Tai tiếng của Lục gia, hiện tại mọi người đều biết năm đó Lục gia mất đi ba mạng người.
Hung thủ thế mà là Nhị phu nhân Lục gia, càng nực cười hơn nữa, người thừa kế tương lai mà Lục lão gia tử nhìn trúng lại không cùng huyết thống, căn bản không phải người Lục gia.
Còn đứa cháu trai kém cỏi kia mới là huyết mạch duy nhất của Lục gia.
Náo loạn chê cười như vậy, Lục lão gia tử tức giận đến mức ngã bệnh nằm viện, cổ phiếu tập đoàn Lục thị giảm mạnh.
Năm mới đang đến gần, nơi nơi tràn ngập không khí vui mừng.
Trong hộp đêm, Tô Thần không cần ngồi xe lăn, nhưng chân bị thương của anh ta vẫn chưa hoàn toàn khỏi, không thể hoạt động quá sức, cho nên dù hiện tại không ngồi xe lăn, cũng dùng nạng đi lại được.
Anh ta không thích uống rượu, nhưng mà trong môi trường như vậy, khó tránh khỏi phải uống vài ly.
Nhìn thấy Lục Hoặc bên cạnh uống nước sôi để nguội, Tô Thần khó có khi ghét bỏ, anh ta cảm thấy gia hỏa Lục Hoặc này đúng là kỷ luật tới nhàm chán.
“Bây giờ chuyện nhà cậu đều truyền khắp mạng.” Tô Thần đã nhìn thấy không ít chuyện cẩu huyết ở hào môn, nhưng chuyện xảy ra gần đây của Lục gia càng khiến người ta phẫn nộ hơn.
“Không ít người bàn luận về cậu, không ai có thể lường trước được, Lục Vinh Diệu là không phải người Lục gia.” Tô Thần còn nhớ rõ trước đây Lục Vinh Diệu ngạo mạn thế nào trước mặt Lục Hoặc, tự cho mình hơn người, còn không ngừng chửi bới Lục Hoặc.
Vốn dĩ không có ai là cao quý hơn ai, là do bên kia quá coi trọng thân phận người Lục gia, bây giờ anh ta còn không phải là người Lục gia, mất đi chỗ dựa lớn nhất, đối với người hư vinh như Lục Vinh Diệu, đúng là đả kích trí mạng.
“Cậu có từng nghĩ muốn báo thù không?” Tô Thần lười biếng hỏi.
Lục Hoặc nhấp một ngụm nước, đôi môi nhạt màu dính nước, dưới ánh đèn ấm áp gợi lên độ cong nhẹ, “Không cần lãng phí thời gian với anh ta, anh ta cũng không quá tốt.”
Tô Thần đúng là bội phục Lục Hoặc, không sợ hãi không nóng nảy, so với đám người cùng tuổi như họ, trầm ổn hơn nhiều.
“Trưởng bối nhà tôi tán thành tôi và cậu mở công ty, không ngờ tới ông ấy đánh giá cao cậu, thậm chí còn cho tôi một khoản tiền, tôi cũng coi như được dính ánh sáng của cậu.” Tô Thần nháy mắt đào hoa, học giọng điệu người lớn trong nhà đánh giá cao Lục Hoặc.
Anh ta nhấn mạnh, người có chí chịu khổ, ắt sẽ gặt hái được việc lớn, hơn nữa, hiện tại hiếm có người trẻ tuổi nào có tâm tính kiên cường sắt đá như Lục Hoặc.
“Địa điểm của công ty đã giải quyết xong, sau đó là vấn đề tuyển dụng.” Lục Hoặc cong môi, “Cái này giao cho cậu.”
Ánh mắt Tô Thần tán loạn, “Người tài giỏi có thể làm nhiều việc, chuyện này cậu quyết là được, tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến gì, cậu cũng biết, chân tôi còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng thời gian dài, cậu xem.........”
Lục Hoặc không muốn nghe anh ta nói vô nghĩa, “Não của cậu không bị hỏng là được.”
Tô Thần muốn khóc.
Từ trong hộp đêm đi ra, Tô Thần chống nạng đi bên cạnh Lục Hoặc. Mặc kệ tư thế khác lạ, anh ta cùng đi với Lục Hoặc, thân hình đều cao lớn, giá trị nhan sắc xuất chúng, rất dễ thấy.
Bọn họ vừa đi tới sảnh lớn, liền nghe thấy tiếng ai đó tranh cãi.
“Tôi là đại thiếu gia Lục gia, sao nào, anh còn lo lắng tôi không trả nổi vài chai rượu sao?” Giọng nói của người đàn ông rất to.
“Lục thiếu gia, lần trước cậu đã ký vài hóa đơn ở đây, bây giờ đã gần cuối năm, chúng tôi cần thanh toán hết, mời ngài thanh toán trước.” Quản lý lịch sự nói.
Quần áo đắt tiền trên người Lục Vinh Diệu trở nên nhăn nhúm, không còn tinh xảo như ngày xưa, sắc mặt phờ phạc, “Tôi vào tiêu xong, sau đó sẽ tính tiền.”
“Lục thiếu gia, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Anh có ý gì?” Lục Vinh Diệu bị người xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ quái, anh ta vừa xấu hổ vừa nổi giận như lợn rừng dựng lông, “Tôi là đại thiếu gia Lục gia, tương lai tập đoàn Lục thị đều là của tôi, anh còn lo lắng tôi không thể trả nổi sao? Anh có tin tôi mua lại nơi này, lập tức sa thải anh không?”
Vụ bê bối của Lục gia đã sớm lan truyền rộng rãi khắp thành phố B, người có mặt ở đây đều là giới tinh hoa, họ đang chờ xem trò hề của Lục Vinh Diệu.
Lục Vinh Diệu từ nhỏ đến lớn được biết đến là bá vương nhỏ của Lục gia, đi đến đâu cũng được cung phụng, nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, nghe thấy toàn lời hay ý đẹp, bao nhiêu người bám lấy anh ta, nịnh bợ anh ta.
Mà bây giờ, nhìn sự chế giễu trong mắt người khác, còn có đủ loại nhận xét, Lục Vinh Diệu phẫn nộ, “Các người cảm thấy nó buồn cười sao?”
“Lục thiếu gia, mời ngài tính tiền trước.” Quản lý cũng không sợ bị Lục Vinh Diệu uy hϊếp, nhất quyết để anh ta thanh toán hóa đơn.
Lục Vinh Diệu đỏ mặt, nghiến chặt răng, “Được, tôi nhớ kỹ anh.” Anh rút ra một tấm thẻ đen, ném lên người quản lý, “Anh muốn tính tiền, nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian quý giá của tôi.”
Nhân viên bên cạnh nhặt thẻ đen trên đất lên, cầm lấy quẹt, sau mấy chục giây, nhân viên cầm thẻ quay lại, “Lục thiếu gia, thẻ này không quẹt được.”
“Sao lại không quẹt được?” Lục Vinh Diệu lại móc ra một tấm thẻ khác, ném vào mặt đối phương, “Mau lên!”
Cũng không lâu sau nhân viên lại quay lại, “Lục thiếu gia, cái này cũng không được.”
“Đương nhiên là không quẹt được, anh ta không phải đại thiếu gia Lục gia, Lục lão gia tử không tức giận đến mức đóng băng thẻ chứ?”
“Một cái hàng giả, ở Lục gia ăn chùa nhiều năm như vậy, cũng xem như đáng đời.”
“Phi, trước kia thấy anh ta làm nhiều chuyện xấu, ỷ vào mình là người thừa kế Lục gia, hại không ít người, hiện tại gặp báo ứng thôi.”
“Ở Lục gia hưởng phúc lâu như vậy, sao có thể nỡ lòng rời bỏ Lục gia? Chỉ sợ anh ta mặt dày trở về cầu xin Lục lão gia tử, người già mềm lòng, nói không chừng sẽ nhận anh ta làm cháu trai?”
“Sao có thể, không phải nói mẹ anh ta hại chết hai người con trai của Lục lão gia tử, còn có con dâu? Lão gia tử có hồ đồ đến đâu, cũng sẽ không cho kẻ sát nhân ở lại bên cạnh chứ.”
..........
Lục Vinh Diệu thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mắng người xung quanh, “Các người câm miệng! Các người có tư cách gì bàn luận về tôi?”
Nhiều người không nhịn được cười, có vẻ như Lục Vinh Diệu không thể chấp nhận được sự thật bản thân không phải người Lục gia.
“Lục thiếu gia, mời thanh toán.” Quản lý lặp lại một lần nữa.
“Chỉ có mấy vạn tệ, anh sợ tôi không đủ tiền sao?” Lục Vinh Diệu tức giận.
Quản lý không lên tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết, dù sao mọi người đều biết Lục Vinh Diệu không có quan hệ huyết thống gì với Lục gia.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc tây trang màu xám đi ra, “Quản lý, anh hùng hổ dọa người như vậy, không sợ đắc tội Lục gia sao?”
Lục Vinh Diệu nhìn về phía đối phương, lửa giận trong mắt giảm bớt, cho rằng đối phương giống như trước kia, muốn bám lấy anh ta.
“Chỉ là mấy vạn tệ mà thôi, Lục đại thiếu gia không có khả năng không trả nổi.” Nhưng mà, người đàn ông mặc tây trang màu xám đột nhiên thay đổi giọng điệu, “Ồ, tôi suýt nữa quên mất, anh ta không phải người Lục gia, cũng không có quan hệ gì với Lục gia, chỉ là một đứa con hoang.”
“Các người.......” Lục Vinh Diệu tức giận trừng đối phương.
Người đàn ông cười nhạo: “Cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, thế mà còn tưởng rằng mình vẫn là đại thiếu gia Lục gia, còn muốn ăn uống sao? Lục Vinh Diệu, mày cũng có ngày hôm nay. Ồ, không đúng, mày không phải họ Lục, hình như là họ Chu?”
Lục Vinh Diệu vẫn luôn ngẩng cao đầu, làm sao đã nghe thấy những lời chói tai như vậy, anh ta bị kích động đến mức tức giận, giơ nắm đấm hướng tới người đàn ông.
Người đàn ông bây giờ không cố kỵ thân phận Lục Vinh Diệu, “Mày dám đánh tao? Mày còn tưởng rằng, tao sẽ bám theo mày sao? Anh em, để tôi dạy cho nó bài học, cho nó nếm thử tư vị con chó của tang gia đi.”
Người đàn ông mặc tây trang xám trước kia đắc tội với Lục Vinh Diệu, lúc đó anh ta đã nhận lỗi với Lục Vinh Diệu, còn bị đối phương nhục nhã, hiện tại, anh ta đương nhiên muốn đòi lại.
Lục Vinh Diệu bị đám người vây quanh đánh đập, cả người chật vật, thậm chí còn bị lôi ra ngoài cửa lớn.
Tô Thần cách đó không xa tặc lưỡi, Lục Vinh Diệu bây giờ đúng là không cần Lục Hoặc ra tay, anh ta luôn tìm đường chết.
Đi ra ngoài cửa, Lục Vinh Diệu chậm rãi đứng dậy, anh ta phun ra một ngụm máu.
Vừa ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Lục Hoặc đi ra.
Bây giờ Lục Hoặc không còn là đứa tàn phế ngồi trên xe lăn, đáng thương bị anh ta bắt nạt nữa. Đối phương cao lớn, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh ta, Lục Vinh Diệu bực bội, “Mày đắc ý? Mày hại tao như vậy, vừa lòng chưa?”
Đây là lần đầu tiên Tô Thần gặp được người không có logic vô sỉ như vậy.
Lục Hoặc lạnh lùng nhìn Lục Vinh Diệu, “Rốt cuộc ai hại ai, không phải lớn tiếng là có đạo lý, là mẹ mày, hại cha mẹ tao, chú tao phải chết.”
Lục Hoặc cười lạnh: “Về thân phận của mày, mày ở Lục gia được nuông chiều, hưởng thụ vinh hoa phú quý hơn hai mươi năm, còn không thỏa mãn?”
Lục Vinh Diệu đương nhiên không thỏa mãn, anh ta sớm đã coi tập đoàn Lục thị là vật sở hữu của mình, bây giờ cái gì cũng không có, sao anh ta có thể chấp nhận? “Cái rắm, mày hại tao không thể làm đại thiếu gia Lục gia, hại mẹ tao bị phán tử hình.”
Tô Thần không nghe nổi đối phương ngụy biện, “Đó là kết cục của các người, xứng đáng!”
Lục Vinh Diệu phẫn hận, “Mày nói gì?”
Lục Hoặc ra hiệu cho vệ sĩ cách đó không xa tiến tới gạt người qua.
Lục Vinh Diệu lại bị kéo ngã trên mặt đất, anh ta nhìn Lục Hoặc chân dài đi ngang qua bước lên xe, đối phương lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, tựa như anh ta trên mặt đất chỉ là rác rưởi.
Trước nay đều là Lục Vinh Diệu nhìn Lục Hoặc như vậy, hiện tại bị Lục Hoặc ghét bỏ, anh ta cảm thấy thẹn, tức giận suýt hộc máu.
Năm mới tới gần, chuyện xấu nhà Lục gia vẫn thi thoảng được khơi lên.
Mọi người nói về Diêu Lan Nhã và Chu Thắng bị kết án tử hình, thở dài Lục Vinh Diệu từng đắc ý kiêu ngạo chỉ có thể sống trong căn phòng thuê chật chội, cả ngày uống rượu, còn để ý tới người trong suốt Lục Hoặc bây giờ tiền đồ vô hạn, dù sao anh cũng là đời sau duy nhất của Lục gia, tập đoàn Lục thị sớm muộn cũng rơi vào tay anh.
Lục lão gia tử cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà từ khi Lục gia xảy ra chuyện, ông ta phải nằm viện, cháu trai nhỏ Lục Hoặc một lần cũng không xuất hiện.
Từ khi Lục lão gia tử biết Lục Vinh Diệu không phải cháu trai của mình, Diêu Lan Nhã là hung thủ gϊếŧ hại hai đứa con trai và con dâu cả, ông ta bị bênh nặng, còn phải duy trì công ty, trải qua thời gian này, Lục lão gia tử như già đi cả chục tuổi, trên đầu càng nhiều tóc bạc.
Lục lão gia tử hỏi quản gia, “Hôm nay là 30, tiểu tử Lục Hoặc này không định trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên sao?”
“Lão gia, Hoặc thiếu gia không có thói quen cũng ngài ăn cơm đoàn viên.” Quản gia khéo léo nhắc nhở.
Mỗi một năm vào tết Nguyên Đán, đều là Lục Vinh Diệu và Diêu Lan Nhã ăn bữa cơm đoàn viên với Lục lão gia tử, Lục Hoặc ở Lục gia vẫn luôn là người trong suốt có rất ít cơ hội tham gia bữa tối của Lục gia.
Lục lão gia tử cũng biết tình cảnh năm xưa của Lục Hoặc, làm sao ông ta có thể nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều là do người đàn bà ác độc Diêu Lan Nhã một tay gây ra, vẫn luôn ly gián mối quan hệ của ông và Lục Hoặc.
Ông thở dài, “Cậu để người tới biệt thự thông báo cho Lục Hoặc, kêu nó trở về ăn cơm đoàn viên, cũng không thể để nó một mình.”
Quản gia chần chờ, “Lão gia, thiếu gia không còn ở biệt thự bên kia.”
Lục lão gia tử mới nhớ lúc trước bởi vì Lục Hoặc báo cảnh sát, hại Diêu Lan Nhã bị bắt, ông ta trách mắng Lục Hoặc, để cháu trai nhỏ dọn khỏi biệt thự.
Bây giờ nhớ tới, Lục lão gia tử hối hận, “Nó không ở biệt thự, có thể ở đâu? Cậu bây giờ kêu người đi dọn hành lý của nó, dọn về Lục gia, nơi này mới là nhà nó, đừng để nó một mình ăn Tết.”
Quản gia trực tiếp nói với lão gia tử: “Hoặc thiếu gia tới Kiều gia ăn cơm đoàn viên.”
Cho nên, người đón Tết một mình chính là Lục lão gia tử.
Mọi nhà sum họp, quản gia nhìn Lục lão gia tử một mình thê lương ngồi bên bàn ăn, ông ta âm thầm thở dài, chỉ sợ Hoặc thiếu gia không chỉ không về Lục gia ăn Tết, mà sau này cũng sẽ không trở về.
Trái ngược với Lục gia lạnh lẽo, Kiều gia bên này rất náo nhiệt.
Cha Kiều viết câu đối, mẹ Kiều đang dạy Lục Hoặc và Kiều Tịch làm sủi cảo.
“Sau khi nhồi bột, hai mặt của sủi cảo cần niết như vậy.” Mẹ Kiều nhìn sủi cảo trong tay con gái, bà dở khóc dở cười, nhìn lại trong tay Lục Hoặc, bà gật đầu tán thưởng, “Tiểu Hoặc học rất nhanh.”
Kiều Tịch nhìn qua, chỉ thấy sủi cảo trong tay Lục Hoặc mập mạp trắng trẻo như thỏi vàng, “Lục Hoặc, anh thật lợi hại.” Rõ ràng là cùng học, anh nhìn một cái là biết.
“Con cũng chăm chỉ học đi.” Mẹ Kiều buông sủi cảo trong tay, “Được rồi, nơi này liền giao cho các con.” Bà còn bận việc khác.
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, chờ mẹ rời đi, cô ghé sát vào Lục Hoặc, nhỏ giọng oán hận: “Em không học được.”
Trong nhà mở máy sưởi, rất ấm áp, cô mặc áo len hồng nhạt rộng rãi, quần áo sáng màu rất hợp với làn da cô, khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy thò tới, trong lòng Lục Hoặc mềm mại, “Em không cần học, cứ giao cho anh.”
Kiều Tích chính là chờ những lời này, cô cong mắt, đưa bàn tay dính bột mì cố ý sờ mặt Lục Hoặc, ba vết xước màu trắng ngay lập tức dính lên mặt anh.
Kiều Tịch còn chưa thỏa mãn, lại giơ tay bôi ba vạch khác bên má kia, ba cái ria đối xứng, cô cười nói: “Hôm nay anh không phải là cá vàng nhỏ, là mèo.”
Lục Hoặc cười khẽ, vừa gói sủi cảo, vừa tùy ý để cô làm loạn.
Triệu Vũ Tích cách đó không xa vốn dĩ muốn tới tủ lạnh lấy bình sữa bò, nhưng mà nhìn thấy hai người đang gói sủi cảo cười đến vui vẻ.
Ánh mắt cô ta dừng trên người Lục Hoặc, vóc dáng cao lớn, mặc đồ đen đứng đó, trên mặt còn bị Kiều Tịch làm dơ, dính không ít bột mì, vẫn đẹp trai như cũ.
Anh cong môi, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Kiều Tịch, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Anh thế mà không chê công việc tỉ mỉ như làm sủi cảo, ngược lại rất khéo léo, mỗi chiếc sủi cảo anh làm ra đều trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.
Mà Kiều Tịch không biết tốt xấu, không chỉ không giúp Lục Hoặc, còn quấy rồi, mà Lục Hoặc lại còn dung túng.
Triệu Vũ Tích cắn môi, xoay người rời đi.
Lúc ăn cơm đoàn viên, người làm mang sủi cảo nấu chín ra.
Mẹ Kiều nhìn sủi cảo trong chén, khen Lục Hoặc không dứt lời, “Không ngờ cháu lại khéo tay như vậy.”
“Mẹ, Lục Hoặc rất thông minh, rất lợi hại.” Ngữ khí Kiều Tịch không hề che giấu kiêu ngạo.
Cha Kiều nghe được mà chua xót, cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng con gái rất thích Lục Hoặc.
Triệu Vũ Tích đối diện ăn sủi cảo Lục Hoặc gói, cô ta cười khen: “Sủi cảo rất ngon, lần đầu tiên học đã làm rất ngon, cậu rất lợi hại.”
Lục Hoặc thuận miệng đáp, anh vội vàng giúp Kiều Tịch thổi nguội sủi cảo, “Không nóng nữa, ăn đi.”
Kiều Tịch lúc này mới hài lòng ăn.
Sau khi ăn sủi cảo, Kiều Tịch muốn dẫn Lục Hoặc tới hoa viên đốt pháo, nhưng mà cha Kiều sai người mang rượu quý báu của mình ra, muốn uống vài chén với Lục Hoặc.
Kiều Tịch chỉ có thể đi theo mẹ Kiều tới phòng khách uống trà.
Mẹ Kiều thấy ánh mắt con gái thỉnh thoảng liếc sang hướng nhà ăn, bà nói: “Yên tâm, cha con có chừng mực, sẽ không nghiêm khắc với Lục Hoặc đâu.”
Lục Hoặc không biết uống rượu, Kiều Tịch lo lắng Lục Hoặc uống say, không khống chế được lộ ra cái đuôi thì làm sao.
Tuy nhiên, sau khi năng lượng đen của Lục Hoặc được tiêu trừ, anh có thể khống chế cái đuôi, trừ khi mất khống chế, trong tình huống bình thường, sẽ không dễ dàng lộ đuôi.
Cũng bởi nguyên nhân như vậy, số lần Kiều Tịch sờ đuôi Lục Hoặc giảm bớt, đã lâu cô không được sờ đuôi anh.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch đi tới, cô phát hiện bình rượu trước mặt cha Kiều và Lục Hoặc sắp thấy đáy.
Cơ bản là Lục Hoặc uống sạch.
Kiều Tịch nhìn đôi mắt ướŧ áŧ của Lục Hoặc, cô cảm thấy anh say rồi, “Đừng uống nữa, còn phải đón giao thừa.”
Lông mi Lục Hoặc run lên, anh thấp giọng đáp: “Ừm.”
Kiều Tịch kéo Lục Hoặc lên lầu, mang về phòng mình.
“Anh nằm trên giường em đi, nghỉ ngơi một lát, chờ anh tỉnh rượu, chúng ta xuống sân bắn pháo hoa.”
Con ngươi của Lục Hoặc như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, anh trầm giọng đáp: “Được.”
Anh rất phối hợp, bước đến giường, sau đó ngã thẳng xuống.
Kiều Tịch giúp anh đắp chăn, cô tới phòng tắm, muốn lấy khăn ướt giúp Lục Hoặc lau mặt.
Nhưng mà khi Kiều Tịch ra, nhìn một mà trước mắt, khăn lông ướt trong tay cả kinh rơi xuống đất.
Lục Hoặc trên giường xốc chăn lên, anh nằm nghiêng, lộ ra đuôi cá vàng lấp lánh xinh đẹp.
Con ngươi đen láy sáng ngời nhìn cô, giống như câu dẫn, khiến hai chân Kiều Tịch mềm nhũn.