Lục Hoặc không ngờ tới mèo con ngay cả khi ngủ cũng không an phận, anh đưa tay xoa nhẹ tai nó.
Mèo con vẫn ngủ ngon lành mà không có phản ứng gì cả.
Lục Hoặc xoa đầu cô.
Kiều Tịch từ từ mở mắt, con người ngọc bích mờ mịt mà mông lung, cô nhìn gương mặt thiếu niên phóng đại trước mặt, không khỏi nở nụ cười, “Lục Hoặc, sớm.”
Nhưng mà vang lên chỉ có tiếng của mèo con.
Ý thức Kiều Tịch quay về, bây giờ cô là một con mèo, ý cười trên mặt biến mất, thần sắc uể oải, cũng không biết khi nào mới có thể biến về dạng người.
“Rời giường.” Lục Hoặc bế cô xuống giường, “Tôi phải đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ có người chăm sóc em.” Nhưng cô không thể ở lại phòng anh.
Hôm qua đã là ngoại lệ.
Kiều Tịch biết Lục Hoặc phải đi học, cô ngoan ngoãn gật đầu, lần này không có khóc.
Người giúp việc thấy Lục Hoặc ôm con mèo trắng ngày hôm qua, cô ấy rất khϊếp sợ.
Cô ấy ngủ một giấc dậy, không thấy mèo đâu, tìm một hồi lâu cũng không thấy, cô co rằng mèo tự mình rời đi nên không có để ý.
Không nghĩ tới lá gan con mèo này lớn vậy, lại dám chạy tới nơi thiếu gia?
Người giúp việc sợ hãi tới mức vội nói: “Thiếu gia, con mèo này sáng sớm thừa lúc tôi đang ngủ liền chạy ra, thật xin lỗi, tôi không trông coi nó tốt, đợi lát nữa tôi tìm một cái lồng sắt, nhốt nó lại, sẽ không để nó chạy loạn nữa, cũng sẽ không để cô ấy làm phiền thiếu gia.”
“Không có gì, thuốc trên người nó cần phải thay.” Lục Hoặc nhắc nhở: “Còn có, mèo còn nhỏ, cô tốt nhất là nên cho uống sữa dê.”
Người giúp việc kinh sợ không nói nên lời, cô ấy nhìn mèo con trên tay Lục Hoặc, trên người không có bẩn như hôm qua, sạch sẽ hơn nhiều, lông cũng được lau sạch, đúng là rất xinh đẹp.
Cô ấy không thể tin thiếu gia không chỉ ôm mèo, còn dặn dò cô ấy chăm sóc mèo như thế nào, thiếu gia không phải ghét mèo, không cho mèo tới gần hay sao?
Vì sao bây giờ lại để ý một con mèo hoang như vậy?
Lục Hoặc nói xong liền giao mèo cho người giúp việc, “Chờ vết thương của nó khỏi hẳn, cô tìm người nhận nuôi nó.”
Kiều Tịch nghe thấy Lục Hoặc còn muốn đưa cô cho người khác nhận nuôi, cô tức giận đến trợn tròn mắt mèo.
Lục Hoặc bắt gặp ánh mắt tức giận của cô, tựa hồ không quan tâm cô đang nghĩ gì, cũng không để ý cô tức giận.
Chỉ là một con mèo hoang mà thôi, tối qua chăm sóc cô đã là ngoại lệ rồi.
Người giúp việc vội vàng nhận mèo nhỏ, đáp: “Vâng, thiếu gia, tôi sẽ tìm cho nó chủ nhân thích hợp.”
Kiều Tịch rời khỏi vòng tay của Lục Hoặc, mùi hương cô ngửi thấy cũng giảm dần.
Đôi mắt xanh ngọc nhìn Lục Hoặc đầy mong đợi, như thể cầu xin anh đừng đuổi cô đi.
Nhưng mà, Lục Hoặc lại quay về làm thiếu niên lạnh lùng, làm gì còn dịu dàng với cô như đêm qua?
Đôi mắt Kiều Tịch chua xót, nước mắt lưng tròng.
Lục Hoặc nhìn cô một cái, con mèo này đã thành tinh, lại khóc lóc uy hϊếp anh.
Anh nhếch môi, vươn tay ra, nhéo vành tai của mèo con, “Lại khóc sao?”
Người giúp việc ôm mèo con, cô ấy kinh ngạc nhìn Lục Hoặc, thiếu gia đang nói chuyện với mèo?
“Khóc cũng vô dụng, tôi sẽ không nuôi em.” Lục Hoặc thu tay, xoay người rời đi.
Chị giúp việc nhìn con mèo trong lòng, đôi mắt màu xanh ngọc xinh đẹp, đáy mắt ngấn nước, giống như muốn khóc.
Con mèo này có linh tính vậy à?
“Có phải mày rất thích thiếu gia của chúng tao không?”
Chị giúp việc ôm mèo con về phòng, “Những con mèo giống như mày đều rất thích thiếu gia, nhưng mà, thiếu gia ghét mèo nhất, sau này mày nên dưỡng thương thật tốt, đừng quấy rầy thiếu gia, cũng đừng khiến cậu ấy không vui, nếu không tao cũng không giữ được mày, mày lại trở thành mèo hoang đó.”
Người giúp việc còn rất nhiều việc cần làm, biểu hiện tốt thì mỗi năm đều có thể tăng lương, đây là lý do mọi người đều làm việc chăm chỉ, sẽ không chểnh mảng.
Cô ấy rót sữa dê, đặt lên cái đĩa, sau đó đặt trước mặt Kiều Tịch, một đĩa này cũng đủ cho mèo con uống vài bữa, sau đó, cô ấy rời khỏi phòng.
Kiều Tịch nhìn sữa dê trước mặt, hoàn toàn khác với sữa tối qua Lục Hoặc đút cho cô uống, cô cũng không muốn uống.
Trong phòng học.
Lục Hoặc ngồi vào chỗ, Tô Thần ở phía trước quay đầu lại hỏi anh, “Mấy ngày nữa đi du xuân, cậu có đi không?” Anh ta nhấc mắt đào hoa, “Cậu đi thì tôi đi, nếu không sẽ nhàm chán lắm.”
Lục Hoặc lấy sách ra, “Không phải yêu cầu ai cũng phải đi sao?”
“Đúng là có yêu cầu như vậy, nhưng nếu không muốn đi thì tìm cớ là được.” Tô Thần nói.
Lục Hoặc: “Đi.”
“Vậy được, tôi cũng đăng ký.” Tô Thần cũng đăng ký với lớp trưởng.
Trong nháy mắt, một nữ sinh xinh xắn bước tới chỗ Lục Hoặc, “Lục Hoặc, cậu muốn đi cắm trại sao? Tốt quá.”
Lục Hoặc mở sách, “Ừ.”
“Nghe nói đến đó thì phải tự mình dựng lều, tôi có thể nhờ cậu giúp không?” Nữ sinh thẹn thùng nhìn Lục Hoặc.
Rõ ràng nam sinh trong lớp đều mặc đồng phục trắng xanh, nhưng Lục Hoặc mặc trông đẹp trai nhất, anh ngồi bên cửa sổ, ánh ban mai từ cửa chiếu vào mặt anh, ngũ quan càng thêm sáng chói.
Nữ sinh rung động, trước kia chưa cùng lớp với Lục Hoặc, cô ta đã nhìn trúng anh.
Anh không chỉ đẹp trai, mà mỗi khi thi cử anh đều ngồi vững vị trí nhất khối, ngay cả Tô Thần chiếm vị trí thứ hai cũng kém xa anh.
“Tống Cầm Cầm, làm gì có ai lại sai người khác làm việc trước như cậu?” Tô Thần nói đùa.
“Tôi không phải sai Lục Hoặc.” Tống Cầm Cầm vội giải thích: “Cậu hiểu lầm ý tôi rồi.”
Lục Hoặc được hoan nghênh như vậy, cô ta lo lắng có nữ sinh khác quấn lấy anh, chỉ muốn nói trước với anh thôi.
Cô ta còn nói thêm: “Các người đừng hiểu lầm ý của tôi.”
“Ồ.” Tô Thần nhìn Lục Hoặc đang đọc sách, anh cố ý kéo dài giọng, “Cậu có ý gì, tôi hiểu rõ, tôi tin Lục Hoặc cũng hiểu rõ.”
Tống Cầm Cầm bị ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Thần nhìn tới đỏ mặt, “Tôi không biết các cậu hiểu thế nào. Lục Hoặc, ngày du xuân đó, tôi có thể giúp cậu chuẩn bị cơm hộp.”
Nói xong, cũng không đợi Lục Hoặc phản đối, cô ta xấu hổ bỏ đi.
“Tôi thấy Tống Cầm Cầm đúng là thích cậu, mỗi ngày đều tìm cơ hội tiếp cận, cậu không suy xét sao?” Ngón tay Tô Thần mảnh khảnh, bút trong tay xoay chuyển: “Dù sao còn hai tháng nữa là thi đại học, sau khi cậu thi xong, muốn yêu đương cũng không có ai phản đối.”
Ngón tay Lục Hoặc lật từng trang sách, nghe vậy, anh ngước mắt, “Cậu làm bà mối từ khi nào vậy?”
Tô Thần vô tội mà chớp mắt nhưng nụ cười trên môi lại giống như hồ ly giảo hoạt, “Tôi không phải sợ cậu ngày thường quá nhàm chán sao? Dù sao Tống Cầm Cầm cũng là hoa khôi.”
Anh ta dừng bút, chậm rãi nói: “Người theo đuổi cậu ta cũng không ít? Mà hoa khôi lại chỉ để ý cậu, hai người cũng miễn cưỡng xứng đôi.”
Dáng vẻ này của Lục Hoặc, đúng là rất khó tìm được người xứng đôi, Tống Cầm Cầm làm hoa khôi, ngoại hình hai người cũng coi như miễn cưỡng xứng đôi.
“Cậm cảm thấy yêu đương tốt, sao cậu không tự nói đi?”
“Đừng, ông lão nhà tôi nói, cao trung không thể yêu sớm, nếu không sẽ đánh gãy chân.” Tô Thần chống cằm, “Chân tôi dài như vậy, đánh gãy sẽ rất đáng tiếc. Nhưng mà, nếu cậu không muốn thì quên đi, yêu đương đúng là không có gì tốt, xôi hỏng bỏng không, còn không có tự do, lãng phí thời gian.”
“Ừm.” Lục Hoặc khẽ đáp rồi tiếp tục đọc sách.
Tô Thần nghe được câu trả lời của Lục Hoặc, anh ta nhướng mày, nữ sinh thích Lục Hoặc nghe thấy được nhất định sẽ khóc thét mất.
Sau khi tan học, Lục Hoặc cũng chơi bóng rổ như thường ngày, hoàng hôn buông xuống sân bóng, nữ sinh xung quanh nhìn thấy Lục Hoặc lần nữa ném vào rổ, họ không nhịn được kích động mà thét chói tai.
Bây giờ Lục Hoặc không phải người không thể đi lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn như người trong suốt, mà là nhân vật phong vân trong trường học, không chỉ có thầy cô quý mến, còn được nam nữ sinh trong trường ngưỡng mộ.
Anh của hiện tại rạng rỡ chói mắt.
Là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người.
Tô Thần nhìn Lục Hoặc đánh bóng, anh ta thở phào, xong trận.
Anh ta đến bên Lục Hoặc, vỗ vai anh, “Cậu cũng giỏi thật, ngược mấy người lớp bên sắp khóc rồi.”
Mồ hôi chảy ròng trên mặt Lục Hoặc, ánh hoàng hôn dừng trên người anh, cả người như phát sáng, đẹp trai khiến tim lỡ nhịp.
“Lục Hoặc, cậu khát không, tôi có nước.” Tống Cầm Cầm dẫn đầu đưa nước cho Lục Hoặc.
Sau khi tan học, cô ta cố ý xõa tóc để cả người có vẻ xinh xắn, cô ta còn lặng lẽ thoa chút son môi, cả người cũng trở nên sảng khoái hơn.
Nhưng mà, thiếu niên đẹp trai trước mặt lại giống như mù, hoàn toàn bỏ qua cô ta, “Không cần, tôi có nước.”
Anh tới chỗ để balo, lấy ra chai nước đổ vào miệng.
Nước không kịp nuốt chảy xuống cằm, thiếu niên đẹp trai lại mang theo dụ hoặc trí mạng, khiến nữ sinh ở đây lại đỏ mặt.
Anh vặn chai, cầm lấy balo màu đen, nói với Tô Thần: “Đi thôi.”
“Được.” Tô Thần nhìn Tống Cầm Cầm, hoa khôi đỏ mặt đứng ở chỗ cũ ngẩn người, anh ta cười đi ngang qua đối phương.
Lúc Lục Hoặc về nhà, trời đã chập choạng tối.
Bởi vì đánh bóng trên người anh đổ rất nhiều mồ hôi, trở về phòng việc đầu tiên là cởi bỏ áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi.
Bây giờ Lục Hoặc quanh năm tập thể dục, thân hình không gầy yếu mà là có đường cong ẩn chứa sức mạnh.
Kiều Tịch đang núp dưới gầm bàn ngẩn người, đôi mắt xanh ngọc vô hồn, hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ có phúc lợi như vậy.
“Meo.” Không nhịn được, cô thấp giọng không tự chủ được mà kêu lên, mặt nóng bừng.
Lỗ tai Lục Hoặc nhanh nhạy, tiếng mèo vừa kêu lên, anh nhìn theo âm thanh, liếc mắt thấy nhìn thấy đống nhỏ nằm dưới gầm bàn.
Cô mở to đôi mắt xanh ngọc, miệng cũng mở to, ngơ ngác nhìn anh, như thể đang kinh ngạc.
Lục Hoặc:……….
Anh đi tới, nhấc tiểu gia hỏa lên, “Sao em lại ở đây?”
Kiều Tịch đá chân, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ cơ thể thiếu niên, thậm chí có thể nhìn rõ từng đường nét trên người anh, hơn nữa, cô càng ngửi thấy mùi thơm trên người anh.
Không chịu nổi, Kiều Tịch nuốt nước miếng, đầu toàn là cá chiên, cá nướng, cá cay, cá sốt mật ong……..
Lục Hoặc thật thơm, cô rất muốn ăn cá nhỏ.
“Em vào bằng cách nào?” Mèo trong tay ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt xanh sáng ngời, như là không có ý tốt.
Lục Hoặc cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, một con mèo sao có thể có ý đồ xấu?
Lục Hoặc muốn mặc áo vào, sau đó đuổi mèo ra ngoài phòng, nhưng mà tiểu gia hỏa dường như đoán được ý của anh, cô liên tục dụi đầu vào lòng bàn tay anh, liếm đầu ngón tay để lấy lòng anh.
Mèo con so với lòng bàn tay anh không lớn hơn là bao, trên người còn có vết thương, ánh mắt sáng ngời nhìn anh khiến người không khỏi mềm lòng.
Ngay cả khi Lục Hoặc cau mày, tiểu gia hỏa cũng không hề sợ hãi, cứ thế cọ vào lòng bàn tay anh.
Lục Hoặc dựng lông mày, một hồi sau, anh thở dài, vô thức lùi về phía sau, “Đêm nay là cuối cùng, từ ngày mai, em không được phép vào phòng anh!”
Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp lời, âm thanh non nớt khiến trái tim mềm nhũn.
Lục Hoặc đặt cô lên giường, còn anh đi tắm.
Kiều Tịch vui mừng quẫy đuôi, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, có lần thứ ba.
Quả nhiên, ngày thứ ba, Kiều Tịch lại xuất hiện trong phòng Lục Hoặc như thường, Lục Hoặc cau mày không hài lòng, nhưng vẫn để cô ở lại.
Kiều Tịch được như ý nguyện, tuy rằng chỉ buổi tối mới có thể ở lại, ban ngày vẫn là được giúp việc chăm sóc, cô cảm thấy đây là khởi đầu tốt.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Tịch làm một con mèo hoang, dưỡng thương ở Lục gia, cô gặp được cha mẹ Lục Hoặc, Thi Uyển Uyển và Lục Ngộ Thâm, còn có chú nhỏ của anh Lục Ngộ Văn, ba người đều ổn.
Ở thế giới này không có Diêu Lan Nhã, chú nhỏ của Lục Hoặc, Lục Ngộ Văn vẫn luôn độc thân, cũng không kết hôn, cũng không có chuyện Diêu Lan Nhã sau đó, đương nhiên Lục gia cũng không có sự tồn tại của Lục Vinh Diệu.
Hiện tại Lục Hoặc có cha mẹ yêu thương, có bạn bè, thành tích học tập ưu tú, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, được mọi người ngưỡng mộ.
Kiều Tịch rất vui vẻ, bây giờ Lục Hoặc sống rất tốt, tiếc nuối của trước kia đều được bù đắp ở kiếp này.
Lục Hoặc của cô, cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Điều tiếc nuối duy nhất là, cô giờ chỉ là một con mèo, không thể làm được gì. Cũng may, cô còn thể ở bên Lục Hoặc, ngay cả ban đêm, cô vẫn ngủ trên giường anh.
Người giúp việc nghe thấy âm thanh con mèo thở dài, cô ấy không khỏi bật cười.
Trong khoảng thời gian chăm sóc mèo, cô ấy phát hiện mèo con ngoan ngoãn đáng yêu, lại có nhân tính, ngoại trừ thích chạy tới phòng thiếu gia, bạo dạn bám lấy thiếu gia, những mặt khác đều rất đáng yêu.
Cô ấy bế mèo lên, “Không cần thở dài, tao giúp mày tìm được chủ nhân bằng lòng nhận nuôi, chủ nhân của mày đã tới, tao đưa mày đi gặp cậu ấy.”
Kiều Tịch sợ tới mức run lên, cô ấy muốn đưa cô đi?
“Mày yên tâm, tao được thiếu gia phân phó, chọn một chỗ tốt cho mày, đối phương rất thích mèo, cũng tốt cho mày.” Chị giúp việc ôm mèo con ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, là một chàng trai cao gầy.
“Xin chào, cậu chính là người liên hệ với tôi muốn nhận nuôi mèo sao?” Người giúp việc ôm mèo ra cửa, vừa lúc thấy đối phương.
Chàng trai có chút ngượng ngùng, “Là tôi đã liên lạc với cô.” Anh ấy nhìn con mèo trắng trên tay người giúp việc thì rất thích, lúc trước nhìn thấy ảnh, anh ấy đã rất thích nó.
“Mèo con trước đây là mèo hoang, trên người bị thương nhưng bây giờ đã tốt hơn, nơi này của chúng tôi không được phép nuôi mèo, cho nên muốn tìm một người thích hợp nhận nuôi, điều này tôi đã nói với cậu rồi.”
Chàng trai trắng trẻo sạch sẽ khiến người ta có hảo cảm, “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
“Được, mèo liền giao cho cậu, cậu hãy chăm sóc thật tốt, đừng để nó đi lạc.” Chị giúp việc đưa mèo cho đối phương.
Kiều Tịch không ngừng giãy giụa, không muốn bị người lạ ôm.
Ô, Lục Hoặc là người xấu, thật sự muốn tặng cô cho người ta!
Cô đã ở bên Lục Hoặc nhiều đêm như vậy, anh cũng không có bài xích cô, Kiều Tịch cho rằng anh đã chấp nhận mình, không ngờ tới, anh còn muốn đưa cô đi.
Kiều Tịch ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mắt thấy bản thân sắp bị cậu bé xa lạ ôm vào lòng, Kiều Tịch tuyệt vọng, không còn vùng vẫy nữa.
Cho đi thì cho đi, mặc dù bây giờ cô là mèo, cô cũng có cốt khí, cô cũng không hiếm lạ ở bên cạnh Lục Hoặc.