Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 15



Nhưng đến phút cuối Kiều Tịch lại nhẹ tay lại, không dám dùng sức, cô sợ bóp hỏng lá nhỏ mất. Một cái mầm non nho nhỏ vừa mềm mại vừa non nớt, cô đụng vào nó còn run run, đáng yêu chết đi được.

Cô thử dùng ngón tay sờ sờ một trong hai phiến lá nhỏ.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn run lên bần bật, lập tức cứng người.

Anh tỏ vẻ không thể tin nổi.

Ngay trước đó Lục Hoặc vẫn còn đang ngồi thẳng lưng, thế mà lúc này đã nhũn người tựa vào xe lăn. Anh cúi đầu, gương mặt tuấn tú nhuộm một lớp son mỏng, đôi mắt đen như mực ươn ướt sáng lên.

Bàn tay nắm chặt tay vịn, cố gắng giữ vững cơ thể.

Bé thỏ Tức Hỏa trên đùi anh cảm thấy anh run rẩy thì sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt thì rơi xuống đất.

Kiều Tịch đằng sau anh cực kì xấu xa, cô như tên thợ săn ép con thú nhỏ đến bên vách núi, cô ra đòn cuối cùng, hai ngón tay nhẹ nhàng túm lấy đỉnh lá mầm nhòn nhọn của anh.





Lục Hoặc ngồi trên xe lăn rốt cuộc không thể chịu được nữa, mềm nhũn người tựa hẳn vào lưng xe lăn, Kiều Tịch còn có thể nghe thấy tiếng thở của anh, hơi hơi gấp gáp, hơi hơi khàn khàn.

Kiều Tịch bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên hơi run tay, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu Lục Hoặc lại bị bóp thêm cái nữa.

Sao thiếu niên có thể chống đỡ nổi nữa? Dù anh đã nghiến chặt răng nhưng một tiếng rên trầm thấp khó chịu vẫn tràn ra.

Kiều Tịch nghe thấy mặt đỏ bừng bừng.

Cô nhân lúc đó rụt tay lại, giả vờ không biết gì: "Lục Hoặc, anh sao thế?"

Lục Hoặc nghiến chặt răng, trán toát đầy mồ hôi.

"Có phải anh cảm thấy không thoải mái không? Tôi đẩy anh lên xe nhé." Kiều Tịch không làm khó anh nữa, tranh thủ đẩy anh về lại xe.

Cách đó không xa, ánh mắt Hoắc Vũ trầm xuống, anh ta nhìn Kiều Tịch quay người đuổi theo người ngồi trên xe lăn, cúi người nói gì đó, sau đó lại đẩy người đó đi mất, trong lúc ấy cô không hề quay đầu nhìn lại anh ta cái nào.



Đó chỉ là một tên què, thật ra anh ta không lo Kiều Tịch sẽ thích người đó.

Hoắc Vũ ấn ấn chỗ giữa hai đầu mày.

Ngược lại, anh ta lo Kiều Tịch muốn dùng người ngồi xe lăn đó để kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh ta, dựa theo tính tình tùy hứng và kiêu căng trước đây của Kiều Tịch thì đúng là cô có thể làm thế thật.

Tài xế dừng xe gần đó.

Trong xe, Lục Hoặc tựa lưng vào ghế, anh thở rất nặng, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng đỏ bừng lên, đôi mắt đen như mực cũng lấp lánh ánh nước.

Gân xanh trên mu bàn tay anh lồi ra, đủ để biết anh nắm tay vịn xe lăn chặt đến mức nào.

"Lục Hoặc, anh có muốn uống nước hay không?" Kiều Tịch nghe tiếng thở khẽ bên tai, cảm thấy cô họng mình khô khốc.

Lục Hoặc vươn tay nhận lấy nước khoáng Kiều Tịch đưa, anh uống liền mấy ngụm, nước tràn ra khóe miệng anh trượt xuống, rơi vào trong cổ áo.



Anh dùng một tay cởi hai cái cúc áo trên cùng ra, rõ ràng là một gương mặt thanh khiết hơn người giờ lại nhuốm thêm chút du͙ƈ vọиɠ, trở nên gợi cảm không tả xiết.

"Anh thấy tốt hơn chưa?" Kiều Tịch hỏi thăm.

