin, tựa như chuyện gì cũng trong tầm khống chế của bà ta.
Lục Vinh Diệu làm sao dám có ý kiến.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch tỉnh dậy sớm, hôm nay cô có hẹn với Lục Hoặc.
Xuống đến lầu một, cô phát hiện Hoắc Vũ ở đó, không khí trong phòng khách rất nghiêm túc.
“Mẹ, xin chào.” Cô do dự đi tới, vô tình bắt gặp ánh mắt phức tạp của Hoắc Vũ.
“Dậy rồi?” Mẹ Kiều không muốn con gái mình nghe thấy những chuyện này, bà đột nhiên cảm thấy may mắn, con gái thích Lục Hoặc, mà không phải Hoắc Vũ.
Kiều Tịch đi tới, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô vừa hỏi xong, đôi mắt đỏ hoe của Triệu Vũ Tịch nhìn cô, Hoắc Vũ xấu hổ, nhìn cô chán nản và cô đơn.
Mẹ Kiều không nói được, sao bà có thể nói, tối qua Hoắc Vũ ngủ với Triệu Vũ Tích?
Cho tới nay, bà luôn coi Hoắc Vũ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể, bây giờ thành như vậy, trong lòng có chút xa cách.
Hoắc Vũ là thiên chi kiêu tử, lần đầu tiên anh ấy nếm mùi tuyệt vọng bất lực.
Lần này, anh thật sự không còn cơ hội ở bên Kiều Tịch.
Triệu Vũ Tích đỏ mắt, cô nức nở: “Tối qua, tôi thấy Hoắc Vũ uống say, lảo đảo một mình ở hành lang, tôi đi qua hỏi anh ấy, anh ấy lại đột nhiên ôm lấy tôi.”
Cô ta nhìn Hoắc Vũ: “Em cho rằng, anh thích em.”
Hoắc Vũ cúi đầu, vẻ mặt suy sụp, “Thật xin lỗi, người tôi thích là Kiều Tịch, là chị họ Kiều Tịch của cô, tôi cũng không có thích cô.”
Kiều Tịch đại khái hiểu rõ.
Nói một cách đơn giản, chính là tối qua, hai người này đã ngủ với nhau.