Nghe cô gái nói, bàn tay che mắt cô của Lục Hoặc run lên, ánh mắt u ám.
Cô vẫn thấy được.
“Tịch Tịch.” Trong mắt thiếu niên mang theo sự ngập ngừng và hoảng sợ, bí mật anh liều mạng che giấu bị cô phát hiện.
Kiều Tịch nói: “Cái đuôi của anh so với đuôi của em còn đẹp hơn.”
“Lục Hoặc, anh để em xem.”
Trong giọng nói của cô mang theo tia mong đợi, “Em muốn chạm vào đuôi của anh.”
Cô không hề cảm thấy kỳ quái hay khϊếp sợ, cũng không hề có ý ghét bỏ anh.
Lục Hoặc không ngờ rằng bí mật khó có thể mở miệng sẽ bị cô phát hiện, cũng không nghĩ tới là ở dưới phương thức này.
Lúc chưa tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy bụng ngứa lạ thường, bàn tay nhỏ bé của cô đang đẩy anh, cảm giác tê dại truyền đến, anh nhất thời không khống chế được, thêm vào đó, ý thức lúc ngủ mơ hồ, năng lực kiểm soát cũng kém hơn bình thường, không phòng bị mà lộ ra đuôi cá.
Bây giờ Lục Hoặc đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt đen láy trong veo.
“Lục Hoặc?” Không nhận được phản ứng, Kiều Tịch lặp lại, “Em muốn chạm vào đuôi của anh.”
Lục Hoặc còn che lại mắt cô, “Em không sợ sao?”
Cô không lo lắng anh là quái vật sẽ làm hại cô sao?
“Vì sao phải sợ?” Đôi môi xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, “Anh sẽ gϊếŧ em sao? Anh sẽ đuổi em đi sao?”
Sắc mặt Lục Hoặc trầm xuống, “Đương nhiên sẽ không.”
“Vậy vì sao em phải sợ hãi? Lục Hoặc, anh che mắt em lại, em không nhìn thấy anh.” Kiều Tịch bất mãn.
Lông mi cô khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, khiến bàn tay anh ngứa ngáy.
Lục Hoặc cuối cùng cũng buông tay.
Hai mắt sáng lên, Kiều Tịch nhìn về phía Lục Hoặc, chỉ thấy anh dùng chăn che kín cái đuôi, trên người tỏa ra mùi hương thơm nồng, khiến Kiều Tịch phát thèm.
Cô dựa sát vào anh, với tay kéo chăn trên người anh ra.
Phòng có che rèm nên ánh sáng ảm đạm, cũng không ngăn được Kiều Tịch quan sát cái đuôi của Lục Hoặc.
Cái đuôi vàng sáng chói, nguyên vẹn, không có năng lượng đen, cũng không bị khiếm khuyết do năng lượng đen xâm hại như trước.
Ánh vàng bóng loáng, xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Lục Hoặc cụp mắt xuống, mi mắt khẽ run lên, anh cảm nhận được tầm mắt cô đặt trên người anh có bao nhiêu nóng rực.
Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của anh lộ ra chút xấu hổ, đỏ bừng không thể giải thích được.
“Lục Hoặc, em muốn chạm vào nó.” Kiều Tịch hỏi ý kiến của anh sao? Cô vừa nói xong, không đợi Lục Hoặc đồng ý đã đưa tay qua.
Bàn tay đáp xuống cái đuôi vàng, trơn bóng, mát lạnh, cảm giác tốt như trước kia.
Như thể lần đầu tiên bị vuốt ve mà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cái đuôi Lục Hoặc bất giác cử động.
Đến gần cái đuôi, Kiều Tịch cảm thấy mùi thơm trên người Lục Hoặc càng đậm, mùi thơm không ngừng dụ dỗ cô.
Cô không chỉ dùng tay sờ soạng mà còn chủ động cúi xuống, ôm chặt lấy đuôi cá của Lục Hoặc.
Cái đuôi dài được cô ôm vào lòng.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc kinh ngạc nhìn cô.
“Anh để em ôm một cái, em sẽ không ăn đâu.” Rõ ràng, đây giống lời Kiều Tịch nói với chính mình hơn.
Cái đuôi bóng mượt, mát lạnh được cô ôm lấy, Kiều Tịch không nhìn thấy đôi mắt đen của cô lộ ra ánh xanh ngọc, càng ngày càng sáng, giống như mèo con tham ăn nhìn thấy cá khô mình thích nhất, hận không thể ngậm trong miệng.
Ngoại trừ khi còn nhỏ, anh không hiểu chuyện, không biết kiểm soát mà lộ đuôi cá trước mặt cha mẹ thì khi lớn lên, đây là lần đầu tiên anh lộ ra cái đuôi bí mật trước mặt người khác.
Chỗ xấu xí nhất của bản thân được phơi bày dưới mắt Kiều Tịch.
Anh cảm thấy xấu hổ, muốn giấu mình đi.
Tuy nhiên, Kiều Tịch không hề sợ hãi, hoảng loạn hay là lo lắng, thậm chí cô còn vui mừng khen cái đuôi của anh, duỗi tay chạm vào cái đuôi, bây giờ còn ôm chặt lấy đuôi anh đầy yêu thích.
Ngay cả bản thân anh có đôi khi tự tư, ghét bỏ khuyết điểm, mà trong mắt Kiều Tịch lại trở thành ưu điểm, còn được cô yêu thích.
Vành tai dưới mái tóc Lục Hoặc đỏ ửng.
Vui vẻ, xấu hổ và đau nhói tràn ngập trong ngực anh.
Lục Hoặc nhìn cô gái đang nằm ôm đuôi mình, anh không dám động đậy, anh muốn cô đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, dưới ánh mắt khϊếp sợ của anh, chỉ thấy cô cúi đầu xuống hôn lên đuôi anh.
Cô hôn cái đuôi của anh!
“Tịch Tịch!”
Lục Hoặc có thể cảm nhận được môi cô mềm mại thế nào.
Có chút tê dại, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến anh vô thức túm chặt gối đầu bên cạnh, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Đừng hôn, bẩn, rất bẩn.”
Anh đã từng bị người ta hôn qua đuôi bao giờ?
Ánh mắt Lục Hoặc thâm trầm, bởi vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Thực tế, chỗ nào mà dơ chứ, bình thường Lục Hoặc rất thích sạch sẽ, hơn nữa Kiều Tịch hôn nhẹ đuôi anh. Chưa kể, càng tới gần, mùi hương cô ngửi thấy càng nồng.
“Không bẩn chút nào, Lục Hoặc anh rất thơm.” Nói xong, Kiều Tịch không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đuôi anh lần nữa.
Nếu có thể, cô muốn cắn một miếng nếm thử hương vị của anh.
Ánh mắt cô chân thành, trong sáng, không có chút giả dối, cô thật sự thích cái đuôi của anh, ngực Lục Hoặc bị đánh mạnh, không kìm chế được tim đập loạn xạ.
Hai tay Lục Hoặc cứng ngắc, “Em đứng lên trước.”
Kiều Tịch lắc đầu, cô tham lam ôm lấy cái đuôi vàng không bỏ, “Không được, anh để em ôm nó, em mới chơi một chút mà, còn chưa đủ.” Cô vất vả lắm mới thấy được đuôi của Lục Hoặc, sao có thể dễ dàng buông tay.
Trước kia, Kiều Tịch rất thích nghịch đuôi của Lục Hoặc, chưa kể hiện tại Kiều Tịch biến thành mèo con, ngửi thấy mùi hương thơm nồng trên người Lục Hoặc, cô càng thích cái đuôi của anh hơn.
Nói xong, hai tay Kiều Tịch lại ôm chặt hơn nữa.
Cô vô cùng thích, lại cúi đầu hôn một cái, cái miệng nhỏ xinh rơi xuống cái đuôi vàng óng, hôn xong, cô còn cười cong mắt với Lục Hoặc.
Cái đuôi Lục Hoặc căng thẳng, nửa thân trên cũng cứng đờ, bởi vì dùng sức mà thấy tê rần, thậm chí đau đớn.
Lúc này, anh như cá trên thớt, chỉ có thể để cô sờ mò, tùy ý chơi đùa.
Cũng không phải do Lục Hoặc động tình hay không, Kiều Tịch ngửi thấy mùi hương trên người Lục Hoặc càng thơm, khiến cô càng thêm thèm thuồng.
“Lục Hoặc, anh thơm quá.” Kiều Tịch không nhịn được mà nuốt nước bọt, thèm rỏ dãi.
Lại nghe thấy cô khen anh thơm, Lục Hoặc có hơi kinh ngạc, anh không ngửi thấy mùi gì trên người mình.
“Cái gì thơm?” Lục Hoặc hỏi cô.
Nhưng mà, Kiều Tịch không đáp lại anh, cô dường như không thể chịu được, mở miệng cắn vào đuôi anh.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc khàn giọng, cái đuôi trơn tuột, cho dù cô cắn xuống cùng không cắn được.
Kiều Tịch không phục, cô di chuyển cơ thể về cuối đuôi anh, nơi đó trong suốt, mỏng manh như lụa trắng, lại giống như vây cá, là vị trí mẫn cảm yếu ớt nhất của đuôi.
Không dễ dàng để người khác chạm vào, cũng không chịu được khi chạm vào.
Nhưng mà Kiều Tịch đã chơi ở đây nhiều lần, cũng đụng vào không ít lần, cô ngựa quen đường cũ mà duỗi tay nắm lấy nơi đó, làm cho Lục Hoặc run lên, như thể chịu phải tập kích mãnh liệt.
Cảm giác kỳ lạ ập đến, anh khó tin mà nắm chặt tay, đốt ngón tay đã trắng bệch do siết chặt.
“Tịch Tịch.” Giọng anh khàn đến mức khó có thể phát ra âm thanh.
Anh đã thử qua cảm giác như vậy bao giờ? Ngay cả đuôi anh cũng là lần đầu tiên bị người khác chạm vào, đừng nói đến chỗ vây cá yếu ớt nhất kia.
Gương mặt Lục Hoặc đỏ bừng, ngay cả đôi mắt đen láy cũng bị phủ kín tầng nước, vừa định hoàn hồn lại thì thấy cô nhéo đuôi anh, cúi đầu, miệng cô mở ra nhẹ nhàng cắn xuống chỗ vây cá yếu ớt, nhạy cảm.
Đôi mắt đen láy lại lần nữa ngấn nước.
Mặt thiếu niên đỏ rực, ngay cả cổ và tai cũng phiếm hồng.
Hô hấp của anh hoàn toàn rối loạn, cũng không phát được ra âm thanh gì, ngay cả bàn tay nắm chặt cũng tê dại.
Điên rồi.
Thiếu niên thở hổn hển, anh ngước mắt lên, chỉ thấy cô gái cắn đuôi mình lộ ra đôi tai mèo.
Hai cái tai trắng dựng đứng trên mái tóc đen, quá đáng yêu, thậm chí một bên tai vô thức cử động khiến người ta muốn nhèo chơi.
Kiều Tịch cũng không biết tai mèo của cô lộ ra, cô chăm chú cắn đuôi Lục Hoặc, cũng không dùng sức, chỉ dùng hàm răng day qua day lại.
“Tịch Tịch, tai của em.” Lục Hoặc khàn giọng nói, “Tai mèo của em lộ ra rồi.”
Kiều Tịch đang nếm cái đuôi hăng say ngẩn người, cho rằng Lục Hoặc lừa cô, dù sao còn một thời gian nữa cô mới biến thành mèo nên cô không tin lời anh nói.
Cô giữ chặt vây cá không bỏ, Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt lại, ngón tay dùng sức đến suýt gãy, “Em sờ đầu mình xem.”
Kiều Tịch lúc này mới đưa tay lên sờ đầu, miệng vẫn còn ngậm cái đuôi, luyến tiếc nhả ra, cô cũng quá thèm rồi.
Cô đưa tay qua đầu, dễ dàng chạm vào vành tai mềm mại đầy lông, trong mắt Kiều Tịch đầy kinh ngạc.
Tai mèo của cô thật sự nhô ra rồi.
Sao lại như vậy?
Trong miệng Kiều Tịch còn đang cắn chặt đuôi Lục Hoặc, đáy mắt dần lộ ra màu xanh ngọc, trên đỉnh đầu còn có đôi tai mèo, mờ mịt nhìn về phía Lục Hoặc.
Lục Hoặc hít sâu mấy hơi, tựa như bị cô khiêu khích đến không chịu nổi, tay anh túm chặt lấy chăn bên cạnh, cắn răng nói: “Em buông ra trước đi.”
Kiều Tịch khẽ há miệng, vây cá trong suốt được cô thả ra. Đồng thời, đuôi mèo phía sau Kiều Tịch cũng thoát ra.
Lần này, không cần Lục Hoặc nhắc nhở, cô cũng biết, cái đuôi của mình lộ ra rồi.
Kiều Tịch quay đầu, chỉ thấy cái đuôi trắng như tuyết đang buông thõng sau lưng.
Cô kinh ngạc hỏi Lục Hoặc: “Sao lại thế này? Thời gian còn chưa tới, sao em lại như vậy?”
Đây là lần đầu tiên, thời gian còn chưa tới mà cô lộ ra tai mèo và đuôi.
Sau khi cô há miệng ra, Lục Hoặc thở dốc, anh cắn chặt răng mới nuốt xuống âm thanh rêи ɾỉ gần như thoát ra khỏi miệng xuống. Anh điều chỉnh hơi thở, “Có thể là do chịu ảnh hưởng của anh?”
Lục Hoặc chỉ là thuận miệng nói, nhưng lại bị anh đoán trúng.
Kiều Tịch ngửi thấy mùi hương nồng đậm trên người Lục Hoặc, trong miệng còn cắn chặt đuôi cá vàng nhỏ, mới mất khống chế lộ ra tai và đuôi mèo.
Nhưng thời gian còn chưa tới, cho nên chỉ có thể duy trì trạng thái như bây giờ, chờ tới thời gian mới có thể hoàn toàn biến thành mèo.
Nói cách khác, chỉ cần Lục Hoặc lộ ra đuôi cá, Kiều Tịch không chịu được dụ hoặc từ mùi hương trên người anh, cũng sẽ lộ ra cái đuôi của bản thân.
Lần này, hai người đối mặt nhau, mỗi người một cái đuôi, một mèo một cá.
Rốt cuộc là Kiều Tịch không chịu được mùi thơm, cô thèm thuồng muốn tiếp tục chơi với đuôi của Lục Hoặc, mà cái đuôi của cô cũng quấn lấy đuôi anh.
Ngoài cửa, người giúp việc chuẩn bị gõ cửa, lúc trước Lục Hoặc muốn đi ra ngoài, cô ấy đều tới thời gian này đi đón mèo, ban ngày cô ấy phụ trách chăm sóc, cho tới khi Lục Hoặc trở về mới giao mèo cho anh.
Tối hôm qua mèo được đón về, người giúp việc đến đón mèo như trước.
Nhưng mà, cô ấy giờ tay định gõ cửa, trong phòng ngủ truyền tới âm thanh trầm thấp của thiếu niên, như thể không chịu đựng được còn có tiếng rêи ɾỉ vui thích lại thống khổ.
Người giúp việc sửng sốt, cô ấy gõ cửa: “Thiếu gia?”
Trong phòng, Kiều Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa mà dừng lại, trong ánh mắt xanh ngọc tràn ngập ý cười, như con mèo xấu xa đã trộm cá thành công.
“Tịch Tịch.” Trên trán Lục Hoặc đầy mồ hôi, con ngươi ngấn nước, nhìn kỹ có thể thấy đầu ngón tay siết chặt của anh đang run rẩy.
Mặt thiếu niên phiếm hồng, giữa mày giảm đi phần lạnh lùng xa cách mà nhiều thêm vài phần du͙ƈ vọиɠ.