Kiều Tịch vốn dĩ khϊếp sợ vì đột nhiên biến thành người.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp vui mừng, nghĩ đến tình trạng hiện tại, cô sợ tới mức vội nghiêng người về phía Lục Hoặc, một tay chắn áo sơ mi đã ướt sũng trên người, tay còn lại nhanh chóng che kín miệng Lục Hoặc.
Cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Đừng để anh ta phát hiện ra, cũng đừng để anh ta tiến vào.”
Giọng của Kiều Tịch vốn dĩ đã rất hay, mà cơ thể hiện tại không biết là như thế nào, không chỉ có hơi tí là rơi nước mắt mà cơ thể cũng yếu ớt, đau một chút cũng không chịu nổi.
Chưa kể, giọng nói so với trước đây còn mềm mại, nhẹ nhàng hơn, chỉ cần làm nũng cũng có thể khiến người ta mềm nhũn.
Hơi thở ấm áp của cô gái phả vào tai, chóp tai Lục Hoặc hơi nhột.
Miệng anh bị bàn tay trắng nõn mềm mại của cô che phủ, thậm chí anh còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt phát ra từ cổ tay cô. Có lẽ bởi vì sợ hãi, cô che kín người, mà cơ thể cô cũng dán sát lại gần, Lục Hoặc cũng không dám nhìn nhiều.
“Ừm.” Hầu kết lăn lộn một chút, anh khẽ lên tiếng.
Kiều Tịch tiếp tục thì thầm bên tai anh: “Anh để cho anh ấy rời đi.”
“Ừm.”
Lúc này Kiều Tịch mới buông tay che miệng anh ra.
Mái tóc đen của Lục Hoặc bị ánh nắng xuyên qua nóc lều chiếu vào mà hơi chuyển hồng.
Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, hai người cơ hồ dán sát vào nhau, hơn nữa anh vừa cởϊ áσ sơ mi ướt đẫm, lúc này thân trên không có gì cả. Chưa kể cô gái bên cạnh, chỉ có thể miễn cưỡng dùng cái áo đó của anh để che đậy.
Lục Hoặc mím chặt môi, ánh mắt tối sầm.
“Lục Hoặc? Cậu không sao chứ?” Bên ngoài lều, Tô Thần đã thay xong quần áo, anh ta đút tay túi quần, chờ Lục Hoặc, nhưng không được đáp lại, anh ta băn khoăn không biết có nên vào xem một chút không.
“Ừ, tôi chưa thay xong.” Lục Hoặc lên tiếng.
“Nhanh lên, tôi ở đây chờ cậu.” Tô Thần không nghĩ tới tốc độ Lục Hoặc lại chậm như vậy, không giống phong cách thường ngày của anh.
“Để anh ấy đi trước.” Kiều Tịch sốt ruột nhưng chỉ có thể đè xuống, nhẹ giọng nói.
Lục Hoặc bắt gặp con ngươi xinh đẹp của cô, anh nói với Tô Thần: “Cậu đi hỗ trợ trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình qua.”
“Được rồi, cậu nhanh lên, tôi đi trước đây.” Tô Thần cũng không ở lại nữa mà rời đi.
Kiều Tịch nghe thấy tiếng bước chân, cô thở phào, bây giờ ở trong lều, không khóa cửa lại được, tùy lúc sẽ có người dễ dàng tiến vào.
“Lục Hoặc.” Kiều Tịch cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nghĩ tới tình huống của bản thân, mặt cô nóng lên, “Anh cần tìm cho em bộ quần áo.”
May mắn cho Kiều Tịch là quần áo Lục Hoặc đủ rộng để che các chỗ cần che.
“Ừm.” Anh chỉ mang theo một bộ quần áo sạch sẽ, trên người đã ướt sũng, chỉ còn lại một bộ, cũng không có dư thừa để cho cô mặc.
“Đợi lát nữa anh đi tìm cho em.” Dù sao Lục Hoặc bây giờ vẫn là một thiếu niên, ánh mắt còn mang theo vài phần ngây ngô, lúc này đây anh bị cô tác động mà mất đi bình tĩnh, có phiền loạn không thể khống chế trong lồng ngực.
“Lục Hoặc.”
Bên ngoài, giọng của Tô Thần đột nhiên vang lên, Kiều Tịch sợ hãi trong tiềm thức, nhanh chóng trốn sau lưng Lục Hoặc.
Cô thì thào: “Tô Thần thật phiền, cậu ấy lại quay về rồi.”
Lục Hoặc cảm nhận được khác thường phía sau, cơ thể lập tức căng cứng, nghe thấy lời than thở của cô gái, anh nhếch môi tuy nhiên cũng không thể bỏ qua cảm giác đó.
“Còn gì nữa?” Lục Hoặc đáp lời Tô Thần bên ngoài.
“Cái đó, điện thoại tôi hết pin, tôi nhớ cậu có mang theo cục sạc dự phòng?”
Thái dương Lục Hoặc giật giật một chút, cảm nhận được sự gần gũi của cô gái phía sau, anh hung hăng nhắm chặt mắt, như thể bị tra tấn đến chết mất, “Ừ.”
Anh lấy cục sạc dự phòng trong balo, sau đó vươn tay muốn kéo khóa lều, Kiều Tịch phía sau sợ tới mức một tay che quần áo trên người, một tay bám chặt vào bờ vai anh.
Lục Hoặc dừng tay lại.
Như cố kìm nén, anh quay đầu lại, đè giọng nói với cô: “Buông tay, anh đưa cục sạc cho cậu ta.”
Kiều Tịch từ phía sau dán sát vào bên tai anh, hơi thở thơm tho ấm áp phả vào vành tai anh, khiến đột sống cụt phía sau Lục Hoặc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tê dại.
Anh siết chặt cục sạc trong tay, vì dùng sức mà mép của cục sạc đã để lại vết hằn trong lòng bàn tay anh.
“Anh đừng kéo khóa ra hết, chỉ lộ ra một lỗ nhỏ, đưa cho cậu ấy là được.” Kiều Tịch thì thầm.
Lục Hoặc nhíu chặt mày, âm thanh trầm thấp có hơi khàn: “Ừm, anh biết.”
“Lục Hoặc?” Tô Thần không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì bên trong vậy? Có cục sạc không? Cậu còn chưa thay xong quần áo sao?”
Kiều Tịch thả bàn tay đang bám vào Lục Hoặc ra.
Lục Hoặc kéo khóa ra một chút, đưa cục sạc qua kẽ hở, “Cầm lấy.”
Tô Thần cúi đầu, thấy Lục Hoặc vươn tay đưa cục sạc cho anh ta, “Thần thần bí bí, cậu làm cái quái gì vậy? Có cần tôi giúp không?”
“Tôi không sao, cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”
Tô Thần nhướng mắt đào hoa, “Được rồi, có chuyện gì thì cậu gọi cho tôi.” Anh ta lấy cục sạc rồi xoay người rời đi.
Lục Hoặc kéo khóa lên, còn buộc chặt nút khóa kéo bên cạnh, ít nhất, người bên ngoài sẽ không dễ dàng đi vào.
Tô Thần lại rời đi.
Một phen lăn lộn như vậy, Kiều Tịch không yên tâm, “Lục Hoặc, anh mau giúp em tìm quần áo.”
Sau lưng anh, cơ thể cô gái còn đang dựa vào, Kiều Tịch không thể nhìn thấy, gương mặt Lục Hoặc phía trước đã đỏ bừng, ngay cả vành tai dưới mái tóc đen cũng đỏ đến mức sắp rỉ máu.
Còn phát ra nhiệt nữa.
“Được.” Lục Hoặc nghiêng thân thể về phía trước, muốn lấy quần áo từ trong balo nhanh chóng mặc vào.
Nhưng mà, giây tiếp theo, cơ thể cô gái đuổi theo, cô tiếp tục dán lên mu bàn tay anh, hơn nữa, còn ngạo nghễ đặt cằm lên vai anh, “Lục Hoặc, anh thơm quá.”
Cũng không biết có phải phải bởi vì bị ướt mà mùi hương trên người Lục Hoặc càng nồng nặc dụ cho Kiều Tịch phát thèm.
Thật muốn ăn cá, muốn cắn một miếng cá chỉ vàng cho đỡ thèm.
Mu bàn tay Lục Hoặc nổi rõ gân xanh, chống lại trận tê dại ập đến, khàn giọng nói, “Em ngửi nhầm rồi.” Anh không có xịt chút nước hoa nào, cô không biết sao? Cơ thể của cô mới thực sự mang theo mùi hương.
Nhất là khi khoảng cách hai người gần như vậy, lại thuê lều đơn, không gian không lớn, trong không khí tràn ngập mùi hương của cô, thật khó để bỏ qua.
Kiều Tịch mới không ngửi nhầm, là anh không hiểu.
Mèo ngửi thấy mùi cá, thật thơm.
Lục Hoặc lấy quần áo sạch mặc vào, kéo giãn khoảng cách với cô, cơ thể cứng ngắc mới chậm rãi khôi phục.
“Em ở lại đây, anh ra ngoài tìm quần áo cho em.” Lục Hoặc cũng không quay đầu nhìn mèo tinh phía sau.
“Anh nhanh quay lại nhé.” Kiều Tịch che quần áo trước người, đáng thương nói: “Nếu có người vào thì làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ rất nhanh quay về.” Lục Hoặc giải thích thêm một câu: “Em an tĩnh đợi, đừng phát ra tiếng động, nếu không nghe thấy tiếng của anh thì đừng mở khóa kéo.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhận ra anh không nhìn thấy, cô mở miệng đáp lại: “Được.”
Lục Hoặc để Kiều Tịch trốn sang một bên, anh kéo khóa đi ra ngoài.
Lục Hoặc đi tới khu nướng BBQ bên kia, anh tìm một nữ sinh, trực tiếp mở miệng, hỏi đối phương có chuẩn bị thêm quần áo không, “Bạn tôi bị bẩn quần áo, cô ấy không mang hành lý tới……….”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ có một bộ để thay đổi.” Nữ sinh lắc đầu xin lỗi.
“Lục Hoặc, tôi có, tôi có một bộ quần áo mới có thể cho bạn cậu mượn.” Có một nữ sinh khác vội mở miệng: “Sau khi quay về, tôi có thể mượn sổ ghi chú của cậu không?”
Cơ hội tốt như vậy, cô ấy đương nhiên phải nắm chặt, phải biết rằng thành tích của Lục Hoặc luôn đứng vững vị trí thứ nhất.
“Tôi không có sổ ghi chú.”
Nữ sinh kinh ngạc thốt lên “A.”
“Nhưng tôi có thể sắp xếp một phần sổ ghi chú cho cậu.” Lục Hoặc lại lên tiếng.
“Được được, tôi đi lấy quần áo cho cậu ngay.” Nữ sinh sao có thể không đồng ý? Lục Hoặc không chỉ là học bá mà còn là học thần nha, ghi chú của anh chính là có tiền cũng không mua được, dù sao Lục Hoặc cũng không thiếu tiền.
Nữ sinh cao hứng chạy như bay đi lấy quần áo.
Không bao lâu, cô ấy quay lại, “Đây, là đồ mới, đã giặt rồi, hơn nữa tôi chưa từng mặc.” Con gái khi đi chơi, đều thích chuẩn bị một vài bộ quần áo đẹp để chụp ảnh.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, chúng ta đổi vật lấy vật, đáng giá.” Nữ sinh mỉm cười, như thể nhặt được tiền.
Lục Hoặc cầm quần áo rời đi.
Ở đằng kia, Tô Thần định vẫy tay với Lục Hoặc, ý bảo đối phương lại đây ngồi, không nghĩ tới Lục Hoặc tránh đi, cũng không biết anh đang làm gì.
Lục Hoặc không có trở lại lều ngay, anh nhớ tới ở lưng chừng núi có chỗ bán nội y, chân dài sải bước xuống núi.
Để tiết kiệm thời gian, tốc độ của Lục Hoặc rất nhanh, không khí bị anh quẹt qua gây ra một cơn gió lớn.
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh sáng cam hồng phản chiếu cả bầu trời, ánh sáng xuyên qua lều cũng mờ đi rất nhiều.
Bởi vì lo lắng có người xông vào bất cứ lúc nào, Kiều Tịch ngồi trong góc, hai tay ôm chặt lấy bộ quần áo ướt đẫm.
Quần áo ướt dính lên người, có hơi lạnh.
Nhưng Kiều Tịch lại không dám buông tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức.
Từ từ, trời tối dần, cô còn chưa chờ được Lục Hoặc quay lại.
Anh không phải quên sự tồn tại của cô rồi chứ?
Hoặc là, mặc kệ cô?
Kiều Tịch vừa đói vừa khó chịu, ngồi trong góc, cơ thể vẫn còn cứng đờ, trong lồng ngực có một chút ủy khuất.
Sau đó, đôi mắt đau nhức, nước mắt không chịu kiểm soát mà lập tức trào ra.
Kiều Tịch:………..
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Không phải cô không biết cố gắng, mà chính đôi mắt của cô muốn rơi lệ, cơ thể này đúng là không thể chịu nổi một chút ủy khuất nào.
Lúc này, khóa kéo đột nhiên bị kéo ra.
Cô giật mình, “Ai?”
Cửa lều được mở ra, Lục Hoặc đi vào, “Là anh.”
Nương theo ánh sáng đỏ cam của hoàng hôn, anh thấy cô gái ngồi trong góc nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Ngực đột nhiên bị đụng phải, có chút tê dại và đau nhức truyền đến.