Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 149



Trong ánh đèn mờ ảo, cô gái ngồi xổm bên cạnh anh.

Lục Hoặc nghe thấy cô nói: “Không được, anh hôn em một cái, thử xem có thay đổi gì không?”

Vừa nói, cô vừa nghiêng người về phía anh, gương mặt tinh xảo trắng trẻo đưa đến gần anh.

Lục Hoặc đối diện với cặp mắt đen sáng của cô, bên trong tràn đầy mong đợi.

Lục Hoặc rời tầm mắt, “Đừng nháo nữa.”

“Em không nháo.” Kiều Tịch vươn tay, duỗi hai tay đặt bên má Lục Hoặc, quay về phía mình.

Bàn tay cô mềm mại như bông, còn mang theo hương thơm áp sát vào mặt anh, ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, thấp giọng khiển trách: “Buông ra.”

Kiều Tịch sẽ không nghe lời anh, “Anh không muốn thử một chút sao?”

Cô gái đền gần, hơi thở ấm áp như phả lên mặt anh.

Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên cũng không được tự nhiên lắm.
Lục Hoặc căn bản không tin vì nụ hôn mà mèo nhỏ sẽ biến thành người, “Cho dù lời em nói là đúng, bây giờ em đã biến thành người, cho dù hôn cũng không có hiệu quả gì, làm sao có thể xác mình chứ?”

Kiều Tịch cũng chỉ muốn tìm cơ hội hôn anh mà thôi, bây giờ Lục Hoặc đối với cô là rất thơm, cô thèm nhỏ dãi đến mức muốn cắn một miếng vào cá vàng nhỏ.

“Có lẽ sẽ có thay đổi khác?” Kiều Tịch ôm mặt nói, cái miệng xinh đẹp đỏ bừng muốn hôn xuống.

Lục Hoặc duỗi tay giữ cổ tay cô, nghiêng mặt đi.

“Anh làm em đau.” Cổ tay đau nhức, động tác làm loạn của Kiều Tịch mới bị ngăn lại.

“Anh không dùng lực.” Lục Hoặc nhìn về cổ tay cô gái mình nắm, anh biết rõ mình không hề dùng sức.

“Thực sự rất đau.” Kiều Tịch đỏ mắt, ủy khuất nhìn anh.

Lục Hoặc buông ra, nương theo ánh đèn, anh thấy cổ tay cô bị anh nắm đỏ bừng lên, “Anh không có dùng lực……….”
Kiều Tịch cũng thấy được cổ tay đỏ lên, trước đây cô có đôi khi sẽ cáu kỉnh, nhưng sẽ không khoa trương như này, trước đây Lục Hoặc cũng nắm cổ tay cô không ít lần, cũng không dễ đỏ như bây giờ, còn cảm thấy đau nữa.

Kiều Tịch cảm thấy cơ thể này thích khóc, lại mềm yếu quá mức.

“Dù sao chính là anh làm em đau.” Kiều Tịch thu tay lại.

Vẻ mặt Lục Hoặc nghiêm túc: “Thực xin lỗi.”

“Để đền bù, anh hôn em một cái.” Cô thèm cá vàng nhỏ đến mức muốn dính lấy mùi hương của anh.

“Không được, không thể tùy tiện hôn môi.” Lục Hoặc nghiêm túc nói.

Kiều Tịch ậm ừ, anh đã hôn cô rất nhiều lần.

Lục Hoặc nhìn cô gái đang rầu rĩ, anh dặn cô: “Người với người không được tùy tiện hôn môi, chỉ có thể hôn người mình thích.”

Lục Hoặc thực sự coi Kiều Tịch là mèo con, còn dặn dò cô.
Kiều Tịch bị anh chọc cười, “Em thích anh thì có thể hôn anh không?”

Cô gái quá thẳng thắn, Lục Hoặc sửng sốt trước câu hỏi, hai mắt híp lại, “Không thể.”

“Nhưng vừa rồi anh đã hôn em.”

Nhìn thấy nét oán giận và bất mãn của cô, Lục Hoặc nói, “Vừa rồi em vẫn còn ở hình dạng mèo con, anh không biết em sẽ biến thành người. Bây giờ em là con gái, cần phải bảo vệ tốt cho bản thân, không thể để người khác tùy tiện ôm hôn.”

Nhìn thiếu niên nghiêm túc dặn dò, Kiều Tịch cũng không làm được gì, cô có hơi khó chịu, “Không hôn thì thôi, về sau anh đừng xin hôn em.”

Cô trở về bên giường lớn.

Cô hồ nháo khiến gương mặt căng thẳng của Lục Hoặc dịu xuống, nhắm mắt lại có thể nghe rõ tiếng cô trở mình liên tục trên giường cách đó không xa.

Chuyện hôm nay phát sinh, mèo con bị đuổi đi, anh tự mình vả mặt đi tìm cô về, hiện tại mèo nhỏ lại biến thành cô gái.
Lục Hoặc thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận việc đột ngột như vậy.

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa kính dừng trên sofa, Lục Hoặc nhíu mày, mở mắt ra.

Ánh sáng nơi đáy mắt dần thanh tỉnh, Lục Hoặc ngồi dậy, theo bản năng dời mắt về phía giường lớn.

Thời điểm ánh mắt rơi xuống bên giường, Lục Hoặc không khỏi sững sờ, bước nhanh tới.

Cô gái xinh đẹp diễm lệ hôm qua lúc này lại biến thành một quả cầu trắng, ghé trên giường, trên người cô vẫn trùm nguyên bộ quần áo hôm qua anh đưa.

Đầu nhỏ nhô ra khỏi cổ áo, đối diện ánh mắt anh, tiểu gia hỏa ủy khuất bật khóc, đôi mắt xanh ngọc khóc như mưa.

Kiều Tịch thật sự ủy khuất, tối qua cô đã trở lại thành người, không ngờ tới bây giờ….

Cô chỉ ngủ có một giấc, khi tỉnh dậy cũng không biết sao lại biến thành mèo rồi.
Thấy Lục Hoặc rũ mắt nhìn cô, cơ thể Kiều Tịch nhanh chóng thoát khỏi quần áo, cô ngẩng đầu nhìn Lục Hoặc, còn vươn hai bàn chân muốn được ôm.

Đôi môi mỏng của Lục Hoặc không tự chủ được mà nhếch lên, mèo con rõ ràng khóc thảm thương mà anh lại thấy quá đáng yêu.

“Lục Hoặc, Lục Hoặc, mau hôn em!” Kiều Tịch vừa rơi nước mắt vừa hét lên.

Lục Hoặc thấy dáng vẻ sốt sắng của mèo con, cuối cùng cũng bế cô lên.

Biết cô sẽ biến thành cô gái, lần này, Lục Hoặc không ôm cô vào lòng, mà đặt trên tay.

Thấy cô ngẩng đầu, nóng lòng muốn đến gần hôn anh, đáy mắt Lục Hoặc hiện lên ý cười nhợt nhạt, anh đặt tay lên đầu Kiều Tịch, cười khẽ: “Đừng vội.”

Kiều Tịch rất sốt ruột, sao có thể không vội chứ?

Nếu tối qua không phải biến thành người, cô không biết thì tốt, hiện tại đã biết bản thân có thể khôi phục thành người, sao cô có thể không vội được?
“Lục Hoặc, mau hôn em, mau hôn em.” Kiều Tịch kêu lên, đáng tiếc chỉ là tiếng mèo kêu, cũng không biết Lục Hoặc có hiểu ý cô hay không.

Đôi môi mỏng của Lục Hoặc hơi nhếch, anh nâng mèo con trong tay lên, đối diện với mắt cô.

Ánh mắt tiểu gia hỏa mơ hồ, như ngọc bích ngâm trong nước, rất đẹp.

Lục Hoặc nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu.

Anh chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ can tâm tình nguyện hôn một con mèo.

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt xuống trán mèo nhỏ.

Trái tim lo lắng của Kiều Tịch nháy mắt được xoa dịu, cô còn chưa kịp cảm nhận được gì, thiếu niên đã rút lui.

Kiều Tịch có hơi tiếc nuối, cô ngoan ngoãn ghé vào tay Lục Hoặc, tham lam thưởng thức mùi hương của anh.

Cô muốn ăn cá khô.

Tốt nhất là loại giòn rụm, thơm nức.

Lục Hoặc hôn tiểu gia hỏa, anh đặt cô lại trên giường, chờ đợi cô biến hóa.
Kiều Tịch lúc này rất ngoan, cô chui vào chăn bông chờ đợi cơ thể thay đổi.

Nhưng mà, mười phút trôi qua, Kiều Tịch vẫn là một khối nhỏ, cũng không có biến hóa gì.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ không phải bởi vì Lục Hoặc hôn cô, cô mới biến từ mèo thành người sao?

Vì sao lại không có động tĩnh gì?

Kiều Tịch bị đả kích, nước mắt lại bắt đầu rớt xuống.

Lục Hoặc căn bản không tin lời cô nói việc anh hôn cô có thể biến thành người.

Thấy tiểu gia hỏa lại khóc lên, Lục Hoặc cảm thấy vừa thương vừa hề, anh thấp giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, nếu có thể biến thành người, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.”

Kiều Tịch khẽ nức nở.

Nơi đáy mắt Lục Hoặc cất giấu ý cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, “Nói không chừng, một ngày nào đó em lại có thể biến thành người.”
Kiều Tịch phiền muộn, cô cúi đầu yên lặng rơi nước mắt.

Lục Hoặc nhìn thời gian, anh bắt đầu thu dọn quần áo.

Hôm nay là buổi dã ngoại nhà trường tổ chức, trước đó Tô Thần đã giúp anh đăng ký tham gia.

Kiều Tịch nằm trên giường, thấy Lục Hoặc thu dọn hành lý, anh muốn ra ngoài?

Lục Hoặc rửa mặt xong rồi thay áo sơ mi trắng, quần tây đen, vóc người cao lớn, cho dù ăn mặc đơn giản, cũng khôi ngô tuấn tú khiến người ta không thể rời mắt được.

Bởi vì mới rửa mặt xong, trên mặt anh vẫn còn đọng lại vài giọt nước, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp.

Anh nói với Kiều Tịch: “Anh sẽ ra ngoài hai ngày, anh sẽ để người khác chăm sóc em.”

Kiều Tịch sao có thể đồng ý? “Lục Hoặc, đưa em đi.”

Cô đã gọi vài lần.

Lục Hoặc nhấc balo lên, một tay bế Kiều Tịch trên giường, chuẩn bị giao cô cho người giúp việc chăm sóc.
Ra khỏi phòng, Lục Hoặc giao cho đối phương: “Hai ngày này tôi không ở nhà, cũng như trước, nhờ cô chăm sóc nó.”

“Vâng, thiếu gia, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mèo con.” Chị giúp việc cũng thích con mèo này, dù sao cũng là lần đầu cô ấy gặp được một con mèo ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại thích sạch sẽ như vậy, trước đó muốn tặng mèo cho người khác, cô ấy còn luyến tiếc.

Không ngờ tới, sau đó thiếu gia lại đi đón mèo nhỏ về.

“Ừ.” Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch, tiếp tục nói: “Bột sữa dê đã cho người mua rồi, cần có yêu cầu gì cô có thể nói với quản gia, nều là chuyện về mèo, có thể gọi cho tôi.”

Người giúp việc không ngờ Lục Hoặc lại quan tâm mèo con như vậy, thái độ cách biệt một trời với anh của trước đây khi nhìn thấy mèo.

Chị giúp việc đáp lời.
Lục Hoặc đưa Kiều Tịch cho người giúp việc, trong vô thức Kiều Tịch vươn móng vuốt ôm lấy tay anh, “Lục Hoặc, em cũng muốn đi.”

Tối qua thật khó cô mới biến được thành người, vào thời khắc mấu chốt này, cô không thể rời khỏi Lục Hoặc.

Hai móng vuốt mèo con nho nhỏ, đáng yêu, khiến người ta muốn nhéo, nhưng móng vuốt nhỏ như vậy thì làm gì có sức lực.

Lục Hoặc duỗi tay sờ đầu cô, “Ngoan nào.”

Sau đó, anh đặt cô vào tay người giúp việc.

Lục Hoặc xách balo đen, đi ra ngoài.

Chị giúp việc ôm mèo con nhìn thiếu gia rời đi. Nhưng mà, giây tiếp theo, mèo con trong lồng ngực không an phận mà nhảy ra khỏi vòng tay cô ấy.

“A.” Chị giúp việc sợ hãi kêu lên.

Lục Hoặc quay đầu lại, thấy một quả bóng nhỏ nhảy khỏi vòng tay người giúp việc, rơi xuống đất còn lăn lộn mấy vòng.
Toàn thân Kiều Tịch đau nhức, đặc biệt là vết thương trên người mới khỏi không lâu, cơ thể đau đớn khiến cô bật khóc ngay lập tức.

Lục Hoặc bước nhanh tới, bế mèo con từ dưới đất lên, kiểm tra cơ thể cô.

Đối diện với đôi mắt xanh ngọc ngấn lệ, ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, anh nhéo vành tai ửng hồng của tiểu gia hỏa, kiềm chế lực, giọng nói lạnh lùng, “Sao em không nghe lời? Nhất định phải đi theo anh sao?”

Kiều Tịch thành thật gật đầu.

Lục Hoặc tức cười.

“Thiếu gia, tôi xin lỗi, mèo con ngã có làm sao không vậy?” Người giúp việc sợ hãi bước tới, “Không biết vì sao, nó đột nhiên nhảy xuống đất, tôi không giữ được nó.”

“Không sao cả.” Lục Hoặc biết rõ đây là vấn đề của vật nhỏ này.

Chị giúp việc nghe thấy Lục Hoặc nói mới thở phào, “Thiếu gia, tôi sẽ ôm chặt mèo con.” Cô ấy sợ Lục Hoặc trễ giờ, vì vậy nhanh tay muốn ôm mèo con.
“Không cần đâu.” Lục Hoặc thở dài, “Tôi sẽ đưa em ấy đi cùng.”

Chị giúp việc: ………

Cô ấy cảm thấy lá gan mèo con càng lúc càng lớn, có lẽ là do thiếu gia cưng chiều.

Kiều Tịch đúng ý nguyện được theo Lục Hoặc ra ngoài, cô cao hứng nép vào vòng tay Lục Hoặc.

Thiếu niên cao ráo, mặc sơ mi trắng sạch sẽ, gương mặt tuấn tú, trong ngực còn có mèo con xinh xắn, một màn này dưới ánh nắng sớm mai đẹp đến nao lòng.

Xe đã đợi sẵn ở cổng trường.

Tô Thần cũng đã tới, anh ta cũng mang theo một balo lớn, ăn mặc tùy ý, “Sao cậu lại mang mèo theo? Không đúng, cậu nuôi mèo sao?”

Anh ta cảm thấy thật lạ, người lạnh lùng như Lục Hoặc thế mà lại nuôi thú cưng? Hơn nữa còn là mèo con dễ thương như vậy?

Anh ta đưa tay ra muốn chạm vào mèo con, lại bị Lục Hoặc gạt tay ra.

“Làm sao vậy?” Tô Thần nhướng mày, “Không thể chạm vào sao?”
Lục Hoặc ôm mèo con, anh nhớ tới cô gái xinh đẹp động lòng người hôm qua, “Ừm, không thể chạm vào.”

Tô Thần cười nhạo, “Tôi mới nhận ra cậu lại nhỏ mọn như vậy à.”

Lục Hoặc không quan tâm anh ta nói gì.

“Lục Hoặc, cậu tới rồi.” Lớp trưởng đánh dấu vào danh sách, “A, cậu còn mang theo thú cưng?”

“Ừ.”

“Vậy cậu hãy trông coi nó thật tốt, chúng ta còn đi dã ngoại, đừng để mất thú cưng của cậu.” Lớp trưởng nói thêm, anh ta không lo lắng mèo con sẽ cắn người, nhiều nhất chỉ coi như đồ riêng của Lục Hoặc mà thôi.

Lục Hoặc gật đầu.

“Mấy người đến rồi, có thể lên xe chọn chỗ trước.” Lớp trưởng nói xong liền vội vàng đi điểm danh.

“Cậu lên xe trước đi, tôi đi lấy hai chai nước.” Tô Thần nói.

“Ừm.” Lục Hoặc ôm Kiều Tịch lên xe, anh ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Anh cúi đầu nhìn Kiều Tịch, tình cờ bắt gặp đôi mắt xanh của cô.

Hiện tại là ban ngày, đôi mắt cô xinh đẹp như cất giấu sao trời.

Lục Hoặc ôm cô, “Vui vẻ vậy sao?”

Kiều Tịch gật đầu, “Đúng vậy.” Cô kêu một tiếng.

“A, mèo con thật đáng yêu.” Một giọng nữ hưng phấn đột nhiên vang lên.

Kiều Tịch nhìn lên, giây tiếp theo, cô thấy một cô gái xinh xắn ngồi xuống bên cạnh Lục Hoặc.

Đối phương nở nụ cười rạng rỡ, trang điểm tinh xảo, hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng.

“Lục Hoặc, tôi có thể ôm nó không?”

Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc, chờ đợi câu trả lời của anh.

Lục Hoặc lạnh lùng nói: “Em ấy sợ người lạ.”

“Vậy tôi đợi nó quen với tôi một chút, tự nhiên sẽ đồng ý tiếp xúc với tôi thôi.” Cô gái cũng chính là hoa khôi Tống Cầm Cầm, cô ta lấy hộp cơm từ trong balo ra, nhìn về phía Lục Hoặc, trong mắt tràn ngập ý thích.
“Lục Hoặc, lúc trước tôi đã nói, tôi sẽ mang hộp cơm. Hôm nay tôi đã dậy sớm làm, lát nữa cậu có thể nếm thử tay nghề của tôi.” Tống Cầm Cầm rất tự tin vào trù nghệ của bản thân, “Cậu yên tâm, tôi vẫn luôn nấu ăn, hương vị sẽ không kém đâu.”

Kiều Tịch thấy hộp cơm có màu hồng nhạt, là màu của tình yêu! Ánh mắt của đối phương cũng là kiểu liếc mắt đưa tình với Lục Hoặc, lưu luyến không rời.

Cô tức giận trừng Lục Hoặc, anh có bạn gái?

Lục Hoặc bây giờ là một tra cá?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv