Lục Hoặc ngước mắt lên, ánh mắt anh có vài phần sắc bén, thêm vài phần hung ác.
Tiếng hét chưa kịp vang lên đã kẹt lại trong cổ họng cô người hầu, không thể thoát ra được.
Cô ấy hoảng hốt đặt khay lên mặt bàn.
Lục Hoặc ngồi dậy, nhưng anh vừa mới nâng người lên thì quần áo đã bị túm lại. Anh cúi xuống nhìn, thấy ngón tay của cô đang túm chặt lấy áo anh.
Kiều Tịch mở to mắt: "Anh định đi đâu?"
Đôi hàng mi dài của Lục Hoặc hơi rung rung: "Có người đến." Trong mắt anh có mấy phần bối rối: "Cô yên tâm, tôi sẽ bắt cô ấy cam đoan không nói gì hết."
Ở cùng chỗ với một người tàn tật sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đối với danh tiếng của cô.
Cô yếu ớt như vậy, nhất định sẽ không chịu nổi ánh mắt coi thường của người khác.
Kiều Tịch thấy có người xuất hiện trong phòng cũng không ngạc nhiên lắm.
Cô ngồi dậy, cơ thể như không có xương, dựa hẳn lên lưng Lục Hoặc, cằm gác lên vai anh, nhìn cô người hầu đứng cách đó không xa, đang luống cuống không biết nên làm gì.
"Xin chào." Kiều Tịch nở nụ cười, cô vốn đã xinh đẹp, khi cười rộ lên lại càng đẹp hơn.
Cô người hầu vội vàng gật đầu chào lại.
"Tôi là bạn gái của Lục Hoặc." Kiều Tịch vừa cười vừa nói. Cô vừa nói xong đã cảm thấy Lục Hoặc giật mình một cái, rõ ràng là anh rất kinh ngạc.
Kiều Tịch nói tiếp: "Ông nội anh ấy không thích tôi và Lục Hoặc ở cạnh nhau, tôi lén vào đây đấy, cô có thể giữ bí mật giúp tôi không?"
Cô nhìn cô ấy bằng ánh mắt hết sức thành thật: "Tôi và Lục Hoặc thích nhau, không muốn bị chia rẽ, cô có thể giúp chúng tôi không?"
Thấy cô tỏ vẻ đáng thương, cô người hầu hơi luống cuống, vội vã đảm bảo: "Tôi sẽ không nói gì hết, cô yên tâm đi."
Kiều Tịch cười rạng rỡ, ánh sáng trong mắt lấp lánh như sao rơi: "Cảm ơn cô."
Cô ấy chính là mục tiêu tấn công lần này của Triệu Vũ Tích, Bạo Phú đã cho cô xem tư liệu của cô ấy.
Kiều Tịch không lo lắng cô ấy sẽ đi bép xép, cô ấy là người đơn thuần và lương thiện, không biết nói dối.
Sau khi cô người hầu rời đi, Kiều Tịch nghiêng đầu, nhìn vành tai đỏ thẫm của Lục Hoặc.
Hai mắt cô sáng lên, hơi ngạc nhiên: "Anh đang xấu hổ sao?"
Nghe cô hỏi thế, Lục Hoặc ngoảnh mặt đi: "Không phải."
Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ đang lắc lắc.
Thiếu niên ngồi thẳng lưng, toàn thân căng cứng, cố hết sức để phủ nhận rằng anh đang rất xấu hổ.
Ui, sao lại đáng yêu thế không biết!
Trong truyện miêu tả Lục Hoặc là boss phản diện, anh dùng năng lực của mình để chèn ép những nhà giàu khác một cách kiêu ngạo và bừa bãi, khiến không ít người bị phá sản. Anh làm mọi việc xấu xa, vô cảm, vô đạo đức, ai làm anh không vui đều sẽ phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Trong truyện có nói về một người từng làm mích lòng Lục Hoặc, đến cầu xin anh tha thứ, người đó quỳ mọp xuống trước mặt Lục Hoặc, nhưng Lục Hoặc vẫn vững như bàn thạch, di chuyển xe lăn cho bánh xe cán qua tay người đó rồi đi tiếp.
Nhưng Lục Hoặc của bây giờ rất ngây thơ, chỉ vì mấy câu của cô mà cổ cũng đỏ hết lên.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú: "Sao về sau Lục Hoặc lại thay đổi nhiều như vậy?"
Bạo Phú: "Chủ nhân, khi năng lượng đen đạt 100% thì người đó sẽ hoàn toàn hắc hóa."
Kiều Tịch đã hiểu. Vậy nếu năng lượng đen không bị loại bỏ thì Lục Hoặc sẽ trở thành boss phản diện.
"Mấy lời vừa rồi," Lục Hoặc cố gắng phớt lờ hơi thở ấm áp đang phả vào cổ anh, dạy dỗ cô gái nhỏ: "Về sau đừng nên nói với người khác một cách tùy tiện như thế."
Cô không biết rằng lời đồn cũng có thể khiến cô bị thương.
Đôi tai của Lục Hoặc trước mặt cô hồng rực cả lên, Kiều Tịch xấu xa, cố ý trêu chọc anh: "Nói gì cơ?"
Lục Hoặc mím môi, anh đẩy cô gái nhỏ đang mềm nhũn dựa vào anh như không có xương ra: "Cô nên đi đi."
Kiều Tịch còn lâu mới nghe lời anh, cô mới hấp thụ được 3% năng lượng vàng, vất vả lắm mới đến được đây, đương nhiên cô phải hấp thụ nhiều hơn rồi. Với lại cô còn có chuyện quan trọng nữa.
Đến bữa cơm tối, cô người hầu lại bê đồ ăn đến.
Cô ấy không báo cáo chuyện trong phòng Lục Hoặc có một cô gái cho ông cụ Lục.
Kiều Tịch quan sát cô ấy.
Cô ấy tên Ôn Tinh, trước đây là một sinh viên y khoa có thành tích rất tốt, sau khi đi làm được một năm thì kết hôn, vì phải chăm sóc cho gia đình nên cô ấy nghỉ việc ở nhà, không đi làm nữa.
Mãi đến gần đây cô ấy mới lại đi tìm việc, được ông cụ Lục thuê đến đây chăm sóc Lục Hoặc.
Gương mặt Ôn Tinh có mấy phần thanh tú dịu dàng, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt tiều tụy, cũng không trang điểm, rõ ràng mới hai bảy hai tám tuổi, vẫn độ trẻ trung, nhưng lại trông như người hơn ba mươi tuổi rồi.
Kiều Tịch thấy năng lượng xanh của Ôn Tinh chỉ còn có 12%, nếu thấp hơn 10% là Triệu Vũ Tích có thể cướp được rồi.
"Cảm ơn chị Tinh." Kiều Tịch ngọt ngào nói lời cảm ơn.
"Không... Không có gì." Ôn Tinh hơi luống cuống: "Hai người cứ từ từ dùng cơm."
Cô ấy nhanh chân bước ra ngoài.
Tư liệu Bạo Phú đưa cho Kiều Tịch nói rằng, mấy năm nay Ôn Tinh ở nhà làm nội trợ, phục vụ cả nhà mẹ chồng và cô em chồng, không có tự do, mà quan trọng nhất là vì cô ấy không sinh con nên ngày nào mẹ chồng cũng dùng đủ mọi cách dằn vặt cô ấy.
Cả thể xác và tinh thần đều bị tra tấn, khiến cho cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng thần kinh, gần như muốn vỡ vụn.
Mà ông chồng ngày nào cũng đi sớm về khuya của cô ấy, trước khi cưới thì thề thốt cả đời chỉ yêu mình cô ấy đã sớm nɠɵạı ŧìиɦ với một đồng nghiệp nữ cùng công ty, ra ngoài thuê phòng cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Kiều Tịch cảm thấy không thể tin nổi, cả một đại gia đình ở nhà của Ôn Tinh, dùng tiền tích góp của Ôn Tinh, sai cô ấy làm việc, lại còn ghét bỏ cô ấy.
Đã thế tính tình Ôn Tinh còn không phải loại mềm mại bình thường, mềm còn hơn cả bánh bao nữa ấy chứ.
Giờ cô ấy còn chưa biết chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɦ, nếu mà biết được, trái tim cô ấy sẽ tan nát, năng lượng xanh chắc chắn sẽ giảm xuống.
"Không thích ăn mấy món này sao?" Lục Hoặc ngồi cạnh thấy Kiều Tịch ngẩn người thì hỏi: "Cô muốn ăn gì, tôi bảo họ đến phòng bếp lấy."
"Không cần đâu." Kiều Tịch lấy lại tinh thần, cô dịch dịch ghế đến gần Lục Hoặc, cười nói ngọt ngào: "Anh ăn gì tôi ăn nấy."
Lục Hoặc siết chặt đôi đũa, anh cụp mắt xuống, không lên tiếng.
Sau khi ăn xong.
Kiều Tịch ngạc nhiên khi phát hiện ra Lục Hoặc ở trong phòng tắm giặt váy cho cô.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, cụp mắt, nghiêm túc vò vò chiếc váy.
"Lục Hoặc." Kiều Tịch đứng ở cửa, trái tim nhảy thình thịch: "Anh tốt quá, tôi muốn lừa anh về nhà."
Đôi mắt dưới hàng mi dài đang cụp xuống âm thầm vui vẻ, anh vờ lạnh lùng nói: "Lừa một người tàn tật như tôi về nhà làm gì, chẳng được gì hết, có tác dụng gì đâu."
Kiều Tịch bước tới, ngồi xuống bên chân anh, hai mắt sáng lấp lánh: "Làm ấm giường."
Lục Hoặc bỏ tay xuống, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài, anh tức giận nói: "Không biết xấu hổ."
Kiều Tịch cười gục vào cạnh chân anh.
Tối hôm đó, lúc Kiều Tịch đi thì đã hơi muộn rồi. Cô mặc chiếc váy Lục Hoặc tự tay giặt sấy cho cô, dù trông hơi nhăn nhưng cô vẫn rất thích.
Lúc về đến nhà họ Kiều, cô thấy Triệu Vũ Tích uể oải nằm bẹp trên ghế salon như cá chết, không muốn động đậy tí nào.
"Chủ nhân, hôm nay người phụ nữ xấu xa đã trồng được 51 cây đó." Bạo Phú nói với Kiều Tịch.
"Nhiều thế cơ à?" Kiều Tịch có hơi ngạc nhiên, cứ theo tốc độ này thì khoảng 7 ngày nữa là Triệu Vũ Tích trồng cây xong rồi.
"Chủ nhân, chị phải tranh thủ thời gian cứu người." Bạo Phú sốt ruột, nó không hề muốn người phụ nữ xấu xa này hoàn thành nhiệm vụ tí nào.
Kiều Tịch "Ừm" một tiếng. Cô đi đến chỗ Triệu Vũ Tích, nhìn xuống cô ta từ trên cao: "Trông chị có vẻ mệt quá nhỉ."
Triệu Vũ Tích nằm trên ghế salon, tay run run vì mỏi, chân cũng mềm nhũn ra.
Cả ngày nay trừ cái lúc trời mưa một chút kia thì cô ta trồng cây liên tục, tay bị cọ đến rách cả da, cột sống thắt lưng đau ê ẩm.
Lần này cô ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch đứng trước mặt, ánh sáng đèn tràn phủ lên người cô, xinh đẹp không sao tả xiết.
Cô ta nghe giọng nói dịu dàng của Kiều Tịch vang lên: "Sao chị nằm như cá chết thế?"
Triệu Vũ Tích run tay, cô ta tức giận, cô ta biết mình không nên chấp một người sắp chết, nhưng nhìn sắc mặt Kiều Tịch hồng hào phơn phớt khỏe mạnh thế kia thì giống người sắp chết chỗ nào chứ?
Cô ta đột nhiên ác ý nghĩ, sao Kiều Tịch còn chưa chết đi!
Cánh tay Triệu Vũ Tích nhức mỏi, cô ta cố gắng chống lên ghế salon để ngồi dậy, cười yếu ớt: "Chị chỉ hơi mệt thôi."
Kiều Tịch cười nói: "Nếu mệt thì chị nghỉ ngơi đi, đừng làm nhiều việc quá."
Thật ra cô không hề thông cảm cho cô ta, Triệu Vũ Tích trồng cây không phải để làm việc tốt mà là để lấy mạng người khác. Mấy trăm cái cây đổi lấy một mạng người, mệt cũng đáng đời.
Triệu Vũ Tích cảm giác những lời cô nói có hàm ý gì đó, nhưng Kiều Tịch không nói nữa, quay người lên tầng.
Hôm sau, Kiều Tịch không chỉ lén lút đưa Lục Hoặc ra khỏi nhà họ Lục, mà cô còn lôi cả Ôn Tinh đang chăm sóc Lục Hoặc đi cùng.
Khóa cửa sau và camera giám sát ông cụ Lục sai người lắp đặt đã bị Kiều Tịch bỏ một số tiền lớn ra cho người đến sửa lại.
"Ông nội anh càng ngày càng gắt hơn, nhưng không ngờ tôi vẫn có thể mang anh ra ngoài." Kiều Tịch đắc ý, ghé tai Lục Hoặc tỏ ý khoe khoang.
Sau đó, cô lấy một hộp sữa bò nhỏ ra, giọng nói êm ái thủ thỉ: "Anh có đói không, tôi có sữa bò ấm này, anh uống lót dạ trước đi, lát nữa tôi dẫn anh đi ăn."
Cô nhét chai sữa ấm vào trong tay anh khiến lòng bàn tay Lục Hoặc nóng lên.
Chỉ những hành động nhỏ cũng thể hiện ra sự quan tâm, sao anh có thể chống đỡ được đây?
Anh nuốt một ngụm nước miếng, không biết làm thế nào nên đành cam chịu: "Ừm."
Thấy Lục Hoặc uống sữa bò, Kiều Tịch hài lòng vuốt vuốt chỗ tóc mái lộn xộn trên trán anh, bé Hoặc Hoặc đáng thương của cô nhất định là cảm động lắm rồi.
Ôn Tinh ngồi ghế trước, thoáng nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người trẻ tuổi ngọt ngào rúc vào nhau thì chợt nhớ đến khi còn học đại học, mỗi lần chồng cô ấy đến tìm đều mang cho cô ấy một hộp sữa bò.
Nhưng sau khi kết hôn, thói quen đó không biết đã biến mất từ lúc nào.
Xe đến nhà hàng, Kiều Tịch mang theo Lục Hoặc và Ôn Tinh vào.
"Nhà hàng này ngon lắm đấy, chị Tinh, chị ăn nhiều chút nhé."
"Cảm ơn cô." Ôn Tinh hơi luống cuống, cô ấy sợ chuyện mình và Lục Hoặc lén ra khỏi nhà họ Lục bị người ta phát hiện.
Kiều Tịch quay lại, thò tay kéo kéo áo Lục Hoặc: "Anh muốn ăn gì, tôi gắp cho anh nhé."
"Không cần."
Kiều Tịch không thấy mầm lá nhỏ xuất hiện nên biết rằng anh nói thật, anh không cần cô gắp hộ.
"Thế anh gắp rau cho tôi đi."
"Tự gắp đi."
Kiều Tịch không nhịn được lườm anh một cái: "Đây là tình thú, anh có biết không hả?"
Lục Hoặc ngước mắt lên, thấy trong góc đối diện có một cặp người yêu đang đút nhau ăn, hàng mi dài của anh hơi run run: "Không biết."
Chưa có ai dạy anh cả.
Đúng lúc này, Ôn Tinh ngồi đối diện đột nhiên lỡ tay đánh đổ ly nước.
Kiều Tịch vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô ấy: "Chị Tinh, chị có bị bỏng hay không?"
Ôn Tinh vội vàng xin lỗi: "Tôi không sao, tôi xin lỗi, xin lỗi." Cô ấy luống cuống lau sạch nước đổ trên người.
"Không sao đâu chị." Kiều Tịch híp híp mắt nhìn ra cửa, có một đôi nam nữ đang bước vào.
Cô nhận ra người đàn ông, đó là chồng của Ôn Tinh, Phương Chí Hải. Người phụ nữ đi bên cạnh là đồng nghiệp của Phương Chí Hải, Diêu Linh.
Cứ mỗi thứ sáu hàng tuần, hai người này lại đến nhà hàng này dùng cơm.
Vì thế hôm nay cô mới kéo theo cả Ôn Tinh.
Ôn Tinh lặng lẽ liếc mắt nhìn chồng mình, thấy anh ta ngồi xuống bàn bên trái trước mặt, quay lưng về phía bọn họ.
Cô ấy nhớ, sáng nay trước khi đi làm chồng cô ấy bảo hôm nay phải đi thành phố C mua vật tư, tối chủ nhật mới về được.
Ôn Tinh vẫn im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua bàn bên trái, thấy chồng mình cười cười nói nói thân mật với người phụ nữ đối diện.
"Chị Tinh, chị ăn nhiều vào, ăn no rồi thì mới có sức để làm những việc khác." Kiều Tịch nói.
Ôn Tinh lấy lại tinh thần, sắc mặt hết sức nhợt nhạt: "Cảm ơn em."
"Lát nữa em đưa mọi người đi mua bánh ngọt nhé, gần đây có một cửa hàng bánh ngọt ngon lắm." Kiều Tịch cười nói.
Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch rồi lại nhìn Ôn Tinh, anh cảm thấy cô gái nhỏ này lại có âm mưu xấu xa gì nữa rồi.
Chồng Ôn Tinh và người phụ nữ kia đã ra khỏi nhà hàng, ánh mắt Ôn Tinh vẫn cứ dính theo.
"Chúng ta đi thôi, đi mua bánh ngọt đi." Kiều Tịch cười vui vẻ, cô đẩy xe giúp Lục Hoặc.
Cửa hàng bánh ngọt này đã có từ lâu đời, rất nhiều người thích bánh ngọt ở đây, Phương Chí Hải và người phụ nữ kia cũng vào đây.
Kiều Tịch ngồi trong xe, nói: "Chị Tinh, chị vào mua giúp em một phần bánh hoa hồng nhé."
Ngay giây phút Ôn Tinh thấy chồng mình ôm eo người phụ nữ kia bước vào tiệm bánh ngọt thì hai mắt đã đỏ bừng lên.
Lúc còn học đại học cô ấy cũng thích ăn bánh ngọt của cửa hàng này nhất, chồng cô ấy cũng thường xuyên mua bánh cho cô ấy. Đặc biệt là bánh ngọt hoa hồng, anh ta biết cô ấy thích ăn nên thường xuyên xếp hàng suốt hai tiếng liền để mua cho cô ấy.
Có những khi trời mưa tầm tã, cô ấy bảo anh ta là đừng mua nữa, nhưng anh ta vẫn cười dịu dàng, bảo: "Chỉ cần Tinh Tinh nhà mình thích ăn thì dù có mưa dao anh cũng sẽ mua cho em."
Lúc cô ấy bị ốm, anh ta còn đi xếp hàng mua bánh từ sớm, sau đó vội vàng chạy đến nhà cô ấy, mang bánh ngọt mới ra lò cho cô ấy ăn.
Khóe mắt nhói lên, hai mắt Ôn Tinh bị hơi nước phủ kín, lồng ngực nghẹn lại cực kì đau đớn, cô ấy không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.
Người đàn ông trong trí nhớ của cô ấy đã thay đổi rồi ư?
Kiều Tịch tựa vào người Lục Hoặc thở dài: "Thật ra tôi cũng không muốn ăn lắm."
"Thế thì đừng mua nữa."
Kiều Tịch nhìn Ôn Tinh đang run lẩy bẩy trên ghế trước, nói tiếp: "Cửa hàng này đã mở từ rất lâu rồi, hương vị cũng không thay đổi gì mấy, không có gì thú vị hết, chúng ta thử bánh mới của cửa hàng khác cũng được vậy."
Ôn Tinh quyết đoán mở cửa xe bước ra ngoài.
Kiều Tịch nhìn Ôn Tinh đi vào cửa hàng bánh ngọt, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Lục Hoặc: "Có phải quen nhau quá lâu rồi thì đàn ông các anh sẽ muốn tìm cảm giác mới, tìm đến những người phụ nữ khác hay không?"
Đôi mắt đen nhánh trong sáng của Lục Hoặc hơi ngơ ngác, anh không hiểu Kiều Tịch đang nói gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Tịch đột nhiên dí sát vào mặt anh: "Nếu nghĩ thế thì thật ra anh cũng có ưu điểm đấy, ít nhất anh sẽ không chạy theo những người phụ nữ khác làm xằng làm bậy, tôi chỉ cần coi trọng cái chân thứ ba của anh là được."
Tuy những câu trước Lục Hoặc nghe không hiểu nhưng câu cuối anh vẫn hiểu: "Kiều Tịch!"
Anh không nhịn được đưa tay bóp mặt cô, nghiêm khắc dạy dỗ cô: "Không được nói mấy lời bậy bạ như thế nữa."
Kiều Tịch trợn mắt nhìn anh, cô không nói, cô bắt anh khóc lóc cầu xin cô là được.