Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 28



Căn phòng chìm vào im lặng.

Lục Hoặc chật vật kéo chiếc chăn nhỏ bên cạnh, muốn che đi nửa người dưới của mình.

Cái chăn hơi ngắn, sao có thể che hết chiếc đuôi cá dài của anh được?

Anh ngửa đầu lên, một tay che mắt tự lừa mình dối người, không muốn nhìn thấy thứ xấu xí kia.

Khóe mắt thiếu niên đỏ lên, rơm rớm nước mắt.

Ai lại đi thích người hai chân không đi lại được chứ?

Không, anh thậm chí còn không phải người, những ngày vui vẻ này chỉ là lén lút trộm được, chưa được bao lâu đã tỉnh cơn mộng đẹp.

Tay Lục Hoặc che chặt đôi mắt, nước mắt lăn xuống khóe mắt, trượt qua gương mặt, chui vào bên tóc mai.

Anh không dám, cũng không muốn nhìn ánh mắt Kiều Tịch, anh sợ nỗi chán ghét và sợ hãi trong mắt cô.

Nước mắt liên tục trào ra từ bên khóe mắt, anh cảm thấy cực kì xấu hổ.





Kiều Tịch giật mình khiếp sợ, cảm giác mát lạnh dưới lòng bàn tay nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.

"Đây là... Đuôi cá?" Giọng nói của cô cũng tràn ngập sự kinh ngạc.

Lục Hoặc vẫn ngẩng đầu lên, một tay bịt kín mắt, không dám nhìn phản ứng của cô, giọng nói khàn khàn lộ ra sự tuyệt vọng: "Ừm."

Kiều Tịch trợn mắt nhìn chằm chằm, cô chắc chắn mình không bị ảo giác, cũng không hoa mắt, Lục Hoặc mọc đuôi cá thật!

Trời đất!

Kiều Tịch đúng là giật mình sợ hãi thật, cô không thể nào ngờ được Lục Hoặc lại biến ra đuôi cá.

Trong truyện chỉ miêu tả Lục Hoặc là người sẽ xuất hiện giúp đỡ lúc nữ chính Triệu Vũ Tích gặp khó khăn, không miêu tả quá nhiều về anh, lại càng không nói anh có đuôi cá!

Cô cẩn thận từng li từng tí một sờ lên đuôi của Lục Hoặc, trơn trơn lành lạnh, phần cuối đuôi không trọn vẹn bị nhuộm màu xanh đen, làm mất đi phần nào vẻ đẹp của chiếc đuôi.



"Chỗ này có đau không?" Ngón tay Kiều Tịch nhẹ nhàng chạm vào phần đuôi cá mục rữa.

Phần đuôi truyền đến cảm giác khác thường, Lục Hoặc mím chặt môi, đôi môi hồng phấn trở nên trắng bệch, căng cứng cả người không dám cử động, sợ chỉ một chút động đậy cũng khiến cô chán ghét.

Lục Hoặc lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Không đau."

Hai mắt anh đỏ rực, giọng nói mang theo sự cầu xin: "Xấu lắm, đừng nhìn." Thứ xấu xí như vậy chính anh nhìn còn cảm thấy buồn nôn.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Chân Lục Hoặc làm sao thế này? Đuôi cá bị gì vậy? Sao đuôi cá của anh ấy lại không lành lặn, vì năng lượng đen sao?"

Bạo Phú lại không kinh ngạc lắm, nó trả lời Kiều Tịch: "Chủ nhân, bố của Lục Hoặc là con người còn mẹ là người dị tộc nên anh ấy mới có đuôi cá. Trẻ con của tộc Kim Ngư sau ba tuổi sẽ bắt đầu biết cách biến đổi giữa chân người và đuôi cá, nhưng chân của Lục Hoặc bị năng lượng đen ăn mòn từ nhỏ nên không thể biến được, đuôi bị thương cũng sẽ khiến chân không đi lại được."



Nó nói tiếp: "Chỉ cần năng lượng đen hoàn toàn bị tiêu diệt, vết thương trên đuôi cá khỏi hẳn là anh ấy có thể đi lại bình thường."

Kiều Tịch nghe mà sững sờ, trong truyện không miêu tả sâu bối cảnh của Lục Hoặc, chỉ biết anh không được nhà họ Lục xem trọng, lúc bé thường xuyên bị bắt nạt và sỉ nhục, về sau lúc anh xuất hiện trở lại đã thành nhân vật phản diện lớn nhất rồi.

Cô không ngờ thân thế của Lục Hoặc lại là thế này, thế thì anh là con người hay là cá vàng nhỏ?

Kiều Tịch bối rối.

Cô nhìn thiếu niên đang ngửa đầu, tay bịt kín mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở tối tăm tuyệt vọng.

Anh đang rất đau khổ, lồng ngực Kiều Tịch hơi khó chịu: "Lục Hoặc."

"Hả?" Anh khàn khàn hỏi.

Cô nói với anh: "Đuôi của anh không xấu chút nào."

Nếu không tính đến phần đuôi không lành lặn màu xanh đen, phần đuôi màu vàng kim đang phát sáng, anh vốn đã có gương mặt xuất chúng rồi, giờ còn có thêm cái đuôi cá vàng kim, đẹp như hoàng tử nhân ngư trong truyện cổ tích vậy.
Lục Hoặc bỏ tay che mắt ra, hốc mắt đỏ bừng sững sờ nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Đôi mắt cô sáng ngời, bên trong không có một chút ghét bỏ nào: "Lục Hoặc, đuôi của anh rất đẹp."

Trái tim Lục Hoặc như vừa rơi xuống đất vỡ tan, đau thắt lồng ngực, rồi lại bị một bàn tay nhỏ nhặt lên, nâng niu trong lòng bàn tay.

Kiều Tịch bước ra khỏi phòng.

Lục Hoặc ngồi bên cửa sổ, nhìn hình bóng cô chậm rãi biến mất trong màn đêm, trong đôi mắt chỉ còn lại có bóng tối vô tận.

Đêm dần sâu, Kiều Tịch tắm rửa xong, vừa ra khỏi phòng tắm lại nhận được điện thoại của Diệp Hân.

Vừa bấm nghe, đầu kia đã vang lên giọng nói sốt ruột của Diệp Hân: "Tiểu Tịch, đến giờ này rồi mà Đường Đường vẫn chưa về kí túc xá, kí túc xá đóng cửa mất rồi, tớ không ra ngoài tìm cậu ấy được, tớ sợ cậu ấy có việc gì..."
Kiều Tịch đang lau tóc bỗng khựng lại, bỏ khăn lau xuống: "Hôm nay cậu ấy đi làm thêm à?"

"Ừm, sau khi tan học cậu ấy đi luôn, bình thường cậu ấy sẽ về trước giờ kí túc xá đóng cửa, nhưng hôm nay kí túc xá đóng lâu rồi mà còn chưa thấy cậu ấy đâu."

Diệp Hân có gọi điện cho Phương Đường nhưng cô ấy lại tắt máy, Diệp Hân lo một cô gái như Phương Đường về khuya sẽ gặp nguy hiểm nên mới phải gọi cho Kiều Tịch ở ngoài trường cầu cứu, mong cô nghĩ cách giúp.

"Được, tớ biết rồi, để tớ đi tìm cậu ấy." Kiều Tịch cúp máy xong lập tức thay quần áo ra ngoài.

Cô biết quán lẩu Phương Đường làm thêm, lúc chạy đến đó thì quán sắp đóng cửa.

"Thưa cô, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, không nhận thêm khách ạ, hoan nghênh quý khách ngày mai ghé lại ạ." Quản lý cười chào đón Kiều Tịch.
"Tôi đến tìm bạn, Phương Đường có đây không?"

Cô gái trước mắt cực kì xinh đẹp, khí chất cuốn hút, vừa nãy lại bước xuống từ một chiếc xe hạng sang nên quản lý không ngờ cô đến tìm Phương Đường: "Cô ấy ở trong bếp."

"Tôi vào tìm cậu ấy." Kiều Tịch đi thẳng vào trong khiến quản lý không kịp ngăn cản.

Trong bếp, tất cả nhân viên khác đã tan làm, chỉ còn lại có mỗi Phương Đường đang ngồi trên ghế con chăm chú rửa nồi chảo.

Quản lý chạy đuổi theo: "Xin lỗi thưa cô, không phải nhân viên quán thì không được vào phòng bếp ạ."

Kiều Tịch bước lùi lại một bước nhỏ, đứng trước cửa nói: "Tôi có vào đâu."

Phương Đường nghe tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu lên, thấy Kiều Tịch đứng đó thì giật mình: "Tiểu Tịch, sao cậu lại ở đây?"

"Hân Tử nói muộn thế này mà cậu chưa về, cậu ấy lo quá nên gọi điện nhờ tớ đi tìm." Kiều Tịch nhìn đống bát đũa nồi niêu chồng đống trên mặt đất, hỏi quản lý: "Một mình cậu ấy rửa tất cả những thứ này sao?"
"Hiện giờ quán chúng tôi không đủ người, cô ấy lại là người mới với nhỏ tuổi nhất, người trẻ tuổi làm thêm giờ một ít cũng có sao đâu?" Quản lý cảm thấy không có vấn đề gì cả.

"Tiểu Tịch, không sao đâu, chờ tớ rửa xong là về trường ngay." Phương Đường vừa nhanh tay rửa nồi vừa cười nói với Kiều Tịch.

"Muộn thế này rồi cậu về kí túc sao được, đừng nói bắt xe buýt, xe taxi còn khó nữa là." Kiều Tịch nói: "Chờ lát nữa tớ đưa cậu về."

"Thế thì phiền cậu quá..." Phương Đường có ý từ chối khéo.

Kiều Tịch không cho cô ấy từ chối: "Tớ chờ cậu trên xe."

Kiều Tịch ngồi lên xe chờ Phương Đường, trong đầu tràn ngập cái đuôi cá của Lục Hoặc, chuyện này thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc, đến giờ cô vẫn còn chưa tiêu hóa hết đâu.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Em biết Lục Hoặc có đuôi cá từ đầu rồi à?"
Bạo Phú nhanh chóng trình bày: "Chủ nhân, lúc trước em cũng không biết."

"Chủ nhân, chị để ý chuyện Lục Hoặc có đuôi cá lắm à?" Bạo Phú không phải người, nó không hiểu suy nghĩ tình cảm của con người, nó chỉ mong mỗi ngày chủ nhân hấp thụ thật nhiều năng lượng vàng để mở rương báu.

Bạo Phú tưởng Kiều Tịch không thích đuôi cá của Lục Hoặc, nó nhanh chóng dụ dỗ: "Chủ nhân, chị nhịn một chút vì năng lượng vàng đi, chỉ cần Lục Hoặc khống chế tốt tâm trạng là cái đuôi sẽ không xuất hiện đâu, chị không cần phải sợ."

"Không phải chị để ý, mà chị cũng không sợ, chỉ cảm thấy bất ngờ thôi."

Bất ngờ đột xuất, coi như là niềm vui ngoài ý muốn vậy.

Đúng lúc này, Phương Đường vội vàng chạy ra khỏi quán lẩu, cô ấy mở cửa xe, hỏi Kiều Tịch: "Tiểu Tịch, cậu đưa tớ ra bến được không?"
Kiều Tịch ngồi lui vào trong, để chỗ cho Phương Đường: "Muộn thế này rồi không có xe buýt đâu, cậu lên xe đi, tớ đưa cậu về trường."

Phương Đường lắc đầu: "Tớ không về trường, giờ tớ phải về nhà một chuyến cơ."

"Sao thế?" Kiều Tịch thấy Phương Đường có vẻ rất sốt ruột và bối rối.

"Bố tớ... Bố tớ ngã từ trên công trường đang thi công xuống, đang nằm viện, cần phẫu thuật." Mẹ không muốn cô ấy lo lắng nên mới giấu đi, bây giờ trong nhà không trả nổi tiền phí phẫu thuật, không còn cách nào khác mới gọi điện báo cho cô ấy biết.

Cô ấy phải về xem bố thế nào.

Kiều Tịch im lặng, cô thấy vạch năng lượng xanh trên tay Phương Đường chỉ còn 9%, bèn nói: "Lên xe đi, tớ đưa cậu về nhà. Muộn thế này rồi, dù tớ có đưa cậu ra bến cũng không có xe đi đâu."
"Nhưng nhà tớ ở tận thành phố bên cạnh cơ, đi từ đây đến đó phải mất 2 3 tiếng." Phương Đường cắn cắn môi, sợ làm phiền Kiều Tịch.

"Không sao, dù sao mai cũng là thứ bảy, không cần đi học, đêm nay tớ ngủ muộn chút cũng được. Chỉ mệt chú Lương lái xe thôi, lúc về tớ sẽ gửi tiền công ngoài giờ cho chú ấy." Kiều Tịch cười nói.

Chú Lương lái xe nhanh nhẹn nói: "Tiểu thư, đây là trách nhiệm của tôi mà, không vất vả."

Làm lái xe cho nhà họ Kiều thì vất vả chỗ nào đâu? Chỉ có khi nào ông Lương, phu nhân, tiểu thư ra khỏi nhà mới cần đến họ, quan trọng nhất là tiền lương nhà họ Kiều rất cao, chú Lương vẫn luôn cảm kích.

Thấy Phương Đường vẫn còn do dự, Kiều Tịch giục: "Không phải cậu đang lo cho bố sao? Nhanh lên xe đi."

"Ừm." Phương Đường gật đầu.

Lúc xe đến bệnh viện bố Phương Đường nằm đã gần 1 2 giờ sáng rồi.
Bình thường Kiều Tịch ngủ rất sớm, thức đến tận giờ này khiến cô buồn ngủ lắm rồi.

"Tiểu Tịch, cậu mệt lắm rồi, đừng đi lên với tớ nữa, tớ đi một mình cũng được." Phương Đường biết vì trên đường đi Kiều Tịch ngủ rất say, cô ấy không đành lòng đánh thức.

"Không sao." Kiều Tịch che miệng ngáp dài, khóe mắt rơm rớm nước mắt, đôi mắt đen láy càng thêm dịu dàng: "Không việc gì, tớ lên với cậu, tiện thể xem chú thế nào rồi."

Phương Đường thật sự rất biết ơn Kiều Tịch. Mấy người bạn trước đây đã xa lánh cô ấy kể từ khi nhà cô ấy gặp chuyện, khiến hành động giúp đỡ của Kiều Tịch bây giờ càng thêm đáng quý.

Sau khi công ty của bố Phương Đường đóng cửa, do ông ấy đã lớn tuổi rồi nên rất khó tìm việc, mà gia đình lại đang cần tiền gấp, cùng đường, ông ấy phải đi ra công trường xin người ta thuê ông ấy làm việc.
Hôm nay ông ấy leo lên giàn cao, do thao tác sai nên ngã từ trên xuống gãy nát xương đùi phải, cần phẫu thuật gấp.

Phương Đường nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh, mở cửa đi vào.

"Đường Đường, sao muộn thế này rồi mà con còn về? Không phải mẹ bảo mai con hẵng về sao?" Mẹ Phương Đường thấy con gái bỗng dưng xuất hiện thì giật mình sợ hãi, muộn thế này rồi mà con gái một thân một mình chạy về là quá nguy hiểm.

"Bạn con đưa con về." Phương Đường giới thiệu: "Đây là bạn đại học của con, Kiều Tịch, cậu ấy đưa con về đến đây."

Lúc này mẹ Phương Đường mới chú ý tới cô gái nhỏ đứng sau lưng con gái mình. Nhà họ Phương cũng từng giàu có, bà ấy cũng giao thiệp với khá nhiều phu nhân tiểu thư nhà giàu, gặp nhiều người đẹp, nhưng đẹp xuất sắc như cô gài này thì giờ bà ấy mới thấy lần đầu.
"Cháu là bạn học của Đường Đường nhà cô à, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm."

Kiều Tịch: "Cô đừng khách sáo ạ."

Phương Đường hỏi mẹ: "Chân bố sao rồi ạ?"

"Bác sĩ bảo xương đùi vỡ nát, phải làm phẫu thuật." Mẹ Phương rất khó xử: "Bố con cứ kiên quyết không chịu phẫu thuật, mà vết thương đau quá nên vừa uống ít thuốc giảm đau, ngủ rồi."

Nghe thế, Phương Đường buồn bã cúi đầu xuống, gương mặt âu sầu khó nói nên lời: "Bố lo chuyện tiền nong đây mà."

Giờ nhà cô ấy không có tiền, bố lại bị thương, cần một khoản lớn để phẫu thuật, hoàn cảnh bây giờ thật là nhà dột còn gặp mưa to.

Cô ấy mới đi làm thêm chưa được bao lâu, còn chưa đến ngày lĩnh lương, trên người không có nhiều tiền lắm, vốn không thể nào trả nổi tiền phẫu thuật.

Phương Đường cảm giác rất mệt mỏi, vừa tủi thân vi công việc lại lo lắng cho bố, áp lực sắp đè sụp bờ vai cô ấy rồi.
Kiều Tịch đứng bên thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Phương Đường nháy mắt tụt xuống còn có 6%.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời rơi xuống khoảng sân nhỏ, nơi hoang vu này cũng có thêm mấy phần sức sống.

Lục Hoặc đã ngồi bên cửa sổ đọc sách từ sớm, gương mặt anh đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ thẳng thớm, lưng ngồi thẳng tắp, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ rơi xuống người anh, khiến thiếu niên có cảm giác vô cùng thanh cao.

Tức Hỏa cũng ngồi bên cửa sổ, Lục Hoặc vuốt vuốt cái đầu trắng như tuyết của nó, giọng nói khàn khàn lộ vẻ mong ngóng và thấp thỏm: "Chủ nhân của mày bao giờ mới đến đây?"

Tức Hỏa vẫy vẫy tai, nó cũng không biết nữa.

Ôn Tinh là người phụ trách một ngày ba bữa và quét dọn vệ sinh của Lục Hoặc, lúc rảnh rỗi cô ấy sẽ tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách, cô ấy muốn ôn tập lại kiến thức y khoa của mình.
Hôm nay, lúc đưa bữa sáng, bữa trưa, thậm chí là bữa tối bây giờ, cô ấy phát hiện Lục Hoặc ngồi im bên cửa sổ cả ngày, gần như không hoạt động.

Thiếu niên như một con búp bê sứ xinh đẹp, không có sức sống, gương mặt không hề thay đổi, mong chờ cô gái đến.

Hôm nay hình như Kiều Tịch chưa tới.

"Thiếu gia, cơm tối xong rồi đây." Ôn Tinh sắp bữa tối ra xong tự giác ra ngoài.

Ráng chiều phủ xuống, bầu trời màu đỏ cam bị màn đêm nuốt dần.

Thân hình đã cứng đờ của Lục Hoặc không cử động, đôi môi mỏng gần như mất đi màu sắc.

Bàn tay anh đè chặt Tức Hỏa đang nhúc nhích trên đùi lại, giọng Lục Hoặc khàn khàn, đôi mắt tối tăm: "Có phải chủ nhân của mày sẽ không tới nữa không?"

Tức Hỏa đạp chân, nó không biết gì hết á.

Bầu trời tối hẳn, bóng dáng thiếu niên chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, bị bóng đêm dần dần nuốt hết.
Đôi mắt đen nhánh hơi ươn ướt, anh cúi đầu, như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi nhưng vẫn không nỡ chạy đi, đáng thương không chịu được.

Anh tự nhủ: "Ngày mai cô ấy có đến không?"

"Có phải cô ấy đã vứt bỏ tao rồi không?"

"Cô ấy đã thấy thứ xấu xí của tao rồi, sẽ không tới nữa đâu."

Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc tắt dần, liệu cô có chán ghét anh không?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv