Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch hung dữ trừng Quý Lui ở bên cạnh trước.
Đối phương ngồi hơi gần, so với buổi sáng lúc đi, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải cửa sổ, thuộc trạng thái xa xôi lại xa lạ, hiển nhiên bây giờ khoảng cách đã thân hơn không ít.
Kiều Tịch chất vấn đối phương: “Lúc nãy cậu cố ý?”
Trên mặt trắng nõn anh tuấn của Quý Lui có vài phần mờ mịt, “Cố ý gì?” Cậu bảo tài xế mở máy sưởi, ân cần hỏi Kiều Tịch, “Chị, chị còn lạnh không?”
Kiều Tịch dò xét đối phương vài lần, cô nghiêng đầu đi, “Tôi không lạnh.”
Quý Lui nói: “Người lúc nãy, là người ngày hôm nay em và chị nói đến, người trong bức tranh kia à?”
Kiều Tịch lạnh lùng nói: “Anh là ai, đều không liên quan đến cậu.”
Trên mặt trắng nõn đẹp đẽ Quý Lui có chút tủi thân, “Chị đối xử với em thật lạnh nhạt, em cho rằng ít nhất trải qua chuyện giữa trưa chị bảo vệ em, chúng ta đã là bạn bè.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Quý Lui thở dài, cậu ấy tựa lưng vào trên ghế, đôi mắt tối tăm thấm nước lộ ra ánh sáng, Kiều Tịch thật khó tiếp cận nha.
Từ khi cậu ấy học được cách nhìn mặt đoán ý, lấy lòng người khác, mọi người hầu như đều sẽ buông lỏng phòng bị đối với cậu ấy, ngay cả ở Quý gia, người mẹ kế và đứa em con riêng kia của cậu ấy cũng coi cậu ấy như một kẻ tàn phế không đáng giá nhắc tới, bề ngoài vẫn đối xử với cậu ấy rất thân thiện.
Chỉ có Kiều Tịch ở bên cạnh, rõ ràng chỉ là một thiên kim được sủng ái, lại không hề dễ dàng bị lừa gạt, tính cảnh giác rất mạnh.
So với những kẻ không thú vị khác, cô thú vị hơn rất nhiều.
Lúc về đến Kiều gia, Triệu Vũ Tích đã trở lại, bởi vì trời mưa nên cô ta chỉ có thể dừng việc trồng cây.
Cô ta thấy cả người Quý Lui đều ướt đẫm, vội vàng quan tâm nói: “Không phải trên tay em cầm ô à, sao mà bị ướt hết thế này?”
“Em là con trai, phải chăm sóc cho con gái chứ.” Quý Lui giải thích.
Triệu Vũ Tích dĩ nhiên đã thấy bộ dạng Kiều Tịch cả người sạch sẽ thoải mái, không dính chút nước mưa, “Vậy cũng không thể khiến bản thân ướt hết được, chị đi lấy khăn cho em.”
Cô ta rất săn sóc.
“Làm phiền chị rồi.” Quý Lui cong môi, ý cười không đến đáy mắt.
Kiều Tịch thấy bộ dạng Triệu Vũ Tích tích cực làm việc, cảm thấy rất buồn cười, đối phương muốn đánh đổ người như Quý Lui, quá khó khăn.
Triệu Vũ Tích rất nhanh đã cầm khăn lông sạch sẽ đi tới, cô ta đưa cho Quý Lui, “Mau lau tóc đi, đừng để bị cảm.”
“Cảm ơn.” Quý Lui nhận lấy khăn lông, cậu ta liếc mắt nhìn Kiều Tịch một cái, khen Triệu Vũ Tích: “Chị Tích Tích đối với em tốt hơn chị Kiều Tịch rất nhiều, chị ấy đối xử với em thật lạnh nhạt.”
Triệu Vũ Tích nghe rất vui vẻ, “Tính cách Tiểu Tịch như vậy đó, hơi lạnh lùng, có chút kiêu ngạo, em ấy không thích tiếp xúc với người không thân quen, em không cần để trong lòng.”
Kiều Tịch: “Chị đúng thật hiểu em.”
Triệu Vũ Tích cười nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, chị đương nhiên hiểu em.”
Quý Lui đồng ý gật đầu.
Cậu ấy tùy ý lau tóc vài cái, nhét khăn lông về trong tay Triệu Vũ Tích, “Tuy rằng chị ấy đối xử với em rất lạnh nhạt, nhưng em vẫn rất thích chị ấy…….” Cậu ấy nhìn về phía Kiều Tịch một cái, “Vẫn rất thích làm bạn với chị ấy.”
Chiếc khăn đã bẩn bị nhét về trong tay, lại nghe thấy Quý Lui nói vậy, hô hấp của Triệu Vũ Tích cứng lại, một hơi thiếu chút nữa không đi lên được, ý cười trên mặt gần như không duy trì được nữa.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, sắc trời xám xịt, gần đây mưa thu kéo dài liên miên, thời tiết càng ngày càng ngày lạnh.
Hôm nay Kiều Tịch mặc một chiếc váy dài hoa màu tím nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng mỏng, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lại tinh xảo, cả người vừa tiên vừa ngọt.
Cô vừa ngồi lên xe, đang muốn bảo tài xế lái đến biệt thự để gặp Lục Hoặc thì điện thoại của cô vang lên.
“Mẹ?” Là mẹ Kiều gọi tới.
“Tiểu Tịch, con tan học chưa?”
Kiều Tịch đáp lại: “Rồi ạ, con đang ở trên xe, sao vậy mẹ?”
“Mẹ và cha con đang trên đường đi dự tiệc, đứa bé Tích Tích hôm nay có việc còn chưa về, lúc nãy dì Hoa gọi điện thoại tới, bảo là Quý Lui bị sốt, bây giờ ở nhà không muốn đi bệnh viện, mẹ gọi cho bác sĩ Kim, thì hai ngày nay chú ấy đi nước ngoài tham gia học tập nghiên cứu.”
Mẹ Kiều dặn dò: “Sau khi con về nhà thì đưa Quý Lui đi bệnh viện đi, thằng bé bị bệnh đến mơ hồ, bên người không có ai chăm sóc thì không được.”
Kiều Tịch nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ, thời gian còn chưa muộn lắm, “Được, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch gọi cho Lục Hoặc.
Chưa đến hai giây, điện thoại đã được bắt máy, “Tịch Tịch.” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên lập tức vang lên.
“Lục Hoặc, em đột nhiên có việc, phải muộn chút mới đến được.” Kiều Tịch nói.
Lục Hoặc đứng thẳng bên cửa kính, một bàn tay anh cầm điện thoại, tay khác chống lên cửa kính, anh nhìn sắc trời tối đen bên ngoài cửa sổ, “Không sao, anh chờ em.”
“Em rất nhanh sẽ đến.” Kiều Tịch nói.
Lục Hoặc cười khẽ ra tiếng: “Ừm, không vội, trên đường phải chú ý an toàn.”
Hai người lại nói chuyện một lát, rồi Kiều Tịch mới lưu luyến cúp điện thoại.
Lúc về đến Kiều gia, Kiều Tịch thấy Quý Lui ngồi trong phòng khách, đối phương lười biếng dựa vào sô pha, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn hơi đỏ, vẻ mặt uể oải, tinh thần quả thật không tốt lắm, kém hơn so với bình thường.
“Mẹ tôi nói cậu bị sốt, không muốn đi bệnh viện, vì sao?” Kiều Tịch đi qua.
Quý Lui cất điện thoại, cậu ấy nâng mắt lên nhìn cô, lười biếng nói: “Em không sao, chỉ bị sốt mà thôi, phát sốt cũng không chết người, chịu đựng là được rồi, em đã quen rồi.”
Kiều Tịch nhíu mày, “Phát sốt sẽ cháy não.”
Quý Lui cười nhạo, “Còn tốt hơn tự mình thê thảm chạy tới bệnh viện, người khác bị bệnh đều có người chăm sóc, em một mình đến bệnh viện, sẽ chỉ lộ rõ sự đáng thương của em.”
Kiều Tịch rũ mắt nhìn cậu ấy, “Cậu đi thay quần áo, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Quý Lui phát sốt chắc là vì hôm qua gặp mưa, ít nhiều cũng có chút liên quan đến cô.
Quý Lui giống như thấy khó tin, cậu ấy nhìn về phía Kiều Tịch, “Chị muốn cùng em đi khám à?”
Nói rồi, cậu ấy nhanh chóng đứng lên, “Chị đợi em xíu, em thay xong quần áo thì đi ngay.”
Quý Lui giống như sợ Kiều Tịch đổi ý, còn chưa đến hai phút, cậu ấy đã thay xong quần áo đi xuống.
Cậu ấy thay một chiếc áo sơmi đen, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen, cả người nhiều thêm vài phần đẹp đẽ lạnh lùng, môi cậu ấy bị sốt đến đỏ ửng, hướng về phía Kiều Tịch mà cong lên, giống như băng tuyết tan chảy, “Em xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Kiều Tịch xoay người đi trước, cô đi không nhanh, Quý Lui đi cà nhắc hoàn toàn có thể theo kịp.
Đôi mắt tối tăm của cậu ấy nhìn sườn mặt trắng trẻo của cô gái, ý cười nơi đáy mắt có thêm vài phần chân thật.
Kiều Tịch đưa Quý Lui đến bệnh viện, cùng cậu ấy đi đăng ký, rồi đi tới phòng khám bệnh.
Chờ bác sĩ khám bệnh xong, Kiều Tịch nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Quý Lui tựa như bị đả kích thật mạnh, đầy khó tin nhìn Kiều Tịch, “Chị phải đi sớm vậy à, không phải bảo đi khám cùng em à?”
“Cậu đã khám xong rồi.”
“Nhưng mà em còn phải truyền nước, chị không ở lại cùng em à?” Trên mặt bị sốt đỏ bừng của Quý Lui mang theo sự chờ mong, “Lúc ở nhà chị nói đi cùng em nên em mới đi bệnh viện, chị muốn nói lời không giữ lời à?”
Nói xong, cậu ấy ốm yếu ho khan vài cái, khóe mắt đều ướt lệ, vô cùng thê thảm.
Bác sĩ nữ trung niên đang khám bệnh ở bên cạnh nhìn không được, giúp đỡ mở miệng: “Cô gái nhỏ, bây giờ bạn trai của cháu đang bị sốt cao, quả thật cần người nhà ở bên.”
“Cậu ấy không phải bạn trai của tôi.” Kiều Tịch giải thích.
Bác sĩ nữ hơi xấu hổ, “Được, chuyện của hai cháu thì hai cháu tự quyết định, mời người bệnh tiếp theo vào.”
Quý Lui nói nhỏ lại, cậu ấy nhìn Kiều Tịch, “Nếu chị có việc phải đi thì đi đi, lát nữa em cầm thuốc đi về với chị, không cần truyền nước nữa, dù sao uống thuốc cũng sẽ khỏi.”
“Cậu uy hϊếp tôi?” Kiều Tịch nhíu mày.
“Có phải chị có thành kiến gì với em không? Sao em lại uy hϊếp chị được? Em chỉ không muốn một mình lẻ loi truyền nước mà thôi, người khác đều có người thân ở bên, em một mình ngồi ở kia, thật không vui.”
Quý Lui tự giễu nhếch khóe miệng, “Chị không cần để trong lòng, em bị bệnh không hẳn là vì ngày hôm qua gặp mưa.”
Kiều Tịch nhìn cậu ấy một cái thật sâu, “Đi truyền nước!”
“Chị đi cùng em?” Quý Lui không dám xác định.
“Cậu có đi hay không?” Kiều Tịch đi ở phía trước.
Quý Lui kéo chân trái, khập khiễng đuổi theo.
Nơi truyền dịch.
Quý Lui tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay đang được chị y tá tiêm, cậu ấy nhìn về phía Kiều Tịch ngồi ở đối diện, có chút tủi thân, “Chị ngồi xa như vậy là đúng, như vậy sẽ không bị em lây bệnh.”
Kiều Tịch đứng lên.
“Chị phải đi à?” Quý Lui cũng muốn đứng lên theo.
“Cậu đừng lộn xộn chứ.” Chị y tá vội đè tay của Quý Lui lại, máu của cậu ấy đang chảy ngược ra.
Quý Lui căn bản không thèm để ý, cậu ấy nhìn Kiều Tịch, “Chị đã đồng ý sẽ cùng em truyền nước.”
Kiều Tịch thở dài, “Tôi chỉ đi vứt rác.”
Quý Lui nhìn về khăn giấy được cô cầm trên tay, lúc này cậu ấy mới thả lỏng, cười nói: “Em biết chị là người giữ lời hứa.”
Chị y tá rút kim tiêm, một lần nữa đâm vào mu bàn tay của Quý Lui, “Lần này cậu đừng lộn xộn.”
Quý Lui nghe lời gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn với đối phương.
Kiều Tịch ngồi trở lại phía đối diện, cô hỏi y tá, Quý Lui truyền xong bình thuốc này cần bao lâu.
“Tầm 1 tiếng.” Y tá thu dọn đồ vật rời đi.
Kiều Tịch nhìn thời gian, bây giờ đã hơn 6 giờ, sắp đến 7 giờ rồi, đợi Quý Lui truyền nước xong cũng sắp 8 giờ, đường đến biệt thự gần một tiếng, cũng tức là lúc đến đó đã hơn 9 giờ, Lục Hoặc sắp nghỉ ngơi.
Kiều Tịch nhíu mày, xem ra hôm nay cô lại không thể đi tìm Lục Hoặc.
“Chị, em khát, chị có thể giúp em rót cốc nước không?” Quý Lui nói: “Bác sĩ nói, bị sốt phải uống nhiều nước ấm.”
Kiều Tịch đứng dậy, “Cậu chờ chút.”
Cô đi đến máy lọc nước ở bên kia, rót một cốc nước ấm, nước quá nóng, cô trộn một ít nước lạnh vào.
Lúc Quý Lui cầm vào trong tay, nước đang ấm, không quá nóng, “Cảm ơn.” Cậu ấy uống mấy hớp to, “Chị, nước ngọt.”
Kiều Tịch tức giận liếc anh một cái, “Đầu lưỡi của cậu xuất hiện ảo giác.”
Cô cầm điện thoại đi đến cửa sổ ở xa một chút, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Hoặc.
“Tịch Tịch, em tới rồi?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của thiếu niên hàm chứa sự nhẹ nhàng.
Bỗng dưng, đầu quả tim Kiều Tịch đau xót, “Không phải, em muốn nói với anh, hôm nay em không đến được, bây giờ em vẫn còn việc chưa thể rời đi.”
Đầu bên kia của điện thoại, Lục Hoặc dừng việc tập đi, anh cố gắng ổn định hô hấp, “Hôm nay không thể tới à?”
“Ừ, ngày mai em lại đến tìm anh.” Kiều Tịch lại thất hứa thêm một lần.
“Tịch Tịch, đã xảy ra chuyện gì à?” Lục Hoặc hỏi.
“Chị, em uống xong nước ấm rồi, chị có thể giúp em rót thêm một cốc không?” Giọng nói của Quý Lui vang lên.
Kiều Tịch quay đầu trừng cậu ấy, “Cậu câm miệng.”
Quý Lui bưng cái cốc rỗng, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn có chút tủi thân.
Lục Hoặc đã nghe thấy, “Người nói chuyện lúc nãy chính là người khách kia của nhà em à?”
Đã không phải lần đầu tiên anh nghe thấy đối phương gọi Kiều Tịch là chị, từ giọng nói của đối phương có thể nghe ra đối phương cũng không phải trẻ em.
“Đúng vậy, cậu ấy bị bệnh, mẹ em bảo em đi cùng cậu ấy đến bệnh viện khám.” Kiều Tịch không giấu giếm, trực tiếp nói cho Lục Hoặc biết, “Ngày hôm qua cậu ấy vì em mà mắc mưa bị sốt.”
Màu môi của Lục Hoặc hơi nhạt, có chút khô, trong miệng cũng trở nên khô khan, “Đối phương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu ấy nhỏ hơn em mấy tháng.” Kiều Tịch giải thích: “Anh yên tâm, em và cậu ấy không thân.”
“Chị, tay của em hình như chảy máu.” Quý Lui lại mở miệng lần nữa.
Kiều Tịch quay đầu nhìn lại, cô thấy máu trong kim tiêm trên mu bàn tay của Quý Lui đang chảy ngược, cũng không biết vì sao tự nhiên lại bị như vậy.
Đối phương nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cười lên giống như không hề sợ hãi chút nào, “Khả năng phải cắt ngang cuộc trò chuyện của chị rồi, làm phiền chị gọi y tá tới giúp em với.”
Kiều Tịch gật đầu, “Cậu chờ một chút.”
Cô vừa đi vừa nói với Lục Hoặc: “Lục Hoặc, muộn một chút em gọi lại cho anh.”
Cổ họng Lục Hoặc chua xót, anh nhỏ giọng lên tiếng: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tịch đi tìm nữ y tá.
Thấy tình huống của Quý Lui, nữ y tá vội chạy đến xử lý, “Có phải cậu động đến kim tiêm hay không?”
Quý Lui lắc đầu, “Em không động gì cả, tay vẫn luôn đặt ở đó.” Cậu ấy cười nói với nữ y tá: “Làm phiền chị rồi.”
Sau khi nữ y tá rời đi, Kiều Tịch đi đến ngồi ở phía đối diện, “Cậu không cần nói chuyện với tôi, yên tĩnh truyền nước xong thì đi về.”
“Bởi vì em cắt ngang cuộc trò chuyện của chị nên chị tức giận à?” Bởi vì đang bị sốt nên Quý Lui có sự yếu ớt khiến người ta thương xót, cậu ấy cúi đầu, giống như chú chó con rũ xuống lỗ tai, cậu ấy chân thành xin lỗi, “Thật xin lỗi.”
Kiều Tịch im lặng trong chốc lát, “Cậu không cần xin lỗi.”
Quý Lui nhẹ nhàng thở ra, “Em còn tưởng chị thật sự giận em.”
Cậu ấy đứng lên, một bàn tay của cậu cẩn thận để nó không cử động, một bàn tay khác giơ lên, muốn lấy bình nước đang treo ở trên cột.
“Cậu muốn làm?” Kiều Tịch nhíu mày.
“Em muốn đi rót nước.” Quý Lui có chút ngượng ngùng, “Em sợ làm phiền chị, càng sợ chị sẽ phiền chán em, cảm thấy em là một thứ phiền phức, là một gánh nặng.”
“Cậu ngồi xuống đi, tôi đi rót giúp cậu.” Kiều Tịch dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu mánh khóe nhỏ của đối phương, “Lúc nãy tôi gọi điện thoại vì sao cậu không sợ sẽ làm phiền tôi?”
Môi Quý Lui dần dần cong lên, “Thật xin lỗi, lúc nãy em không để ý.”
Kiều Tịch không muốn tranh cãi với cậu ấy nữa.
Biệt thự.
Sau khi Lục Hoặc cúp điện thoại, anh đứng yên tại chỗ thật lâu, cho đến khi chân tê rần, anh mất hết sức lực ngồi xuống trên mặt đất.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, hôm nay Kiều Tịch sẽ không tới.
Tức Hỏa ăn xong thức ăn thỏ, nó nhảy đến bên cạnh Lục Hoặc, cái đầu trắng tuyết cọ vào ống quần của anh.
Bàn tay to của Lục Hoặc bế nó lên, xoa đầu nó.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Chủ nhân của em, sẽ không không cần anh.”
Tức Hỏa dùng đầu cọ vào lòng bàn tay của anh, như đang trả lời anh.
Tiếng đập cửa vang lên, người đứng ngoài cửa là nữ giúp việc.
Một hồi lâu, Lục Hoặc mới bảo đối phương đi vào.
Nữ giúp việc đẩy cửa ra, cô ấy liếc mắt một cái đã thấy được Lục Hoặc ngồi trên mặt đất, thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, khiến thiếu niên nhiều thêm vài phần vắng lặng, cô đơn.
Nữ giúp việc cho rằng Lục Hoặc bị ngã trên đất, không tiện quay trở về xe lăn, cô ấy có chút lo lắng, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, cần tôi đỡ cậu đứng dậy không?”
“Không cần.”
“Cơm chiều đã lạnh rồi, Tiểu Tịch tới chưa ạ? Có cần tôi đun nóng lại đồ ăn một lần nữa không?” Nữ giúp việc đến là muốn hỏi chuyện này.
Lúc gần tối, Lục Hoặc bảo phòng bếp chuẩn bị đồ Kiều Tịch thích ăn.
Nhiều ngày trôi qua, nữ giúp việc đã nhìn ra những món ăn nào phù hợp với khẩu vị của Kiều Tịch, cho nên, sau khi Lục Hoặc dặn dò xong thì cô ấy đã biết hôm nay Kiều Tịch sẽ đến.
Nhưng bây giờ đã qua giờ ăn cơm tối, Kiều Tịch còn chưa đến, đồ ăn đều nguội lạnh cả rồi.
Trên mặt đất, Lục Hoặc cúi đầu, anh sờ Tức Hỏa ở trên tay, nhỏ giọng nói: “Không cần, hôm nay cô ấy sẽ không tới.”
Nữ giúp việc có chút kinh ngạc, cô ấy nhớ rõ bình thường Kiều Tịch gần như mỗi ngày đều sẽ tới xem Lục Hoặc hoặc chú thỏ, hai ngày nay, cô hình như vẫn luôn không xuất hiện.
Có điều nữ giúp việc cũng không dám hỏi nhiều mà thức thời đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Tức Hỏa từ trên tay Lục Hoặc nhảy xuống, lại chạy đi ăn thức ăn cho thỏ.
Lục Hoặc dựa lưng vào cửa kính sát đất, một chân anh cong lại, một chân khác duỗi ra, bộ dạng tùy ý, mà chiếc bóng chiếu trên mặt kính lại đầy cô độc, mất mát.
Lúc đi ra từ bệnh viện đã gần 8 giờ tối.
Truyền nước xong thì Quý Lui đã hạ sốt một chút, nhìn qua thì tinh thần đã khôi phục không ít, “Chị có đói bụng không, em mời chị đi ăn cơm được không?”
“Tôi đã bảo dì Hoa nấu ít cháo, cậu đi về ăn cháo là được.” Kiều Tịch lạnh nhạt nói.
Trong mắt Quý Lui nhiều thêm vài phần không dám tin, “Sao chị đột nhiên trở nên chu đáo như vậy.”
Trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của cậu ấy không che giấu được ý cười.
Kiều Tịch lại nhìn thoáng qua đồng hồ, “Lên xe.”
Quý Lui nghe lời mở cửa xe.
Xe đi về Kiều gia, Quý Lui mở cửa ra chuẩn bị xuống xe, cậu ấy cười nói: “Về đến nhà em mới có cảm giác đói bụng.”
“Đây là thuốc của cậu, phía trên đã viết rõ mỗi lần uống bao nhiêu.” Kiều Tịch đưa túi nhỏ đựng thuốc cho cậu ấy, “Cậu về ăn xong thì sau nửa tiếng hãy uống thuốc.”
“Chị thật chu đáo, làm sao bây giờ, chị đối xử với em tốt như vậy, em đều sắp thích chị rồi.” Quý Lui nhận lấy thuốc, trong đôi mắt u tối chứa ý cười, cậu ấy nói nửa thật nửa giả, khiến người ta khó có thể phân biệt được.
Kiều Tịch trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, “Cậu nghĩ nhiều, những thứ này đều là mẹ dặn tôi làm, cậu là khách của nhà tôi, cậu cũng vì tôi mà bị bệnh, những chuyện này đều không tốn sức gì, tôi vẫn có thể làm được.”
Không phải mẹ gửi tin nhắn cho cô thì cô cũng lười để ý nhiều như vậy.
Nghe vậy, Quý Lui thở dài, “Chị đúng là trở mặt vô tình, một chút không gian để tưởng tượng cũng không cho em.”
“Cậu mau xuống xe.” Kiều Tịch thúc giục.
Quý Lui cầm thuốc, sau khi cậu ấy xuống xe, thắc mắc nhìn Kiều Tịch còn ngồi trong xe.
“Chị không xuống à?” Cậu ấy hỏi.
Kiều Tịch cúi người qua, duỗi tay đóng cửa xe, “Tôi còn có việc, chú Lương, lái xe.”
Tài xế ở phía trước gật đầu, “Vâng, tiểu thư.”
Xe khởi động, Quý Lui đứng bên ngoài xe, cậu ấy nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái bên trong xe, không nhịn được kêu lên, “Kiều Tịch.”
Trong chớp mắt, xe lái đi rồi.
Quý Lui đứng tại chỗ, trong tay cậu ấy cầm túi thuốc mà lúc nãy Kiều Tịch đưa cho mình, đêm thu hơi lạnh, gió thổi qua vạt áo của Quý Lui.
Đứng một hồi lâu, Quý Lui thu lại ánh mắt, cậu ấy tự giễu kéo khóe miệng lên, xoay người đi vào trong nhà.
Cậu ấy khập khiễng đi vài bước, tựa như không cam lòng, cậu ấy quay đầu nhìn về hướng xe rời đi, trống rỗng.
Quý Lui cầm thuốc, bước nhanh vào trong nhà, bởi vì bước đi nhanh nên chân cậu ấy càng khập khiễng, thậm chí có chút chật vật.
Đêm thu lành lạnh, xe chạy về phía biệt thự.
Kiều Tịch nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi về phía sau, cô dần dần cong môi, quả nhiên, tận đáy lòng của cô vẫn rất muốn đi tìm Lục Hoặc, căn bản không thể kiềm chế được.
Rõ ràng mới hai ba ngày không gặp mà cô đã rất nhớ anh.
Lúc Kiều Tịch đến, trên mặt bảo vệ cửa có sự ngạc nhiên rất rõ ràng, dù sao bình thường lúc Kiều Tịch tới đều là ban ngày, bây giờ trời đã tối đen, đã khuya lắm rồi.
Anh ấy mở cửa cho Kiều Tịch vào.
Kiều Tịch tươi cười đưa một hộp bánh ngọt mua ở trên đường tặng cho bảo vệ cửa. Sau khi đi vào, cô thấy hai anh vệ sĩ, cô lần lượt tặng bánh cho họ.
“Tiểu Tịch?” Nữ giúp việc vừa bận bịu ở trong bếp xong, đi ra thì thấy Kiều Tịch đã tới, “Thiếu gia nói hôm nay em không tới, bây giờ đã trễ thế này, sao em còn tới nữa?”
Kiều Tịch đưa một hộp bánh vị dâu tây cho nữ giúp việc, cô nói: “Hôm nay em có chút việc chậm trễ, nên mới tới muộn như vậy.”
Nữ giúp việc cảm ơn mà nhận lấy hộp bánh, cô ấy liếc mắt một cái đã biết đó là khẩu vị mà mình thích ăn, mỗi khi Kiều Tịch tới đều sẽ tặng đồ ăn mà mọi người thích ăn, dần dần, bọn họ đều sẽ chờ mong Kiều Tịch đến.
Cô ấy nhắc nhở: “Đêm nay thiếu gia dặn dò phòng bếp làm rất nhiều món em thích, nhưng không ngờ tới em lại không đến. Lúc ăn cơm tối, thiếu gia ăn không ngon, không ăn gì cả, cả người cậu ấy cũng rất mất mát.”
Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, “Lục Hoặc không vui?”
Nữ giúp việc mách lẻo với cô, “Sau khi thiếu gia ăn xong, chị thấy cậu ấy lấy một chai rượu được đặt trên giá gỗ trong phòng khách vào phòng.”
Trong phòng khách bày rất nhiều ngăn tủ được tạo thành từ gỗ quý hiếm, phía trên để vài chai rượu có tuổi đời lâu năm để trang trí, lúc nãy Lục Hoặc cầm đi một lọ.
Nếu cô ấy không nhớ nhầm thì chai rượu mà Lục Hoặc cầm đi có tuổi đời lâu nhất, độ cồn cũng cao nhất.
“Cũng không biết thiếu gia có phải lấy vào để uống hay không.” Nữ giúp việc nói với Kiều Tịch: “Em mau vào xem thử đi.”
Kiều Tịch không nghĩ tới Lục Hoặc sẽ không vui, lại còn lén uống rượu, cô dở khóc dở cười.
Kiều Tịch chạy nhanh về phía phòng ngủ chính, cô gõ cửa, sau đó mở cửa ra.
Đẩy cửa ra, cô thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn, trong tay anh cầm một chai rượu rót nó vào trong cốc.
Kiều Tịch chú ý tới chai rượu hình như ít đi một nửa.
Trời, đúng là lén uống rượu à!
Cô đóng cửa lại.
Cửa phát ra tiếng, Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch đột nhiên xuất hiện, anh mạnh mẽ nhắm mắt lại, “Tịch tịch?”
Khóe môi của Lục Hoặc hơi mím, mày nhíu chặt, một hồi lâu, anh nói: “Hình như anh hoa mắt rồi, bây giờ Tịch Tịch đang ở cùng cậu con trai.”
Nghe thấy anh lẩm bẩm, Kiều Tịch cười.
Cô đi qua, “Em không tới thì anh liền lén uống rượu à?” Cô lấy chai rượu trong tay anh ra, đặt một bên, “Nếu em không tới, có phải anh định uống hết cả chai rượu không?”
Bàn tay nhỏ mềm như bông của cô gái nắm lấy anh, truyền đến sự ấm áp, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, “Không phải ảo giác à.”
Kiều Tịch cúi đầu đối diện với đôi mắt của anh, “Lục Hoặc, anh uống say à?”
Lục Hoặc lắc đầu.
Trên đỉnh đầu, lá mầm non lặng lẽ hiện ra, lung lay theo động tác của anh.
Ngón tay Kiều Tịch có chút ngứa, cô muốn nhéo lá mầm non đáng yêu kia.
Cô trực tiếp ngồi xuống trên đùi Lục Hoặc, mặt hướng về phía anh, được Lục Hoặc ôm vào lòng, “Vì sao đột nhiên muốn uống rượu? Anh không vui à?”
Bàn tay của Lục Hoặc đặt trên vòng eo tinh tế mềm mại của cô gái, cảm giác bực bội nơi ngực nháy mắt đã giảm bớt hơn nửa, “Không phải, anh chỉ tò mò mùi vị của chai rượu này.”
Lá mầm non lại bắt đầu lung lay, run rẩy chiếc lá nhỏ.
“Em còn tưởng anh không gặp được em nên không vui.”
Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, nhỏ giọng lên tiếng, thừa nhận: “Ừ.”
Đầu của Kiều Tịch cọ vào trong lòng anh, “Thật xin lỗi, em tới chậm rồi.”
Lục Hoặc cầm tay nhỏ của cô đặt lên ngực anh, “Nơi này có chút không thoải mái.”
“Vì sao không thoải mái?”
“Anh nghe thấy, khách của nhà em gọi em là chị.” Giọng nói của Lục Hoặc nhỏ lại, “Hình như anh trở nên hơi bá đạo, anh không muốn nghe thấy người khác gọi em như vậy.”
Anh gắt gao đè chặt tay nhỏ của cô, đè lên hình xăm của anh, giọng nói từ tính có chút tủi thân, “Tịch tịch, nó hình như đang chua xót.”