Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 21



Màn hình lớn treo trước mặt cô đã biến mất, Kiều Tịch không biết Lục Hoặc thế nào rồi.

Cô có hơi lo lắng.

"Lần này tiêu diệt được bao nhiêu năng lượng đen?" Cô hỏi Bạo Phú.

Bạo Phú hơi do dự một chút, nói: "Chủ nhân, lần này chỉ tiêu diệt được có 1% năng lượng đen thôi."

"Cái gì?" Kiều Tịch ngạc nhiên: "Chỉ có 1% năng lượng thôi?"

Hai lần nhiệm vụ trước đều tiêu diệt được 5% năng lượng đen, thế mà lần này lại chỉ có 1% thôi. Hơn nữa cô nhớ Bạo Phú có nói, mỗi lần làm nhiệm vụ cao cấp hơn đều sẽ diệt trừ được nhiều năng lượng đen hơn, sao lần này lại chỉ có 1%.

Bạo Phú không dám nói, sau khi nhiệm vụ của Kiều Tịch kết thúc, vốn cô đã tiêu diệt được 10% năng lượng đen, nhưng lại xảy ra một việc khiến năng lượng đen của Lục Hoặc tăng 9%, cuối cùng tính ra cô chỉ tiêu diệt được 1% năng lượng đen.





Giọng nói non nớt của Bạo Phú hơi căng thẳng, nó run run nói: "Chủ nhân cố gắng hoàn thành thêm nhiều nhiệm vụ là có thể tiêu diệt hết năng lượng đen của Lục Hoặc rồi."

Kiều Tịch buồn bực.

Cô không nói thêm gì nữa, giờ đây Lục Hoặc còn thừa lại 69% năng lượng đen, cô cần phải hấp thụ thêm năng lượng vàng nữa thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

-----------------

Đêm trước ngày sinh nhật của cô một ngày.

Do Ôn Tinh xin nghỉ để giải quyết việc gia đình nên cô đã không được gặp Lục Hoặc suốt hai ngày rồi.

Bây giờ cô chỉ còn 18 tiếng tuổi thọ, nếu ngày mai Lục Hoặc mà không đến tiệc sinh nhật của cô, cô chỉ đành phải chạy khỏi bữa tiệc, đến nhà họ Lục tìm anh, ở bên anh.

Kiều Tịch mở đèn ngủ màu vàng cam ấm lên, dưới ánh sáng mềm mại, cô chọn lựa một vị trí đẹp nhất rồi mới gọi video cho Lục Hoặc.



Cô thích xinh đẹp, dù chỉ gặp Lục Hoặc qua video cô cũng muốn giữ dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Lục Hoặc nhận cuộc gọi ngay, màn hình hơi lắc một cái, gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng của thiếu niên xuất hiện ngay trước mắt cô.

Hai mắt Kiều Tịch sáng lên. Lục Hoặc trong màn hình mặc một bộ áo ngủ tơ tằm đen như mực, hai chiếc cúc cổ áo mở ra, cổ áo khép hờ, xương quai xanh thon gầy hiện rõ.

Chắc anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, giọt nước trượt theo bên má rơi xuống, lặng lẽ lướt qua yết hầu, chui vào trong cổ áo.

Anh toát ra vẻ gợi cảm trong yên tĩnh, vô cùng hấp dẫn.

Kiều Tịch quan sát rất cẩn thận, khi trông thấy Lục Hoặc nuốt xuống một cái, yết hầu trượt lên xuống, trái tim Kiều Tịch lập tức run lên.

Không có tiền đồ!

"Có việc gì không?" Giọng nói của thiếu niên vang lên rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.



Làn da Kiều Tịch rất đẹp, trắng như tuyết lại bóng khỏe, nhất là Bạo Phú còn nói năng lượng vàng sẽ sửa chữa cơ thể cô, ngay cả bề ngoài cũng sửa chữa thêm, làn da của cô giờ đây trông như được bảo dưỡng bằng những phương pháp cao cấp nhất, ngày nào cũng trong veo như nước khiến người khác hận không thể gặm cho một cái.

Cô cố ý đến sát gần màn hình hơn. Khuôn mặt trắng thuần nhỏ nhắn phóng lớn trước mắt Lục Hoặc: "Tôi muốn gặp Tức Hỏa một chút, hai ngày nay không được gặp nó rồi, không biết nó có sống tốt không."

Tuy miệng cô nói Tức Hỏa nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lục Hoặc.

Tức Hỏa chỉ là lí do thôi.

Lục Hoặc túm Tức Hỏa đang nhảy loạn ở bên cạnh tới, đặt nó trước màn hình.

Đôi mắt đỏ phóng đại trên màn hình, Kiều Tịch và Tức Hỏa nhìn nhau, mắt đen trừng mắt đỏ.
"Tôi xem xong rồi, Tức Hỏa tránh sang một bên đi." Nó cản trở cô nhìn Lục Hoặc rồi.

Tức Hỏa không chịu ở yên, nhảy ra khỏi màn hình, để lộ thiếu niên lạnh lùng phía sau: "Còn gì nữa không?"

Dưới ánh đèn vàng, đôi mắt Kiều Tịch sáng lấp lánh, nhìn anh một cách mong chờ: "Ngày mai anh có tới không?"

Chưa để Lục Hoặc mở miệng, cô nói tiếp: "Bố mẹ tôi đã cho người mang thiếp mời đến nhà học Lục rồi, ông nội anh chắc chắn cũng sẽ nói chuyện này với anh."

Ánh mắt của cô rất nóng bỏng, Lục Hoặc cụp mắt xuống: "Có nói."

Kiều Tịch hỏi: "Anh có tới không?"

Cô trừng mắt uy hiếp anh: "Anh mà không tới thì tôi cũng không thèm tham gia tiệc sinh nhật đâu, tôi sẽ chạy đi tìm anh, dù sao ngày sinh nhật tôi nhất định phải ở bên anh."

Lục Hoặc nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn sâu vào cô. Một lúc lâu sau anh mới nói nhỏ: "Ừm."
Đương nhiên Kiều Tịch nghe thấy rồi.

Cô vui vẻ: "Lục Hoặc, tôi nghe thấy anh đồng ý rồi đó, không được chơi xấu đâu đấy."

"Ừm."

Sinh nhật Kiều Tịch tổ chức trên du thuyền lớn.

Mẹ Kiều vắt óc suy nghĩ, bà muốn con gái được tốt nhất nên thuê trọn một chiếc du thuyền lớn, mời rất nhiều gia đình quyền quý dự tiệc.

Hoắc Vũ vội vàng về từ nước ngoài, việc đầu tiên anh ta làm là dự tiệc.

Hôm nay anh ta mặc một bộ vest cắt may thủ công màu xanh ngọc rất tuyệt vời, tăng thêm khí chất hơn người của anh ta. Bề ngoài lạnh lùng tuấn tú, vừa lên thuyền đã khiến vô số khách khứa phải đánh mắt nhìn.

Nhà họ Trình và nhà họ Hoàng cho Trình Húc và Hoàng Đào đến dự tiệc, mỗi người dắt theo một cô bạn gái xinh đẹp, thấy Hoắc Vũ đến thì sang chào.

"Biết ngay kiểu gì đêm nay cậu cũng về gấp mà." Hoàng Đào bóp tắt thuốc lá, trêu chọc: "Đêm nay cậu với Kiều Tịch nhảy điệu đầu tiên chứ hả?"
Trình Húc cười xùy một tiếng: "Thế mà cũng phải hỏi à? Trừ anh Hoắc đây thì còn ai có thể đứng cạnh Kiều Tịch được nữa?"

Đám anh em bọn họ cũng biết Hoắc Vũ và Kiều Tịch là thanh mai trúc mã. Năm cấp hai, Hoắc Vũ thường xuyên đến nhà họ Kiều chơi cùng với mẹ Hoắc, Kiều Tịch cũng gọi thẳng Hoắc Vũ là anh.

Hai người này, dù là ngoại hình hay gia thế cũng đều như trời sinh một đôi, phụ huynh hai nhà cũng vui vẻ cho hai người ở bên nhau. Chỉ có điều về sau nhà họ Hoắc xuất ngoại mở rộng làm ăn, chuyện của Kiều Tịch với Hoắc Vũ mới không có tiến triển, hai người xa nhau nên tình cảm giữa hai bên cũng phai nhạt ít nhiều.

Vì vậy, việc đầu tiên khi Hoắc Vũ về nước là đến thăm hỏi nhà họ Kiều.

"Thấy Kiều Tịch chưa?" Hoắc Vũ lạnh lùng hỏi.

"Chưa ra đâu, nhân vật chính đương nhiên phải xuất hiện cuối cùng rồi." Trình Húc nói.
Vừa dứt câu thì anh ta đã nhíu mày nhìn Hoắc Vũ: "Vừa nói xong người đã ra rồi kia kìa, cậu và Kiều Tịch tâm linh tương thông đúng không?"

Hoắc Vũ nhìn theo tầm mắt anh ta, thấy cô gái nhỏ vừa ra khỏi phòng nghỉ đi theo sau mẹ Kiều rực rỡ chói mắt.

Làn da Kiều Tịch trắng như tuyết, cô mặc chiếc váy hồng nhạt, làn váy đính kim cương tấm lấp lánh, tỏa sáng theo từng bước đi dưới ánh đèn trong đại sảnh du thuyền.

Mấy năm nay, số lần sắc mặt Kiều Tịch hồng hào rạng rỡ không nhiều lắm, vì mẹ Kiều lo cơ thể cô có thể phát bệnh bất kì lúc nào nên bà rất ít khi đưa theo con gái đến các loại tiệc tùng, chỉ muốn cho cô được nghỉ ngơi.

Ở đây có không ít người vừa nhìn thấy Kiều Tịch hai mắt đã tỏa sáng, tràn ngập kinh diễm.

Thảo nào người ta cứ bảo người nhà họ Kiều cao ngạo, cứ nhìn Kiều Tịch đi bên cạnh mẹ Kiều mà xem, chậm rãi bước tới, da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, màu da như ngọc mỡ dê thượng hạng, tỏa sáng chói mù mắt người khác.
Trình Húc cũng phải giật mình, anh ta tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt, dùng cùi chỏ chọc chọc Hoắc Vũ đứng cạnh: "Kiều Tịch lớn lên thế này, về sau ngày nào cậu cũng phải nơm nớp lo sợ mà trông cho kĩ vào, nếu không có ngày bị người ta cướp mất luôn đấy."

Hoàng Đào lại đưa điếu thuốc lên miệng, tỏ vẻ phản đối: "Điều kiện như anh Hoắc, cả thành phố B này được mấy người đâu? Cậu không thấy mấy thiên kim nhà khác chạy theo anh Hoắc như thế nào à?"

Hoắc Vũ không để ý đến hai người, đi về phía Kiều Tịch.

Trong đại sảnh, khách khứa khoác vest đi giày tây, trang điểm xinh đẹp, quần áo trang sức hoa lệ, vô cùng náo nhiệt.

Không ai chú ý đến Lục Hoặc ngồi trên xe lăn trong một góc yên tĩnh, bóng lưng cô đơn của anh không hợp với những người khác ở đây.

Giây phút Kiều Tịch vừa bước ra anh đã chú ý đến cô, trời sinh cô ra đã định là sẽ luôn rực rỡ, khiến người khác phải ngước nhìn.
Khách khứa xung quanh bàn tán về cô, không ít người muốn lại gần cô.

Lục Hoặc mím môi, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn siết lại đến mức phát đau.

Anh cụp mắt xuống.

Bình thường cô hay dùng ánh mắt trách móc nhìn anh, trách anh không chịu để ý tới cô.

Nhưng sâu trong lòng anh biết mình như một món đồ chơi hỏng không ai cần, cô chỉ tò mò nhất thời nên mới nhặt anh lên, rồi cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra có những món đồ chơi xinh đẹp hơn, mới hơn đang chờ đợi cô.

Nghĩ thế, Lục Hoặc cảm thấy hôm nay đáng lẽ mình không cần tới đây. Anh di chuyển xe lăn định rời thuyền, nhưng du thuyền đã bắt đầu khởi động.

Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt, đôi mắt anh đen thẳm cô đơn.

"Lục Hoặc."

Giọng nói trong trẻo của cô vang lên ngay trên đỉnh đầu anh.

Lục Hoặc ngước mắt lên nhìn cô, ánh đèn phủ lên người cô rực rỡ khiến người khác chói mắt.
Hàng mi dài cong vểnh run run, anh nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch cười cong cong: "Anh đến rồi, tôi còn nghĩ nếu anh không đến, lát nữa tôi sẽ đến nhà họ Lục tìm anh."

Sự xuất hiện của cô khiến nhiều người lao xao nhìn lại, chú ý đến góc vắng vẻ này.

Nhưng Kiều Tịch vẫn như không nhận ra có gì khác lạ, hoặc nói đúng hơn thì cô vốn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, trong mắt cô chỉ có mỗi Lục Hoặc mà thôi: "Anh đói bụng không? Khát không? Ở đây nhiều người quá, tôi dẫn anh đến phòng nghỉ nhé?"

Lục Hoặc nhìn cô: "Cô không cần quan tâm đến tôi đâu, tôi ở đây một mình cũng được."

Cô nên ở bên cạnh bố mẹ mình, chứ không phải giống như bây giờ, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên và những ý nghĩ đoán mò mối quan hệ giữa anh và cô.
Anh và cô có thể có mối quan hệ gì chứ? Chỉ là cảm giác mới mẻ của cô lấn át, coi anh như món đồ chơi tiêu khiển mà thôi.

Anh và cô là vũng bùn và ánh trăng.

Sao có thể có quan hệ gì được.

"Không được, anh là khách tôi mời tới mà." Kiều Tịch lắc đầu.

Cô nhìn Lục Hoặc, để tham gia tiệc sinh nhật của cô, mà cũng không biết có phải ông cụ Lục cố ý cho người đến sửa soạn cho Lục Hoặc hay không, hôm nay anh mặc một bộ vest đen thẳng thớm.

Cơ thể anh là kiểu lưng rộng eo hẹp, âu phục cắt may vừa vặn, dù ngồi trên xe lăn trông vẫn có mấy phần sang quý hơn nhiều người đang đứng.

Anh không đeo cà vạt, cúc cổ áo cài nấc cao nhất, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ cấm dục.

Đêm nay anh rất đẹp.

Nếu như đôi chân Lục Hoặc có thể đi lại như người bình thường, anh nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người phải nhìn chăm chú.
Thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, chẳng giống Lục Hoặc bé nhỏ ỷ lại vào cô tí nào, Kiều Tịch thấy hơi khó chịu: "Anh cứ bảo tôi tránh ra, có phải tôi đứng đây sẽ ảnh hưởng đến việc những cô gái khác đến bắt chuyện với anh không?"

Lục Hoặc lẳng lặng nhìn cô một cái, thở dài: "Không phải." Chỉ có mỗi cô mới dính lấy anh, mấy cô gái khác tránh anh còn không kịp.

Thế thì anh đừng có bảo tôi đi ra." Giờ cô chỉ còn đúng một tiếng tuổi thọ thôi, cô phải ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi.

Cô nói với anh: "Phòng bếp làm một chiếc bánh ngọt vị mới, tôi ăn thử rồi, ngon cực kì luôn, đợi lát nữa tôi đưa anh đến phòng nghỉ, chúng ta ăn chung."

Lúc sinh nhật bé Lục Hoặc, khó khăn lắm bé mới được ăn bánh ngọt cô làm nhưng Lục Vinh Diệu lại đến quấy rối, chẳng biết khi cô rời đi anh có thể ăn bánh ngọt tiếp không nữa.
Những gì anh muốn, cô đều sẽ mang đến cho anh.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô nở một nụ cười ngọt ngào, trong mắt cô cũng toàn hình bóng anh, khóe môi đang mím chặt của Lục Hoặc thả lỏng, anh cười nhẹ: "Được."

"Tiểu Tịch, em ở đây à, nên bắt đầu điệu nhảy đầu tiên rồi." Giọng nam êm ái vang lên sau lưng cô, là Hoắc Vũ.

Anh ta dáng cao chân dài, mặc bộ vest xanh ngọc lại càng đẹp trai xuất chúng, đánh đúng sở thích của không ít các vị tiểu thư.

Hoắc Vũ nhìn Lục Hoặc trên xe lăn thì nhíu mày trong vô thức. Đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy Lục Hoặc xuất hiện bên cạnh Kiều Tịch.

Trong mắt Kiều Tịch, dù Lục Hoặc ngồi xe lăn nhưng vẫn có thể thấy rõ hai chân anh rất dài, chỉ có điều anh mang lại cảm giác hơi ốm yếu khiến người ta nghĩ anh gầy chứ không nghĩ đến chiều cao. Nếu anh có thể đứng lên có khí cũng chẳng thấp hơn Hoắc Vũ, thậm chí có khi cao hơn cũng không chừng.
"Tiểu Tịch, bác trai bác gái đang chờ đó, chúng ta đi thôi." Hoắc Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng dò xét từ trên cao nhìn xuống Lục Hoặc, nhìn một chút rồi thôi, ánh mắt lại rơi xuống người Kiều Tịch.

Hiển nhiên Hoắc Vũ không thèm để Lục Hoặc vào mắt.

Kiều Tịch không trả lời, cô ghé tai Lục Hoặc nói nhỏ: "Lục Hoặc, nếu anh để tôi ngồi lên đùi anh thì tôi không nhảy với anh ta nữa."

Hơi thở ấm áp của cô phất qua vành tai anh, cực kì hấp dẫn.

Câu này lúc trước cô đã nói trong lúc gọi video rồi, lúc đó anh tưởng cô đùa thôi, nhưng giờ mới biết cô rất nghiêm túc.

Lục Hoặc nhếch môi, chóp mũi toàn hương thơm của cô.

Anh im lặng.

Kiều Tịch đứng thẳng người dậy, sửa sang lại váy, quay người đi về phía Hoắc Vũ.

Cô bước từng bước đi xa, đôi mắt đen thăm thẳm của Lục Hoặc nhìn chằm chằm vào hình bóng cô.
Bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt phát đau, anh nghiến răng, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên.

"Tôi đồng ý."

Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên: "Cho cô ngồi!"

Anh vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đỏ ửng nhuộm đẫm xấu hổ. Anh thật ích kỉ, một ngày nào đó anh bị cô vứt bỏ cũng là đáng đời!

Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch lập tức cong lên, cô nói với Hoắc Vũ: "Tôi bị trật chân, không nhảy điệu đầu tiên đâu."

Sao Hoắc Vũ có thể không nhận ra cô đang trợn mắt nói dối chứ, anh ta kiên nhẫn nói: "Để anh gọi bác sĩ đến xem cho em."

"Không cần." Kiều Tịch nói thẳng: "Lát nữa tôi sẽ giải thích với bố mẹ."

Nói xong, cô quay người chạy về bên cạnh Lục Hoặc.

"Tiểu Tịch." Hàng mày anh tuấn của Hoắc Vũ cau lại, hỏi: "Có phải em giận anh nên mới cố tình tỏ vẻ không thân với anh không?"
Kiều Tịch lắc đầu: "Tôi không giận anh, chúng ta chỉ là lâu không gặp nên đương nhiên sẽ không thân rồi."

Người ta là nam chính, cuối cùng sẽ về chung một nhà với Triệu Vũ Tích, cô tránh còn không kịp nữa là.

Đôi mắt Hoắc Vũ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lục Hoặc: "Có muốn chơi một trò chơi không?"

Tầng ba của du thuyền có lắp đặt rất nhiều phương tiện giải trí.

Trình Húc và Hoàng Đào đứng cạnh Hoắc Vũ, hai người cảm nhận được khí lạnh đang tỏa ra từ anh ta.

Trình Húc hạ giọng nói với Hoàng Đào: "Kiều Tịch hình như có dây dưa với thằng nhóc ngồi xe lăn kia nên anh Hoắc mới tức thế này."

Hoàng Đào mồm ngậm thuốc lá, hất cằm kiêu ngạo nhìn Lục Hoặc ngồi trên xe lăn cách đó không xa, cười nhạo: "Đầu óc Kiều Tịch làm sao thế, sao lại đi quan tâm đến một đứa tàn tật mà không quan tâm đến anh Hoắc của chúng ta?"
Trình Húc sợ đến mức muốn bịt mồm anh ta lại: "Nói bé thôi."

"Thằng nhóc đó tên Lục Hoặc à? Trừ đẹp trai hơn anh Hoắc của chúng ta chút xíu thì làm gì có cửa nào hơn anh Hoắc đâu?"

"Ai biết Kiều Tịch nghĩ gì?"

Nhân viên phục vụ sắp xếp bia xạ kích xong, Hoắc Vũ đeo kính xạ kích chuyên dụng và đồ bảo hộ tai lên, nhìn Lục Hoặc đầy khiêu khích: "Dám không?"

"Tôi phản đối." Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Tịch nhíu lại. Vì lí do cơ thể nên Lục Hoặc phải ngồi, làm sao bắn được bia đứng ở cao chứ.

Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc: "Chúng ta về phòng nghỉ ăn bánh ngọt đi, đừng để ý đến bọn họ."

Lục Hoặc không cần làm gì hết, cô cũng không cần anh làm gì, chỉ cần anh ở bên cô là được.

Không có anh thì mạng của cô cũng chẳng còn.

"Tiểu Tịch, em hỏi thử xem cậu ta có muốn hay không." Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vũ xen lẫn tia dịu dàng, nhưng khi nhìn Lục Hoặc lại trở nên lạnh lùng: "Anh nghĩ chắc cậu ta cũng không muốn núp sau lưng em làm thứ phế vật nhu nhược đâu."
"Hoắc Vũ!" Kiều Tịch lạnh lùng nhìn anh ta.

Hoắc Vũ nhói lên như bị gai đâm, nghiêng mặt cười tự giễu: "Tiểu Tịch, trước đây em toàn gọi anh là anh Hoắc Vũ."

"Quy tắc là gì?" Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc vang lên.

Hoắc Vũ: "Bắn mười lượt, thua một điểm uống một ly."

"Được."

Kiều Tịch nhíu mày: "Anh không cần phải thi với anh ta."

Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen bóng nhìn cô: "Không thử thì sao biết mình không làm được chứ?"

Cô xứng đáng với người tốt nhất, mà anh cũng muốn cố gắng.

Bùn đất trong khe rãnh cũng muốn chạm đến ánh trăng.

Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch nhìn anh, không ngăn cản anh nữa.

Trình Húc và Hoàng Đào đứng bên cầm ly rượu, vừa ôm bạn gái vừa hào hứng thảo luận, chuẩn bị nhìn Hoắc Vũ hành hạ người khác.

Kiều Tịch ghé tai Lục Hoặc, nhỏ giọng dụ dỗ anh: "Thua cũng chẳng sao, dù sao tôi chỉ thích anh ngây thơ không biết gì hết."
Lục Hoặc: ...

Đây là kiểu an ủi gì vậy!

Lục Hoặc thở dài: "Cô chắc chắn tôi sẽ thua vậy sao?"

"Anh từng bắn súng chưa?" Kiều Tịch hỏi.

"Chưa từng."

Tài bắn súng của Hoắc Vũ rất tốt, nếu không phải anh ta có cái tính nóng nảy thì người nhà họ Hoắc đã cho anh ta vào quân đội, cống hiến vì nước nhà rồi.

Anh ta cao ráo, đứng đó nâng khẩu súng mô phỏng S92 đẹp trai đến mức hai cô bạn gái của anh em tốt anh ta kích động suýt chút nữa hét ầm lên rồi.

Lần bắn đầu tiên trúng vòng 9 điểm!

Hai cô bạn gái không nhịn được kêu lên cảm thán, Trình Húc và Hoàng Đào thì cười cười thản nhiên, hiển nhiên đây là chuyện quá bình thường.

"Đến lượt cậu." Hoắc Vũ bảo Lục Hoặc.

Lục Hoặc nghiêng đầu, nói với Kiều Tịch đứng cạnh: "Đỡ tôi một chút."

Hai tay anh chống xuống xe lăn, dưới sự giúp đỡ của Kiều Tịch, cả người anh tựa trên lưng cô, ôm cô từ đằng sau.
Anh thở nhẹ, hơi thở phất lên cổ cô: "Có khó chịu khi tôi chỉ có thể dựa vào cô mới đứng lên được không?"

Vạch năng lượng trên mu bàn tay cô sáng rực rỡ, Kiều Tịch vui vẻ lắc đầu: "Không đâu." Sao cô khó chịu được, cô vui còn không kịp đây này.

Động tác cắn điếu thuốc của Hoàng Đào hơi khựng lại, anh ta nhanh chóng quay qua nhìn Hoắc Vũ, quả nhiên thấy anh ta sầm mặt như muốn xông lên đánh người.

Anh ta nhanh nhẹn khuyên nhủ: "Anh Hoắc, tỉnh táo lên, đừng động tay động chân, thằng nhãi kia không di chuyển được, nó coi Kiều Tịch như gậy chống thôi."

Hoắc Vũ nghiến răng: "Biết rồi."

Hoàng Đào chắc chắn anh ta sẽ không xúc động xong mới lùi lại.

Ha ha, xem ra thằng nhãi tiểu bạch kiểm tàn tật kia sắp bị anh Hoắc ngược đãi rồi đây.

Lục Hoặc vòng tay qua người Kiều Tịch, đôi tay vươn ra đằng trước, hàng mày non nớt nhíu lại, đôi mắt đen như mực sáng lên như sói con, nhìn chằm chằm vào bia ngắm đằng xa.
Chân anh không có sức, chỉ có thể dựa cả người vào Kiều Tịch, cố gắng khống chế sức nặng không đè hoàn toàn lên lưng Kiều Tịch khiến gân xanh trên tay lồi lên.

Lục Hoặc híp mắt, Kiều Tịch nghe tiếng thở của anh bên tai mạnh hơn.

Một tiếng "đoàng" vang lên, mọi người nhìn thấy Lục Hoặc bắn trúng vòng 6 điểm.

Trình Húc và Hoàng Đào cười cợt: "Còn tưởng có kì tích gì cơ, nghĩ thằng nhãi này giỏi thế nào, làm thất vọng thật đấy."

"Tôi cũng tưởng thằng nhóc này có thể ngược anh Hoắc một cái không, ai ngờ vẫn bị anh Hoắc của chúng ta ngược thôi."

Hai cô bạn gái cũng che miệng cười cười.

"Cậu thua ba điểm, uống ba ly!" Hoắc Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Hoặc.

"Tôi uống hộ..."

Kiều Tịch còn chưa nói xong, vành tai cô đã bị đôi môi mềm mại của Lục Hoặc chạm nhẹ một cái, cảm giác tê dại lạ lẫm kéo tới khiến anh hơi sửng sốt.
Lục Hoặc mỉm cười, nói nhỏ bên tai cô: "Để tôi uống!"

Nhân viên phục vụ rót cho Lục Hoặc ba ly rượu, ly nào cũng đầy tràn.

Lục Hoặc không hề do dự uống luôn.

Ba ly xuống bụng, trên mặt anh vẫn không có tí dấu hiệu của men say nào, thản nhiên như thường.

Hoắc Vũ nhìn chằm chằm cánh tay Lục Hoặc đang ôm Kiều Tịch, ánh mắt sắc nhọn như dao găm: "Tiếp tục."

Anh ta nâng tay lên, bắn trúng ngay vòng 9 điểm: "Đến lượt cậu."

Lục Hoặc giơ tay lên, đôi môi mỏng nhếch lên, vừa uống rượu nên đôi môi ướŧ áŧ tăng thêm mấy phần tà tính. Hai cô bạn gái đứng đối diện thấy anh đẹp trai chói mù cả mắt, dù biết anh là người què nhưng bọn họ không thể không thừa nhận gương mặt của Lục Hoặc cực đẹp.

"Đoàng" một tiếng, lần này Lục Hoặc bắn trúng vòng 7 điểm!

"Phạt hai ly!"

Lượt thứ ba, Hoắc Vũ bắn trúng vòng 10 điểm, mọi người hoan hô.
"Anh Hoắc, được đấy." Hoàng Đào giơ ngón tay cái lên.

Kiều Tịch nghiêng đầu, cô thấy trên chóp mũi Lục Hoặc bắt đầu đổ mồ hôi, cô biết anh đang cố gắng chống đỡ, cơ thể anh lung lay như sắp ngã: "Lục Hoặc, chúng ta không thèm so với bọn họ."

Lục Hoặc đã phải uống năm ly rượu, đôi môi anh dính hương rượu nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh lại cành tĩnh lặng hơn.

Không biết có phải do có chút men say không, đôi môi anh chạm nhẹ cổ Kiều Tịch, giọng nói trầm thấp hơi khàn, an ủi cô: "Đừng sợ."

Lục Hoặc nhanh chóng bắn trúng vòng 9 điểm!

Hoàng Đào giật mình khiến tàn thuốc rơi bỏng cả tay, giât mình hô: "Sao có thể thế được? Thằng nhãi này sao lại tiến bộ nhanh thế?"

Lần này Lục Hoặc chỉ cần uống có một ly.

Sắc mặt Hoắc Vũ đã hoàn toàn tối đen, anh ta giơ tay lên ngắm bia, bắn trúng ngay vòng 9 điểm.
Đôi mắt Lục Hoặc vừa đen lại vừa sáng, anh dường như đã khám phá ra một việc rất vui, nhấc tay bắn một phát: 10 điểm.

"Mẹ nó! Hoa mắt rồi à?" Trình Húc giật mình đứng bật dậy: "Thằng què này thắng anh Hoắc?"

"Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, đừng ngạc nhiên quá." Hoàng Đào vội kéo anh ta ngồi xuống.

"Đúng, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi." Trình Húc hô lên: "Anh Hoắc, đừng nương tay với thằng nhãi đó nữa, nghiêm túc lên, ngược chết nó."

"Được rồi được rồi, lượt sau chắc chắn anh Hoắc sẽ tập trung." Hoàng Đào rót một ly rượu, cười khẽ: "Để cho thằng nhãi đó thắng một lượt, cho nó đỡ suy sụp quá."

Sau đó, lượt thứ năm bắt đầu.

Hoắc Vũ uống một lý xong, hai mắt tối đen, bắt đầu bắn: 9 điểm.

Đôi mắt đen bóng của Lục Hoặc sáng rực rỡ, nếu Kiều Tịch quay đầu lại nhìn, cô nhất định sẽ phát hiện gương mặt trắng nõn của anh đã nhuộm màu đỏ ửng, trong hai mắt cất giấu tia ngang bướng, chỉ cần bị anh nhìn một cái là chân mềm nhũn.
Anh bắn ra, vẫn giống y như lượt trước: 10 điểm.

"Mẹ nó, mẹ nó!" Hoàng Đào không bình tĩnh nổi nữa: "Thằng nhãi này hack phải không?"

"Có lẽ từ ban đầu nó đã cố tình giả heo ăn thịt hổ, giả vờ lừa gạt, đùa giỡn chúng ta." Trình Húc bĩu môi.

Kiều Tịch vui vẻ quay lại: "Lục Hoặc, sao anh có thể siêu vậy chứ!"

Chỉ mình cô biết rõ, Lục Hoặc suốt ngày bị nhốt trong phòng, trước đây anh chưa từng tiếp xúc với bộ môn bắn súng, ba lượt đầu tiên là cơ hội để anh học tập và nghiên cứu kĩ thuật.

Hiển nhiên anh học rất nhanh, thế mà bắn trúng vòng 10 điểm hai lần liền rồi.

Đôi mắt ướŧ áŧ của Lục Hoặc sáng lên, trên trán đầy mồ hôi, hơi thở ẩm ướt của anh phả bên tai Kiều Tịch: "Tịch Tịch, nhìn tôi thắng đây."

Sau đó lượt thứ sáu, thứ bảy đến thứ mười, Lục Hoặc đều bắn trúng vòng 10 điểm!
Trừ ba lượt đầu tiên, Lục Hoặc toàn thắng bảy lượt sau.

Ánh mắt Hoàng Đào và Trình Húc nhìn Lục Hoặc ngồi lại xe lăn dần thay đổi.

"Anh Hoắc, chúng ta đi." Hoàng Đào nhìn sắc mặt Hoắc Vũ sầm sì như vừa nhận phải đả kích nghiêm trọng, vội kéo người đi với Trình Húc: "Thắng bắn súng thì ích gì, thắng được trái tim của Kiều Tịch mới quan trọng."

Trình Húc cũng khuyên: "Đúng vậy, Kiều Tịch cũng chỉ đùa giỡn với thằng què đó thôi, sao có thể thích nó thật được. Mà dù có thích thật thì bố mẹ cô ấy chắc chắn cũng không đồng ý."

Hoắc Vũ bị phạt không ít rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo, nắm đấm siết chặt từ từ buông ra, quay người nhanh chóng bỏ đi.

Kiều Tịch chẳng thèm quan tâm tới mấy người đó, cô nhìn Lục Hoặc, cảm thấy hình như anh say rồi.

"Lục Hoặc, tôi đưa anh đi nghỉ, uống chút canh giải rượu."
Kiều Tịch bảo nhân viên phục vụ sắp xếp một gian phòng ở ngay đối diện phòng nghỉ của cô.

Đóng cửa lại, Kiều Tịch thấy đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ của Lục Hoặc sáng rực lên, lặng lẽ nhìn cô.

Cô đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh, làn váy hồng nhạt tỏa ra trên đất như một đóa hoa nở rộ.

Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Kiều Tịch cầm chăn đắp lên chân Lục Hoặc, sau đó cô nằm luôn lên đùi anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngọt ngào dụ dỗ: "Lục Hoặc, anh giỏi quá đi, Hoắc Vũ thua anh rồi."

Lục Hoặc cúi xuống, nhìn cô gái nhỏ đang tựa trên đùi anh.

"Vừa rồi anh đứng lâu thế có mệt không? Chân có đau không?" Kiều Tịch ngồi thẳng dậy, nhớ lúc ban nãy khi anh đứng sau lưng cô thì gồng lên đến mức toàn thân phát run không thể kiềm chế được, trên trán cũng toàn mồ hôi, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sự đau lòng.
Kiều Tịch thò tay ra định vén ống quần anh lên: "Tôi xem giúp anh."

Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Lục Hoặc nắm chặt, anh tự ti dùng chăn che chặt đôi chân xấu xí của mình: "Đừng xem, xấu lắm."

Kiều Tịch trừng mắt: "Xấu tôi cũng có chê anh đâu nào."

Thấy gương mặt trắng trẻo của anh ửng lên, đôi mắt ướt long lanh phủ mờ hơi nước, cô bắt đầu nảy ra ý xấu: "Lục Hoặc, ban nãy anh đồng ý ôm tôi rồi."

"Không đúng." Lục Hoặc nghiêm túc: "Là ngồi lên đùi chứ."

"Đấy cũng là ôm, anh không muốn ôm tôi sao?" Kiều Tịch quấn lấy anh.

"Không muốn." Lục Hoặc từ chối.

Trên đỉnh đầu anh, cái chồi nhỏ lại lặng lẽ nhú ra.

Kiều Tịch nở nụ cười: "Không muốn thật sao? Nhưng mà tôi muốn ôm anh lắm."

"Không muốn, không được ôm." Mầm nhỏ bắt đầu lắc lư.

Kiều Tịch liếc mắt đưa tình, dụ dỗ anh: "Lục Hoặc, anh cúi xuống một chút."
Đôi mắt đen láy ươn ướt, anh phối hợp với cô, cúi đầu xuống.

Kiều Tịch cười, duỗi tay nắm lấy đầu lá nhòn nhọn, thiếu niên ngồi trên xe lăn run lên như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức.

Lục Hoặc ngây người, thở hổn hển nặng nề, trong đôi mắt đen là niềm vui sướng tột cùng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv