Trên đường trở về, Kiều Tịch nhìn năng lượng đen trên tay Lục Hoặc, chỉ còn lại 10.
Cô không nhịn được hỏi Bạo Phú: “Chân của Lục Hoặc, có phải đã bình phục hết không?”
Bạo Phú phấn khởi: “Chủ nhân, hiện tại Lục Hoặc đã đi lại như người bình thường, nhưng mà không thể dùng quá sức, chỉ cần tiêu trừ 10 năng lượng đen cuối cùng, Lục Hoặc sẽ hoàn toàn bình phục, thậm chí có thể chạy.”
Kiều Tịch cong môi, trong mắt tràn đầy vui mừng, cô đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Lục Hoặc nhìn cô gái bên cạnh.”
Kiều Tịch duỗi tay ra, “Không muốn đi nữa, anh cõng em.”
Lục Hoặc cũng nhận ra chân mình dường như được tiếp thêm sức lực, có linh cảm hai chân gần như khỏi hẳn, có thể đứng thẳng, đi lại giống người bình thường.
Gió lạnh thổi tung vạt áo anh, trong mắt nhợt nhạt ý cười, “Được thôi.”
Chàng trai can tâm cúi xuống, quay tấm lưng rộng về phía cô, “Tịch Tịch, lên đi.”
Kiều Tịch tới gần anh, dán thân thể lên.
Hai chân chàng trai trở nên vững chãi, vững vàng cõng cô gái trên lưng, bước từng bước dưới ngọn đèn đường.
Kiều Tịch bám chặt vào vai anh, lúc này, tràn đầy cảm giác an toàn. Cô nghiêng đầu, dựa sát tai anh, “Lục Hoặc, ngày mai anh muốn tới thăm trường em không?”
Chàng trai phía trước vui vẻ, đường nét lạnh lùng trở nên mềm mại hơn, “Được.”
Ngày hôm sau, Lục Hoặc không ngồi trên xe lăn, lúc anh đi tới trường, khiến không ít người chú ý.
Dù sao lúc trước anh ngồi trên xe lăn, giá trị nhan sắc cao, nhiều người cảm thấy tiếc, nhưng mà mọi người đột nhiên phát hiện anh có thể đi lại như người bình thường khiến ai cũng phải sửng sốt, xuýt xoa, thậm chí có người chụp trộm đăng lên diễn đàn.
Lúc Lục Hoặc ngồi xe lăn, bọn họ chỉ cảm thấy đáng tiếc, sẽ không có ý nghĩ thích.
Nhưng hiện tại, Lục Hoặc vốn đẹp trai, ngũ quan ưu tú, khí chất thanh lãnh, hơn nữa còn đi giữa khuôn viên trường với cặp chân dài, vừa cao vừa soái, khiến mấy cô gái xung quanh đỏ mặt tim đập nhanh.
Sau khi tan học, Tô Thần ngồi bên Lục Hoặc lười biếng vươn vai, một tay chống cằm, nhìn đám nữ sinh thường xuyên quay lại nhìn lén Lục Hoặc, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn Lục Hoặc, “Không nghĩ tới, cậu không ngồi xe lăn, còn được hoan nghênh hơn tôi.”
Lục Hoặc lật sách ngoại khóa, lông mày cũng không nhấc lên nửa tấc.
“Chậc, tôi vừa nghe nói ảnh chụp của cậu bị đưa lên diễn đàn, thay thế vị trí giáo thảo hai năm của tôi?” Tô Thần híp mắt, lười biếng nhìn, tựa hồ đang nói chuyện thời tiết.
Lục Hoặc lúc này mới mở miệng: “Cậu muốn làm? Trả lại cho cậu.”
Tô Thần cười xùy: “Ai thích như thế chứ.” Anh ta nhướng mắt đánh giá Lục Hoặc, không thể không thừa nhận, đúng là đẹp trai hơn anh ta một chút.
“Nhưng mà, chân của cậu đột nhiên tốt lên à?” Tô Thần không nhịn được hỏi: “Không phải lúc trước cậu đã chữa khỏi rồi chứ?”
Lục Hoặc đóng sách lại, “Có khác nhau sao?”
Mắt hồ ly của Tô Thần hơi híp lại, mái tóc màu nâu nhạt che đi cặp lông mày, “Cũng đúng, dù sao người ta chỉ nhìn cái họ muốn nhìn, giống như bây giờ, họ chỉ thấy cậu có thể đi bằng hai chân. Nghe nói có hoa khôi khoa ngoại ngữ đang hỏi thăm cậu?”
Lục Hoặc lấy điện thoại bắt đầu gửi tin nhắn, hiển nhiên không có nghe lời đối phương nói.
Anh gửi tin nhắn cho Kiều Tịch, anh còn một tiết học, sau giờ học sẽ đến gặp cô.
Tô Thần không được đáp lại, dường như đã quen với thái độ của Lục Hoặc, uể oải ngáp một cái, “Thế mà, sao trong ấn tượng của tôi, giống như cậu có bạn gái từ lúc học cao trung?”
Lục Hoặc cầm điện thoại, anh nhướng mày nhìn đối phương.
Tô Thần cũng không chắc, dù sao trong đầu anh có một loại ảo giác Lục Hoặc sớm đã có bạn gái.
Hình như lúc tham gia cuộc thi toán học với Lục Hoặc, nhìn thấy bạn gái của cậu ta?
Ngữ khí Lục Hoặc nhàn nhạt, “Trước khi học đại học tôi vẫn luôn độc thân.” Anh không hy vọng có hiểu lầm gì, Kiều Tịch mới là mối tình đầu của anh.
“Có thể là tôi nhớ nhầm.” Tô Thần không đồng ý, “Giáo sư Kim đề nghị để cậu tham gia dự án mới của ông ấy, cậu nghĩ thế nào?”
“Ngày mai tôi sẽ trả lời ông ấy.”
Nghe vậy, hai mắt Tô Thần mới sáng lên, anh ta dùng khuỷu tay chạm Lục Hoặc, “Được, hiếm khi có cơ hội hợp tác với cậu.”
Trận đấu duy nhất mà anh ta thua, chính là khi tham gia cuộc thi toán học ở cao trung, bại bởi Lục Hoặc, sau đó anh ta nghe nói Lục Hoặc là thủ khoa khối tự nhiên thi đại học, cũng không ngoài ý muốn, điều làm anh ta khϊếp sợ là, Lục Hoặc tạm nghỉ học gần hai năm.
Ngày Lục Hoặc bước vào lớp, anh ta lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, đối phương hai năm không đi học, đã tự học xong chương trình học, thậm chí năng lực còn được giáo sư nhìn trúng, dù sao giáo sư Kim có tiếng là nghiêm khắc.
Tô Thần cũng nghe nói qua một ít chuyện về Lục gia, nguyên nhân là vì Lục Hoặc không được Lục gia coi trọng, không dựa vào Lục gia bồi dưỡng, mới càng thể hiện anh có năng lực hơn.
Sau khi tan học, Tô Thần thấy Lục Hoặc tích cực thu dọn sách chuẩn bị rời đi, “Đi vội thế? Không giống tác phong của cậu.”
Lục Hoặc một tay cầm sách, giọng nói trầm thấp hiếm thấy kiêu ngạo, “Bạn gái đang đợi tôi.”
Nói xong, anh sải bước ra khỏi cửa lớp.
Tô Thần sửng sốt, một giây sau mới phản ứng lại: “Mẹ nó.”
Tự dưng khoe mẽ.
Khi Lục Hoặc đi tới trường Kiều Tịch, cô đã sớm tan học, hôm nay chỉ có hai tiết học, các bạn trong phòng vẽ tranh lần lượt thu dọn dụng cụ vẽ, chuẩn bị rời đi, dù sao tác phẩm không thể hoàn thành trong lúc nhất thời, thức khuya để làm bài cũng là chuyện thường.
Phương Đường vội vã tới phòng quay làm việc bán thời gian, tan học đã rời đi trước.
Bạn trai Hàn Vũ tới tìm Diệp Tư Hân, hai người đã sớm chạy tới nhà ăn.
Phòng vẽ tranh chỉ còn Kiều Tịch đang gửi định vị cho Lục Hoặc, để anh tới tìm cô.
Một lúc sau, cô lơ đãng ngẩng đầu, thấy thanh niên cao lớn, một thân màu đen đứng ở cửa.
Cô đặt cọ sang một bên, lập tức bước qua, “Sao anh tìm nhanh như vậy, em còn nghĩ anh không biết đường, em đi ra đón.”
Cô duỗi tay ra nắm tay anh, dẫn anh vào trong phòng vẽ.
“Kiều Tịch, đây là bạn trai cậu sao?” Bạn học đã thu thập xong dụng cụ, đang chuẩn bị đi ngang qua, tò mò hỏi.
“Đúng vậy, đây là bạn trai tôi.” Lúc trước cô đưa Lục Hoặc đi vẽ phác thảo, lúc đó anh ngồi xe lăn, mà hiện tại đứng cao ngất, thật sự khó có thể tưởng tượng đến lúc trước ngồi trên xe lăn, chàng trai đáng thương trầm lặng như người trong suốt kia.
Bạn học thuận miệng khen thật đẹp trai, sau đó rời ánh mắt đi.
Kiều Tịch lôi kéo Lục Hoặc ngồi bên cạnh cô, “Đợi em một lát, em rất nhanh sẽ hoàn thành.”
Vẻ lạnh lùng của Lục Hoặc đã biến mất ngay khi tới gần cô, lông mày trở nên nhu hòa, “Không cần phải gấp, bao lâu anh cũng có thể đợi.”
“Anh thật tốt.” Kiều Tịch ngọt ngào khen một câu, tiếp tục vẽ, cô tranh thủ hoàn thành tác phẩm ban ngày, không thức khuya, cô không muốn làm tiểu bảo bối trọc đầu.
Trong phòng yên tĩnh, những người khác lần lượt rời đi, không nhịn được tò mò mà liếc về phía Kiều Tịch.
Cô gái ngồi trước giá vẽ, nghiêm túc, gương mặt trắng nõn tinh xảo, vẻ đẹp thanh thoát.
Chàng trai bên cạnh cô khí chất lạnh lùng, trầm mặc, nhưng quá đẹp trai.
Hai người lặng lẽ ngồi đó, xứng đôi đến mức như một bức tranh.
Đặc biệt là ánh mắt của chàng trai chăm chú vào cô gái, ai nhìn vào cũng thấy tim đập loạn.
Cũng không biết qua bao lâu, những người khác đều rời đi, trong phòng vẽ chỉ còn lại Kiều Tịch và Lục Hoặc.
Nhìn nét vẽ cuối cùng của cô dừng lại trên tờ giấy, cô đột nhiên quay đầu hỏi anh: “Đẹp không?”
Lục Hoặc không biết vẽ tranh, nhưng cũng cảm thấy tác phẩm trước mắt có linh khí, anh nhìn bức tranh, “Đẹp.”
Kiều Tịch vươn tay, quay mặt anh về phía cô, “Em không phải hỏi anh về bức tranh, là hỏi em đẹp hay không đẹp, nhưng mà, hiển nhiên là rất đẹp, nếu không, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em?”
Đôi mắt và khóe môi cô đều là ý cười, rõ ràng đang trêu chọc anh.
Mặt Lục Hoặc nóng lên, những vẫn lên tiếng: “Ừm.”
Tịch Tịch của anh là đẹp nhất.
Kiều Tịch hài lòng thu tay, “Em vẽ xong rồi, chờ em thu dọn xong, em sẽ đưa anh đi dạo trong trường một chút.
“Anh giúp em.”
“Được nha.” Kiều Tịch không hề khách khí mà sai sử, “Anh giúp em cầm cọ tới vòi nước cuối hàng lang rửa, còn có rửa thùng nước.”
“Được.”
Lục Hoặc cầm thùng nước ra ngoài.
Anh vừa rời đi không lâu, ở cửa xuất hiện một nam sinh, đối phương vui vẻ phát hiện Kiều Tịch còn chưa rời đi.
Anh ta đỏ mặt, đi vào phòng vẽ, “Kiều Tịch, cậu chưa đi sao?”
Kiều Tịch không quen đối phương, cô thản nhiên đáp: “Ừm.”
“Tôi có thể mời cậu tới nhà ăn ăn tối được không?” Nhìn thấy nam sinh đang khẩn trương, âm thanh run rẩy, “Không phải nhà ăn lầu một, tôi đưa cậu tới nhà ăn lầu 3.”
Giá cả ở nhà ăn lầu 3 đắt hơn mấy lần so với lầu một, hương vị cũng ngon hơn.
Kiều Tịch vặn nắp từng lọ thuốc màu, “Thật xin lỗi, tôi không quen cậu.”
Cô cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh mai, nước da trắng nõn, thanh tú như bạch ngọc, khiến người ta muốn chạm vào.
Nam sinh không khỏi ngây ngốc nhìn, mặt cậu ta càng đỏ hơn, “Lúc trước tôi tặng cậu bữa sáng, nhưng mà lúc đó cậu không nhận.”
“Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.” Kiều Tịch cũng không nhìn lên.
Nam sinh sốt ruột mở miệng: “Tôi không ngại, tôi đối với cậu so với bạn trai cậu còn tốt hơn.”
Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, tính cách cũng tốt, không có kiêu ngạo. Nhiều nam sinh trong trường phải lòng cô, hơn nữa có tin đồn rằng bạn trai của Kiều Tịch chỉ là một người tàn phế ngồi xe lăn, không ít nam sinh cảm thấy họ tự tin tốt hơn người tàn phế, hơn bạn trai tàn phế của cô.
Cho nên, người theo đuổi Kiều Tịch càng nhiều.
Đột nhiên, có tiếng “Rầm” ở cửa, cửa vừa bị gió thổi che một nửa, bị đá văng ra.
Nam sinh kinh ngạc nhìn lại, Kiều Tịch cũng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một chàng trai một thân đen mang theo thùng nước, đang đứng ở cửa.
Tóc mái trên trán che hết lông mày anh.
Đối phương nâng mắt nhìn qua, nam sinh căng thẳng không thể giải thích được.
Chàng trai sải bước từ cửa đi tới với chiếc xô trong tay, âm thanh trầm thấp như bị ngấm không khí lạnh lẽo bên ngoài, khiến người ta run lên, “Tôi để ý.”
Nam sinh không muốn tỏ ra hèn nhát trước mặt Kiều Tịch, vì vậy nói: “Cậu là ai? Cậu không phải người lớp này.” Cậu ta có chú ý tới người trong lớp Kiều Tịch.
Mặt Lục Hoặc vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo đi tới, “Tôi đúng là không phải người lớp này, nhưng tôi là bạn trai của cô ấy.”
Ngay sau đó, đồng tử của nam sinh giãn ra, sao có thể, bạn trai Kiều Tịch không phải tàn phế, chỉ có thể ngồi xe lăn cơ mà?
Chàng trai trước mặt còn cao hơn cậu ta nửa cái đầu, đối phương nhìn cậu ta từ trên cao xuống, nam sinh có ý muốn bỏ chạy.
“Anh ấy là bạn trai tôi.” Kiều Tịch đứng lên.
Ánh mắt Kiều Tịch dừng trên tay Lục Hoặc, cọ còn chưa rửa sạch, chỉ đổ nước trong thùng, “Sao anh đã về rồi?”
Đối mặt với cô, vẻ lạnh lùng của Lục Hoặc nhạt dần, thậm chí còn có ủy khuất, “Anh muốn hỏi em, cọ vẽ có cần dùng đồ gì để vệ sinh không?”
Không ngờ vừa trở lại cửa, không biết nam sinh từ đâu xuất hiện thổ lộ với cô.
Kiều Tịch và Lục Hoặc thân mật, hoàn toàn bỏ qua nam sinh đang đỏ mặt đối diện.
Kiều Tịch nhìn về phía nam sinh, trong mắt cô cũng có chút lạnh lẽo, “Tôi chỉ thích bạn trai tôi, cậu không có khả năng đối tốt với tôi hơn anh ấy.”
Nam sinh hé môi, muốn hỏi cô, sao có thể chắc chắn như vậy?
Nhưng mà, anh ta chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo Kiều Tịch nhìn anh ta, hiển nhiên không có ý gì với anh ta, nam sinh chịu đả kích lớn, không có nói gì nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ.
Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Đi thôi, em với anh đi rửa cọ.”
Lục Hoặc rũ mi xuống, “Ừm.”
Anh đi phía sau cô, “Trong trường, thường xuyên có nam sinh thổ lộ với em như vậy sao?
Anh nên đoán được, Tịch Tịch của anh ưu tú như vậy, sao lại không có người mơ ước chứ?
Trước đây, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, tự ti không dám xuất hiện trong lãnh địa của cô, sợ người khác chế cười, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cho nên, anh chưa từng xuất hiện trong trường cô để tuyên bố chủ quyền.
Kiều Tịch cũng không để ý tới nam sinh vừa tỏ tình, cũng tập mãi thành quen, căn bản không để trong lòng, “Anh yên tâm, em không để ý tới bọn họ.”
Cô đi tới cửa, muốn quay đầu lại xem biểu cảm của chàng trai phía sau.
Đảo mắt, cô còn chưa kịp nhìn anh, chỉ nghe thấy thùng nước rơi xuống đất, phát ra âm thanh “Loảng xoảng”, còn có tiếng cọ rơi.
Cánh cửa khép hờ đóng sầm lại, cô bị đẩy lên tấm cửa.
Bàn tay to xoay người cô lại đối mặt với anh, âm thanh chàng trai cực thấp, lên án: “Tịch Tịch, nam sinh vừa rồi không tốt, cậu ta biết em có bạn trai, còn tỏ tình với em, đó là hành vi của tiểu tam.”
Anh dạy dỗ cô, “Em đã có bạn trai, đừng nhìn cỏ dại ven đường.”
Anh muốn nhổ hết cỏ dại xung quanh cô.
Trong mắt Kiều Tịch đầy ý cười, cô ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, sẽ không nhìn họ.”
Ánh mắt chàng trai thật sâu, anh duỗi tay ấn công tắc đèn bên cửa, ánh đèn trong phòng tối sầm lại.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Tịch, anh lại gần hơn, đôi môi lạnh lẽo đè lên môi cô.
Ván cửa vừa cứng vừa lạnh, Kiều Tịch khẩn trương không thể giải thích được, “Lục Hoặc, lát nữa có thể có người quay lại.” Khoảng cách giữa môi và răng, cô nhanh chóng nhắc nhở anh.
Mặc dù cô thường ngày dạn dĩ, thích trêu chọc Lục Hoặc, cũng không dám ở trong phòng học hôn anh, dù sao sẽ có người vào phòng vẽ bất cứ lúc nào.
Đầu ngón tay Lục Hoặc mát lạnh giữ cằm cô, xoa xoa, môi hé mở, ngậm lấy môi cô, “Ừm.”
Anh dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô, trái tim nhỏ bé của Kiều Tịch không cam lòng nhảy loạn xạ, chỉ cảm thấy hơi nóng dồn lên mặt.
Lúc này, ở ngoài cửa, có hai người đang tán gẫu.
Kiều Tịch sợ tới mức duỗi tay đẩy Lục Hoặc.
Giờ đây Lục Hoặc không còn là nhóc đáng thương ngồi trên xe lăn bị người khác bắt nạt, mà là một chàng trai cao lớn mạnh mẽ hơn cô.
Kiều Tịch sao có sức có thể đẩy được anh?
Giọng anh khàn khàn, khẽ cắn môi cô, “Tịch Tịch, đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Anh vừa dứt lời, trên đỉnh đầu, mầm lá xuất hiện, điên cuồng lắc lư.
Nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, Kiều Tịch không dám vùng vẫy.
Đuôi mắt thấm đẫm nước, còn phiếm hồng, khiến người ta muốn bắt nạt.
Cũng không biết có phải đã đến địa bàn của cô hay không, chàng trai có chút kích động, nếu không phải eo của cô được anh đỡ, Kiều Tịch cảm thấy hai chân không thể đứng vững.