Gần một tháng rồi, Kiều Tịch vẫn chưa tỉnh lại.
Cha mẹ Kiều đã lâu không nở nụ cười, cả ngày đều cau mày lo lắng, biện pháp có thể thử họ đã thử hết, nhưng con gái vẫn hôn mê.
Thời gian dài như vậy, trong lòng cha mẹ Kiều đã có ý tưởng không tốt, có lẽ, con gái sẽ hôn mê cả đời.
Mẹ Kiều để cha Kiều chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Nhắc tới con gái, hai mắt bà đỏ hoe, “Nếu Tiểu Tịch cả đời bất tỉnh, em sẽ chăm sóc con cả đời, nhưng chúng ta sẽ già đi, Tiểu Tịch phải làm sao bây giờ.”
Bà lo lắng, trong khoảng thời gian này bà đã nghĩ đến vô số tình huống, đặt ra vô số giả thiết, “Tiểu Hoặc là đứa trẻ tốt, đã gần một tháng không làm gì cả, chỉ canh giữ bên cạnh Tiểu Tịch. So với em còn dụng tâm hơn, nhân phẩm của thằng bé em hoàn toàn yên tâm, thằng bé và Tiểu Tịch cho dù là vẻ bề ngoài hay là những khía cạnh khác đều rất hoàn hảo, đáng tiếc là bây giờ.........”
Mẹ Kiều nghĩ tới con gái thích Lục Hoặc như vậy, khi hai chân Lục Hoặc vẫn chưa thể đi lại, đã vì anh, nỗ lực để có cơ hội bên nhau.
Bây giờ Lục Hoặc đã tốt hơn, đáng lẽ cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau thì con gái lại hôn mê bất tỉnh.
Mẹ Kiều để chồng lau đi nước mắt, “Có thể là Tiểu Tịch và nó có duyên không phận, đứa nhỏ Tiểu Hoặc cũng đủ tận tâm rồi, dù sau này nó phải rời đi, em cũng không trách cứ nó.”
Dù sao, Lục Hoặc còn trẻ như vậy, cả đời không muốn canh giữ một người hôn mê bất tỉnh, cũng là chuyện thường tình.
Ngay cả khi Lục Hoặc nguyện ý canh giữ Kiều Tịch, mẹ Kiều cũng không đành lòng trì hoãn anh.
“Ừm, nó muốn đi hay ở lại, anh cũng không phản đối.” Cha Kiều ôm vợ, “Chúng ta sẽ bảo vệ con gái thật tốt, cho dù tương lai thế nào, chúng ta đều sẽ chăm sóc con bé.”
Thời gian này, nỗi đau trong lòng cha Kiều cũng không kém gì mẹ Kiều, gương mặt luôn nghiêm nghị nho nhã cũng bị thời gian tác động thêm vài phần.
Mẹ Kiều gật đầu, nhưng bà ích kỷ hy vọng Lục Hoặc có thể ở bên cạnh con gái lâu hơn một chút, dù sao con gái cũng thích anh như vậy.
Người làm tiến vào, nói: “Phu nhân, canh đã chuẩn bị xong, bây giờ có nên đưa qua cho lão phu nhân không?”
“Ừm, đưa qua đi, nhớ hớt bớt dầu trên canh.” Người già không nên ăn nhiều dầu.
“Vâng, phu nhân.” Người làm nghe theo phân phó, chuẩn bị mang canh đưa tới nhà bà ngoại Dương cách đó không xa.
Sau khi Triệu Vũ Tích bị bắt, bà ngoại Dương đã rất buồn, bà không ở bệnh viện, mà dọn về nhà tĩnh dưỡng.
Trong thời gian ngắn, bà không thể chấp nhận được việc cháu gái lớn mưu hại cháu gái nhỏ, con gái nhất quyết gọi cảnh sát bắt cháu gái lớn.
Hơn nữa, quan trọng nhất trong một tháng qua là, mẹ bà nhiều lần cầu xin vì Triệu Vũ Tích, mẹ Kiều không muốn làm ảnh hưởng tình cảm mẹ con, cũng lo lắng bản thân sẽ mềm lòng khi nhìn mẹ ưu sầu, cho nên mẹ Kiều tạm thời dọn đi.
Bà cũng có một căn nhà ở thành phố J, là bất động sản ngày trước cha để lại bà, cách nhà mẹ không xa, cũng tiện để bà quan sát tình hình của mẹ bà.
Sau khi người làm rời đi, mẹ Kiều dựa vào lòng chồng, bà buồn bã nói: “Cũng không biết bao giờ mẹ mới có thể buông tay, ngay từ đầu em không nên đưa Triệu Vũ Tích vào nhà.”
Chị gái và anh rể không còn, mẹ đã già, họ hàng của anh rể không đáng tin cậy lắm, cho nên mẹ Kiều thương tiếc Triệu Vũ Tích, mới nhận cô ta về nhà để nuôi, hơn nữa cô ta và Tiểu Tịch có thể vừa là chị em vừa là bạn.
Nhưng mà, ai ngờ, bà không cần Triệu Vũ Tích báo đáp hay là biết ơn, đối phương lại ghi hận Tiểu Tịch, còn cảm thấy bà bất công.
Người như vậy, chính là sói mắt trắng, không nhìn ra được người khác đối với cô ta như thế nào, luôn cảm thấy người khác nợ mình, đến một ngày người khác không cho đủ, cô ta sẽ ôm hận.
Mẹ Kiều bức xúc bản thân không biết nhìn người, cho tới nay bà vẫn rất yêu thương Triệu Vũ Tích, cảm thấy cô ta ngoan ngoãn an phận, sao lại hại con gái bà thảm như vậy.
Nhưng bây giờ bà có nói gì hay làm gì cũng đều đã muộn.
“Đừng nghĩ, không phải lỗi của em.” Cha Kiều trấn an vợ, “Một lòng tính kế như vậy, chỉ có thể nói đối phương che giấu tính tình quá tốt.”
Nỗi buồn trong lòng mẹ Kiều vẫn chưa nguôi ngoai, bà giấu sự lo lắng trong mắt, mong một ngày con gái sẽ tỉnh lại.
Ở bệnh viện.
Bạo Phú đã niệm trong đầu Kiều Tịch, giọng nói trẻ con của nó liên tục báo cáo cho Kiều Tịch những gì Lục Hoặc làm mỗi ngày, bất kể Kiều Tịch có nghe thấy hay không.
“Chủ nhân, hôm nay Lục Hoặc mua cho cô một bó hoa, là hoa hồng đỏ, khá đẹp, bá vương nói đây là loài hoa con gái thích nhất.” Bạo Phú nhìn đóa hoa hồng đỏ tươi rói kia, nó còn đếm, “Chủ nhân, có 99 bông, nhưng vì sao lại mua 99 bông vậy?”
“Chủ nhân, hôm nay Lục Hoặc giúp cô lau mặt, còn lau tay, tôi thấy anh ta hôn trộm mặt và tay cô, còn hôn miệng cô nữa.”
“Chủ nhân, hôm nay Lục Hoặc không nói lời nào, cả ngày đều ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.”
“Lục Hoặc rất kiên nhẫn, anh ấy giúp cô cắt móng tay, còn chải tóc cho cô.”
“Chủ nhân, lúc tối hai mắt Lục Hoặc lại đỏ rồi, là khóc sao? Nếu cô không tỉnh lại, tâm can bảo bối của cô sẽ khóc hết nước mắt đó.”
“Chủ nhân, hôm nay tôi nghe thấy Lục Hoặc nói thầm bên tai cô, nói thích cô.”
Bạo Phú cũng học được cách bát quái, “Tôi thấy có một y tá nhìn trộm Lục Hoặc! Cô ta còn lén nói với người khác Lục Hoặc thật đẹp trai! Chủ nhân, có phải cô ta thích Lục Hoặc không?”
“Cái y tá kia lại tới nữa, hôm nay là lần thứ ba cô ta chạy tới phòng bệnh, mỗi lần cô ta đều nhìn trộm Lục Hoặc, đừng cho là tôi không biết!”
“Chủ nhân, cái cô y tá kia đã tan tầm rồi, sao còn đến tìm Lục Hoặc, cô ta còn tặng cho Lục Hoặc một hộp socola, cô ta nói là tự làm.” Giọng nói non nớt của Bạo Phú có chút tức giận, “Cô ta có phải muốn cướp Lục Hoặc không, không được, Lục Hoặc là của chủ nhân.”
Bạo Phú phẫn nộ, “Cũng may là Lục Hoặc không nhận quà của cô ta, nếu không chủ nhân sẽ không cần anh ta nữa.”
“Chủ nhân, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giám sát Lục Hoặc.”
Thời gian trôi qua, Kiều Tịch đã hôn mê gần hai tháng, nhưng mà, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm nay, Bạo Phú lại nhàm chán nói truyền tin trong đầu Kiều Tịch, “Chủ nhân, sáng nay Lục Hoặc đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Anh ta không thể rời đi, chủ nhân cần anh ta.” Bây giờ Lục Hoặc đi rồi, chủ nhân ngừng hấp thu năng lượng vàng, vị trí trái tim còn thiếu một chút năng lượng vàng nữa.
Bạo Phú gần đây nghe thấy y tá thích Lục Hoặc nói, không có ai canh giữ bên một người hôn mê cả đời, Lục Hoặc ở bên chủ nhân lâu như vậy, đã là một người đàn ông tốt.
Bạo Phú lo lắng thay chủ nhân nhà mình, “Chủ nhân, Lục Hoặc không phải là không chịu được cô đơn tịch mịch mà từ bỏ chứ?”
Nó còn nói thêm: “Lục Hoặc thật ngốc, làm việc cần phải kiên trì mới được, chủ nhân sắp tỉnh rồi, anh ấy lại chạy mất rồi.”
Trong xe.
Anh vệ sĩ đang lái xe liếc qua gương chiếu hậu nhìn Lục Hoặc ngồi ở ghế sau.
Hai tháng này, Lục Hoặc gầy hơn nhiều, đường nét trên gương mặt càng trở nên thâm trầm, khí chất cũng trở nên trầm mặc nội liễm hơn.
Anh mặc áo choàng dài màu đen, hai tay tùy ý đặt trên đùi, ngón tay thon dài, cả người lạnh lùng xa cách.
Thời gian này, Lục lão gia tử biết Lục Hoặc vẫn luôn canh giữ Kiều Tịch hôn mê ở thành phố J, đã xin phép trường học nghỉ dài hạn, ông ta cho người tìm Lục Hoặc rất nhiều lần, khuyên Lục Hoặc trở về, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Từ khi biết Lục Vinh Diệu không phải cháu trai ruột của mình, Lục lão gia tử luôn muốn hàn gắn mối quan hệ với Lục Hoặc, cố ý để Lục Hoặc thừa kế tập đoàn Lục thị.
Tuy nhiên đều bị Lục Hoặc từ chối, Lục lão gia tử tức giận lại bất lực.
Lúc này, điện thoại Lục Hoặc vang lên, là Tô Thần gọi tới.
Anh nhìn thoáng qua, ấn kết nối.
“Lục Hoặc, khi nào cậu trở về?” Đầu bên kia điện thoại, Tô Thần nói: “Từ khi thành lập công ty, cậu hầu như không lộ mặt, mọi người đều không biết sự tồn tại của cậu. Còn có, gần đây công ty đã từ từ đi đúng hướng, hiệu suất cũng dần tăng lên.”
Lục Hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tô Thần, tôi không chắc khi nào mình có thể quay lại công ty, số tiền tôi với cậu hợp tác trước đây, coi như là tôi đầu tư vào cậu nhé.”
“Cậu có ý gì? Cậu không trở lại?” Bây giờ chân Tô Thần đã hoàn toàn bình phục, nghe thấy Lục Hoặc đầu bên kia nói, anh ta đột nhiên đứng lên, “Đừng, chuyện trong công ty trước mắt tôi còn có thể đảm nhiệm, cậu đừng nghĩ tới lâm trận lùi bước, dù sao công ty có một nửa cổ phần của cậu, đừng có nghĩ tới chuyện buông tay.”
Lục Hoặc rũ mắt xuống che đậy vẻ mệt mỏi, “Được.”
Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta thay đổi giọng điệu: “Nhưng mà, nếu như, tôi chỉ nói là nếu, Kiều Tịch không tỉnh lại, cậu thật sự định ở bên cô ấy, không đi đâu cả?”
Mí mắt Lục Hoặc rất mỏng, dưới ánh mặt trời hơi hồng nhạt, anh mím môi đáp: “Ừm.”
“Cậu, cậu đúng thật là...........” Tô Thần không biết đánh giá Lục Hoặc như thế nào, dù sao anh ta cũng không có kinh nghiệm tình cảm gì, cũng không hiểu tình yêu nam nữ, anh ta chỉ cảm thấy không thể tin nổi, đúng là có người nguyện ý canh giữ người khác cả đời? Cho dù đối phương không có khả năng đáp lại mình?
Lục Hoặc nghe thấy đối phương thở dài, anh cong môi, “Cậu không hiểu.”
Lúc anh không có gì, sống như con cá chết trong cống ngầm, là Kiều Tịch đã cứu vớt anh khỏi dòng nước hôi thối.
Cô đã phủi sạch một thân vết bẩn của anh, để anh có thể sống như người thường.
Cô đã hôn mê, anh liền canh giữ bên cạnh cô, cô không còn nữa, anh đi cùng cô là được.
Không có gì phải sợ.
Giống như đời trước, cô bảo vệ anh đến cùng, lần này anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Trong điện thoại, Tô Thần muốn hỏi: “Có đáng không?”
Nhưng mà, anh ta còn chưa kịp hỏi, Tô Thần nghe thấy Lục Hoặc đầu bên kia cười khẽ: “Cái gai đâm vào tim, để tôi rút ra, thà rằng để cho tôi chết đi.”
Tô Thần nháy mắt đã hiểu, Lục Hoặc nhắc đến cái chết, có nghĩa Kiều Tịch là mạng sống của anh.
Anh ta còn có thể nói gì?
Anh vệ sĩ ở đằng trước nghe Lục Hoặc nói, anh không khỏi thở dài thiếu gia nhà mình rất thích Kiều Tịch.
Tựa như hôm qua, anh ấy nhiều chuyện nói một câu mẹ anh ấy biết một người thực vật, người trong nhà đối phương tới chùa xin bùa bình an, người thực vật kia không bao lâu sau đã tỉnh lại.
Hôm nay, Lục Hoặc đã đề nghị đến ngôi chùa đó.
Anh vệ sĩ biết, thiếu gia nhà mình trước nay không tin thần phật, nếu không phải vì người mình thích, sao anh lại ký thác hy vọng vào thần phật hư vô mờ mịt như vậy?