Ban đêm gió thổi lạnh, mây mù trên trời cũng bị thổi dạt ra.
Vầng trăng non lộ ra đường cong, ánh trăng sáng chiếu rọi trên mái nhà.
Lục Hoặc nhìn vầng trăng treo, cụp mắt tiếp tục nhìn người trong ngực, không biết cô đã ngủ say từ lúc nào.
Ánh mắt anh rơi trên chóp mũi thanh tú của cô rồi lướt qua cái miệng nhỏ nhắn, còn có cằm cô có dấu vân tay nhạt.
Vừa rồi ở trong phòng, anh mất khống chế, chỉ muốn nhéo cằm để hấp thụ hết hương vị của cô.
Lòng bàn tay Lục Hoặc vuốt ve miệng Kiều Tịch, bởi vì ham muốn của anh mà môi cô đỏ quá mức, cũng khó trách khi cô bị đè lên cửa sổ, thấp giọng khẽ nức nở, rõ ràng là bị anh hôn mạnh.
Đúng là đáng thương, nhưng lại càng khiến người ta muốn ức hϊếp.
Khóe môi Lục Hoặc giật giật, cảm thấy mình có tâm tư không tốt.
“Tịch Tịch, anh ôm em về phòng.” Lục Hoặc thấp giọng nói.
Kiều Tịch đang ngủ, nghe thấy lời nói bên tai, cô nhíu mày khó chịu, vùi mặt vào vòng tay Lục Hoặc.
Lục Hoặc bế người lên.
Người thiết kế hiển nhiên hiểu rất rõ, cầu thang nhỏ có thể giúp người đi lên dễ dàng, lúc đi xuống cũng rất tiện.
Lục Hoặc đưa Kiều Tịch về phòng, phòng của cô không giống phòng của anh, vừa mới đẩy cửa ra, không khí trong phòng giống với mùi trên người cô, hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.
Đi tới mép giường, Lục Hoặc nhẹ nhàng đặt người trong ngực xuống giường.
Mẹ Kiều biết rõ thói quen của con gái, bà để người đặt một tấm đệm mềm mại trên giường, để con gái có thể ngủ thoải mái hơn.
Lục Hoặc lúc này mới thả người xuống, cô gái vô thức ôm lấy eo anh, dẫn theo anh ngã xuống ổ chăn mềm mại, cả người như chìm trong bông.
Đầu quả tim Lục Hoặc rung động.
“Tịch Tịch, buông tay ra nào.” Anh thấp giọng dỗ cô.
Kiều Tịch vô thức buông tay ra, quay lưng lại phía anh, tiếp tục ngủ say.
Cô ngoan ngoãn nghe lời mà buông anh ra, Lục Hoặc ngược lại cảm thấy không thỏa mãn.
Rõ ràng đêm nay đã bắt nạt cô lâu như vậy khiến người ta sắp khóc. Vậy mà anh còn chưa thấy đủ, anh tham lam đột nhập vào phòng cô gái, còn giống như con sói ăn chưa no, hận không thể gặm sạch cô gái trước mặt.
Anh nắm tay cô, đầu ngón tay vuốt ve hạt phật châu đỏ rực trên cổ tay.
Từng hạt từng hạt một, hạt châu không mài mòn được tham lam trong lòng anh, mà ngược lại gợi ra du͙ƈ vọиɠ.
Lục Hoặc nhếch khóe miệng, cười tự giễu sự tự chủ của mình tan rã trước mặt cô gái.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nghịch phật châu, Lục Hoặc cụp mắt xuống, ánh mắt vẫn còn sáng, du͙ƈ vọиɠ nơi đáy mắt lại bị khơi ra, anh cười nhạo, nên chọc cô khóc một chút thôi.
Dưới ổ chăn, cô gái đang ngủ yên không biết rằng giấc ngủ của mình sắp bị gián đoạn.
Lục Hoặc cúi người xuống, đè lên vòng eo tinh tế kia, đôi môi mát lạnh dừng trên miệng cô.
Ga trải giường bị vò, lộ ra màu vàng nhạt, âm thanh trầm thấp của cô không ngừng phát ra.
Sau đó, là giọng dỗ dành ôn nhu của người đàn ông, từng tiếng từng tiếng: “Tịch Tịch, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Kiều Tịch sao có thể tin tưởng lời anh nói, hai mắt cô mông lung đẫm lệ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mầm lá con trên đỉnh đầu anh lắc lư điên cuồng, kẻ lừa đảo!
Ngày hôm sau, Kiều Tịch tới gần trưa mới tỉnh dậy.
Mẹ Kiều sợ tới mức tưởng con gái lại hôn mê, nhưng nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô khi tỉnh dậy, con ngươi long lanh càng thêm xinh đẹp động lòng, mẹ Kiều mới thở phào.
Bà hỏi con gái: “Tối qua có phải ngủ không quen không? Khuya mới ngủ được sao?”
Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc đang ngồi đối diện với cha Kiều, vẻ mặt nghiêm túc ngồi nói chuyện với cha cô.
Hôm nay anh mặc áo len màu xám nhạt với áo sơ mi bên trong, nhẹ nhàng lại cấm dục, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngỗ ngược đêm qua.
“Có hơi không quen, đêm nay chắc sẽ tốt hơn ạ.” Kiều Tịch khẽ liếc Lục Hoặc, vừa lúc bắt gặp ánh mắt anh, đáy mắt còn mang theo ý cười nhạt.
Kiều Tịch ậm ừ, cô nhớ rõ tối qua anh xấu xa như thế nào, cô khóc rồi mà anh lại càng kích động hơn.
Mãi tới nửa đêm, cô mới ngủ được cho nên sáng nay không dậy nổi.
Sau khi ăn trưa, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc ra ngoài đi dạo.
Cô không còn mặc váy như tối qua, chiếc áo sơ mi bị Lục Hoặc làm cho nhăn nhúm, ngay cả cúc ngọc trên đó cũng bị kéo đứt. Chỉ còn lại hai cái cúc thì sao có thể mặc được?
Vì sợ mẹ Kiều phát hiện, rạng sáng Lục Hoặc biết tự giác tìm kim chỉ khâu lại cúc ngọc.
Bởi vậy, tối qua Kiều Tịch còn cười nhạo anh: “Ồ, ai bảo anh giật ra.”
Lục Hoặc khâu rất nhanh, hơn nữa còn giống như ban đầu, nghe thấy cô nói anh còn cười: “Lúc mất khống chế, mọi chuyện đều không còn lý trí.”
Hôm nay Kiều Tịch đổi một bộ váy mới.
Kiểu dáng giống ngày hôm qua, thân trên là áo sơ mi cài cúc màu hồng nhạt càng làm cho gương mặt cô trở nên quyến rũ, bên dưới phối với váy dài màu trắng, cô tựa như đóa hoa đào tinh xảo nhất thò ra khỏi tường trắng ngày xuân, khiến người ta muốn ngắt lấy, bóp nát trong lòng bàn tay.
Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc đi ngồi thuyền trên sông.
Người lái đò là một ông lão gần 60 tuổi có nước da rám nắng và nụ cười nhân hậu.
Lo lắng họ cảm thấy chỗ ngồi trên thuyền bị bẩn, ông ấy nhanh chóng lấy giẻ lau sạch.
Kiều Tịch bảo ông lão đừng câu nệ, họ không để ý tới những chi tiết này.
Con thuyền chậm rãi lướt dọc theo dòng sông, thành phố J ban ngày không náo nhiệt như ban đêm, có vẻ yên tĩnh.
Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, nhìn gương mặt thanh lãnh của anh, cô nhéo lòng bàn tay anh, “Anh nghĩ gì vậy?”
Lục Hoặc cầm bàn tay làm loạn của cô, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay giống như một giấc mộng.”
Quá hạnh phúc và vui vẻ, khiến anh lo được lo mất.
Kiều Tịch nhìn người lái đò phía trước, cô ghé sát vào Lục Hoặc nói bên tai anh: “Mộng gì, mộng xuân sao?”
Lục Hoặc siết tay cô, cô thật sự dám nói.
Anh nhìn cô thật sâu, “Tịch Tịch, anh nghĩ em hiểu rõ đạo lý họa từ miệng mà ra.”
Kiều Tịch chớp mắt, đuôi lông mày mang theo đắc ý, “Em biết.”
Kiều Tịch không sợ anh, cũng giống như hôm qua, anh nhiều nhất chỉ là chạm vào thôi, hiện tại cô đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng anh không được, cô không sợ anh sẽ làm gì với cô.
Cho nên, lá gan cô được bồi đắp càng ngày càng lớn.
Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc an tĩnh nhìn cô hồi lâu, không khỏi cười nhạo, “Ừm, em biết là được.”
Thời tiết hôm nay rất tốt, còn có mặt trời, nhiệt độ cũng thích hợp đi du lịch.
Thuyền chầm chậm qua sông.
Kiều Tịch dựa vào lòng Lục Hoặc, nhìn quang cảnh hai bên bờ.
Cô đột nhiên cảm thấy, cứ yên lặng ở bên Lục Hoặc như vậy, cho dù không làm gì, không nói gì, cô cũng rất vui vẻ.
Sau khi xuống thuyền, Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc đi trên con đường lát đá xanh, cô mua không ít đồ ăn vặt, đại khái cắn thử hai miếng rồi nhét vào tay Lục Hoặc.
Cô cầm trà hoa quế trong tay, uống hai ngụm, vừa đi tới đầu ngõ liền đẩy Lục Hoặc vào.
Sau đó, nhìn anh ôm một đống đồ ăn vặt, bị ép dựa vào vách hẻm, mờ mịt nhìn cô, Kiều Tịch lại uống một ngụm trà hoa quế, chủ động nhón chân lên mớm.
Cô mớm vội, Lục Hoặc chưa kịp nuốt xuống, trà hoa quế đà trào khỏi khóe môi trượt xuống cằm anh.
Đầu lưỡi tràn ngập mùi hương quế, còn có sự ngọt ngào của cô gái, ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, muốn nếm thêm nhiều hơn, nhưng mà cô rất giảo hoạt, mớm trà hoa quế xong thì lùi lại, còn cố ý nháy mắt hỏi anh: “Uống ngon không?”
“Tịch Tịch mớm một lần nữa?” Lục Hoặc ôm một đống lớn đồ ăn vặt, không thể ôm cô vào lòng.
Kiều Tịch nhìn ánh mắt thâm quầng của Lục Hoặc, cô cong mắt, “Không đâu.”
Cô mỉm cười bước ra khỏi hẻm.
Lục Hoặc liếm vị ngọt trên môi mới đi theo cô.
Cũng không biết đi bao lâu, Kiều Tịch phát hiện cách đó không xa có một cô nhi viện.
Kiều Tịch dẫn Lục Hoặc đến cửa hàng gần đó mua đồ ăn và quần áo cho lũ trẻ, để ông chủ giúp đưa qua cô nhi viện.
Người phụ trách cô nhi viện nhanh chóng ra tiếp đón, để nhân viên giúp đỡ thu thập đồ Kiều Tịch đưa tới.
“Tôi thay mấy đứa nhỏ nơi này cảm ơn sự nhiệt tình của hai vị.” Điều kiện cô nhi viện đơn sơ, nhưng nhiều người quanh đây rất nhiệt tình, thường xuyên đưa đồ ăn, đồ dùng tới, còn sẽ giúp đỡ mấy đứa nhỏ, cũng coi như có thể cố gắng duy trì được.
Đây không phải lần đầu tiên Kiều Tịch tới cô nhi viện.
Đám trẻ ở đây ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng hạn như chị tình nguyện viên nói sẽ phát quà, các bạn nhỏ tự giác xếp hàng, vẻ mặt đầy háo hức.
Có một số đứa trẻ nhìn thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc, lặng lẽ đánh giá họ, mong đợi được họ nhận làm con nuôi.
Kiều Tịch để ý tới một cậu bé ngồi xe lăn dưới gốc cây, cậu lặng lẽ ngồi ở đó, không đi qua đây.
Người phụ trách nhìn theo ánh mắt của Kiều Tịch và nói: “Đứa trẻ đó bị bỏ ở cửa, lúc đó vết thương trên đùi còn chưa lành hẳn, tôi đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói chân bị dập nát sau đó phải cắt bỏ.”
“Tính cách cậu bé tương đối hướng nội, không thích nói chuyện, vì sức khỏe, nên những đứa trẻ khác cũng không thích chơi với cậu bé.” Người phụ trách thở dài, “Tình huống giống như cậu bé đó, khả năng được nhận nuôi cơ bản bằng không.”
Suy cho cùng, những người nhận con nuôi đều muốn tìm một đứa trẻ khỏe mạnh, chứ không phải đứa trẻ khuyết tật.
“Mỗi lần có người tới gặp đám trẻ, các bạn nhỏ khác đều mặc bộ quần áo yêu thích nhất của chúng, ngoan ngoãn chờ nhận nuôi, chỉ có đứa nhỏ Vô Ưu này trốn ở góc phòng.” Người phụ trách cũng rất đau lòng, “Thật ra, đứa nhỏ rất thông minh, dạy nó viết, cơ bạn dạy một lần là biết.”
Kiều Tịch hỏi: “Cậu bé không lắp chân giả sao?”
“Điều kiện của chúng tôi không tốt lắm, sau này chờ người có tâm giúp đỡ, điều kiện tốt hơn chút, tôi sẽ định lắp chân giả cho đứa nhỏ.”
Kiều Tịch đi tới, cậu bé thấy cô lại phớt lờ.
Kiều Tịch nhìn thấy trên tay cậu cầm quyển từ điển nhỏ, cuốn từ điển rất cũ, cũng không biết là do cậu lật nhiều lần, hay là sách cũ của người khác tặng. Ánh mắt cô dừng trên mu bàn tay cậu bé, năng lượng xanh chỉ có 30%.
Cô ngồi xổm xuống, cố gắng để tầm mắt ngang với cậu bé, “Em tên là Vô Ưu sao?”
“Tên thật đẹp.”
Cậu bé nhìn cô.
“Các bạn khác đều tới lấy quà, em không đi sao?” Kiều Tịch hỏi cậu bé.
Một lúc sau, cậu bé mới mở miệng: “Phần còn lại là của em.” Cậu bé không mong được nhận quà như những đứa trẻ khác.
“Em thích gì?” Kiều Tịch hỏi.
Cậu bé lắc đầu như ông cụ non, “Em không thích đồ gì cả.”
Kiều Tịch nhìn theo tầm mắt của cậu bé, chỉ thấy ánh mắt cậu bé rơi vào hai đứa trẻ nhận được quà, mừng rỡ chạy đi.
Kiều Tịch sao mà không hiểu chứ?
Kiều Tịch cười nói: “Em có thể nói với chị nguyện vọng của em, nói không chừng chị có thể giúp em thực hiện, dù sao chị cũng là thiên sứ tỷ tỷ.”
Cậu bé nghi hoặc nhìn cô, gương mặt hiện lên vẻ khó tin.
Lục Hoặc đứng bên cạnh Kiều Tịch, anh thấy Kiều Tịch đang dỗ cậu bé giống như lừa gạt anh khi còn nhỏ.
Lục Hoặc mở miệng, nói với cậu bé: “Em có thể tin tưởng cô ấy.”
Cậu bé mím chặt môi, hai lông mày nhíu chặt như thể trằn trọc hồi lâu mới nói nhỏ: “Nguyện vọng của em là có thể........đi lại được.”
Cậu bé mở to mắt nhìn Kiều Tịch, “Chị thật sự có thể giúp em sao?”
Kiều Tịch mỉm cười gật đầu, “Có thể.”
Cậu bé mở to mắt kinh ngạc, miệng cũng mở ra.
Kiều Tịch hứa với cậu bé, sẽ khiến cho cậu bé có thể đứng lên, cô đi tìm người phụ trách, tặng một số tiền, trong đó có tiền chi trả chân giả cho cậu bé cho tới khi cậu bé 18 tuổi, dù sao cậu bé sẽ lớn lên, chân giả dùng một thời gian sẽ phải thay mới.
Lúc rời đi, cậu bé ngồi sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn Kiều Tịch.
“Chị và anh trai này phải đi rồi, em đừng lo lắng, không bao lâu nữa em có thể đi lại được, nhưng mà lúc bắt đầu sẽ rất vất vả, chị hy vọng em có thể kiên trì.” Lắp chân giả cần một thời gian để thích ứng, cũng rất đau đớn.
Hai mắt cậu bé sáng lấp lánh, biết sau này có thể đi lại được, gương mặt nhỏ bé tràn đầy mong đợi và cao hứng, nở nụ cười hiếm thấy, “Em không ngại vất vả.”
Cậu bé nhìn Kiều Tịch, lấy hết can đảm ngượng ngùng nói: “Cảm ơn thiên sứ tỷ tỷ.”
Kiều Tịch xoa đầu cậu bé, nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay cậu dần dần tăng lên, cô mỉm cười rồi rời đi với Lục Hoặc.
Như thể hôm nay cô trùng hợp nhìn thấy cô nhi viện nên làm chuyện tốt mà thôi.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Kiều Tịch và Lục Hoặc chuẩn bị trở về chỗ ở.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người kéo dài thật dài, trên người được đắp một lớp ánh sáng vàng dịu.
Lục Hoặc nắm tay cô, anh thấp giọng nói với người bên cạnh: “Thiên sứ tỷ tỷ, anh cũng có nguyện vọng, em có thể giúp anh thực hiện không?”
Kiều Tịch cười híp mắt, “Anh nói đi, xem tỷ tỷ có thể giúp anh hay không?”
Lòng bàn tay Lục Hoặc vuốt ve hạt châu trân cổ tay cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Tỷ tỷ, hôn anh nha?”