Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 87



Ánh mắt Kiều Tịch rơi xuống thiếu niên trên giường.

Anh cụp mắt xuống, mím chặt môi xanh xao như mất hết máu, yên lặng chờ đợi phản ứng của cô, giống như cún con dù bị chủ nhân vứt bỏ trong giây tiếp theo, nó cũng sẽ không oán hận, nó chỉ biết im lặng chờ đợi chủ nhân nhìn nó một cái.

Trái tim Kiều Tịch đã mềm thành nước, không có khả năng kháng cự lại được.

Lục Hoặc bị bệnh, cô nên ở lại chăm sóc anh.

Lục Hoặc ở đầu bên kia không nhận được phản hồi, giọng nói đầy nghi hoặc của anh vang lên: “Tịch Tịch? Làm sao vậy?”

Lục Hoặc trên giường run rẩy, môi mỏng gần như mím lại thành đường thẳng, anh cũng đang chờ cô trả lời.

Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc trên giường, cô nói với Lục Hoặc qua điện thoại: “Có thể em không hoàn thành công việc được nhanh như vậy, Lục Hoặc, hôm nay em không đi được.”
Ngoài cổng trường, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, gió lạnh phả vào mặt khiến đường nét trên gương mặt anh càng thêm lạnh lẽo, nghe được cô nói, anh đáp lại, giọng nói qua điện thoại trầm thấp, dễ nghe, “Được.”

Cúp điện thoại, Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc trên giường, cô bắt gặp ánh mắt ướŧ áŧ của anh, giữa đôi mày thiếu niên không giấu được vui mừng.

Đôi môi mỏng thiếu niên không kiềm chế được mà khẽ nhếch.

Như thể cảm thấy bản thân sử dụng thủ đoạn đê tiện giữ cô lại, mặt anh đỏ lên, cằm cúi xuống, thiếu niên muốn giấu mặt dưới lớp chăn bông, cơ thể vốn dĩ đã phát sốt lại càng nóng lên.

“Em có thấy……..” Thiếu niên ở trong chăn cảm thấy thẹn thùng mà cuộn mình lại, anh rũ mắt không dám nhìn cô gái ngồi bên mép giường.

“Hả?”

“Em có thấy anh như vậy là không tốt không?” Anh không dám mở miệng hỏi cô có cảm thấy anh ích kỷ hay không.
Kiều Tịch mỉm cười, “Anh bị bệnh, hy vọng có người bên cạnh là chuyện bình thường, em rất vui khi anh muốn em ở bên cạnh.”

Dù sao, hôm qua khi anh xuyên tới, đối với cô thật lãnh đạm, xa cách, hiếm khi anh trở nên ỷ lại vào cô, cô cao hứng còn không kịp.

Nhiệt độ của thiếu niên dưới chăn lại tăng lên, gương mặt lạnh lùng đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng như bị thiêu cháy, hơi thở anh cũng nóng rực.

Kiều Tịch duỗi tay qua sờ trán anh, “Mặt anh đỏ như vậy, thật sự không cần đưa anh đến bệnh viện sao?”

Bàn tay cô mềm như bông mang theo hơi lạnh chạm vào da anh, thiếu niên thoải mái mà than thành tiếng, yết hầu trượt lên xuống, giữa hai lông mày mang vẻ đẹp ốm yếu.

Kiều Tịch nhìn đến ngẩn người.

Cô đưa tay sờ trán anh lại vô thức dừng ở chỗ lông mày, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua lông mày anh, cô không khỏi khen ngợi: “Lục Hoặc, anh thật đẹp.”
Đầu ngón tay cô chậm rãi vuốt ve, lông mày Lục Hoặc không tự chủ được mà giật giật, đầu càng ngày càng choáng váng, mặc cho cô tùy ý trêu đùa.

Kiều Tịch chơi một hồi, phát hiện mặc thiếu niên càng ngày càng đỏ, thậm chí đuôi mắt cũng phiếm hồng, cô mới thu tay lại.

Cô dỗ anh: “Anh ngủ một giấc đi, lát nữa em sẽ gọi người đưa cơm tối lên.”

Lục Hoặc lắc đầu, “Anh muốn ra ngoài ăn với em.”

Anh không biết sẽ biến mất lúc nào, anh cũng không muốn lãng phí thời gian nằm trên giường, mà muốn dành nhiều thời gian bên cô hơn, dù sao thời gian trân quý như bây giờ là anh trộm lấy.

Kiều Tịch đối diện với đôi mắt đen láy của anh, trái tim cô mềm nhũn mà đồng ý.

Thiếu niên đứng lên khỏi giường, anh di chuyển khó khăn lên xe lăn.

Anh mặc áo len cổ lọ màu đen di Kiều Tịch mua bên trong, bên ngoài là áo khoác màu đen, bề ngoài lạnh lùng làm giảm đi phần ốm yếu.
Kiều Tịch tới gần anh.

Lục Hoặc thấy cô giúp anh kéo khóa áo lên, tay cô cũng giống như mặt cô vậy, thật tinh xảo.

Ngón tay mảnh mai, đầu ngón tay hồng hào, hiển nhiên từ trước đến nay là được cưng chiều, lại không chê bai khi chăm sóc anh.

Lục Hoặc vô cùng rung động.

Trái tim của anh như gặp phải bão mà bị nhấn chìm một cách không kiểm soát nổi.

Kiều Tịch chọn một nhà hàng nổi tiếng gần khách sạn.

“Bây giờ anh đang ốm, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, em giúp anh chọn một ít đồ ăn thanh đạm, được không?” Kiều Tịch hỏi thiếu niên ngồi bên cạnh.

Lục Hoặc không có ý kiến gì, “Được.”

Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên mặt cô càng khiến gương mặt nhỏ nhắn ánh lên dịu dàng. Cô nhíu mày, nghiêm túc lựa chọn đồ ăn phù hợp với anh.

Hai mắt Lục Hoặc dính chặt vào mặt cô, như muốn in sâu cô vào trong đầu, vào đầu quả tim anh.
Anh nhớ rõ đêm đó xuyên tới, cô đã nói, anh đã quên cô.

Vì thế, cô ủy khuất không thôi.

Kiều Tịch chọn rất nhanh, cô vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của thiếu niên.

Cô mỉm cười tiến lại gần anh, “Làm sao vậy? Có phải đột nhiên phát hiện em rất đẹp?”

Giọng điệu cô mang theo ý kiêu ngạo, Lục Hoặc bị chọc cười, gương mặt nhiễm vài phần thẹn thùng, “Ừm.”

Cô rất đẹp, từ khi tiến vào nhà hàng, anh đã chú ý tới không ít người xung quanh đang âm thầm đánh giá cô.

Cô quá xuất chúng, hiển nhiên không ít người ngạc nhiên rằng cô lại ở bên người tàn tật giống như anh.

Ánh sáng trong mắt thiếu niên hơi mờ đi, anh không biết tương lai của anh có giống như anh bây giờ mà lo được lo mất không.

Kiều Tịch gọi cháo cá thanh đạm cho Lục Hoặc.

Cháo có màu trắng, đặc và thơm, cá phi lê được cắt thành lát mỏng, tươi và mềm, cháo còn bỏ thêm ít dầu mè và hành, màu sắc và hương vị đều rất đẹp.
Kiều Tịch cẩn thận múc cháo vào một chén bát khác để ngoại, “Khuấy thế này sẽ nhanh nguội.”

Lục Hoặc nhìn cô đang cầm thìa khuất cháo, cô chuyên tâm như đang làm chuyện gì rất quan trọng.

Lục Hoặc chưa bao giờ để ý tới bệnh tình của mình, dù sao thì cũng không ai quan tâm, mà giờ đây, anh thấy được trong mắt cô lo lắng, quan tâm, còn có đau lòng.

Anh muốn chết chìm trong ánh mắt cô.

“Kiều tiểu thư?” Đột nhiên, một bóng người cao lớn đi tới.

Khi giọng nói quen thuộc truyền đến, Kiều Tịch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy anh vệ sĩ đang làm việc ở biệt thự Lục Hoặc.

Theo bản năng mà cơ thể cô lùi về phía sau, che vị trí của Lục Hoặc ngồi trong.

Cô ổn định lại nhịp tim, nhếch khóe miệng lên, cười hỏi: “Hướng đại ca, sao anh lại ở đây?”

Anh vệ sĩ hiếm khi ngượng ngùng, hoàn toàn trái ngược với vóc dáng cao lớn của anh, hình ảnh tương phản dễ thương, anh ấy xấu hổ gãi đầu nói: “Tôi hẹn hò ở đây, mới vừa ăn xong thì thấy Kiều tiểu thư và Lục Hoặc thiếu gia ở chỗ này ăn cơm.”
Cho nên anh tiến tới chào hỏi. Ăn xong, anh sẽ trở về biệt thự tiếp tục đứng gác.

Kiều Tịch cố gắng che Lục Hoặc bên cạnh, bây giờ trên má và lông mày Lục Hoặc mang theo vết thương, đương nhiên không thể để anh vệ sĩ phát hiện.

Cô duy trì nụ cười trên môi, bình tĩnh hỏi: “Buổi hẹn hò lần này của Hướng đại ca thuận lợi không?”

Sự chú ý của anh vệ sĩ hiển nhiên chuyển đến người xem mắt, anh ấy cười: “Con gái người ta rất tốt nhưng tôi lại chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có cậy khỏe, cũng không biết đối phương có thích tôi không?”

Kiều Tịch hiểu biết nhân phẩm của anh vệ sĩ, nếu không cô cũng sẽ không để đối phương ở lại bên cạnh Lục Hoặc, Lục Hoặc cũng sẽ không dùng anh ấy.

Cô mở miệng: “Mỗi người đều có điểm sáng riêng, anh vệ sĩ hiếu thảo, tính cách lương thiện lại trọng tình trọng nghĩa và tôn trọng phụ nữ, với những điểm này đã vượt qua nhiều người rồi.”
Đối mặt với người đàn ông khác, anh vệ sĩ hiển nhiên có ưu thế.

Anh vệ sĩ được khen ngợi nên có vẻ ngượng ngùng xấu hổ.

Anh ấy cũng không phải người chết nào, biết thiếu gia và Kiều tiểu thư đang hẹn hò, bản thân cũng không thể làm bóng đèn sáng lóa. Anh không ở lại lâu nữa và chủ động rời đi.

Kiều Tịch quay đầu nhìn Lục Hoặc bên cạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi chính là vệ sĩ bên cạnh anh, trên mặt anh có vết thương, em lo lắng anh ấy nghi ngờ nên mới che chắn cho anh.”

“Anh không thể bị phát hiện đúng không?” Bởi vì phát sốt mà mặt thiếu niên có chút ốm yếu, bây giờ ánh mắt lại u tối, tóc mái trên trán cũng che kín lông mày anh, có vẻ hèn mọn và đáng thương.

Thiếu niên biết thời gian anh ở bên cô là trộm được, anh không thể bị phát hiện.

Thật ra, anh không nên hỏi nhiều.
Trái tim Kiều Tịch mềm mại, gần như hóa thành nước.

Cô giải thích: “Đột nhiên xuất hiện hai người, bị người khác biết sẽ hoảng sợ, chuyện kỳ quái như vậy, em lo lắng sẽ không tốt cho các anh.” Hơn nữa Bạo Phú đã nói, hai Lục Hoặc không thể gặp nhau, nếu không sẽ bị trừng phạt.

Cô không muốn đặt họ vào tình thế nguy hiểm.

“Ừm.” Thiếu niên kéo khóe môi, không dám hy vọng xa vời.

Bên kia, sai khi anh vệ sĩ rời khỏi nhà hàng liền chạy về biệt thự, anh ấy chỉ xin nghỉ hai giờ, bây giờ chạy về là vừa đủ.

Đêm mùa đông lạnh đến lạ thường, gió gào thét trên đường, dự báo thời tiết cho biết, mấy ngày nữa tới giáng sinh sẽ có tuyết.

Không lâu sau, anh vệ sĩ vội vàng về biệt thự, bước vào căn nhà sáng sủa, hơi ấm tràn vào lập tức sưởi ấm cơ thể lạnh lẹo.
Anh tiếp nhận vị trí của một vệ sĩ khác và bắt đầu đứng gác.

Lúc này, nữ giúp việc bưng bát canh nóng hổi đi tới, cô ấy cười nói: “Biết anh đi hẹn hò về, thiếu gia để tôi làm cho anh chén canh ấm để xua đi hàn khí.”

Anh vệ sĩ rất cảm động, “Thiếu gia đang hẹn hò với Kiều tiểu thư thế mà còn nhớ gọi điện cho cô nấu canh cho tôi?”

Cô giúp việc đưa bát cho anh ấy, “Cái gì gọi điện cho tôi?” Cô ấy nói: “Một phút trước, chính miệng thiếu gia trực tiếp gặp mặt dặn dò tôi.”

Thời gian ở chung lâu như vậy, cô ấy phát hiện Lục Hoặc thiếu gia là người mặt lạnh như tâm ấm áp, hơn nữa còn chú trọng chi tiết nhỏ, là người rất tốt.

Anh vệ sĩ uống hớp canh nóng, cả người thấy ấm áp, nghe thấy cô giúp việc nói, anh ấy hơi kinh ngạc, “Thiếu gia đã về rồi sao?” Trước khi anh ấy rời đi, thiếu gia vẫn đang hẹn hò với Kiều tiểu thư mà.
Sao thiếu gia có thể về trước anh ấy được?

Cô giúp việc thắc mắc: “Anh nói cái gì vậy? Thiếu gia vẫn luôn ở nhà, vừa rồi mới dùng xong bữa tối, bây giờ anh mới quay về.”

Lúc này, anh vệ sĩ hoàn toàn kinh ngạc, “Thiếu gia không đi ra ngoài sao? Không phải cậu ấy hẹn hò với Kiều tiểu thư sao? Vừa rồi ở nhà hàng tôi thấy cậu ấy và Kiều tiểu thư cùng nhau dùng bữa mà.”

“Anh có phải hoa mắt mà nhìn lầm người không? Thiếu gia vẫn ở nhà, không có đi ra ngoài mà.”

Anh vệ sĩ lắc đầu, “Tôi còn chào hơi với Kiều tiểu thư, cô ấy còn hỏi tôi chuyện hẹn hò, sao tôi có thể nhìn nhầm người.”

Tuy nhiên, anh đúng là không nhìn rõ người ngồi bên cạnh có phải thiếu gia không, anh chỉ thấy bên cạnh chỗ ngồi có một cái xe lăn, trong tiềm thức tin tưởng người đó chính là thiếu gia.
“Vậy Kiều tiểu thư không phải dùng bữa với thiếu gia sao?” Người đó là ai, sao lại cũng ngồi xe lăn? Hơn nữa bóng dáng cũng giống Lục Hoặc thiếu gia.

“Anh thấy tôi và Kiều Tịch hẹn hò?” Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên.

Lục Hoặc đã ăn xong bữa tối và đi ra khỏi phòng ăn.

Nhìn thấy chính chủ, anh vệ sĩ mới xác nhận vừa rồi là nhìn nhầm, anh ấy nói: “Là tôi nhận nhầm người, tôi cho rằng người bên cạnh Kiều tiểu thư là thiếu gia.”

“Anh nhìn thấy cô ấy ở đâu?” Sắc mặt Lục Hoặc trên xe lăn bình đạm khiến người ta khó có thể nhìn ra suy nghĩ của anh.

Cô giúp việc đột nhiên căng thẳng, có hơi lạnh người, âm thầm cầu nguyện thay Kiều Tịch, thiếu gia hình như đang ghen tuông?

Anh vệ sĩ vội trả lời: “Là ở nhà hàng tôi hẹn hò, người đó cũng ngồi xe lăn, dáng vóc đối phương cũng rất giống thiếu gia, đối phương ngồi bên cạnh Kiều tiểu thư, lúc tôi chào hỏi, Kiều tiểu thư cũng không phủ nhận, tôi mới nghĩ là cậu.”
Cô giúp việc bên cạnh lặng lẽ vươn tay kéo vạt áo anh vệ sĩ, mau im đi, càng nhiều lời càng sai!

Không thấy sắc mặt thiếu gia rất lạnh sao, rõ ràng là ăn dấm rồi đấy!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv