Trong mắt thiếu niên hiện lên ý cười nhạt.
Kiều Tịch trợn mắt, cô mặt dày vươn tay vào trong vạt áo, trực tiếp chạm vào bụng anh.
Cảm nhận được thân thể chàng trai căng thẳng, cô cười rạng rỡ, “Tối hôm qua chỉ có như vậy sao?”
“Tịch Tịch!” Lục Hoặc vốn dĩ chỉ muốn chọc cô chơi chơi, sao có thể ngờ cô gan lớn như vậy, còn làm càn hơn tối qua.
Bàn tay mềm như bông của cô ẩn dưới lớp sơ mi của anh, dán sát vào da thịt anh, còn cố ý lộn xộn, bàn tay cong lên một đường cong dưới lớp áo.
Đôi mắt Lục Hoặc tối sầm lại, anh vội nắm cổ tay cô, lúc anh lấy tay cô ra, đầu ngón tay cô cố ý lướt trên bụng anh.
Chỉ chạm nhẹ giống như kiến cắn, không đau nhưng ngứa ngáy.
Cơ thể Lục Hoặc căng chặt đến đau đớn, anh rút tay cô ra, cắn răng nói, “Tịch Tịch, không thể sờ loạn.”
Nơi đó là nơi có thể làm loạn sao?
Kiều Tịch sắp cười không nổi, “Không phải anh nói tối qua em cũng như vậy sao?”
Lục Hoặc nhéo tay cô, siết chặt, không cho cô làm loạn thêm, “Tối qua em còn cách lớp áo, sao có thể giống như bây giờ không kiêng nể gì mà chui vào.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu kín, “Tịch Tịch, có phải em cho rằng, anh sẽ không làm gì em sao?”
Kiều Tịch cong mắt, một tay khác vén tóc bên cổ lên, trên cổ trắng nõn có một vết đỏ rất bắt mắt đã bị tóc che mất, “Anh nói cái này sao?”
Sáng nay cô soi gương đã phát hiện ra.
Kiều Tịch cười nói: “Lục Hoặc, có phải tối qua anh hôn trộm em không?”
Lục Hoặc không nhịn được véo má cô, “Đồ vô lại.”
Rõ ràng tối qua là cô cầu xin anh hôn cô.
Thời tiết hôm nay rất tốt, gió thu mát mẻ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính rọi vào phòng.
Kiều Tịch an tĩnh ngồi trước giá vẽ, cô vẽ chàng trai bên cạnh.
Lục Hoặc nghiêm túc nhìn số liệu trong sổ, để cô thường xuyên nghiêng đầu nhìn mình.
Tức Hỏa ăn xong đồ ăn cho thỏ, nó nhảy đến bên chân Kiều Tịch, được cô bế lên đùi.
Căn phòng lúc này rất yên tĩnh.
Kiều Tịch vẽ tranh, Lục Hoặc làm việc, hai người một thỏ, có cảm giác ăn ý khó tả.
Kiều Tịch vẽ chàng trai dựa vào bàn, thản nhiên đứng đó, tay cầm cây cơ, đôi mắt đen láy sắc bén như dã thú đã sẵn sàng.
Trong bức tranh, vạt áo chàng trai bị vén lên, để lộ vòng eo thon chắc và tuyến nhân ngư, đúng là gợi cảm muốn mạng.
Mặt mày có chút tự đắc, cô bảo Lục Hoặc xem tranh mình vẽ, “Em vẽ dáng vẻ tối qua anh đánh bi-a, đẹp không?”
Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên eo anh, như thể nháy mắt nhìn thấu tâm tư cô, “Quần áo sao lại thế này?”
Kiều Tịch tự tin nói: “Em cũng không thể vẽ tay em vào.” Cô chớp mắt, “Anh ngầm hiểu là được.”
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, làn váy trắng chạm đất, áo len màu trà mềm mại làm cho gương mặt cô có thêm tiên khí, Tức Hỏa trắng muốt an phận nằm trên đùi cô, một người một thỏ đẹp như trong tranh.
Chàng trai không ngần ngại mà cúi đầu hôn lên môi cô, “Ừm.”
Môi chàng trai mát lạnh, rõ ràng chỉ là chạm một chút, Kiều Tịch đối mắt với anh, mặt cô đỏ lên.
Cô gái gian xảo như hồ ly lập tức được vuốt ve, thu lại móng vuốt rồi an phận lại.
Không bao lâu, cửa đột nhiên bị gõ, như thể khẩn trương, giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra.
“Lục đại thiếu gia tới.”
Nữ giúp việc vội nói.
Lục Hoặc nhíu mày, “Ừ, tôi biết rồi.”
Kiều Tịch ôm Tức Hỏa đứng dậy, “Người đáng ghét tới rồi, em tránh đi trước.”
Cô nháy mắt với anh, “Đợi lát nữa anh đuổi quỷ đáng ghét đó đi sớm nhé.” Nói xong, cô ôm Tức Hỏa vào phòng tắm.
Kiều Tịch khóa cửa phòng tắm lại, không lâu sau, cửa phòng bị Lục Vinh Diệu từ bên ngoài mở ra.
Đối phương đưa bác sĩ tới.
Hôm qua và sáng nay Lục Vinh Diệu đều bị lão gia tử mắng vài trận, bây giờ còn được lão gia tử dặn dò đưa bác sĩ tới đây điều trị chân cho Lục Hoặc, sắc mặt anh ta không tốt lắm.
Trong quan điểm của Lục Vinh Diệu, không cần phải lãng phí thời gian trị liệu cho chân Lục Hoặc, dù sao anh sinh ra đã bị què, trị nhiều năm như vậy, tìm nhiều chuyên gia cũng không có hiệu quả gì, đúng là lãng phí thời gian và công sức.
Nhưng mà, lão gia tử kiên trì, cách một thời gian liền dặn anh ta đưa bác sĩ tới chữa trị chân cho Lục Hoặc.
Lục Vinh Diệu sao có thể từ chối, đành miễn cưỡng dẫn bác sĩ tới biệt thự.
Anh ta nhìn thời gian, thúc giục bác sĩ: “Nhanh xem cho nó rồi rời đi.”
Thời gian của anh ta quý giá, không thể để lãng phí trên người phế vật Lục Hoặc được.
Bác sĩ nhanh tiến lên, ông ấy xoay người kiểm tra chân Lục Hoặc.
Lúc trước bác sĩ đã phát hiện, chân Lục Hoặc khác với người tàn tật nhiều năm không vận động, nhiều năm như vậy, hai chân Lục Hoặc không có dấu hiệu teo đi, cơ bắp trên chân cũng phát triển bình thường.
Hơn nữa hai chân anh có cảm giác, chỉ là không đi lại được.
Lục Hoặc nhìn bác sĩ kiểm tra chân anh, dáng vẻ bình tĩnh, bác sĩ hỏi gì anh cũng phối hợp trả lời.
Lục Vinh Diệu ở bên không kiên nhẫn đứng dậy, “Cho dù chân có chuẩn đoán và điều trị thế nào cũng là phí công, bận rộn vô ích làm gì?”
Anh ta cười nhạo: “Mày ngoan ngoãn làm người tàn phế đi, đừng vọng tưởng hão huyền hai chân sẽ tốt lên.”
Trong phòng tắm, Kiều Tịch ôm Tức Hỏa đứng sau cửa, nghe Lục Vinh Diệu nói, cô chán ghét đối phương từ tận đáy lòng.
Lục Vinh Diệu cũng chỉ mạnh miệng mà thôi, lời anh ta nói một chữ cũng không thành sự thật.
Cô sẽ tiêu trừ toàn bộ năng lượng đen trên người Lục Hoặc, để anh có thể giống như người bình thường, tùy ý đi lại, sẽ không ngồi trên xe lăn cả đời.
Kiều Tịch xoa đầu Tức Hỏa, cô hừ nhẹ, nhỏ giọng nói với Tức Hỏa: “Nếu Lục Vinh Diệu lại bắt nạt Lục Hoặc, chị sẽ thả em ra cắn anh ta.”
Tức Hỏa bị Kiều Tịch xoa đầu, nó cọ đầu vào lòng bàn tay Kiều Tịch, chủ nhân, đừng nháo.
Trong phòng, Lục Hoặc hoàn toàn coi thường Lục Vinh Diệu, căn bản không để ý tới anh ta.
Lục Vinh Diệu như thể đánh vào cục bông, anh ta rất khó chịu.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh ta cười nhạo: “Chắc mày không biết, Kiều Tịch đã tìm bạn trai mới, đối phương cũng giống mày, là người tàn tật, nhưng mà không có thảm như mày, đối phương chỉ què một chân, lần trước Kiều Tịch dẫn bạn trai mới tới trường. Tao đã nói rồi, cô ta chỉ chơi đùa với mày thôi.”
Anh ta vô tình nghe được chuyện này, không ngờ tới lại có thể lấy ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lục Hoặc.
Lục Vinh Diệu từ trên cao nhìn xuống Lục Hoặc, mong chờ nhìn đối phương suy sụp, khổ sở.
Nhưng mà, Lục Hoặc mang vẻ mặt vô cảm nhìn về phía anh ta, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
“Mày không tin?” Lục Vinh Diệu lấy điện thoại ra, anh ta tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được hình ảnh Kiều Tịch và một nam sinh đi trong trường ở trên mạng.
Đây là bức ảnh Kiều Tịch đưa Qúy Thối tham quan trường, vô tình bị người ta chụp được đăng lên diễn đàn.
Lục Vinh Diệu xoay màn hình điện thoại về phía Lục Hoặc, “Xem đi, từ lâu đã có người thay thế vị trí của mày, Kiều Tịch sao có thể nhớ rõ mày?”
Lục Hoặc nhìn ảnh chụp, hai tay siết chặt tay vịn, ánh mắt thâm trầm.
Lục Vinh Diệu phát hiện Lục Hoặc bình tĩnh, trên mặt vẫn có chút không vui, hiển nhiên là Lục Hoặc vẫn để ý.
Anh ta giống như gà trống thắng trận, “Mày cũng không nhìn xem tình huống của mày thế nào, thật sự cho rằng đại tiểu thư Kiều gia sẽ thực sự thích mày sao?”
Sắc mặt Lục Hoặc lãnh đạm, “Ở nước ngoài mấy năm, anh chỉ học được cách kể chuyện linh tinh thôi sao?”
“Mày………”
Lục Vinh Diệu không nói nên lời, anh ta trút bực tức lên người bác sĩ, “Ông còn không nhanh xem đi?”
Bác sĩ vội vàng lên tiếng.
Lúc này, ánh mắt Lục Vinh Diệu lơ đãng nhìn giá vẽ bên cạnh Lục Hoặc, chỉ thấy trên đó có một bức tranh, có thể nhìn thấy rõ, chàng trai trong bức tranh giống với Lục Hoặc.
Điểm khác biệt là chàng trai trong bức tranh đứng, còn hiện thực thì Lục Hoặc ngồi trên xe lăn.
Lục Vinh Diệu tiến lên cầm lấy bức tranh, anh ta nhìn chàng trai trong tranh đánh bi-a, không khỏi cười nhạo: “Mày ảo tưởng sao, hai chân còn không đứng dậy nổi liền vẽ thành hai chân khỏi hẳn? Không biết là cười mày ngây thơ hay cười mày si tâm vọng tưởng nữa?”
Lục Hoặc nhìn Lục Vinh Diệu cầm bức tranh, nghĩ đến vừa rồi cô chuyên tâm vẽ anh, ánh mắt anh trầm xuống, “Trả bức tranh lại cho tôi.”
Lục Vinh Diệu nhìn bức tranh trong tay mình, lại quan sát phản ứng của Lục Hoặc, rõ ràng đối phương rất để ý bức tranh này.
Anh ta lắc bức tranh, khiêu khích: “Mày muốn? Có bản lĩnh thì đến lấy.”
Lục Hoặc nhìn đồ trong tay Lục Vinh Diệu, trong đầu hiện ra tình cảnh tương tự.
Lục Vinh Diệu béo múp đoạt đi bức tranh của anh, còn xé bức tranh của anh ném xuống đất..
Bức họa là do một người quan trọng đưa cho anh, lúc ấy anh phát điên, nhặt giấy trên mặt đất nhét vào miệng, nuốt xuống.
Hình ảnh trong đầu trùng khớp với hiện tại, Lục Vinh Diệu khi còn nhỏ cũng khớp với Lục Vinh Diệu hiện tại.
Anh dường như nhìn thấy Lục Vinh Diệu sẽ xé bức tranh của anh lần nữa.
Đôi mắt anh u tối, Lục Hoặc lạnh giọng: “Trả bức tranh lại cho tôi.”
Lục Vinh Diệu đê tiện cầm bức tranh lui về sau, đáng ghét không khác gì hồi nhỏ, “Muốn sao? Có bản lĩnh thì tự mình tới lấy.”
Anh ta cầm bức tranh, vò nhăn một góc.
Ánh mắt Lục Hoặc trầm xuống.
Ngay khi Lục Vinh Diệu nắm bức tranh, giây tiếp theo, tay anh ta bị siết chặt, không thể cử động.
Lục Vinh Diệu như gặp phải quỷ, khϊếp sợ nhìn chàng trai trước mắt đột nhiên đứng lên, vẻ mặt khó tin, “Chân của mày……. Mày, sao mày lại đứng được?”
Bác sĩ bên cạnh vừa kiểm tra chân cho Lục Hoặc cũng sửng sốt.
“Lục Hoặc, chân của mày vì sao có thể đứng lên?” Lục Vinh Diệu kinh ngạc đến mức không thể hoàn hồn.
Lục Hoặc thế mà có thể đứng lên, còn có thể đi lại?
Lục Hoặc không lên tiếng, anh giữ tay Lục Vinh Diệu, một tay giật lại bức tranh.
Lần này, bức tranh của anh sẽ không bị Lục Vinh Diệu xé bỏ nữa.