Lục Hoặc cúi đầu, nhắm mắt lại: "Ừm."

Một lúc lâu sau anh mới mở mắt ra, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng vẫn hơi hơi đỏ ửng, khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng con ngươi đen nhánh đã tỉnh táo như cũ.

Lần này Kiều Tịch bắt nạt Lục Hoặc rất hung ác.

Nhưng mà cô không thấy mình quá đáng, một chút xíu áy náy cũng không có luôn, thậm chí còn có suy nghĩ lần sau phải bóp hai phiến lá nhỏ trên đỉnh đầu Lục Hoặc mạnh hơn chút nữa mới được.

"Lục Hoặc, có phải vừa rồi anh giận quá nên mới đột nhiên cảm thấy không thoải mái không?" Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch mở to, lại còn chớp chớp: "Anh xem xem, anh khiến bản thân tức giận đến phát bệnh luôn rồi."
Lục Hoặc thấy ánh mắt đơn thuần của Kiều Tịch thì hai tai đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, anh cũng không giải thích phản ứng kì quái của cơ thể mình.

Thỏ con trên đùi Lục Hoặc bị dọa nên không dám nhúc nhích, giờ Lục Hoặc bình thường, thỏ trắng mới dám cử động lại.

"Trả cho cô này." Lục Hoặc đưa con thỏ cho Kiều Tịch.

"Anh cứ nuôi giúp tôi đi, chờ đến khi nó lớn hơn chút hẵng trả lại cho tôi. Giờ nó còn nhỏ quá, tôi mà nuôi nhất định sẽ chết đó." Vốn dĩ cô mua con thỏ này cho Lục Hoặc chứ không phải để cô nuôi.

"Anh xem này, Tức Hỏa thích anh đấy." Kiều Tịch không đưa tay ra nhận thỏ.

Lục Hoặc nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.

Xe dừng ở cửa nhà họ Lục, Kiều Tịch giúp Lục Hoặc xuống xe. Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.

Là mẹ Kiều gọi đến, bà hỏi xem có phải cô đang trên đường tới không.
"Tôi có thể tự vào." Lục Hoặc nói. Giọng nói của anh vẫn chưa trở lại như cũ, hơi khàn khàn, khiến cho tai cô muốn nhũn ra.

"Tôi đi đây." Vốn dĩ Kiều Tịch chỉ còn lại có hơn hai ngày tuổi thọ, qua hôm nay cô lại hấp thụ được 15% năng lượng vàng nữa, có thể tăng thêm 45 tiếng tuổi thọ.

Lục Hoặc khe khẽ trả lời, anh rũ mắt xuống, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về thỏ trắng.

Ngay sau đó, hơi thở ấm áp của cô rót vào tai anh, khiến anh tê dại: "Anh yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với anh thôi, tôi sẽ không thích những người khác đâu."

Nói xong, Kiều Tịch quay người bỏ đi.

Lục Hoặc ngước mắt lên nhìn bóng lưng cô, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa bằng một chiếc nơ méo xẹo, là do chính tay anh buộc.

Anh cúi mặt xuống, nhìn thỏ trắng trong tay mình. Phải làm sao đây, anh không kìm được lòng tham của mình, bùn lầy trong rãnh nước lại mơ mộng muốn chạm vào ánh sáng mặt trời.
Kiều Tịch đi khỏi, Lục Hoặc mới về lại phòng nhỏ từ chỗ cửa sau.

Vừa vào cửa anh đã thấy ngay ông cụ Lục đang ngồi trong phòng, bên cạnh ông ta là người hầu đang run lẩy bẩy.

Hiển nhiên, chuyện anh lén ra ngoài đã bị phát hiện rồi.

Ông cụ Lục ngồi chờ trong phòng nhỏ hơn nửa ngày, càng đợi lửa giận càng bốc cao. Ông ta nhìn xe lăn Lục Hoặc buộc bóng bay, còn cả con thỏ trên tay anh nữa, quả thât không biết nói gì.

"Đi đâu?" Ông ta mở miệng.

"Ra ngoài hít thở không khí." Sắc mặt Lục Hoặc không thay đổi.

"Mày phải nhớ kĩ những lời tao đã nói với mày, ngoan ngoãn ở lại đây, không được đi chỗ khác." Ông cụ Lục ra hiệu cho Lục quản gia và người hầu ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn lại có ông ta và Lục Hoặc.

"Mày phải biết rõ cơ thể của mày, cần phải biết rõ rằng tao muốn tốt cho mày." Dù sao Lục Hoặc cũng là cháu của ông ta, ông ta không thể nào hại anh được.
"Giam giữ tôi là tốt cho tôi?" Lục Hoặc cười giễu cợt, giọng nói tràn ngập sự trào phúng và lạnh lùng.

"Ít nhất cũng có thể đảm bảo an toàn cho mày."

"Ông thà rằng nuôi tôi thành đồ bỏ đi cũng vẫn muốn giam giữ tôi?" Ánh mắt Lục Hoặc đầy châm chọc.

Gương mặt khắc nghiệt của ông cụ Lục vẫn cố chấp: "Đúng."

"Chuyện mày ra ngoài lần này, tao sẽ không nói đến nữa, tao sẽ sắp xếp những người khác đến chăm sóc cho mày." Ông cụ Lục nhớ đến những lời người con lớn oán trách với ông ta trong mơ, trong mắt ông ta có thêm mấy phần xúc động. Cuối cùng ông ta dịu giọng lại: "Tiểu Hoặc, ông chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Cơ thể của cháu kì dị, mà trên thế giới này không một ai chấp nhận sự thiếu hụt và kì dị của cháu."

Đứa con lớn nhất đã không còn nữa, ông ta không thể để giọt máu duy nhất của con lớn cũng biến mất.
Ông cụ Lục nói hết sức thành khẩn: "Cháu chỉ có thể che giấu cả đời, nếu như bị những người khác phát hiện ra thì ông cũng không thể bảo vệ cháu được."

Chỉ có gạt Lục Hoặc ra khỏi tầm mắt những người khác thì nó mới được an toàn.

"Nếu như có người không chê đôi chân tôi..." Lục Hoặc cất giọng trầm trầm, mang theo vài phần không chắc chắn.

"Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn thì không chê, nhưng trong thời gian dài, người ta sẽ nhận ra những phiền phức mà cháu mang đến, đến lúc người đó sinh lòng chán ghét thì người bị tổn thương chỉ có cháu thôi." Ông cụ Lục biết rõ Lục Hoặc là người đơn thuần, ông ta chỉ có thể đả kích anh thì anh mới không mơ mộng quá nhiều: "Hơn nữa, vấn đề của cháu không chỉ là mỗi đôi chân."

Lục Hoặc mím chặt môi, anh nhìn chằm chằm vào hai chân mình.
Hơi thở ấm áp rơi vào tai anh vừa nãy đã biến mất hoàn toàn.

Cô yếu ớt đến vậy, ngay cả việc cởi dây buộc trên mắt cá chân, buộc tóc... Đều cần có người chăm sóc, sao có thể chịu được khi bị một người tàn phế như mình làm ảnh hưởng?

Cảm giác mới mẻ sẽ bị sự phiền phức dần dần làm phai nhạt.

Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc cứ tắt dần từng chút một, lòng tham vừa mới dấy lên một chút đã bị anh ép chặt xuống.

Trong phòng đặt riêng, Kiều Tịch không biết chuyện Lục Hoặc lén ra ngoài đã bị phát hiện.

Lúc cô đến nơi thì mẹ Kiều và mẹ của Hoắc Vũ đã ngồi bên bàn ăn rồi, Hoắc Vũ cũng đã đến, mà Triệu Vũ Tích cũng có mặt ở đó nữa.

Chận, nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính gặp mặt rồi.

Kiều Tịch đang mong Triệu Vũ Tích với Hoắc Vũ tranh thủ thời gian ở bên nhau luôn, để cho Triệu Vũ Tích trọng sinh đỡ phải ngấp nghé Lục Hoặc nữa.
"Tiểu Tịch đến rồi, mau ngồi đây." Mẹ Hoắc vừa thấy Kiều Tịch đã cười vui vẻ, bà ấy cực kì yêu thích Kiều Tịch.

Kiều Tịch bước tới chào hỏi với bà ấy, sau đó cô giả vờ không thấy động tác kéo ghế cho cô của Hoắc Vũ, ngồi xuống cạnh mẹ Kiều.

Mẹ Hoắc rất thích Kiều Tịch, bà ấy cũng luôn mong cô sẽ trở thành con dâu. Chưa nói đến quan hệ của hai nhà, chỉ nói Kiều Tịch ưu tú, xinh đẹp, con trai mình lại còn thích cô nữa, nên mẹ Hoắc đã đối xử với cô như con dâu từ lâu rồi.

"Hiểu Tinh, bà nói xem bà nuôi con gái thế nào vậy. Mới vài năm không gặp mà Tiểu Tịch càng lớn càng xinh đẹp, suýt nữa lóa mù mắt tôi rồi đấy." Nói xong, mẹ Hoắc nhìn sang con trai, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm Kiều Tịch mà không thèm che đậy chút nào.

Mẹ Kiều thích nghe người khác khen con gái mình nhất, bà vừa nghe đã cười nói: "Tôi với ông nhà nâng niu con gái trong lòng bàn tay, ngày nào cũng lo nó khó chịu ở đâu, thật sự là hao tâm tốn sức lắm."
Triệu Vũ Tích ngồi bên cạnh nghe mẹ Hoắc khen ngợi Kiều Tịch, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Kiếp trước, giữa cô ta và Hoắc Vũ có rất nhiều khó khăn hiểu lầm, một phần trong đó cũng là do mẹ Hoắc không thích cô ta, làm khó làm dễ cô ta khắp nơi, bà ấy cảm thấy xuất thân của cô ta không tốt, không xứng với Hoắc Vũ.

Hóa ra Kiều Tịch mới là hình mẫu đứa con dâu hoàn mỹ trong lòng bà ấy.

Triệu Vũ Tích lại nhìn sang phía bên kia của mẹ Kiều. Kiều Tịch ngồi im lặng, da trắng tóc đen, gương mặt xinh đẹp động lòng người, đường nét nào trên gương mặt cũng tinh xảo.

Đúng là khiến người khác hâm mộ.

Triệu Vũ Tích dời mắt, nhìn sang phía Hoắc Vũ ở đối diện.

Quả nhiên anh ta đang nhìn chằm chằm Kiều Tịch. Tuy cô ta từng nói là sẽ tránh xa Hoắc Vũ, nhưng cuối cùng thì kiếp trước hai người cũng từng có thời gian vui vẻ bên nhau, tình yêu của cô ta với anh ta không thể nào biến mất nhanh như vậy được.
Triệu Vũ Tích cảm thấy như ngực bị nhồi chặt bông, cực kì khó chịu.

Tất cả mọi người đều thích gương mặt của Kiều Tịch.

Triệu Vũ Tích cắn môi, cô ta hỏi hệ thống xem nhiệm vụ cấp ba của cô ta thất bại rồi, bao giờ thì làm nhiệm vụ cấp bốn, bây giờ cô ta đang nóng lòng muốn tăng cấp bàn tay vàng.

Đến lúc ấy Hoắc Vũ mới chịu nhìn cô ta, mà ngay cả mẹ Hoắc cũng sẽ phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Bên kia, Bạo Phú nói với Kiều Tịch: "Chủ nhân, người phụ nữ xấu xa đó không đợi được nữa, cô ta muốn làm nhiệm vụ kìa."

Kiều Tịch sững sờ, Triệu Vũ Tích đang bị trật chân, cô ta định lê chân đi trồng cây đấy hả?

Chậc, liều mạng thật đấy.

"Tiểu Tịch, sao con không nói chuyện với Hoắc Vũ, có phải lâu rồi hai đứa không gặp nhau nên thấy không quen không hả?" Mẹ Kiều thấy Hoắc Vũ cứ nhìn con gái, nhưng đến một cái liếc mắt lại con gái cũng không chịu cho.
Triệu Vũ Tích lo lắng hỏi: "Có phải Tiểu Tịch thấy khó chịu ở tim không?"

Mẹ Kiều sốt ruột: "Tiểu Tịch, con khó chịu ở đâu?"

Trong mắt Hoắc Vũ tràn ngập sự lo lắng, giọng nói cũng dè dặt cẩn thận từng chút một, đó là sự dịu dàng mà Triệu Vũ Tích chưa bao giờ có được: "Tiểu Tịch, anh đưa em đi viện nhé."

Mẹ Hoắc âm thầm lo lắng, bà ấy vừa ý tất cả mọi thứ của Kiều Tịch, chỉ lo lắng mỗi vấn đề sức khỏe của cô thôi, thế giới này đúng là không có ai hoàn mỹ mà.

Kiều Tịch cười cười: "Con không sao đâu, mọi người nhìn sắc mặt con xem có giống không khỏe hay không?"

Mọi người nhìn mặt Kiều Tịch, thấy làn da cô trắng nõn phơn phớt chút hồng nhạt, xinh đẹp động lòng người, sắc mặt rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Trái tim đang thấp thỏm của mẹ Kiều lúc này mới đặt xuống được.
Triệu Vũ Tích lo lắng nói: "Tiểu Tịch, em không thểm xem nhẹ được, em mắc bệnh tim nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể phát bệnh, phải luôn chuẩn bị sắn sàng."

Sẵn sàng cho ngày nào đó mất đột ngột.

"Sức khỏe của em ra sao em tự biết rõ ràng, chị không cần phải thường xuyên nhắc nhở em phát bệnh, lỡ ai không biết người ta còn tưởng chị đang nguyền rủa em đó." Kiều Tịch liếc nhìn Triệu Vũ Tích một cái đầy ý vị.

Cô ta cứ liên tục nhắc đến bệnh của cô trước mặt Hoắc Vũ và mẹ Hoắc, động cơ rất rõ ràng.

Cô ta có thể thông minh vặt, nhưng không thể giẫm lên cô để leo lên được.

Triệu Vũ Tích sững người, ánh mắt Kiều Tịch như xoáy sâu vào đáy lòng cô ta, cô ta vội cúi đầu xuống xin lỗi: "Tiểu Tịch, chị chỉ quan tâm đến em thôi, chị không có ác ý đâu, chị xin lỗi."
Mẹ Kiều vội khuyên nhủ: "Được rồi, Tiểu Tịch không sao là được."

Bà lại vỗ vỗ tay Triệu Vũ Tích: "Tiểu Tịch không thích nghe điềm gở, sau này con đừng nói nữa."

Triệu Vũ Tích cảm thấy hơi không biết làm sao, cô ta thật lòng muốn nhắc nhở Kiều Tịch rằng cô sắp chết rồi, nhưng Kiều Tịch lại không tin: "Vâng, sau này con sẽ chú ý."

Kiều Tịch chẳng muốn để ý đến Triệu Vũ Tích, vì cô vừa nhận được tin nhắn của người hầu ở nhà họ Lục, chuyện Lục Hoặc ra ngoài đã bị ông cụ Lục phát hiện ra rồi.

Kiều Tịch nhớ tới chuyện bé Lục Hoặc ra ngoài về bị phạt vụt tay, còn bị nhốt vào phòng tối nữa, bây giờ Lục Hoặc bị phát hiện thế này không biết anh sẽ bị phạt ra sao đây.

Hôm sau, Kiều Tịch đến thẳng cổng chính nhà họ Lục để tìm Lục Hoặc, nhưng cô vẫn bị ông cụ Lục từ chối. Cửa sau thì bị khóa, người chăm sóc Lục Hoặc cũng bị đổi thành người khác, cô không có cách nào để đi vào cả.
Bây giờ cô chỉ còn có hơn ba ngày tuổi thọ nữa thôi, cô phải tranh thủ thời gian đến bên Lục Hoặc.

Hai ngày nay Lục Hoặc đều ngồi im trước cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn khoảng sân nhỏ trống rỗng.

Hình bóng cô gái nhỏ sẽ không xuất hiện nữa.

Thỏ con nhảy lên bệ cửa sổ rồi ngồi im ở đấy, đôi mắt màu đỏ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bàn tay với những ngón tay thon thả nhẹ nhàng vỗ đầu nó: "Tức Hỏa, chủ nhân của mày không cần mày nữa rồi."

Đôi môi anh hơi mím lại: "Cũng không cần tao nữa."

Anh đã quen rồi.

Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ lắc lư trái phải.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv