Lúc này, người ta đã mang quần áo và trang sức để Kiều Tịch mặc trong tiệc sinh nhật tới.
Mọi thứ đều do mẹ Kiều chọn lựa tỉ mỉ, cảm thấy phù hợp với vẻ đẹp và khí chất của Kiều Tịch nhất.
Nhất là lễ phục, tất cả đều được may đo theo thân hình Kiều Tịch, thêm một phân thì thừa, bớt một phân thì thiếu, tất cả đều là đồ được đặt may thủ công, vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
Mẹ Kiều thật sự rất yêu thương con gái, nếu như trăng trong nước mà vớt lên được thì bà đã đem đi làm trang sức cho con gái đeo luôn rồi.
"Tiểu Tịch, con xem có thích không này, nếu con không thích thì mẹ sẽ bảo người ta chuẩn bị cái khác." Mẹ Kiều mở ra một chiếc hộp đựng toàn là trang sức.
Đám đồ trang sức xinh đẹp lấp lánh sắc màu lộng lẫy dưới ánh đèn, có mấy món còn là do mẹ Kiều bỏ một khoản lớn rước về từ buổi tiệc đấu giá gần đây.
Triệu Vũ Tích bị hủy dung đứng bên nhìn chăm chú.
Sau khi Kiều Tịch chết, tuy mẹ Kiều cũng thương cô ta như con gái ruột nhưng lại chưa bao giờ đưa đồ trang sức của Kiều Tịch cho cô ta, tuy cô ta cũng có không ít trang sức, nhưng chẳng có món nào vượt qua được những thứ cao cấp thế này.
Nghĩ thế, Triệu Vũ Tích không những ngứa mặt, mà trong ngực cũng ngứa ngáy ran lên.
Triệu Vũ Tích cắn cắn môi, ánh mắt rơi trên gương mặt nhỏ nhắn mịn màng trắng như tuyết của Kiều Tịch. Cô ta cứ có ảo giác rằng Kiều Tịch sắp chết rồi, vì dù sao kiếp trước Kiều Tịch cũng không sống được đến giờ thật.
Kiều Tịch chỉ đang tạm thời bảo quản đồ đạc cho cô ta, đợi đến khi Kiều Tịch không còn ở đây nữa, tất cả đều sẽ là của cô ta.
Ảo giác của Triệu Vũ Tích cũng có chỗ đúng, ở trong nguyên tác, Kiều Tịch là một nữ phụ pháo hôi, tất cả mọi thứ của cô đều là để trải đường cho nữ chính Triệu Vũ Tích, mục đích là để Triệu Vũ Tích có một thân phận tốt hơn.
Kiều Tịch cảm nhận được có ánh mắt đang lặng lẽ đánh giá, cô bèn quay đầu lại nhìn Triệu Vũ Tích: "Mặt chị không lành lại trong thời gian ngắn được à?"
Đối diện với gương mặt tinh xảo trơn bóng của Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích cúi đầu xuống trong vô thức, bàn tay đặt trên đùi siết lại: "Cơn dị ứng của chị chắc phải một tuần nữa mới đỡ hơn được."
Kiều Tịch tỏ vẻ hứng thú, cô nói như đâm dao vào tim Triệu Vũ Tích: "Tiếc thật đấy, vậy chị không thể tham gia tiệc sinh nhật được rồi."
Triệu Vũ Tích cắn cắn môi: "Ừ."
"Vậy hôm nay chị cũng không cần chọn lễ phục đâu nhỉ?" Vẻ mặt Kiều Tịch mang chút biếng nhác, giọng nói du dương cắm dao vào tim Triệu Vũ Tích tiếp: "Dù sao chị cũng chẳng mặc được."
Triệu Vũ Tích nghiến răng nghiến lợi: "Em nói đúng."
Mẹ Kiều an ủi: "Không sao, quần áo đẹp lúc nào cũng mặc được mà, mặt mũi mới là quan trọng. Tích Tích, lát nữa con đi bệnh viện xem, nhất định không được lơ là đâu đấy."
Triệu Vũ Tích gật gật đầu.
Cô ta thật sự muốn biết, tại sao đến giờ mà Kiều Tịch còn chưa phát bệnh! Tại sao chưa chết đi!
------------------
Vì Ôn Tinh xin nghỉ phép, ông cụ Lục cho người khác đến chăm sóc Lục Hoặc, nên hôm nay Kiều Tịch không thể lén lút đến nhà họ Lục gặp Lục Hoặc.
Nghĩ đến việc Lục Hoặc không cho cô tới gần vì đôi chân của anh, Kiều Tịch muốn tranh thủ thời gian tiêu diệt năng lượng đen, chữa khỏi chân cho anh.
Bây giờ cô đang có 38% năng lượng vàng, có thể mở rương báu.
Giọng nói còn hơi sữa của Bạo Phú có vẻ hưng phấn: "Chủ nhân, lần này rút rương báu mất 8% năng lượng vàng."
Kiều Tịch cũng hiểu đại khái phương thức rút rương báu rồi.
Mỗi lần rút rương lại mất nhiều năng lượng vàng hơn lần trước, một lần còn phải rút hai rương, rương một để xem đoạn kí ức ngắn, rương hai là đạo cụ, tức là cần phải tiêu hao 16% năng lượng vàng.
"Rút đi." Kiều Tịch đồng ý, rút xong cô vẫn còn 22% năng lượng vàng, có thể kéo dài mạng sống thêm 66 tiếng.
Ngay lập tức, một màn hình lớn hiện ra trước mắt cô.
Kiều Tịch ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to đen bóng của bé Lục Hoặc trong màn hình, bé mặt một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, Kiều Tịch để ý thấy trên ngực trái áo có phù hiệu trường.
Nhìn ra xung quanh, toàn là học sinh tiểu học, hóa ra Lục Hoặc đang ngồi trong lớp học.
Kiều Tịch vui vẻ, anh có thể đi học sao?
Lục Hoặc hiện giờ khoảng tầm 6 7 tuổi, giọng nói vẫn non nớt, thân hình bé nhỏ ngồi trên xe lăn.
Bé rất im lặng, vì bé ngồi xe lăn hơi bất tiện nên giáo viên sắp xếp cho bé ngồi một mình ở hàng cuối cùng gần cửa sổ.
Kiều Tịch rất vui, bé Lục Hoặc không bị nhốt trong phòng, chỉ có thể đối diện với bốn bức tường nữa, bây giờ bé cũng có thể làm quen với vài người bạn tốt.
Lục Hoặc đi học rất ngoan, chăm chú nhìn lên bảng nghe giáo viên giảng bài.
Trẻ con mới học lớp một vẫn còn bé, có đứa không ngồi yên được bắt đầu giở trò, chỉ có bé Lục Hoặc ngoan ngoãn khoanh tay trên bàn, ngồi thẳng lưng, tóc mái cắt ngắn ngang trán mềm mại dán lên trán.
Kiều Tịch thấy đáng yêu đến mức nhũn cả người, Lục Hoặc bé bỏng ngoan không chịu được.
Mỗi lần giáo viên đặt câu hỏi, hai mắt bé đều sáng lên, nhưng rồi lại tắt lịm ngay lập tức. Bé không giơ tay, chỉ lặng lẽ nhìn các bạn khác đứng lên.
Hiển nhiên là bé hiểu mình không thể đứng lên trả lời được nên mới không giơ tay.
Lúc nghỉ giữa giờ, phòng học vô cùng sôi nổi.
Qua mấy tiết học, Kiều Tịch phát hiện trừ lúc tiết một bé Lục Hoặc có uống một ngụm nước, mấy tiết sau lại không hề uống nữa.
Đôi môi bé khô khốc chứng tỏ bé đang khát nước, nhưng bé chỉ liếm liếm môi rồi thôi.
Nhưng nhu cầu sinh lý thì chẳng thể điều khiển được, dù không uống nhiều nước lắm nhưng bé Lục Hoặc vẫn buồn đi vệ sinh.
Bé di chuyển xe lăn ra khỏi lớp bằng cửa sau, trên đường đi có không ít người quay đầu lại nhìn bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm lại, hàng mi dài cong cong run rẩy, che khuất vẻ thẹn thùng và không được tự nhiên trong đôi mắt to tròn.
Bé đã học được cách phân biệt tiếng cười của người khác là có ý tốt hay ý xấu rồi.
Giờ mọi người đang chỉ vào hai chân bé, nhìn bé bằng ánh mắt kì quặc và cười to, bé biết rằng bọn họ không thích bé.
WC nằm ở cuối hành lang, phải đi qua không ít lớp học, chiếc xe lăn nhỏ đi qua mang theo ánh mắt thăm dò quan sát chứa đầy sự hiếu kì của các bạn nhỏ.
Kiều Tịch thấy mà đau lòng. Tuy một vài bạn nhỏ không có ác ý, nhưng phải chịu đựng ánh mắt khác biệt, dù có là người trưởng thành tự chủ cao cũng khó mà chịu nổi. chứ đừng nói đến bé Lục Hoặc ngây thơ.
WC của trường học không giống WC ở nhà, ở đây không có toilet chuyên dụng cho người khuyết tật. Một lúc lâu sau Kiều Tịch mới thấy Lục Hoặc ra khỏi WC một cách khó khăn.
Chuông vào học sắp kêu rồi, bé phải về lớp thôi.
Lúc xe lăn nhỏ đi qua một lớp học, có mấy học sinh nam nghịch ngợm đứng trong hành lang nhìn thấy, có một học sinh nam thò tay ra đẩy xe lăn.
Thằng nhóc đó đẩy rất mạnh, xe lăn nghiêng về phía trước, bé Lục Hoặc lập tức ngã khỏi xe lăn.
Trái tim Kiều Tịch đập hẫng một nhịp, cô hận không thể xông lên ôm lấy bé.
Bé Lục Hoặc ngã xuống, gương mặt lộ vẻ ngơ ngác. Bé ngẩng lên nhìn mấy thằng nhóc đang vây quanh cười nhạo.
"Sao chân nó không đi được vậy?"
"Mày đá thử xem chân nó có cảm giác không."
"Không tự đi được, thế cũng không chơi bóng rổ hay bóng đá được rồi."
"Sao tàn tật lại được đến trường chúng ta?"
Bọn chúng thốt ra những lời mang theo ác ý mà chúng không ý thức được, từng câu từng chữ như dao găm đâm vào bé Lục Hoặc.
Bé bị trầy da tay rồi, nhưng bé không khóc.
Bé chậm rãi nâng nửa người trên dậy định ngồi lại xe lăn. Ngay lúc một tay bé chống lên xe lăn, thằng nhóc nghịch ngợm kia lại kéo mạnh xe lăn ra khiến bé Lục Hoặc không đỡ được cơ thể, lại ngã xuống đất lần nữa.
Xung quanh lập tức cười ầm lên.
Chắc do ngã đau nên trong đôi mắt đen láy của bé Lục Hoặc bắt đầu lấp lánh ánh lệ.
Bé im lặng, vẫn không khóc.
Ngực Kiều Tịch bức bối như bị nhét đầy bông, cô khó chịu, cô muốn đánh người.
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, mấy thằng nhóc vây quanh bé Lục Hoặc chạy về lớp nhanh như chớp.
Hành lang ồn ào nhanh chóng yên ắng lại. Mấy bạn nhỏ ngồi cạnh cửa sổ không nhịn được nhìn bé Lục Hoặc ngoài hành lang, nhưng lại không ai ra nâng bé dậy.
Bé Lục Hoặc mím môi, tự bò về phía trước, vươn tay với chiếc xe lăn cách đó không xa.
Áo đồng phục trắng tinh bị sàn nhà làm bẩn, lấm lem từng mảng.
Ở chung lâu nên Kiều Tịch biết Lục Hoặc thích sạch sẽ, dù ngồi trên xe lăn nhưng lúc nào anh cũng gọn gàng, áo sơ mi trắng, quần thẳng thớm không một nếp nhăn, trên người anh không có chỗ nào xuề xòa.
Anh luôn rất nghiêm túc.
Giờ đây, cậu bé đáng yêu bị bắt nạt đến mức chật vật. Bé kéo xe lăn lại, chậm rãi leo lên ngồi xuống.
Giáo viên xuất hiện, thấy Lục Hoặc vẫn còn ở trên hành lang thì thúc giục bé nhanh chóng quay về lớp học.
Lúc xe lăn về tới cửa lớp, giáo viên và các bạn học đều khựng lại, lẳng lặng nhìn bé Lục Hoặc.
Ánh mắt mọi người như hóa thành kim, đâm vào trái tim mềm mại tinh khiết của bé Lục Hoặc.
Bé thẹn thùng cúi đầu xuống, chừng như đã làm sai điều gì.
Khóe mắt Kiều Tịch cay cay, mũi cũng xót.
Giáo viên bảo bé Lục Hoặc mau trở về chỗ ngồi, tiếp tục giảng bài.
Chỉ đi WC một chuyến mà bé Lục Hoặc phải chịu không ít đau đớn. Bé cầm lấy bình nước trên bàn cho vào cặp sách, không định uống nước ở trường nữa.
Kiều Tịch nhìn qua màn hình, thấy tay bé bị xước hết cả da vì cú ngã ban nãy.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Chị rút được đưa đồ vào, vậy có nghĩa là chị có thể đưa đồ đạc vào trong màn hình đúng không?"
Vừa nãy cô rút rương báu đạo cụ, hôm nay cô thật may mắn, rút được tổ hợp đạo cụ: Có thể động chạm và được phép đưa ba món đồ vào trong màn hình.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú chứa đầy hưng phấn: "Đúng đó, lần này chủ nhân may mắn quá đi."
Kiều Tịch tranh thủ chạy đến chỗ ngăn tủ tìm thuốc.
Bây giờ là mùa hè, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, nắng ấm rơi lên người bé Lục Hoặc bên cửa sổ, bé cúi đầu im lặng.
Bỗng dưng, một lọ thuốc nước xuất hiện ngay dưới mí mắt bé.
Bé Lục Hoặc trợn tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa không thể tin nổi.
Bé nhìn nhìn xung quanh, các bạn học khác đều đang nghe giảng hoặc ngủ gật, không ai phát hiện ra trên bàn bé bỗng dưng xuất hiện một lọ thuốc.
Bé Lục Hoặc thò tay ra định sờ sờ cái chai, nhưng nắp chai tự nhiên lại bị vặn ra.
Ngay sau đó, vết thương trên tay bé hơi lạnh lạnh, nước thuốc trong chai tự động bôi lên vết thương.
Bé Lục Hoặc càng ngạc nhiên hơn, cái miệng nhỏ hơi há ra.
Miệng vết thương dính nước thuốc hơi nhức nhức, ngón tay nhỏ mũm mĩm hơn co lại.
Khác với đạo cụ rút ra lần đầu tiên là chỉ có thể đụng vào, lần này Kiều Tịch đứng trước màn hình, cô cầm chặt cổ tay bé Lục Hoặc, cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi, làn gió lạnh lạnh dịu dàng vuốt qua vết thương của bé Lục Hoặc.
Hai mắt bé Lục Hoặc lập tức sáng lên. Bé không hề sợ hãi, có người giúp Hoặc Hoặc bôi thuốc, có người cầm tay Hoặc Hoặc, còn có thể thổi thổi tay bé.
Bé nhỏ giọng hỏi thăm đầy mong chờ: "Tớ là Hoặc Hoặc, cậu tên là gì?"
Cây bút trên bàn đứng thẳng lên, Kiều Tịch viết xuống hai chữ trên giấy: Tịch Tịch.
Bé Lục Hoặc biết chữ này.
Từ khi bé còn chưa biết viết chữ nào, ngay cả tên mình bé cũng không biết viết, cái tên đầu tiên mà bé học được chính là Tịch Tịch.
Trước kia bé chỉ biết ghi chứ không biết đọc, bây giờ bé biết rồi.
Bên cửa sổ, bé Lục Hoặc hạ giọng, trừ Kiều Tịch ra thì không ai nghe thấy hết, bé nhỏ giọng gọi: "Tịch Tịch."