Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 115



Nghe thấy Lục Hoặc nói, Kiều Tịch cúi đầu nhìn cái đuôi vàng mình đang nằm lên, mặt cô có vẻ đắc ý.

Cô mới biết Lục Hoặc thích cô như vậy a, cô còn chưa trêu chọc anh, anh đã mất khống chế.

Kiều Tịch cong mắt, cô trêu ghẹo Lục Hoặc, “Anh bị thương rồi, trong đầu còn nghĩ gì vậy?”

Thanh niên Lục Hoặc còn chưa trải qua chuyện tình yêu, về phương diện này không đủ tự tin, hơn nữa căn bản là xấu hổ vì tâm tư xấu của mình, bây giờ bị cô trêu ghẹo, mặt lại đỏ lên, cảm giác yếu ớt giữa mày nổi lên, rất dễ bắt nạt.

Kiều Tịch lớn mật hơn.

Cô nằm trên đuôi Lục Hoặc, không đứng dậy, hai tay ôm lấy đuôi anh, gương mặt nhỏ nhắn cũng chủ động dán lên cái đuôi.

Làn da Kiều Tịch láng mịn, mềm mại, cứ như vậy dán lên, cái đuôi Lục Hoặc mất khống chế không ngừng lắc lư, “Tịch Tịch!”
Cô gái chạm vào cái đuôi của anh ở khoảng cách gần như vậy, Lục Hoặc sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ?

Trước đây anh luôn cảm thấy cái đuôi của mình là thứ gớm ghiếc xấu xa, cho dù hiện tại cả ngày Kiều Tịch nói thích, nhưng trong lòng anh vẫn còn chút khúc mắc, cái đuôi vàng của anh giống như dị vật vậy.

Mà cô gái trước mặt lại thân mật, gắt gao ôm lấy cái đuôi của anh, còn dán gương mặt nhỏ lên.

“Tịch Tịch, đứng lên.” Lục Hoặc không dám lộn xộn.

“Không cần.” Kiều Tịch không muốn buông tay, cô ngẩng mặt, con ngươi phản chiếu hình ảnh của anh, “Vừa rồi anh không chê chân em dơ, giúp em làm ấm chân, bây giờ em ôm cái đuôi của anh thì làm sao?”

Cô nhẹ giọng nói với anh: “Lục Hoặc, tình yêu từ hai phía, trong mắt của anh có em, anh nhìn vào mắt của em, cũng có anh.”
Lồng ngực Lục Hoặc rung động, như bị va đập mạnh khiến anh tê dại.

Từ nhỏ tới lớn, Lục Hoặc chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người đối xử với anh như vậy.

Tựa như những khó khăn, tai ương anh phải gánh chịu ở quá khứ đều là đổi lấy duy nhất Tịch Tịch thuộc về anh.

Nếu là như vậy, anh không có oán hận.

Hầu kết lăn lộn, ánh mắt Lục Hoặc cũng phát ra nhiệt, cảm xúc vừa dâng trào, trong nháy mắt, chỉ thấy cô gái chui vào trong chăn.

Anh không kịp ngăn cản, ngay sau đó trên đuôi truyền tới cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể Lục Hoặc căng chặt, muốn chống lại đòn tấn công bất ngờ, “Tịch Tịch, đừng nhéo.”

Cô gái ở dưới chăn, dùng đầu ngón tay véo vị trí yếu ớt nhất trên đuôi anh.

Không thể chịu đựng được, Lục Hoặc túm chặt lấy ga giường hai bên, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, âm thanh rêи ɾỉ tràn ra khỏi môi, mang theo gợi cảm trí mạng.
Qua chăn, Kiều Tịch cũng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của chàng trai, có thể nghe thấy anh muốn kìm nén, nhưng vẫn bị tràn ra.

Con ngươi giảo hoạt, Kiều Tịch chỉ nhéo một chút vì phản kích bị anh ức hϊếp, nhưng không dám đùa bỡn, cô nhớ rõ Lục Hoặc là người bệnh.

“Tịch Tịch, đi ra!” Giọng Lục Hoặc khàn khàn, muốn vươn tay bắt lấy cô gái trong chăn.

Lúc này, Kiều Tịch nghe lời, chậm rãi từ chăn chui ra.

“Em ra! Em ra! Em ra!” Cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài.

Tô Thần ngồi trên xe lăn, khϊếp sợ đến mức không thể duy trì sự lịch lãm ngày thường, cặp mắt đào hoa tràn đầy kinh ngạc, tựa như sống gần 20 năm, lần đầu gặp phải chấn động như vậy.

Một màn kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước mắt, anh ta thực sự chết lặng.

Tô Thần thấy, mặt tái nhợt của Lục Hoặc ửng hồng, lông mày cũng nhuộm hồng, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén kia bây giờ cũng ngấn nước.
Tay người kia túm chặt ga trải giường, như thể vừa khó chịu vừa vui vẻ.

Mà chuyện quan trọng nhất, anh ta thấy chiếc chăn bông vặn vẹo, giây tiếp theo, cô gái nhô đầu ra khỏi chăn.

Gương mặt cô gái nghẹn đỏ, lọn tóc lộn xộn cọ vào mặt.

Nghe thấy âm thanh của anh ta, hai người trên giường đồng thời nhìn về phía anh ta.

“Cái đó….” Tô Thần luôn tự tin bình tĩnh, anh ta cũng có lúc rơi vào xấu hổ, anh ta sờ mũi, vội nói: “Thật xin lỗi, là tôi vô ý, các người tiếp tục, tiếp tục, tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.”

Dứt lời, anh ta nhanh đóng cửa lại, vụng về chuyển động xe lăn rời đi.

Trách không được Lục Hoặc cười nhạo anh cẩu độc thân không yêu sự vui vẻ của tình yêu, như vậy đúng là anh chưa được trải nghiệm.

Nhưng mà, gia hỏa Lục Hoặc này, bình thường lạnh lùng cấm dục, đúng là thật khó tưởng tượng được ở nơi riêng tư có thể chơi đùa như thế.
Trong phòng bệnh, cửa nhanh chóng bị Kiều Tịch khóa lại.

“Vừa rồi Tô Thần có ý gì?” kiều Tịch ngồi bên mép giường, không dám nằm trên giường.

Lục Hoặc sống sót sau cơn tê dại, hô hấp bình tĩnh trở lại, bắt gặp đôi mắt trong trẻo của cô gái, vành tai anh lại đỏ lên. “Đừng để ý tới cậu ta.”

Ban đêm, Kiều Tịch rời khỏi bệnh viện, Tô Thần tới phòng bệnh của anh.

Anh ta ngồi trên xe lăn, một chân bó thạch cao.

Tô Thần nhìn người trên giường đã trở lại làm Lục Hoặc bình thường, anh ta trêu ghẹo: “Không ngờ rằng lá gan của cậu lớn như vậy, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dám chơi ở bệnh viện.”

Lục Hoặc nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu kín, “Cậu hiểu lầm rồi.”

“Tôi bị thương ở chân, không phải bị mù, nhìn thấy rõ.” Tô Thần không phải kẻ lưu manh, không thể nói lời thô tục, nhưng mà, anh ta không ngại dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lục Hoặc, vẻ mặt ok tôi hiểu.
Tô Thần nhướng mày nói: “May mắn cho cậu, người tới là tôi không phải bác sĩ.”

Lục Hoặc nhàn nhạt nói: “Cậu suy nghĩ nhiều.”

“Tôi quên không mang điện thoại chụp được dáng vẻ lúc đó của cậu, nếu không cậu còn chối được sao?” Tô Thần chống cằm, chậm rãi nói: “Nhưng mà, cậu nên chú ý một chút, đầu bị thương còn chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, cũng không sợ chột dạ mà ngất xỉu.”

Lục Hoặc không thể giải thích, chỉ có thể để đối phương hiểu lầm.

Tô Thần hiếm khi túm được nhược điểm của Lục Hoặc, anh ta dùng cái này chế nhạo Lục Hoặc, thoải mái mới dừng lại, đổi chủ đề, “Nhưng mà, đúng là bội phục cậu, hôm nay tôi ngồi trên xe lăn chưa tới một ngày, đã không chịu được, nghĩ tới trước kia cậu ngồi xe lăn lâu như vậy, đúng là không dễ dàng.”
Lục Hoặc giật giật khóe môi, nói: “Sự cố giao thông lần này, tôi đã để người đi điều tra.”

“Sao rồi?” Tô Thần phản ứng rất nhanh, nói đến chính sự, anh ta trở nên đứng đắn, “Cậu cảm thấy không phải ngoài ý muốn?”

“Có khả năng.” Ánh mắt Lục Hoặc tối lại, “Nhưng mà, kết quả phải chờ điều tra mới biết được, nếu không phải ngoài ý muốn, chuyện này là tôi liên lụy tới cậu.”

Tô Thần nhướng mày, “Nhằm vào cậu? Có cần hỗ trợ hay không?”

Theo anh ta biết, Lục gia không quan tâm đến Lục Hoặc.

“Tuy nhiên, cậu ở Lục gia không được coi trọng, sao lại có người cố ý nhắm vào cậu?” Tô Thần dù sao cũng thông minh, nháy mắt phản ứng lại, “Không phải bởi vì thấy hai chân cậu khôi phục, liền muốn khiến cậu tàn phế như cũ? Hay nghiêm trọng hơn, chính là muốn mạng của cậu?”
Tô Thần cũng xuất thân từ hào môn, cho dù chưa từng tiếp xúc vào bên trong, nhưng trưởng bối trong nhà đều sẽ thường xuyên nhắc nhở.

Tính tình Lục Hoặc cẩn thận, “Những gì cậu nói chỉ là suy đoán, mọi chuyện sẽ chờ báo cáo điều tra ra sao đã.”

“Được.” Tô Thần lười biếng nói: “Có gì cần hỗ trợ, cậu cứ nói.”

Anh ta cười, “Dù sao chúng ta cũng coi như đồng sinh cộng tử.”

Quan trọng nhất là, bình thường anh ngồi phía sau không có thói quen thắt dây an toàn, vừa lúc ở trên xe, Lục Hoặc nhắc nhở, anh mới miễn cưỡng thắt dây.

Không ngờ lần này dây an toàn cứu anh ta, nếu không, anh cũng không chỉ đơn giản như gãy xương.

Lục Hoặc cười khẽ, “Cậu không oán giận bị tôi liên lụy?”

Tô Thần dựa vào xe lăn, ánh mắt đào hoa có chút lười biếng, “Không phải cậu nói, mọi chuyện chờ kết quả rồi mới tính sao? Nếu là ngoài ý muốn, không có ai liên lụy ai, nếu đúng là có người đứng sau, có người hại cậu, cậu cũng là người bị hại, nhưng mà, nếu cậu cảm thấy áy náy, sau này có thể bù đắp cho tôi, làm công hai mươi năm giúp tôi, coi như báo đáp.”
Lục Hoặc nhàn nhạt liếc anh ta, “Cậu có thể lăn.”

Lục gia bên kia, Diêu Lan Nhã trở lại phòng, bà ta gọi điện thoại.

“Sao lại thế này?” Diêu Lan Nhã chất vấn đối phương, “Lục Hoặc tàn phế bây giờ vẫn bình an ở bệnh viện, hiện tại còn khiến cho lão gia tử hoài nghi, ông ta phái người đi điều tra sự cố lần này.”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói ồn ào, Chu Thắng không cho là đúng, “Em yên tâm, anh đã xử lý xong mọi chuyện, sẽ không có ai tìm được chứng cứ hay nhược điểm đâu.”

“Phế vật Lục Hoặc kia lại không có chuyện gì, về sau không được sử dụng biện pháp như vậy đối phó nó.” Diêu Lan Nhã cả giận: “Trong khoảng thời gian ngắn, không được đụng tới nó.”

Nếu Lục Hoặc lại xảy ra chuyện, chỉ sợ lão gia tử sẽ hoài nghi.

“Anh cũng không ngờ tới tài xế đột ngột phát bệnh tim, không có đâm chết người.” Chu Thắng an ủi Diêu Lan nhã, “Em đừng lo lắng, bây giờ cứ để mọi chuyện lắng xuống, Lục Hoặc được lão gia tử nuôi thả lâu như vậy, ông ta sẽ không coi trọng nhanh đâu.”
Diêu Lan Nhã cảm thấy bản thân mất cảm giác bình tĩnh, đặc biệt là lúc ở phòng khách, nghe lão gia tử nói sẽ để người đi điều tra sự cố lần này, bà ta suýt rụng rời tay chân.

“Được, em biết rồi, trong khoảng thời gian này anh cũng đừng liên lạc với em.” Nói xong, Diêu Lan Nhã mới cúp điện thoại.

Bà ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm nồng đậm, màn đêm như vậy luôn khiến con người ta mất phương hướng.

Ngày hôm sau, Kiều Tịch tan học, cô không về nhà mà trực tiếp chạy tới bệnh viện xem Lục Hoặc.

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Hoặc đang dựa vào đầu giường, anh đeo kính gọng vàng, đang gõ máy tính đặt trên đùi.

Khúc xạ từ màn hình máy tính rơi vào tròng kính của anh, khiến anh trong nhiều hơn vài phần cấm dục và thần bí.

Nghe được âm thanh, anh ngước mắt nhìn cô, “Tới rồi?”
Kiều Tịch đóng cửa lại, bước nhanh tới, “Sao anh lại đeo kính? Cận thị?” Đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ Lục Hoặc đeo kính, không khỏi tò mò cảm thấy mới mẻ.

“Đây là kính chống ánh sáng xanh.”

Kiều Tịch thò lại gần, nghiêm túc nhìn thêm, Lục Hoặc trắng nõn đẹp trai, mang mắt kính nhìn cũng hợp, cô cười nói: “Cảm thấy vừa cặn bã vừa văn nhã.”

Lục Hoặc đặt máy tính sang một bên, “Em đang khen? Hay đang mắng?”

Anh kéo cô về phía mình, rũ mắt thấy bàn tay cô dính không ít thuốc màu.

Hiển nhiên là vội vàng tới gặp anh, sau khi tan học không đi rửa tay.

Lục Hoặc kéo cô ngồi xuống mép giường, anh xuống giường bước tới toilet, lấy chậu nước sạch và khăn, sau đó đổ một ít nước nóng và cái chậu.

Sau khi kiểm tra nhiệt độ nước, anh mới bưng chậu tới, đặt trên ghế cạnh giường, bảo cô vươn tay ra.
Anh nắm lấy tay cô, lấy khăn bao lấy, cẩn thận lau đi thuốc màu trên đó.

Kiều Tịch thoải mái nheo mắt lại, giống như con mèo được chủ nhân vuốt ve, móng vuốt cũng mềm ra.

Cô rũ mắt nhìn chàng trai đang quỳ một gối trước mặt, anh cao lớn, cho dù mặc áo sọc xanh của bệnh viện cũng quá đẹp trai.

“Lục Hoặc, anh như vậy, sẽ chiều hư em.” Kiều Tịch thấp giọng nói.

Lục Hoặc cười nhẹ: “Tịch Tịch, em có thể cậy sủng mà kiêu.”

Rửa tay cho cô xong, Lục Hoặc mời ngồi lại lên giường.

“Điều tra được gì chưa?” Kiều Tịch tò mò hỏi anh.

“Ừm, cách đây không lâu anh nhận được một số tư liệu về điều tra.” Lục Hoặc đưa điện thoại cho cô gái, “Người đàn ông em nói lúc trước có yêu đương với Diêu Lan Nhã hồi đại học, sau đó, hai người chia tay, không lâu sau, Diêu Lan Nhã đến với chú anh.”
Kiều Tịch chớp mắt, “Cho nên, bọn họ bây giờ tro tàn lại cháy*?”

* Ý là quay lại.

Lục Hoặc bị cách dùng từ của cô chọc cười.

“Nhưng mà, vì sao họ lại lén lút gặp mặt?” Kiều Tịch nghi hoặc, “Người đàn ông Chu Thắng này kết hôn rồi sao?”

“Chưa kết hôn.”

“Diêu Lan Nhã không có chồng, đối phương chưa kết hôn, không phải vẫn luôn chờ bà ta chứ?” Kiều Tịch phân tích, “Cho dù như vậy, hai người họ cũng đâu cần phải lén lút đến với nhau, chẳng lẽ ông của anh không cho phép bà ta tái hôn?”

“Anh chưa bao giờ nghe thấy lão gia tử nói vậy.”

Kiều Tịch nhếch môi, “Vậy chính là hai người họ sợ hãi bị người khác phát hiện hoặc là lo lắng lời ra tiếng vào, nhưng mà khả năng này rất thấp, có thể là, họ không muốn người ta biết quan hệ của họ, che giấu bí mật nào đó.”
Lục Hoặc thích nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, anh duỗi tay nhéo má cô, “Anh sẽ để người tiếp tục điều tra.”

“Tuy nhiên, ngay cả khi đã biết Diêu Lan Nhã và Chu Thắng có quan hệ, cũng không thể chứng minh sự cố lần này liên quan tới bọn họ.” Kiều Tịch nói.

“Hôm qua, lão gia tử biết sự cố lần này là do lão tài xế say rượu, sắc mặt ông ấy khác thường, anh phái người điều tra chuyện cha anh và chú qua đời, lúc ấy cũng là do tài xế say rượu lái xe.”

Chuyện này đã qua hai mươi năm, sớm đã bị lão gia tử đè xuống rồi, Lục Hoặc cho người điều tra cũng chỉ tìm được một chút.

“Trùng hợp vậy sao?” Đôi mắt Kiều Tịch nheo lại, “Sao lại có nhiều trùng hợp như vậy được?”

Ánh mắt Lục Hoặc thâm thúy, “Chúng ta trước hết điều tra rõ chuyện này đã, là ngoài ý muốn hay có người sắp đặt, một ngày nào đó sẽ có kết quả.”
Thấy gương mặt cô căng thẳng, anh nói: “Đừng lo lắng, nếu có người đứng sau, trong khoảng thời gian ngắn đối phương sẽ không dám động tay tiếp.”

Kiều Tịch gật đầu.

Đối mặt với Lục Hoặc, cô duỗi tay tháo kính của anh đeo lên mặt mình, “Đẹp không?”

Sau tròng kính, con ngươi của cô gái cất giấu hàng ngàn vạn ngôi sao.

Lục Hoặc nâng cằm cô, nghiêm túc đánh giá, “Ừm.”

Mặt cô nhỏ nhắn, đeo mắt kính trông càng nhỏ hơn.

Lòng bàn tay anh dùng sức, cúi đầu, môi mỏng tự nhiên rơi xuống miệng cô.

Gọng kính lạnh lẽo đặt trên chóp mũi họ, qua tròng kính, Kiều Tịch thấy đáy mắt chàng trai sâu thẳm, dường như bị cuốn vào trong.

Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Nhìn trong phòng bệnh, thân thể Lục Hoặc cao lớn chống vào thành giường chỗ cô gái, một tay giữ tay cô gái, tay khác đang tháo kính gọng vàng đang che khuất mặt cô.
Tô Thần ngoài cửa nhanh chóng nói: “Thật xin lỗi, tôi hiểu, tôi hiểu, tôi lập tức biến mất.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv