Kiều Tịch vừa mới tắm rửa xong, cô đang chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng lại bị gõ.
Có cô giúp việc ngoài cửa, “Tiểu thư, phu nhân cho tôi hỏi cô, có cần chuẩn bị phòng cho Lục tiên sinh không?”
Ý mẹ Kiều là, bây giờ đã muộn, Lục Hoặc có thể qua đêm tại Kiều gia, nhưng Lục Hoặc và con gái còn chưa kết hôn, hai người ở chung phòng không có tiện, nên bà để người chuẩn bị phòng cho khách.
Tất nhiên Kiều Tịch hiểu ý của mẹ Kiều, “Cô đi chuẩn bị đi.”
Về phần Lục Hoặc, có ngủ ở phòng cho khách hay không thì không ai biết.
Đóng cửa lại, Kiều Tịch quay lại mép giường, Lục Hoặc vẫn đang ngủ say, hiển nhiên là cơn say còn chưa dứt.
Kiều Tịch nằm trên giường, tự giác chui vào lòng anh, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đêm giao thừa náo nhiệt, đêm khuya thanh vắng, xa xa vẫn có loáng thoáng tiếng pháo
hoa nở rộ.
Lục Hoặc bị cơn khát đánh thức.
Anh từ từ mở mắt, ánh sáng trong mắt dần khôi phục.
Trong lồng ngực nhiều hơn một cục bông mềm, còn có hương thơm thoang thoảng, anh cúi đầu xuống, chỉ thấy mặt cô gái đang vùi trong ngực anh, bàn tay cô cũng không biết chui vào vạt áo anh từ lúc nào, bàn tay mềm mại trực tiếp dán lên eo anh.
Nụ cười nhạt hiện lên nơi đáy mắt anh, anh duỗi tay nắm lấy bàn tay cô dịch ra.
Anh nhớ mình đã uống rượu với chú, sau đó theo Kiều Tịch lên lầu.
Sau đó, chắc anh say rồi.
Lục Hoặc đặt tay sau lưng cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Vừa rồi, anh có một giấc mộng, anh mơ thấy lần đầu tiên cùng Kiều Tịch đón năm mới.
Đây không phải lần đầu tiên anh đón năm mới ở Kiều gia.
Khi anh còn nhỏ, có một năm, anh chờ mong được ăn tết với gia đình, sau đó vì quần áo lấm lem, nên bị đuổi về nhà nhỏ ở một mình, cũng không được phép ăn cơm đoàn viên.
Ngày đó, anh ý thức được, bản thân không giống như Lục Vinh Diệu, ông nội không
thích anh.
Vui vẻ không có liên quan gì đến anh, đoàn viên cũng không liên quan tới anh, đốt pháo
hoa, ăn kẹo, nhận lì xì cũng không liên quan đến anh.
Ngồi trong căn phòng nhỏ tối tăm, anh không còn chờ mong ăn Tết.
Anh mở mắt, buồn bã chờ đợi màn đêm buông xuống. Nhưng mà, không chờ đến ban đêm, chỉ trong nháy mắt, anh tới phòng của Kiều Tịch.
Anh cho rằng, bản thân gặp được tiên nữ.
Lần đó, cái Tết buồn nhất của anh là cô cùng anh vượt qua, cô dẫn anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi tới vườn bách thú luôn mơ ước, dẫn anh đi xem pháo hoa lộng lẫy.
Cô vẫn luôn bảo vệ anh.
Cô vì anh làm nhiều chuyện như vậy, mỗi một lần anh đều quên mất cô, cũng khó trách cô ủy khuất.
Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng dừng trên tóc Kiều Tịch, bàn tay nắm cổ tay cô trượt xuống, ngón tay xen vào giữa ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt.
Những ngày không thấy ánh sáng, là cô xé tan bóng tối, bảo vệ anh, kéo anh ra khỏi tuyệt vọng, cho anh thấy ánh sáng.
Nghe thấy tiếng pháo hoa nhàn nhạt ở xa, anh ôm chặt người trong lòng. Giờ đây, anh không còn một mình đối diện với bốn bức tường, trải qua cái Tết trong im ắng.
Bàn tay Lục Hoặc siết chặt, xoa bóp đầu ngón tay mềm mại của cô.
Gương mặt Kiều Tịch bất mãn cọ vào ngực Lục Hoặc, nửa tỉnh nửa mê, “Lục Hoặc, đứng nghịch.”
Vừa rồi lúc Lục Hoặc say rượu, anh tùy ý câu dẫn cô, lúc này trong lúc ngủ mơ Kiều Tịch cho rằng Lục Hoặc còn muốn cô tiếp tục, cô lẩm bẩm cầu xin, “Không được, tay em đau, để lần sau đi.”
Đáy mắt Lục Hoặc còn dư lại ý say ướŧ áŧ, nghe thấy cô gái nói, anh cười khẽ: “Tay đau chỗ nào?”
Mắt Kiều Tịch nhắm chặt, không có đáp lại, lại ngủ rồi.
Lục Hoặc nhẹ nhàng xoa bóp tay cô, môi mỏng nhếch lên, lộ ra chút ý đồ xấu, “Vất vả
cho Tịch Tịch rồi.”
Anh nhẹ giọng hỏi: “Tịch Tịch, có muốn ra ngoài với anh không?”
Kiều Tịch miễn cưỡng mở mắt, cô cảm thấy Lục Hoặc không cho cô nghỉ ngơi, cô tức giận cắn vào ngực anh, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, cô còn dùng răng nanh nghiến.
Tuy nhiên, sau khi Lục Hoặc có thể đi lại, anh vẫn luôn rèn luyện thân thể, còn học anh vệ sĩ cách phòng thủ, trước đây chỉ là chàng trai gầy gò, hiện tại đã trở thành người đàn ông cơ bắp rắn chắc, vạm vỡ.
Đặc biệt là khi bị công kích, cơ thể Lục Hoặc căng chặt, làm sao Kiều Tịch có thể cắn
xuống?
Kiều Tịch buông miệng, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, rõ ràng là oán giận, nhưng mở miệng lại có chút làm nũng: “Anh đã đánh thức em rồi, chắc là muốn đi.”
Lục Hoặc cười nhẹ: “Là lỗi của anh.”
Anh đứng dậy, lấy áo khoác cho Kiều Tịch mặc vào.
Anh còn tìm tất trong tủ quần áo của cô, sau đó thò tay vào chăn kéo chân cô ra, thuần thục giúp cô mang tất vào.
Kiều Tịch vẫn luôn nhắm mắt, ngay cả giày cũng là Lục Hoặc mang vào cho.
Lục Hoặc bế người được bọc kĩ lên, bước ra khỏi phòng.
Triệu Vũ Tích đối diện vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng Kiều Tịch, cô ta vội vàng đi tới cửa, lặng lẽ mở ra.
Qua khe hở, cô ta nhìn thấy Lục Hoặc ôm Kiều Tịch ra khỏi phòng.
Lục Hoặc cao lớn, Kiều Tịch cậy sủng mà kiêu không muốn đi, nên áp trong ngực Lục Hoặc để anh ôm.
Triệu Vũ Tích cảm thấy rất chướng mắt.
Nhìn Lục Hoặc ôm Kiều Tịch đi, ngực Triệu Vũ Tích nghẹn đến khó chịu.
Người nên chết sớm lại còn sống, cướp đi những thứ cô ta có ở đời trước, Triệu Vũ Tích hận đến nỗi mỗi ngày hy vọng Kiều Tịch phát bệnh mà chết.
Xe chạy trong đêm, ít người qua đường.
Kiều Tịch hỏi Lục Hoặc: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Hoặc vén tóc mai của cô ra sau tai, thấp giọng nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Xe dừng bên ngoài công viên giải trí.
Kiều Tịch nhìn công viên giải trí trước mắt sáng đèn, trong bóng đêm như là lâu đài cổ tích.
Kiều Tịch kinh ngạc quay đầu lại, “Anh đưa em tới công viên giải trí chơi sao?”
“Không phải.” Lục Hoặc ôm cô xuống xe, đi về phía bánh xe quay phía xa.
Anh đưa cô đến bánh xe quay, nhân viên khởi động máy, bánh xe từ từ chuyển động.
Đúng lúc bánh xe khởi động, phía xa xa, pháo hoa đồng loạt nở rộ, sáng chói cả vùng trời.
Kiều Tịch không nghĩ tới cá vàng nhỏ cũng chơi những thứ này.
Pháo hoa chiếu vào mặt Lục Hoặc, rơi vào trong mắt anh, rất sáng, rất sáng.
“Hồi nhỏ anh đã hứa với em, sẽ dẫn em đi chơi bánh xe quay.” Lục Hoặc ghé sát vào tai Kiều Tịch, cười nhẹ: “Tịch Tịch tỷ tỷ, thích không?”
Vành tai Kiều Tịch nháy mắt bỏng rát, lan đến cả mặt, gương mặt trắng như tuyết dưới ánh đèn đỏ bừng lên.
Cô nhớ rõ, lúc cô xuyên tới, đang ở cùng Lục Hoặc nhỏ trong phòng học, khi đó anh hứa sau này lớn lên sẽ đưa cô đi ngồi bánh xe quay.
Kiều Tịch ngây ngốc, “Em cho rằng, anh đã quên.”
Không ngờ sau khi anh khôi phục ký ức, cũng nhớ chuyện này.
Cô nhìn anh, Lục Hoặc nhỏ trước đây trong phòng học an tĩnh lại ngoan ngoãn trùng với Lục Hoặc lớn trầm ổn trước mặt.
“Anh không quên.” Lục Hoặc nắm tay cô, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc, dường như anh đang thực hiện một lời hứa chân thành nhất, “Anh nhớ tất cả những thứ em làm vì anh, sẽ không quên nữa.”
Kiều Tịch híp mắt lại, cô gục đầu vào ngực Lục Hoặc, làm sao bây giờ, cô thực sự rất thích cá vàng nhỏ trước mặt.
Yêu thích tràn đầy, nhiều đến mức muốn trào ra.
“Lục Hoặc, anh chỉ có thể là của em.” Kiều Tịch ôm chặt eo anh, tràn đầy ý chiếm hữu.
Dưới ánh sáng lộng lẫy, ánh mắt Lục Hoặc diễm lệ không nói nên lời, nghe thấy cô nói, trong mắt anh tràn đầy ý cười, “Ừm, anh là của Tịch Tịch.”
Pháo hoa không ngừng nở rộ, bánh xe quay đến điểm cao nhất, Lục Hoặc một tay nâng cằm cô gái, một tay khác đặt sau gáy cô, kéo cô về phía mình.
Môi lưỡi triền miên, Kiều Tịch thấy ngọn lửa bùng cháy trong mắt Lục Hoặc, còn có cô.
Quay một vòng, đầu óc Kiều Tịch đã mơ màng, cô không biết mình đã ngồi trên bánh xe quay bao lâu.
Không ai thấy, trên bánh xe quay, chàng trai cao lớn đã đặt cô lên ghế, hôn mạnh.
Lưng Kiều Tịch dựa vào góc, dáng người mảnh mai trông thật nhỏ bé trong vòng tay Lục Hoặc.
Tay cô yếu ớt nắm lấy tay vịn bên cạnh, môi lưỡi bị Lục Hoặc trêu đùa, cô cảm thấy đêm nay Lục Hoặc đặc biệt động tình.
Nếu không phải hoàn cảnh hạn chế, Kiều Tịch cảm thấy bản thân sẽ bị Lục Hoặc ăn sạch.
Miệng nhỏ nhắn bị cắn nhẹ, Kiều Tịch thút thít cực kỳ đáng thương.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc hơi lùi về phía sau, giọng nói khàn khàn, “Sau này mỗi năm anh sẽ dẫn em tới ngồi bánh xe quay.”
Kiều Tịch yếu ớt trừng mắt anh, anh thực sự chỉ muốn ngồi trên bánh xe quay thôi sao?
Mẹ Kiều lúc trước đã nói, bà sẽ đưa Kiều Tịch và Triệu Vũ Tích về thành phố J cùng bà ngoại đón năm mới.
Trong video, Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Em chỉ ở lại một thời gian ngắn, không lâu đâu, sẽ rất nhanh trở về thôi.”
Lục Hoặc không có ý kiến, “Trên đường chú ý an toàn, tới nơi rồi nói cho anh.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Xuyên qua màn hình, Lục Hoặc chạm mắt Kiều Tịch, anh thì thầm: “Chờ em trở về, anh có quà muốn tặng em.”
“Cái gì vậy?” Kiều Tịch rất mong chờ.
Lục Hoặc cười khẽ: “Trước tiên phải bí mật.”
“Em cũng có quà tặng cho anh.” Kiều Tịch chớp mắt, đôi mắt lấp lánh cất giấu giảo hoạt.
“Cái gì thế?” Lục Hoặc hỏi cô.
“Chờ em rời đi, anh sẽ biết.”
Quả nhiên, vào buổi chiều cô rời đi, Lục Hoặc nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Anh mở ra, bên trong là một bức tranh.
Nhìn bức tranh, Lục Hoặc mỉm cười.
Trên bức họa là hình ảnh pháo hoa lộng lẫy bên ngoài cửa bánh xe quay, bên trong có cô gái nhỏ ngồi cạnh cậu bé có đuôi cá màu vàng.
Trong tay cô bé cầm một viên kẹo, đưa cho cậu bé.
Một tay cậu bé che lại cái đuôi của mình, cũng không che được gì, một tay khác nhận kẹo từ cô bé.
Đôi mắt cậu bé sáng ngời, như thể thứ cậu nhận được không phải là kẹo, mà là cả thế giới của cậu.
Lục Hoặc cẩn thận cất bức tranh, gương mặt lạnh lùng dần dần nhu hòa dưới hoàng hôn.
Lúc này, anh không biết, thế giới của anh sẽ sụp đổ nhanh như vậy.