Cô hỏi thẳng và nhìn anh đầy mong đợi.
Lục Hoặc siết tay, đáy mắt có chút ngượng ngùng, anh rũ mi mắt, không để ý tới hai chân trần của cô, “Không phải.”
Tại sao anh phải quản cô?
Kiều Tịch thấy trên đầu anh xuất hiện lá con, cô mím môi cười trộm, nghe thấy anh phủ nhận, Kiều Tịch đáp: “Ồ.”
Xói xong, cô tiếp tục đi đến phòng tắm.
Rõ ràng là không muốn để ý tới, chuyện cô vốn dĩ chả liên quan gì đến anh.
Nhưng mà anh không khống chế được ánh mắt, bất giác nhìn về phía chân cô.
Chân cô rất trắng, ngay cả gót chân cũng trắng, bước trên thảm tới phòng tắm, trực tiếp giẫm lên đá cẩm thạch màu trắng sứ.
Ánh mắt Lục Hoặc tối lại, như thể chân cô không phải giẫm lên sàn nhà, mà là trái tim anh.
Tay thiếu niên nắm chặt, biểu tình trên mặt càng lúc càng lạnh.
Một hồi lâu, cửa phòng tắm được mở ra, Kiều Tịch bước ra nhưng cô lại bị Lục Hoặc chặn ở cửa.
Trong tay thiếu niên cầm một đôi dép lê hồng nhạt đưa cho cô, “Đi vào đi.”
Kiều Tịch vừa mới rửa mặt xong, gương mặt tinh xảo còn lấm tấm nước, thấy Lục Hoặc chờ cô ở cửa, trái tim nhỏ bé của cô đã sớm mừng đến nở hoa, “Anh vừa nói không quan tâm đến em.”
Cô không quên những gì anh vừa nói đâu.
Chân cô trực tiếp giẫm lên viên đá cẩm thạch trước cửa nhà tắm, bây giờ đang là mùa động, cho dù trong nhà mở máy sưởi thì sàn nhà vẫn lạnh thấu xương.
Lục Hoặc nhíu chặt mày vẫn chưa buông lỏng, rõ ràng anh không nên quản cô, nhưng mà cơ thể lại phản ứng nhanh hơn đầu óc, không chịu khống chế mà ngây ngốc cầm dép đứng ở ngoài cửa chờ cô.
Anh cong người đặt dép trước mặt cô, trên mặt không được tự nhiên, “Mặt đất lạnh đó, đi vào đi?”
Kiều Tịch biết nhìn ánh mắt, khi cô nhận thấy thái độ của thiếu niên đối với mình có chút thả lỏng, cô liền bắt đầu, “Anh không thể có thái độ tốt hơn sao, có cần lạnh lùng như vậy không?”
Lục Hoặc lặng lẽ nhìn cô.
Kiều Tịch không thể thắng nổi ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, cô bước tới, ngoan ngoãn mang dép vào.
Lúc ăn sáng, Kiều Tịch nhờ người đưa bữa sáng lên, hơn nữa lượng ăn còn nhiều hơn bình thường.
Kiều Tịch chờ cha mẹ ra ngoài, ngay cả Triệu Vũ Tích cũng không ở, nhân lúc phòng khách không có người, Kiều Tịch nhanh chóng đưa Lục Hoặc ngồi xe rời khỏi nhà.
Bây giờ đã vào đông, trời bắt đầu lạnh.
Thiếu niên mặc áo khoác đồng phục trên người, bên trong là áo đồng phục mùa hè rất mỏng, sao có thể chống cự được cái lạnh?
Kiều Tịch để tài xế lại đến trung tâm thương mại, cô muốn mua quần áo cho Lục Hoặc.
Trong xe thật an tĩnh.
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, lông mày cũng lạnh lẽo như thời tiết hiện tại.
“Thật lạnh.” Trong xe mở máy sưởi, trên người Kiều Tịch cũng mặc áo len dày khiến gương mặt trở nên nhu hòa hơn.
Nói xong, cô ghé sát vào người Lục Hoặc, trực tiếp duỗi tay qua, nắm lấy tay Lục Hoặc đặt trên đùi, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, “Tay em lạnh, anh làm ấm giúp em đi.”
Lần đầu tiên Lục Hoặc biết được trợn mắt nói dối là thế nào.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái mềm mại, ấm áp như lửa đốt, ngược lại, tay anh lạnh băng, đến đầu ngón tay cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô nói để anh giúp làm ấm tay, chi bằng nói là cô làm ấm tay cho anh.
Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại nơi lòng bàn tay, thiếu niên căng thẳng, muốn hất tay cô ra nhưng cô dường như nhìn ra ý đồ của anh mà ngón tay đan xen giữa các ngón tay anh, mười ngón tay siết chặt.
“Buông ra!” Lục Hoặc lạnh mặt.
“Em cầm tay bạn trai em thì làm sao?” Kiều Tịch chớp mắt, con ngươi chứa đầy ý cười.
Nói rồi đầu ngón tay cô còn cố ý cọ vào lòng bàn tay anh.
Lồng ngực như bị thứ gì đó va chạm mãnh liệt, môi mỏng của Lục Hoặc mím thành một đường thẳng, như thể muốn chống lại cơn tê dại mất khống chế kia.
Anh rũ mắt nhìn qua, ngón tay cô tinh tế, ngay cả đầu ngón tay cũng là màu hồng nhạt xinh đẹp, cứ như vậy quấn lấy ngón tay anh. Tay cô rất ấm, tỏa hơi ấm từng chút một khiến bàn tay anh ấm lên, ngay cả đầu ngón tay lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
Nét lạnh lẽo trên mặt Lục Hoặc gần như không trụ nổi.
“Tôi không phải bạn trai em.” Anh lạnh giọng: “Ít nhất bây giờ tôi còn chưa phải.”
Anh rút tay về, lòng bàn tay không còn hơi ấm của cô mà trở nên trống rỗng, sắc mặt anh trở nên lạnh hơn.
Kiều Tịch tức đến phồng má, nhưng nhìn thấy nét mặt cứng đờ, lạnh lẽo của anh, trên gò má và lông mày có vết thương giống như con thú con bị thương mà cảnh giác, cô ngay lập tức không thể tức giận được.
Đến trung tâm thương mại có một tiệm trà sữa, Kiều Tịch xếp hàng mua đồ uống.
Có rất nhiều người xếp hàng, Kiều Tịch đứng đó, làn da trắng sáng, mắt ngọc mày ngài rất bắt mắt.
Lục Hoặc ở cách đó không xa, anh thấy có vài nam sinh không ngừng nhìn lén Kiều Tịch, thậm chí còn có người tiến lại gần.
Hai tay khẽ siết chặt, đáy mắt Lục Hoặc tối sầm lại giống như bị rót một ngụm dấm vào cổ họng, vừa chua vừa xót, khó chịu đến phát sợ.
Mãi cho tới khi Kiều Tịch về, cô nhét ly trà sữa ấm áp vào tay anh, vị chua trong lồng ngực mới vơi đi đôi chút.
“Tôi không uống đồ ngọt.” Thiếu niên xụ mặt.
Kiều Tịch nhíu ánh, nhìn thấy vẻ khó xử trong mắt anh, “Để anh làm ấm tay.”
Lòng bàn tay như ẩn chứa một ngọn lửa sắp thiêu cháy thiếu niên, lông mày lạnh lùng dần giãn ra, trái tim bị véo dẫn thả lỏng, cứ lặp lại như thể bị cô chơi đùa, anh không còn khống chế được nữa.
Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đến cửa hàng quần áo trên tầng của trung tâm thương mại.
Cô chọn sơ mi trắng anh thích, còn chọn thêm áo khoác đen.
Khi nhân viên trong tiệm quay người, Kiều Tịch cúi xuống thì thầm ở bên tai Lục Hoặc: “Thật đẹp trai.”
Vành tai dưới mái tóc của thiếu niên đỏ lên mà không hay biết, tay anh siết chặt tay vịn mà cố gắng xụ mặt xuống.
Hôm nay Kiều Tịch xin nghỉ, ra khỏi cửa hàng quần áo cô còn có rất nhiều thời gian.
Cô dẫn Lục Hoặc tới công viên nhỏ cách vách và đối rất nhiều xu trò chơi.
“Lục Hoặc, em muốn cái kia.” Đầu ngón tay Kiều Tịch chỉ về phía trước.
Lục Hoặc nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy một đôi trẻ đứng trước máy gắp thú, bạn trai đã gắp thành công một con gấu bông.
Bạn gái vui vẻ nhảy cẫng lên và bất ngờ ôm lấy bạn trai.
“Lục Hoặc, em muốn cá vàng nhỏ bên trong.” Kiều Tịch thấy bên trong máy gắp thú có rất nhiều cá vàng nhỏ bằng bông, cô nhìn mà thèm.
Vẻ mặt Lục Hoặc lạnh nhạt, “Tôi sẽ không.” Hiển nhiên, anh không có hứng thú.
Kiều Tịch túm lấy ống tay áo anh, cô nhìn anh đầy trông mong, “Nào.”
Thiếu niên trầm mặc, chậm rãi chuyển động xe lăn đến trước máy gắp thú.
Kiều Tịch vui vẻ giúp bỏ xu vào, cô nhìn thao tác của Lục Hoặc, cái kẹp thả xuống, bắt được khoảng không.
Lục Hoặc ngước mắt, thấy đôi mắt xinh đẹp của cô không giấu được mất mát, anh mím môi, “Lại lần nữa.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn nạp thêm xu.
Lần thứ hai kẹp được đuôi cá vàng nhỏ, nhưng mà lúc đưa lên lại bị rơi xuống.
Kiều Tịch chớp mắt, ngược lại an ủi thiếu niên, “Hình như rất khó.”
Lục Hoặc không lên tiếng, anh nạp xu vào.
Ngón tay mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng cầm cần điều khiển của máy gắp thú cũng đẹp trai quá mức.
Thiếu niên thả kẹp xuống, kẹp lấy đầu cá vàng nhỏ, thành công gắp được.
Lục Hoặc cúi người, duỗi tay lấy cá vàng nhỏ chỗ lối ra, anh đưa cho Kiều Tịch đang cười hớn hở, “Cầm lấy đi.”
“Lục Hoặc, anh thật lợi hại.” Kiều Tịch ôm lấy cá vàng nhỏ, trên mặt đầy ý cười.
“Một món đồ như vậy cũng đáng để em vui mừng sao?” Miệng vết thương trên mặt thiếu niên đã kết vảy, nét lạnh lùng trên mặt càng hiện rõ.
Kiều Tịch cúi xuống, tiến lại gần anh, cô nói nhỏ bên tai anh: “Bởi vì đây là cá vàng nhỏ, bởi vì đây là anh tặng cho em.”
Nếu đổi lại con khác hay là người khác đưa, cô sẽ không để ý đến nó.
Âm thanh của cô rất êm tai, nói lời ngọt ngào dỗ anh, ngực thiếu niên như được nhét một viên kẹo, chậm rãi tan ra, dính chặt lấy tim anh.
Đôi mắt sáng lên từng chút một, thiếu niên kiêu ngạo không tự chủ được mà nhếch môi.
Sau đó, Lục Hoặc tiếp tục giúp Kiều Tịch gắp cá vàng nhỏ.
Một cái, hai cái, ba cái……..
Càng về sau càng đông người vây quanh.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, cô gái bên cạnh mặc áo len trắng mềm mại, trong tay ôm rất nhiều cá vàng nhỏ, một số cô không ôm nổi, chỉ có thể đặt chúng lên chân thiếu niên, trên mặt đất.
Cá vàng nhỏ trong máy gắp thú sắp bị gắp hết.
Kiều Tịch nói với thiếu niên: “Lục Hoặc, đủ rồi, em không ôm nổi.”
“Không phải em thích à?” Thiếu niên thao tác kẹp, lại thành công gắp được một con nữa.
“Nhiều quá.”
Lúc này, chủ của máy gắp đi tới, “Hai vị chơi có vui không?”
Kiều Tịch gật đầu.
Ông chủ thấy ba máy gắp thú gần như trống rỗng mà lòng chảy máu, “Tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, trong kho không có nhiều hàng, nếu không tôi trả lại tiền mua xu cho các người?”
Đúng là gặp quỷ, rõ ràng ông ta đã cho nhân viên điều chỉnh máy móc, hạ thấp tỷ lệ gắp trúng rồi.
Nhưng mà, thiếu niên ngồi xe lăn vận hành như hồ, gần như dọn hết ba cái máy gắp, nếu để đối phương tiếp tục chơi, chỉ sợ mười cái máy gắp cũng bị dọn hết.
Kiều Tịch nhìn đối phương mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt khó xử sắp khóc đến nơi rồi, cô cảm thấy buồn cười, “Không cần đâu, chúng tôi đã chơi đủ rồi.”
Kiều Tịch ôm cá vàng nhỏ, đưa Lục Hoặc rời đi, những con thú bông khác cô không có mang đi.
Khi đi ngang qua quầy xạ kích, Lục Hoặc chú ý tới cô nhìn nhiều hơn, ánh mắt anh khẽ lóe lên.
“Anh muốn chơi?” Thấy Lục Hoặc ngừng lại, Kiều Tịch hỏi.
“Ừm.”
Anh đến gian hàng, hỏi Kiều Tịch: “Em thích cái nào?”
Kiều Tịch nhìn giải thưởng đặt bên cạnh, cũng không có cái cô thích, với cô cũng chẳng so được với cá vàng bông.
Cô đang định đáp lại thì Lục Hoặc đã nói: “Quên đi, anh lấy hết cho em.”
Nghe vậy, ông chủ cười ầm, “Tiểu tử này mạnh miệng đấy, cố lên.”
Người trẻ tuổi vừa mới rời đi không lâu sĩ diện trước mặt bạn gái nhưng lại không bắn trúng được lần nào.
Lục Hoặc mím môi, anh cầm lấy súng từ chỗ ông chủ, ngay sau đó, anh bắn trúng quả bóng đầu tiên.
Ông chủ cười cười, không để ý, “Được lắm, tiểu tử.”
Sau đó, quả thứ bóng thứ hai nổ, quả thứ ba nổ, quả thứ tư, thứ năm….
“Bang bang bang” tiếng bóng nổ nhịp nhàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chủ, Lục Hoặc bắn vỡ toàn bộ bóng bay trước mặt, trước sau không tới hai phút!
Ông chủ không thể tin được, nụ cười thoải mái biến mất hoàn toàn, cười không nổi nữa.
Lần đầu tiên có người bắn trúng tất cả bóng.
Ông chủ do dự lên tiếng, có chút ngượng ngùng: “Tiểu tử, cậu giỏi, lấy hết giải thưởng đi, cậu đừng chơi nữa.”
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch đầy ý cười, “Lục Hoặc, sao anh lại lợi hại như vậy? Nếu tiếp tục chơi nữa, em lo rằng các ông chủ cửa hàng sẽ bị anh làm cho khóc mất.”
Lông mi thiếu niên khẽ run lên, che đi sự ngượng ngùng và ý cười trong mắt.
Gần trưa, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đi ăn trưa.
Trong nhà hàng có rất nhiều người, Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc tới vị trí bên cửa sổ.
“Ăn trưa xong, em đưa anh đến khách sạn gần đây, trước khi anh xuyên về thì có thể ở khách sạn.” Anh không thể quay lại Lục gia, Kiều Tịch suy nghĩ, nơi thích hợp nhất với anh bây giờ chính là khách sạn.
Thiếu niên mặc áo khoác đen càng khiến đường nét trên mặt có vẻ lạnh hơn, “Ừm.”
“Anh yên tâm, ngày nào em cũng sẽ đến thăm anh, sẽ không để anh ở khách sạn một mình.” Anh xuyên qua, cô không thể mặc kệ anh được.
Lục Hoặc nhướng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, “Được.”
Nhà hàng có hơi ồn ào, bàn sau là một cặp vợ chồng dẫn theo con cái. Hai đứa trẻ la hét ầm ĩ rồi chạy loạn khắp nơi, đuổi nhau.
Hai vợ chồng chỉ lo nói chuyện, chơi điện thoại.
Lúc này, người phục vụ bưng tách trà nóng đến, một cậu nhóc chạy đến trước người cô ấy ngăn cản anh trai đuổi theo.
“Bạn nhỏ, em không được chơi đuổi bắt trong nhà hàng.” Người phục vụ nhắc nhở.
Cậu bé làm mặt quỷ rồi chạy đi.
Người phục vụ bưng trà nóng đến bên bàn Kiều Tịch, đột nhiên một cậu bé khác chạy đến, đâm mạnh vào lưng người phục vụ.
“A.”
Người phục vụ bị đâm mà lao về phía trước, bình trà trong tay văng ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của cô ấy, mắt thấy ấm trà chuẩn bị rơi xuống mặt thiếu niên, đột nhiên một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra.
Chiếc ấm chứa trà nóng va vào mu bàn tay cô gái, nước trà nóng trào ra ngoài văng tới tay cô.
“Tịch Tịch!” Nước nóng tạt vào mặt thiếu niên, chỉ một chút xíu trên lông mày cũng nóng đến mức lông mày anh nhói lên.
Không biết mu bàn tay cô bị va phải hay do bị bỏng mà đỏ ửng lên.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…….” Phát sinh ngoài ý muốn, người phục vụ vội xin lỗi, cô ấy hốt hoảng nhặt ấm nước đặt trên bàn, vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô.
Hai vợ chồng ngồi sau thấy phát sinh ngoài ý muốn, cả hai thấy con trai gây rắc rối thì nhanh chóng kéo đứa trẻ lại chỗ ngồi rồi vờ như không có gì xảy ra.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không cố ý, vừa rồi có một đứa trẻ đâm vào tôi, tôi nhất thời không giữ được ấm nước, thật xin lỗi.” Người phục vụ trông có vẻ lo lắng và hoảng loạn.
Mu bàn tay Kiều Tịch đỏ bừng và đau rát, cô không khỏi thở hổn hển, đau lại còn thêm bị bỏng, mắt lập tức đỏ hoe vì đau đớn, cô thực sự không có tâm tình trấn an người phục vụ sắp sửa khóc.
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng đáng sợ, ngữ khí trầm thấp, “Xin lỗi thì có ích gì, trong nhà hàng có thuốc mỡ không.”
“Có, hai vị chờ một lát.” Trong nhà hàng luôn có thuốc mỡ, dù sao đầu bếp có đôi khi bị phỏng sẽ dùng.
Người phục vụ lập tức chạy đi lấy thuốc mỡ.
Chuyện này kinh động đến giám đốc nhà hàng, khách hàng xảy ra chuyện ảnh hưởng rất lớn đến cửa hàng.
Đối phương vội tiến lên xin lỗi, “Chuyện phát sinh như vậy chúng tôi thật sự xin lỗi, hai vị yên tâm, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của phụ huynh đứa trẻ và bồi thường thương tích cho các người.”
“Liên quan gì đến chúng tôi?”
Mẹ đứa trẻ nghe thấy giám đốc nói mình phải bồi thường thì cô ta lập tức gào lên, “Dựa vào đâu mà chúng tôi phải bồi thường, con tôi còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra sức chứ, cho dù đụng phải thì làm sao? Chỉ có thể trách nhân viên các người sức lực kém, ngay cả một ấm trà cũng không bưng nổi.”
“Vị nữ sĩ này, mời bà bình tĩnh lại, rõ ràng là con của cô đụng phải tôi, tôi mới bị văng ấm trà ra.” Người phục vụ thực ủy khuất, không ngờ bản thân gặp phải khách hàng không nói lý.
“Con tôi nhỏ tuổi như vậy, còn chưa hiểu chuyện, các người không có lòng yêu quý trẻ con sao? Thế mà còn muốn truy cứu trách nhiệm đứa trẻ sao?” Người phục nữ che chở cho con trai, “Con trai tôi yếu ớt, sợ hãi, phải để các người bồi tiền mới đúng.”
“Câm miệng.” Thiếu niên cẩn thận giúp Kiều Tịch bôi thuốc mỡ, tiếng ồn ào bên tai khiến anh phải ngước mắt, đáy mắt đầy lạnh lẽo và sát khí, “Cút xa một chút.”
“Mày…….” Người phụ nữ bắt gặp ánh mắt u tối của thiếu thiên, cô ta vô thức dừng một chút, “Sao mày lại lỗ mãng như vậy, còn nói trưởng bối cút xa?”
Kiều Tịch đau chết mất, vừa bị thương còn phải nghe mấy người này cãi cọ, cô không kiên nhẫn mà mở miệng: “Cô thì tính là trưởng bối gì?”
Cô nâng bàn tay sưng đỏ lên, lắc lắc trước mặt mấy người, “Xin lỗi rồi nhanh tời đi, nếu không tôi sẽ để luật sư liên hệ với các người?”
Làn da cô trắng sáng, chỗ bị bỏng rất dễ thấy, đỏ một mảng lớn, nước nóng kia vừa mới sôi không bao lâu, cô rõ ràng là rất đau.
Giám đốc và nữ khách hàng tự biết bản thân không có lý, hơn nữa cô gái rất tự tin, từ ngoại hình và cách ăn mặc của cô có thể thấy không phải là con của gia đình bình thường, giám đốc và khách hàng nữ cuối cùng đều xin lỗi.
Bên tai không còn tiếng nói ồn ào, Kiều Tịch nhìn thiếu niên giúp cô bôi thuốc, lập tức đổi lại dáng vẻ đáng thương, “Lục Hoặc, tay em đau quá, anh giúp em thổi đi.”
Tóc mái che đi đôi lông mày thâm thúy của thiếu niên, anh nắm tay cô, cúi đầu thổi nhẹ lên mu bàn tay đỏ bừng của cô.
Từng chút từng chút một, thiếu niên vô cùng ôn nhu, đáy mắt làm gì còn cảnh giác và phòng bị với cô như đêm qua đâu?
Trong mắt thiếu niên tràn ngập đau lòng mà không biết, “Tịch Tịch, còn đau không?”
Kiều Tịch gật đầu.
Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng tránh đi vị trí bị bỏng mà đặt xuống đầu ngón tay cô, “Vừa rồi em không nên lấy tay chặn lại.”
Ánh mắt thiếu niên ôn nhu, nụ hôn dịu dàng, đầu ngón tay hơn nhột, tay Kiều Tịch không khỏi giật giật.
“Em không đỡ thì nước nóng đổ lên mặt anh rồi.” Kiều Tịch nhìn gương mặt đẹp trai của anh, “Mặt anh đã bị thương còn chưa khỏi, nếu bị bỏng, lưu lại sẹo thì phải làm sao?” Mặt anh đẹp như vậy, cô không muốn anh bị hủy dung.
Lục Hoặc cười khẽ: “Con trai không quan tâm đến bề ngoài.” Anh nhìn cô, “Anh thà bị hủy dung còn hơn để em bị thương.”
Vừa rồi thấy bàn tay cô che cho anh, trong nháy mắt, hơi thở của anh ngừng lại, trái tim bị bóp nghẹt, cơn đau ngột ngạt khiến anh chết đi sống lại.
Trong ngực truyền đến cơn đau như thể anh đã trải qua chuyện này không chỉ một lần.
Anh thực sự không muốn nếm trải nữa.
Nghe thấy thiếu niên nói, ánh mắt Kiều Tịch sáng lên.
Đầu ngón tay cô chạm lên xương lông mày anh, “Em không muốn anh bị hủy dung.”
Lúc ăn cơm, Kiều Tịch nghĩ tới tay đau, cô vui vẻ sai thiếu niên, “Em muốn ăn bít tết, anh cắt cho em.”
“Được.” Lục Hoặc rũ mắt, nghiêm túc cắt miếng bít tết.
Kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, anh cắt từng miếng thịt rất đều đặn.
Tay Kiều Tịch bị thương là tay trái, cô nói như điều đương nhiên: “Tay của em đau quá, em không cầm được nĩa, anh phải đút cho em.
Ánh mắt Lục Hoặc có chút xấu hổ không được tự nhiên, nhưng anh vẫn đưa thịt đến miệng cô, tai thì đỏ ửng.
“Lục Hoặc, em muốn uống nước trái cây.”
“Ừm.”
“Em muốn ăn tráng miệng.”
Thiếu niên lấy khăn giấy, giúp cô lau khóe miệng, “Được rồi.”
Trong trí nhớ của anh, rõ ràng chưa từng làm những việc này nhưng động tác lại vô cùng thuần thục tựa như trước đây anh đã chăm sóc cô như vậy.
Vào buổi chiều, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đến khách sạn, cô muốn một căn phòng vip.
Diện tích phòng rất lớn, ở trên tầng cao, view cũng đẹp.
“Trước khi xuyên về thì anh cứ ở đây đi.” Kiều Tịch đưa thẻ phòng cho anh, “Anh muốn gì thì cứ gọi điện cho lễ tân là được.”
Cô lấy điện thoại mới mua từ trong túi xách ra, đưa cho anh, “Số điện thoại của em đã được lưu trong đó rồi, nếu có chuyện gì thì anh có thể gọi cho em, Lục Hoặc, anh đừng tùy tiện rời đi, đừng để em không tìm thấy anh.
Lục Hoặc nhíu mày, anh nhận điện thoại, thấp giọng đáp: “Ừm.”
“Lát nữa em còn có việc, bây giờ phải đi rồi.” Kiều Tịch nói.
“Em muốn rời đi?” Lục Hoặc nhướng mắt nhìn cô, không giống như tối qua anh nóng lòng muốn rời khỏi cô, lúc này anh cũng không muốn Kiều Tịch rời đi.
“Hôm nay là ngày đầu tiên anh vào đại học, em muốn đến đón anh tan học.” Người trong lời Kiều Tịch chính là Lục Hoặc lớn.
Lục Hoặc biết, ở thời không này có anh của tương lai.
Kiều Tịch bước tới cửa, nhớ tới gì rồi cô nói: “Cơm tối em sẽ để người đưa đến phòng anh.”
Lục Hoặc gật đầu, anh lặng lẽ nhìn cô ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Không còn lời nói nhẹ nhàng và nũng nịu của cô, căn phòng vô cùng an tĩnh.
Từ tối qua đến giờ, mọi thứ cứ như là một giấc mơ.
Cô gái đột nhiên xông tới lại nhanh chóng rời đi, ngực Lục Hoặc trống rỗng, khó có thể thích ứng.
Anh rũ mi mắt xuống, che đi sự mất mát và cô đơn.
Trên tay anh cầm cá vàng bông mà cô quên mất, rõ ràng khi lấy được cô cười hạnh phúc như vậy, quay đầu lại liền quên mất nó.
Vị ghen tuông khó có thể hình dung trào dâng lên cổ.
Lục Hoặc biết đó là tương lai của mình, nhưng mà anh rất tham lam.
Anh chỉ muốn bản thân anh bây giờ chiếm hữu cô.
Đi đến cổng trường, Kiều Tịch thấy Lục Hoặc đã đợi sẵn ngoài cổng.
Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rét lạnh còn có gió thổi qua, tóc mái trên trán của chàng trai bị gió thổi rối tung, gương mặt lạnh lùng.
Kiều Tịch ở trong xe liếc mắt đã nhìn thấy anh.
Cô nhanh chóng xuống xe, “Lục Hoặc, anh đợi lâu chưa? Sao không tìm chỗ khác đợi em, đừng đứng trong gió lạnh thế chứ.”
Môi Lục Hoặc lạnh lẽo bị gió thổi đến khô rát, đôi mắt lại dịu dàng, “Anh muốn nhìn thấy Tịch Tịch trước tiên.”
Ô, cá vàng nhỏ hiện tại quá ôn nhu, làm sao Kiều Tịch có thể chống cự được?