Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 113



Lục Hoặc căn bản không có muốn nghĩ tới làm phiền Kiều Tịch, nhưng mà, rốt cuộc đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của bản thân.

Nhìn làn da trắng nõn nà, ánh mắt anh thâm thúy.

Phát hiện đôi mắt nhắm chặt của cô gái đang chảy nước mắt, đầu ngón tay anh lau nhẹ, “Sao lại đáng thương như vậy?” Bình thường thì giống con mèo giương nanh múa vuốt, thích trêu đùa, hiện tại lại giống như nhóc đáng thương bị bắt nạt.

“Tịch Tịch mơ thấy gì? Hửm?” Lục Hoặc ghé vào tai cô, nhưng mà Kiều Tịch ngủ say sao có thể nghe thấy?

Ở trong giấc mơ của cô, bản thân bị ác ma không nhìn rõ mặt bắt lại, đè xuống, chờ cô quay đầu lại, ác má biến thành con cá vàng đen.

Cái đuôi của nó đè lên hai chân cô, khiến cô không thể động đậy.

Cái đuôi lạnh lẽo cọ vào bắp chân cô, Kiều Tịch có cảm giác kỳ quái khó tả.
Cô vùng vẫy hai chân, nhưng không đẩy được ra, ngược lại còn khiến con cá vàng đen dùng sức, hơn nữa, con cá đó còn cắn lưng cô, hơi đau, cô càng muốn khóc.

“Tịch Tịch, đừng lộn xộn.” Âm thanh con cá đen quá mức dễ nghe, lỗ tai cô hơi ngứa ngáy.

Kiều Tịch chắc chắn con cá đen này thật quá đáng, cắn cô, còn khiển trách cô lộn xộn, nó mới không nên lộn xộn, ép cô nặng nề gần như không thể thở được.

Con cá đen vươn tay, ấn eo cô, Kiều Tịch sửng sốt, cá sao lại có tay?

Ý thức dần tỉnh táo, Kiều Tịch chậm rãi mở mắt, cảm giác được sau lưng bị mút, cô khϊếp sợ quay đầu, bắt gặp con người đen láy của chàng trai.

Ánh sáng bên trong đang dâng trào, khiến người khác không nhìn thấu suy nghĩ của anh.

“Lục Hoặc.” Cô kinh ngạc hô lên.

Thì ra con ác ma này đang đè nặng cô? Cá đen nào? Là cá vàng nhỏ mới đúng.
“Anh về khi nào?” Nỗi sợ trong mộng tan đi, Kiều Tịch muốn đứng dậy, nhưng cơ thể chàng trai cao lớn, đè nặng cô, Kiều Tịch sao có thể động đậy?

“Vừa mới về không lâu.” Lục Hoặc cong môi, “Sau đó phát hiện em đã ngủ trên giường anh rồi.”

Cảm nhận được trọng lượng của anh, Kiều Tịch muốn đẩy anh ra, “Đứng lên trước, anh đang đè em.”

Lục Hoặc sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?

Anh dịch bàn tay bóp eo cô, thay vào đó là nhéo cằm, tiến sát lại gần, thấp giọng dỗ: “Chờ một chút.”

Môi mỏng rơi xuống khóe môi cô, Kiều Tịch nếm được vị rượu nhàn nhạt trong miệng Lục Hoặc, cô mới phát hiện anh uống rượu.

Hơi thở mát lạnh và mùi rượu thoang thoảng tràn xuống cổ họng cô.

Chăn trên chân bị Kiều Tịch vô thức đá văng.

Cô đưa lưng về phía anh, đầu bị ép quay ra sau, miệng còn bị chàng trai giữ lấy cắn, cô cảm thấy khó chịu muốn thoát ra, nhưng cằm bị anh nhéo một cái, căn bản không thể thoát ra được.
Bị cuốn mạnh, Kiều Tịch không nhịn được mà thút thít sau đó bị nuốt chửng.

Tức Hỏa đưa lưng về phía giường, ngấu nghiến ăn thức ăn cho thỏ, từ chối ăn cẩu lương.

Chăn đã bị cọ xát rơi xuống đất, chiếc áo choàng cô đặt bên gối cũng không biết rơi ở đâu.

Gương mặt cô đỏ bừng, cái cổ trắng nõn của cô bị ép quay lại, vừa đau vừa nhức.

Ngay khi Kiều Tịch sắp không chịu nổi, Lục Hoặc mới buông cô ra, gác cằm lên hõm vai cô, thở hồng hộc như đang kiềm chế.

“Tịch Tịch.” Hơi thở ấm nóng phả vào cổ Kiều Tịch, nóng đến mức đầu ngón tay vô thức túm chặt gối, chỉ nghe thấy anh thì thầm bên tai cô: “Không thể làm Tịch Tịch bị thương.”

Kiều Tịch sửng sốt, sau đó trở nên lớn mật hơn, “Đứng dậy.”

“Ừm.”

Lục Hoặc đáp lời, nhưng không có nhúc nhích.
“Lục Hoặc?” Kiều Tịch muốn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh.

Tuy nhiên, chàng trai luôn trầm ổn hiểu chuyện lại giở trò vô lại, “Không dậy được.”

Lời vừa dứt, hai chân của Lục Hoặc biến thành đuôi cá.

Dưới ánh đèn, đuôi cá màu vàng óng ánh, không có chút xanh đen nào, những bộ phận khiếm khuyết cũng trở nên hoàn hảo. Dưới cái đuôi vàng là hai chân trắng mịn của Kiều Tịch, bị đè không thể hoạt động.

Kiều Tịch đương nhiên cảm nhận được biến hóa của Lục Hoặc, lạnh như băng, cảm giác chạm vào cái đuôi trơn trượt khiến cô đỏ mặt.

Cô dịu giọng, đáng thương nói: “Anh để em xoay người được không?” Đưa lưng về phía anh, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cô cảm thấy bất an ngay sau đó sẽ bị Lục Hoặc ăn mất.

Lục Hoặc cười khẽ bên tai cô, bàn tay trượt xuống khỏi ót dừng ở tấm lưng trắng mịn của cô, “Không được.”
Vừa rồi Kiều Tịch trong lúc ngủ mơ cũng cảm nhận được sự trêu chọc của anh, mà bây giờ cô đã tỉnh, chỉ cần chạm nhẹ cô cũng dường như không thể chịu nổi, ngón chân tròn trịa đáng yêu cuộn tròn lại.

Tức Hỏa ở cách đó không xa ăn thức ăn cho thỏ nghe thấy âm thanh nức nở của cô gái.

Nam chủ nhân quá xấu xa rồi, không chỉ không nhìn nó, còn hung hăng bắt nạt nữ chủ nhân!

Khi phòng yên tĩnh lại, chàng trai trong gương nhướng mày, vẻ thanh lãnh tan ra, vành tai đỏ bừng, cẩn thận vò váy.

Cầm ở trên tay, anh mới phát hiện, váy của cô không có nhiều vải.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Hoặc giặt quần áo cho Kiều Tịch, động tác thuần thục, chiếc váy màu trắng bị bàn tay chà xát tạo bọt, không khỏi nghĩ đến cô gái bên ngoài oán giận váy có nếp nhăn, anh giảm nhẹ lực.
Đặc biệt là chỗ bị bẩn, anh đều lau chùi cẩn thận.

Lục Hoặc giặt xong váy đi ra, chỉ thấy Kiều Tịch mặc sơ mi của anh ngồi trên giường, gương mặt hồng hồng quấn lấy chăn bông, mái tóc đen buông xõa tự nhiên trên vai khiến mặt cô càng thêm trắng, nhiều hơn vài phần điềm tĩnh.

“Anh sẽ sấy khô váy trước, sau đó lại ủi.” Lục Hoặc lấy máy sấy, bắt đầu làm khô váy.

Kiều Tịch ôm lấy Tức Hỏa nhảy lên giường, vừa xoa vừa nói nhỏ với nó, đừng học chủ nhân.

Chàng trai thông minh lợi hại, dù làm chuyện gì cũng chỉ cần học một lần là làm được, ngay cả ủi quần áo cũng là lần đầu tiên làm, cũng rất được việc.

Chỉ thấy anh cao lớn đứng đó, nghiêm túc ủi vết nhăn trên váy trở lại như cũ, Kiều Tịch cảm động.

Khó chịu vì bị bắt nạt biến mất, cô buông Tức Hỏa ra, đi xuống giường ôm lấy eo anh, “Lục Hoặc, sao anh lại lợi hại như vậy?”
Chàng trai cười khẽ một tiếng: “Còn lợi hại hơn nữa.” Anh buông máy ủi trong tay xuống, “Về sau em sẽ biết.”

Phát hiện cô đi chân trần, lông mày Lục Hoặc nhíu chặt, vội vàng ôm cô lên, “Em không nhớ được lâu sao? Sao lại sinh ra thói quen xấu như vậy?”

Lúc trước anh ngồi xe lăn, để tiện đi lại, trong phòng không có thảm, chỉ có sàn nhà trơn bóng.

Anh bế người không nghe lời lên, thả lại trên giường, quay lại cầm váy đã sấy ủi cho cô, “Em có thể thay rồi.”

“Anh quay đi.”

“Ừm.”

Lục Hoặc là quân tử, quay lưng về phía cô gái.

Nghe thấy tiếng vải mịn cọ xát sau lưng, vành tai hai bên của anh lại đỏ hồng, trong lòng có tâm tư xấu, lại không có ý nhìn lén.

Chờ Kiều Tịch thay quần áo xong, hai người mới an tĩnh nói chuyện.

Kiều Tịch nói với Lục Hoặc, trong yến tiệc nhìn thấy thím của anh Diêu Lan Nhã và người đàn ông xa lạ ở bên nhau, còn có cuộc nói chuyện của hai người.
“Em lo lắng họ sẽ nhắm vào anh.” Kiều Tịch nhạy cảm nhận ra đối phương sẽ gây bất lợi cho Lục Hoặc.

Lục Hoặc đưa ly nước ấm cho cô gái, “Đừng lo lắng, anh sẽ để người điều tra chuyện này.”

Nhìn khóe miệng cô dính nước, anh nói: “Anh cũng sẽ tự bảo vệ mình.”

Kiều Tịch lúc này mới gật đầu.

Nhưng mà, tốc độ của đối phương nhanh hơn anh.

Ngày hôm sau, Lục Hoặc và Tô Thần muốn ký hợp đồng với khách hàng.

“Hôm qua trở về, tôi đã nôn một lần.” Tinh thần Tô Thần còn chưa khôi phục hoàn toàn, đôi mắt đào hoa còn lộ ra vẻ uể oải. “Sau nay hợp tác với cậu mở công ty, cậu có trách nhiệm ứng phó khách hàng, tôi sợ rồi.”

“Không phải cậu nói, miệng lưỡi cậu lợi hại, hơn nữa còn đẹp trai, đảm đương bình phong sao? Bình phong nên làm tốt trách nhiệm của bình phong.” Lục Hoặc cười nhạo.
Tô Thần sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, từ trước đến nay vẫn luôn đẹp trai, nhưng mà anh nhìn lại Lục Hoặc bên cạnh, gặp được tên này, giá trị nhan sắc của anh bị đối phương chèn ép, “Đừng, tôi phát hiện cậu còn thích hợp làm bình phong hơn tôi.”

“Nhưng mà, tôi thấy cậu không sao?” Tô Thần thấy dáng vẻ sảng khoái của Lục Hoặc, cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Đảo mắt, Tô Thần nhớ lại tối hôm qua hầu như là anh ta chắn rượu, Lục Hoặc hình như không có uống nhiều, mỗi lần khách hàng mời rượu đều bị Lục Hoặc khéo léo tránh đi, Tô Thần khịt mũi, a, con hồ ly giảo hoạt.

Lục Hoặc không trả lời, anh nhớ tới Kiều Tịch hôm qua bị anh đè xuống bắt nạt, tấm lưng chi chít đỏ, rốt cuộc là mất khống chế, khó trách hai mắt cô đẫm lệ lên án anh ác.

“Kiểm tra lại hợp đồng một lần đi.” Lục Hoặc lấy tập tài liệu, “Tất cả đã hoàn thành rồi chứ?”
“Việc nhỏ như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ làm không xong?” Tô Thần không cho là đúng.

Lục Hoặc cúi đầu lật hợp đồng, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú, sườn mặt lạnh lùng có sức hấp dẫn trí mạng.

Mà lúc này, tài xế đằng trước phanh gấp, lực hãm mạnh khiến xe phát ra ma sát chói tai với mặt đất.

“Sao vậy?” Cơ thở Tô Thần theo quán tính lao về phía trước.

Tài xế chưa kịp trả lời, anh quay đầu xe, lùi sang một bên, giây tiếp theo, xe đi ngược chiều đằng trước tông thẳng tới.

“Thiếu gia, cẩn thận.”

Hợp đồng trong tay Lục Hoặc rơi xuống, xe bị lật nhào.

Kiều gia, hôm nay là chủ nhật, Kiều Tịch không cần đi học, cô ở bên cạnh mẹ Kiều, cùng bà uống trà.

Hôm qua cô ngủ trong phòng Lục Hoặc rất lâu, ban đêm về nhà cũng không ngủ được, mãi tới nửa đêm mới chợp mắt, cho nên sáng nay dậy muộn.
Mẹ Kiều còn lo lắng có phải cô bị bệnh hay không, nhưng mà thấy gương mặt hồng hào của con gái, hoàn toàn không giống bộ dáng sinh bệnh, bà mới yên tâm.

“Năm mới, mẹ đưa con và Tích Tích đến nhà bà ngoại ở vài ngày, bà ấy nói nhớ các con.” Mẹ ở nhà một mình, ăn tết cũng chỉ có một mình, mẹ Kiều nghĩ muốn đưa hai đứa về cho náo nhiệt một chút.

Kiều Tịch gật đầu, không có cảm giác gì nhiều, dù sao bà ngoại cũng ưu ái Triệu Vũ Tích hơn.

Cô cũng không phải trẻ con, sẽ không bận tâm tới mà ghen tị, đối phương thích đứa trẻ nào hơn, cũng không phải thứ cô có thể can thiệp.

“Thật tốt, cháu cũng nhớ bà ngoại.” Triệu Vũ Tích đối diện khẽ mỉm cười, cô ta biết bà ngoại thương cô ta, không phải Kiều Tịch.

Đi tới nhà bà ngoại, cô ta mới có tự tin, mới có thể đắc ý trước mặt Kiều Tịch.
“Nhà bà ngoại bên kia lạnh hơn so với bên này, trời mưa suốt, đến lúc đó các con nên mang áo khoác dày.” Mẹ Kiều dặn dò, mùa đông ở phương nam ướt, cái lạnh dường như xâm nhập vào trong xương cốt.

Mẹ Kiều còn nói tới không ít chuyện khi cô còn nhỏ.

Kiều Tịch nghe mà lòng không thể bình tĩnh lại, trái tim nổi lên hoảng loạn khó tả.

Đột nhiên, điện thoại cô vang lên.

Kiều Tịch nhận điện thoại, kết nối cuộc gọi.

Đầu bên kia có tiếng ồn áo, qua vài giây, mới truyền tới giọng nói vội vàng, “Kiều tiểu thư, thiếu gia Lục Hoặc xảy ra chuyện.”

Chén trà xanh trong tay Kiều Tịch rơi xuống đất vỡ tan tành, mẹ Kiều quay đầu lại nhìn, “Sao thế? Con có bị thương không?”

Kiều Tịch đột nhiên đứng lên, cô không rảnh quan tâm đến việc mảnh ly vỡ cắt qua chân, cô mang dép lê chạy ra ngoài ngay lập tức.
“Tiểu Tịch sao thế?” Mẹ Kiều cũng lo lắng.

Kiều Tịch cầm điện thoại, run rẩy, “Lục Hoặc xảy ra chuyện.”

Ném xuống một câu như vậy, bóng dáng của cô biến mất ở phòng khách, chạy nhanh ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

“Đây là có chuyện gì?” Mẹ Kiều thấy dáng vẻ con gái hoảng hốt biến mất, bà vội vàng để quản gia đi hỏi thăm.

Trong phòng khách chỉ còn lại Triệu Vũ Tích, trái ngược với mọi người sốt ruột, cô ta thư thái ngồi trên sofa, dù sao bây giờ Lục Hoặc cũng không thích cô ta, chỉ cần có thể thấy Kiều Tịch khó chịu là được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv