Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 104



Kiều Tịch không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lục Hoặc, xung quanh có người, anh không biết thu liễm một chút sao?

Đặc biệt người tới là Triệu Vũ Tích, nghĩ rằng lúc trước anh lấy cái lắc của cô đi, Kiều Tịch bực bội mà trừng anh, chân nhỏ không chịu nghe lời mà tiếp tục tránh.

Cái lắc cá vàng nhỏ vừa được cài vào đã bị tuột ra, rơi xuống mặt đất.

Kiều Tịch nhìn, không muốn nhặt.

Lục Hoặc nhìn ra cô đang tức giận, anh dung túng, nắm lấy mắt cá chân cô, trực tiếp nắm cả bàn chân, sau đó cúi người nhặt cái lắc.

“Mang vào đi, đừng cởi ra.” Lục Hoặc cúi đầu, giúp cô đeo lại cái lắc.

Vệ sĩ kinh ngạc lại do dự, sao anh ấy có thể nghĩ tới thiếu gia lúc trước lạnh mặt với Kiều Tịch, muốn đuổi Kiều Tịch đi, hiện tại không chỉ nắm chân người ta, còn dịu dàng giúp người ta đeo lắc.
Hơn nữa, rõ ràng là cô gái không muốn để ý tới anh.

Vệ sĩ hoàn toàn không hiểu chuyện gì?

Thiếu gia không phải thích tiểu thư Triệu Vũ Tích sao?

Bây giờ đối phương tìm tới, vừa lúc thấy thiếu gia thân mật với cô gái khác như vậy, chỉ sợ thiếu gia rất khó giải thích rõ ràng.

Anh vệ sĩ nhìn Triệu Vũ Tích bên cạnh, đối phương hiển nhiên cũng là vẻ mặt khó có thể tin, sắc mặt có chút phức tạp, anh ấy nhanh chóng mở miệng giải vây: “Thiếu gia, Triệu tiểu thư tới.”

Lục Hoặc cầm chân Kiều Tịch, giúp cô đeo lắc, cũng không biết có phải do lần trước bị cô tát văng xuống đất hay không, nút thắt của lắc bạc hơi lỏng.

Nghe thấy vệ sĩ nói, anh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục nghịch cái lắc trên chân cô gái, “Chuyện gì?”

Trước khi tới, Triệu Vũ Tích còn do dự, cũng đoán được hậu quả của việc nhờ Lục Hoặc giúp đỡ. Nhưng theo Lục Hoặc của quá khứ âm thầm giúp cô ta, cho dù cô ta đưa ra thỉnh cầu, anh cũng sẽ không để ý.
Chính vì nguyên nhân này, cô ta biết Lục Hoặc thích mình, mới lấy can đảm tới tìm anh.

Không ngờ khi cô ta tới, nhìn thấy tư thế Lục Hoặc cúi thấp, anh nắm chân cô gái, cúi đầu chân thành hôn xuống.

Cảnh tượng này khiến cô ta bàng hoàng khó có thể hoàn hồn.

Cho tới nay, cô ta nghe nói Lục Hoặc lạnh nhạt, không cho bất kỳ người phụ nữ nào tới gần, không ít người nghĩ cách muốn tiếp cận anh, đều không thành công, mà lúc biết anh thích cô ta, Triệu Vũ Tích từng có ảo não, dù sao cô ta cũng không có khả năng thích người tàn phế ngồi xe lăn.

Triệu Vũ Tích nghĩ rằng, cô ta thích Hoắc Vũ, không có khả năng ở bên Lục Hoặc, chỉ cần Lục Hoặc không vượt giới hạn, cô ta có thể làm bạn với Lục Hoặc.

Mà trước mắt, Lục Hoặc dịu dàng dỗ một cô gái khác, ngay cả khi nghe thấy cô ta tới, mặt cũng không ngẩng lên, cực kỳ lạnh nhạt, đây hoàn toàn không phải là thái độ anh nên có với cô ta.
Triệu Vũ Tích cắn môi, cô ta không rõ Lục Hoặc có ý gì?

“Lục Hoặc, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Triệu Vũ Tích nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi có thể nói chuyện với mình anh được không?”

Nghe vậy, Kiều Tịch khó chịu muốn thu chân lại, bây giờ cô trở thành người cản trở Triệu Vũ Tích và Lục Hoặc?

Lục Hoặc giữ chân cô lại, anh nghiêm túc nghiên cứu cái lắc của cô, muốn thắt cho chắc, để Kiều Tịch không thể gỡ xuống. Nghe thấy câu hỏi, anh trực tiếp mở miệng, “Có gì nói thẳng, ở đây không có ai phải tránh.”

Ý Lục Hoặc rõ ràng, Kiều Tịch không phải người ngoài, không cần phải tránh.

Triệu Vũ Tích kinh ngạc, cô ta cắn môi, dời ánh mắt tới cô gái ngồi trên sofa, quay lưng lại với cô ta.

Triệu Vũ Tích không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ thấy nửa thân trên của người kia, mái tóc đen mượt, hai cánh tay lộ ra ngoài, có thể thấy nước da cô gái trắng nõn nà.
Chân đối phương bị Lục Hoặc giữ, cô ta chỉ có thể thấy bắp chân thon thả, trắng như ngọc.

Chỉ là một bóng dáng, khiến người ta tò mò về ngoại hình của cô gái.

Triệu Vũ Tích không biết Lục Hoặc có quan hệ như thế nào với cô gái này.

Từ lâu, cô ta đã nghe nói không có người phụ nữ nào có thể tới gần Lục Hoặc, ngay cả cô ta, chính thức gặp mặt Lục Hoặc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, cô ta và anh đều câu nệ khách khí, giữa hai người có khoảng cách nhất định, chưa bao giờ tới gần.

Mà hiện tại, ngay cả khi cô ta xuất hiện, Lục Hoặc vẫn nắm chân cô gái như cũ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô ta, như thể hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cô ta.

Trong lòng có một loại ghen tuông, Triệu Vũ Tích biết bản thân không thích Lục Hoặc, nhưng mà vẫn luôn được anh âm thầm bảo vệ, giúp đỡ, đối phương đột nhiên quay đầu nhìn người khác, cô ta không thể tránh khỏi có chút mất mát.
Tựa như đồ mình không cần, đột nhiên bị người khác đoạt mất.

“Mấy ngày sau có cuộc đấu giá, nhưng tôi không được mời, có thể……..” Triệu Vũ Tích do dự, vẫn mở miệng: “Tôi có thể làm bạn đồng hành nữ của anh không, cùng tiến vào.”

Tất cả người được mời tới hội đấu giá đều là người có thân phận, cô ta nghe ngóng được Lục Hoặc sẽ tham sự, hơn nữa sẽ mang một bạn nữ, cô ta đương nhiên cũng muốn tham dự, cô ta sẽ không dễ dàng làm bạn đồng hành nữ của Hoắc Vũ.

Nhưng hiện tại cô ta và dì nhỏ có vấn đề, tạm thời rời khỏi Kiều gia, cô ta chỉ có thể tìm Lục Hoặc, người thích cô ta.

Đôi mắt Kiều Tịch bất mãn nhìn Lục Hoặc, Triệu Vũ Tích làm bạn đồng hành nữ của anh?

A!

Giờ phút này, cô không cảm thấy ngượng ngùng, bắp chân bị nắm cũng không giãy giụa nữa, tùy ý để Lục Hoặc nắm, đặt trên đùi anh.
Cô bưng chiếc đĩa nhỏ đựng táo Lục Hoặc đã cắt, cắn từng miếng, chờ phản ứng của Lục Hoặc.

Như thể cảm nhận được sự tức giận của Kiều Tịch, Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô, bắt gặp đôi mắt cô.

Môi mỏng giật giật, Lục Hoặc trả lời Triệu Vũ Tích: “Không thể, bạn đồng hành nữ của tôi đã có người được chọn rồi.”

Hô hấp Triệu Vũ Tích cứng đờ.

Cô ta vốn tưởng rằng, cho Lục Hoặc một cơ hội như vậy, anh tuyệt đối sẽ vui vẻ mà đồng ý, nhưng bây giờ, cô ta không thể tin nổi bản thân bị Lục Hoặc từ chối.

Lục Hoặc lạnh giọng hỏi: “Còn có vấn đề gì?”

Gương mặt Triệu Vũ Tích đỏ bừng vì xấu hổ, đảo mắt lại tái nhợt, “Không có.”

“Tiễn khách đi.” Lời này là Lục Hoặc nói với vệ sĩ.

“Vâng, thiếu gia.” Anh vệ sĩ xoay người nói với Triệu Vũ Tích: “Triệu tiểu thư, mời.”
Trong mắt Triệu Vũ Tích có vẻ xấu hổ, cô ta theo bản năng nhìn Lục Hoặc một cái, lại nhìn về phía đối diện anh, cô gái đưa lưng về phía cô, cũng không biết người đó là ai, từ khi cô ta bước vào, Lục Hoặc thế mà cũng không nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt anh tựa như không rời khỏi cô gái kia!

Từ trong nhà đi ra, Triệu Vũ Tích đi theo sau vệ sĩ, cô ta không cam lòng, hỏi: “Cô gái bên trong nhà Lục Hoặc là ai?”

Anh vệ sĩ cũng ngốc luôn, anh ấy không hiểu vì sao Triệu tiểu thư mà Lục Hoặc thích lại không để ý tới, mà phục vụ, dỗ Kiều tiểu thư như tiểu tổ tông vậy.

Đối mặt với Triệu Vũ Tích hỏi, anh vệ sĩ ngậm chặt miệng, “Triệu tiểu thư, phía trước là cổng lớn, tôi đưa cô tới đây.”

Triệu Vũ Tích xấu hổ, thậm chí cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta cắn môi, “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
Bên trong nhà, Lục Hoặc thắt nút chết để cái lắc không thể tháo ra dễ dàng.

Anh buông chân cô gái ra, “Được rồi, đừng cởi ra.”

Kiều Tịch ăn trái cây, từ từ nuốt xuống, cô oán hận trừng anh, “Em vẫn luôn đeo, không biết là ai đã tháo xuống thôi.”

Miệng cô nhỏ nhắn dính nước trái cây, màu đỏ tươi khiến người ta muốn hôn.

Lục Hoặc nhìn sang chỗ khác, dừng ở đôi mắt trong veo của cô, anh thì thầm: “Là anh sai, anh xin lỗi.” Lục Hoặc không cảm thấy chuyện xin lỗi cô gái trước mặt là chuyện xấu hổ.

Ngược lại, anh cho rằng mình nhiều tuổi hơn, cần bao dung với cô.

“Vừa rồi vì sao anh không đồng ý với Triệu Vũ Tích, để cô ta làm bạn đồng hành nữ của anh?” Thái độ Kiều Tịch bình tĩnh, giả bộ không để ý, nhưng hai mắt lại gắt gao nhìn Lục Hoặc.

Cô gái trước mặt như còn mèo thật cảnh giác, thử thăm dò mà vươn móng vuốt, như thể gặp được nguy hiểm, trong chốc lát, móng vuốt nhỏ đó sẽ cào người.
Kiều Tịch trước mặt còn trẻ, so với Lục Hoặc đã 27 tuổi trải qua không ít chuyện, tâm tư của cô dễ dàng bị anh nhìn thấu.

Lục Hoặc nhìn cô gái khẩu thị tâm phi, anh thấp giọng giải thích: “Tịch Tịch, anh nói rồi, anh nhận nhầm người. Từ trước tới nay, anh cho rằng cô ta là em.”

Bây giờ đã nhận ra, anh sẽ không tiếp tục phạm sai lầm.

Cho dù Triệu Vũ Tích đúng là người trong mộng, anh cũng chỉ là trả ơn ở hiện thực vì người kia đã nhiều lần bảo vệ anh trong mộng.

Huống chi, hiện tại anh đã chắc chắn người vẫn luôn cứu rỗi anh, không phải là cô ta mà là Kiều Tịch. Đã không phải là người trong mộng, thì Triệu Vũ Tích với anh mà nói, chỉ là người xa lạ.

Đối với người xa lạ, anh căn bản không để ý tới hay liếc nhìn gì cả.

Cô nhìn anh, thử nói: “Nếu em biến mất, anh sẽ không để ý tới Triệu Vũ Tích chứ?”
Nếu cô biến mất, ký ức về cô của anh không còn, anh có lẽ sẽ coi Triệu Vũ Tích như là cô.

Nếu như vậy, cô sẽ nôn mửa đến chết.

“Em sẽ không biến mất.” So với lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tịch, Lục Hoặc lạnh nhạt xa cách, tàn nhẫn, mà bây giờ anh giống như làn gió trong veo, anh nói: “Anh bảo đảm, anh sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.”

Kiều Tịch bĩu môi, cô muốn hỏi anh sao có thể đảm bảo được, dù sao hệ thống xóa sạch ký ức của anh, chính anh cũng không biết.

Chỉ sợ đến lúc đó, anh lại cho Triệu Vũ Tích là cô.

Lục Hoặc nghiêng cơ thể về phía cô, chạm trán vào trán cô, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ muốn kéo cô vào trong mắt, anh cười tủm tỉm: “Ngoại trừ em.”

Anh sẽ chỉ ngã vào cô nhiều lần.

Lục Hoặc nghiêm túc, những lời nói oán giận của Kiều Tịch bị chặn lại, trái tim nhỏ đập loạn xạ.
Đến chiều, Kiều Tịch thức dậy, phát hiện Lục Hoặc không ở biệt thự.

“Kiều tiểu thư, điểm tâm đã chuẩn bị xong, cô có muốn ăn bây giờ không?” Người làm thấy Kiều Tịch xuống lầu, cô ấy hỏi.

“Là Lục Hoặc để cô chuẩn bị sao?”

“Đúng vậy, thiếu gia phân phó chuẩn bị điểm tâm cô thích trước khi cô tỉnh ngủ.” Người làm đã làm việc ở đây nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy thiếu gia quan tâm một người như vậy.

“Anh ấy đi đâu, cô biết không?” Kiều Tịch hỏi.

“Thiếu gia cũng không nói với tôi.”

Xe dừng ở một cửa hàng, vệ sĩ cũng không biết vì sao thiếu gia đột nhiên muốn tới đây.

Sau khi xuống xe, vệ sĩ đi theo phía sau xe lăn Lục Hoặc.

Nhân viên cửa hàng thấy hai người tiến vào, anh ta bước tới hỏi: “Xin hỏi vị nào cần phục vụ?”

Nhân viên không chắc chắn, người ngồi xe lăn phía trước cao quý, khí chất rất tốt, trông không giống người sẽ tới đây.
Lục Hoặc mở miệng: “Tôi.”

Nhân viên cửa hàng cầm vài cuốn tranh, muốn đưa cho Lục Hoặc, “Tiên sinh, chỗ này là những bản vẽ của tiệm tôi, anh hãy lựa chọn thứ mình thích.”

Lục Hoặc không nhận lấy, “Không cần đâu.”

Nhân viên cười nói: “Anh có ý tưởng khác sao, có thể trao đổi với thợ xăm của chúng tôi.”

Lúc này, thợ xăm bước vào, “Anh muốn xăm hình gì?”

Lục Hoặc ngước mắt, anh nói: “Xăm một cái tên.”

Anh vệ sĩ bên cạnh không nhịn được tò mò, thiếu gia muốn xăm, hơn nữa còn là tên một người?

Giây tiếp theo, Lục Hoặc nói: “Tịch Tịch.”

“Thiếu gia, cậu muốn xăm tên của Triệu Vũ Tích tiểu thư sao?” Anh vệ sĩ không nhịn được hỏi, quả nhiên, thiếu gia thích Triệu tiểu thư.

Anh ấy vừa nói ra, liền nhận được ánh mắt sắc bén của Lục Hoặc.

Vệ sĩ lạnh sống lưng, nhanh chóng im lặng.
Lục Hoặc thấp giọng nói: “Là Kiều Tịch.”

Lần này, vệ sĩ hoàn toàn bất ngờ, Kiều tiểu thư?

“Xin hỏi anh muốn xăm ở đâu? Những vị trí khác nhau, cảm giác đau cũng khác nhau.” Thợ xăm nói.

Lục Hoặc không chút do dự: “Ngực.”

Thợ xăm hơi kinh ngạc, dù sao hầu hết mọi người đều chọn vị trí tay hoặc chân, “Chỗ ngực tương đối nhạy cảm, cũng rất đau, anh nên chuẩn bị tâm lý tốt.”

“Thiếu gia, thân thể của cậu…….” Anh vệ sĩ muốn khuyên, thời gian trước cơ thể thiếu gia đột nhiên trở nên suy yếu, gần đây mới khỏi.

“Tôi không sao.” Lục Hoặc nói với thợ xăm: “Bắt đầu đi.”

Vệ sĩ bị đuổi ra khỏi phòng xăm, canh giữ ở ngoài cửa.

Bên trong, Lục Hoặc nằm trên ghế, quần áo trên người cũng không cởi hẳn ra, mà chỉ cởi nửa chỗ cúc áo, lộ ra khuôn ngực rộng lớn.
Từ lồng ngực truyền đến cơn đau râm ran, hai mắt Lục Hoặc đen láy, không nghe thấy tiếng kêu đau.

Kiều Tịch lo rằng anh sẽ quên cô.

Trong mơ, anh xăm một chữ “Xi”, hiện tại anh trực tiếp xăm tên cô, sẽ không nhận sai người, cũng sẽ không quên cô.

Anh đã hứa, anh đảm bảo bản thân sẽ nhớ rõ cô.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv