Cố Bắc Âm ngã xuống nhà gỗ vội vàng nhắm mắt lại, đau đớn tưởng chừng sắp đến mà lại không xuất hiện. Eo cô dược một cánh tay ôm lấy, Cố Bắc Âm mơ hồ nghe thấy tiếng xương gãy nhưng đối phương vẫn không hề buông tay, vẫn ôm cô thật chặt.
Lực tác động quá lớn, người ôm Cố Bắc Âm lùi về sau vài bước, cuối cùng khi không thể chống đỡ nổi, người đó ngã xuống đất.
Cố Bắc Âm được anh ta ôm trong lòng, bên tai cô có thể nghe rõ tiếng tim đập vô cùng dồn dập.
Nhân viên sững sờ tại chỗ rồi mới phản ứng. Tổ đạo diện yêu cầu đóng camera, không quan tâm *đạn mạc cùng khan giả đang vô cùng bất mãn.
Đạn mạc: bình luận live. Bình luận chạy trên màn hình chạy vèo vèo che mất cả hình í.
" Thế nào rồi?"
Hoảng hốt qua đi, lỗ tai lần nữa cảm nhận được âm thanh xung quanh. Cố Bắc Âm dần ổn định cảm xúc, chống tay xuống mặt cỏ, dè dặt cùng cẩn trọng nghiêng sang để tránh đụng vào miệng vết thương, đứng dậy ngồi vào một bên.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vầng trán đầy mồ hôi của Chu Thao, trong mắt có chút sốt ruột: "Tay anh ấy có khả năng bị gãy xương, không nên tùy tiện đỡ anh ấy. Nhanh tìm bác sĩ đến xử lý đi!
Nhân viên tổ tiết mục loạn một đoàn cuối cùng trấn định một chút, tìm bác sĩ, lấy hộp y tế, nhanh chóng xử lý tạm thời, ca nô cũng được nổ máy.
Đạo diễn lau mặt: "Hôm nay chương trình đến đây thôi. Một lát nữa chúng tôi sẽ đăng bài giải thích. Chúng ta trước tiên đưa Chu lão sư cùng Cố lão sư đi bệnh viện, mong hai vị còn lại thông cảm."
Trịnh Kinh gật đầu, Đoạn Dịch trong lòng áy náy, nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không biết Cố lão sư sợ độ cao.... Đạo diễn, ngài giải thích với Cố lão sư hộ tôi một chút. Về sau có cơ hội tôi sẽ đi xin lỗi cô ấy."
Đạo diễn vừa vội vừa giận nhưng cũng không nói gì.
Chương trình ngoại cảnh không thể an toàn như chương trình tổ chức trong nhà, nên trước khi mời khách tham gia tổ tiết mục thề non hẹn biển đảm bảo an toàn.
Nhiệm vụ lần này nhân viên đều đảm bảo tính an toàn từ trước, ai ngờ đến Đoạn Dịch dọa đến Cố Bắc Âm bị sợ độ cao. Mà nhân viên cũng quên kiểm tra lại nóc nhà, căn bản không nghĩ tới giữa nhà gỗ đã bị sâu mọt gặm.
Một phần vạn trùng hợp thế nào lại cố tình là bọn họ bị thương. Hai người một người lưu lượng tốt như Chu Thao, một người chỗ dựa tốt như Cố Bắc Âm, không cần phải xem, đạo diễn cũng biết hiên tại trên mạng nhất định đã bùng nổ.
Ngài "sứt đầu mẻ trán", đáp có lệ với Đoàn Dịch rồi đi theo chiếc ca nô.
Đợi đoàn người tới bệnh viện đã là hai tiếng sau.
Cố Bắc Âm bị thương không nặng, trừ mấy vết trầy ngoài da ra cũng không có vấn đề gì. Tiêu Văn vội vàng tới sau đó nhìn đống thuốc sát trùng rồi băng gạt ở ngoài phòng Cố Bắc Âm liền phát hoảng, đau lòng: "Em bảo chương trình an toàn lắm mà.Sao lại thành cái bộ dạng này rồi?
Đạo diễn ở bên cạnh, nghe vậy thì cuộn tròn bản thân, nỗ lực khiến bản thân mất đi cảm giác tồn tại.
Tiêu Văn không để ý đến ngài, kéo cánh tay bị băng gạc băng bó của Cố Bắc Âm, đau lòng nhìn nửa ngày rồi nhỏ giọng nói: "Hỏi bác sĩ chưa? Có để lại sẹo không?"
Ở chung ba năm, Tiêu Văn đối với Cố Bắc Âm cũng có chút hiểu cô. Tinh tường biết cô rất thích diễn xuất. Nếu lần này để lại sẹo, tuy có thể hóa trang nhưng đối với nghề diễn ít nhiều đều có chút hạn chế.
Sự lo lắng của Tiêu Văn đều hiện rõ trên mặt, sắc mặt Cố Bắc Âm có chút tái nhợt, lắc đầu: " Chu Thao đỡ em, trong vết thương em tưởng ghê gớm vậy thôi nhưng thật ra không ảnh hưởng gì."
Nhắc tới Chu Thao, ánh mắt Tiêu Văn lóe lên: "Cũng không hề nghĩ tới anh ta sẽ làm vậy. Nhưng lần này phải cảm ơn anh ta rồi."
Cố Bắc Âm nhìn chằm chằm dòng "đang phẫu thuật", khẽ gật đầu.
Tiêu Văn thở dài, cầm di động đưa cho Cố Bắc Âm: " Khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi đều được lan truyền khắp trên mạng. Rất nhiều người lo lắng cho em đó nên là đăng Weibo trấn an mọi người chút đi...Còn nữa, mấy bình luận ở dưới tạm thời đừng nên đọc."
Ngón tay đang gõ status Weibo ngừng lại, Cố Bắc Âm lập tức ý thức được bình luận có khi không thiện chí là nhiều. Đăng Weibo báo bình an xong, nhân lúc Tiêu Văn không chú ý, Cố Bắc Âm mở bình luận.
Giữa những bình luận lo lắng cầu bình an không ít bình luận ác ý chất vấn.
[Biết rõ mình sợ độ cao còn thích ra gió. Bản thân bị ngã còn không sao lại còn liên lụy tới người khác. Lần sau muốn ngã thì ngã một mình đi, tự làm tự chịu, đừng liên lụy tới người khác!]
- ------ giống y như những gì Cố Bắc Âm nghĩ...
Rời khỏi khu bình luận, Cố Bắc Âm bình tĩnh đưa điện thoại cho Tiêu Văn, mặt không có miếng nào như bị người khác công kích.
"Đúng rồi, việc em bị thương Cố tổng cũng biết. Chị thấy ý của anh ấy có vẻ là sẽ tới thăm em. Tiêu Văn sửa weibo bảo mọi người sốt ruột hãy yên tâm mới nhẹ nhàng thở phào, mới nhớ đem chuyện này nói cho cô biết.
Cả người Cố Bắc Âm đau đớn cùng mệt mỏi mà muốn nằm nghỉ thì hơi kì, đang định hỏi một câu đã thấy mấy chữ đang phẫu thuật đã không còn sáng, cánh cửa khép chặt từ từ mở ra.
Chu Thao nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng sự đau đớn trên mặt đã tiêu tán đi rất nhiều.
Bác sĩ thấy bọn họ khẩn trương, cười an ủi: "Phẫu thuật thành công, miệng vết thương cũng được xử lí tốt. Mọi người không cần quá lo lắng."
Đạo diễn gật gật đầu, đi theo y tá vào phòng bệnh. Cố Bắc Âm cũng định đi cùng lại bị Tiêu Văn gọi lại.
Cô mờ mịt nhìn Tiêu Văn lại thấy cô ấy nâng tay chỉ chỉ phía sau. Cách đó không xa ở cuối hành lang, một bóng người cao lớn đứng ở đó.
"Đến đây một chút, Chu Thao vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật cũng không quay lại. Em cố gắng nói chuyện với Cố tổng một chút, đừng làm anh ấy lo lắng."
Hành lang lúc này chỉ còn hai anh em. Cố Bắc Âm bước đến: "Anh."
Ngoại hình của Cố Hàn Thanh với Cố Bắc Âm không có nét nào giống nhau. Tuy cùng mẹ sinh ra nhưng anh lại mang khuôn mặt sắc sảo với ánh mắt bén như dao.
Cố Bắc Âm bị anh mình nhìn trong lòng hơi sợ, sợ bản thân không chú ý sẽ để lộ. Cũng may Cố Hàn Thanh chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới, đỡ cô về phòng bệnh, vừa đi vừa nhíu mày nói: "Em lớn đầu rồi còn không biết chăm sóc bản thân. Luôn khiến người khác không khỏi lo lắng."
Trên mặt Cố Hàn Thanh tuy là bộ dáng nghiêm túc nhưng chân lại vô cùng cẩn thận nhường Cố Bắc Âm đi. Cố Bắc Âm chú ý tới điều này, bên tai nghe lời anh lải nhải, cảm giác khẩn trương trong lòng cùng những sợ hãi bị phát hiện giảm đi rất nhiều.
Cô mỉm cười nghe anh nói cả một đường, phá lệ yên tĩnh, nhu thuận.
Thấy vậy, lòng Cố Hàn Thanh mềm nhũn, vốn định giáo dục lại em mình một trận nhưng bỗng chốc bay mất hút.
Đem người ngồi yên ổn trên giường, rót cho cô cốc nước. Cố Hàn Thanh nhìn đầu giường trống trải, nhíu mày nói: "Thanh Việt chưa đến thăm em?"
Cố Bắc Âm ngẩn ra, theo bản năng giải thích: "Sáng nay anh ấy vừa quay xong ở đảo, có khả năng còn chưa xuống máy bay đâu."
Lời giải thích này quá gượng ép, đến cả cô còn không tin.
Cố Hàn Thanh trầm mặc một lát, nhắc lại chuyện cũ: "Âm Âm, có phải em với Thanh Việt có chuyện gì lừa anh không?"
Cố Bắc Âm chột dạ dời mắt, thề thốt phủ nhận: "Không có. Bọn em rất tốt, làm gì có chuyện gì lừa anh."
"Chính mắt anh thấy, Thanh Việt rõ ràng không biết em biết nấu ăn. Bọn em kết hôn ba năm, nếu không có vấn đề, hắn ta ngay cả vợ mình có biết nấu ăn hay không lại không biết?" Cố Hàn Thanh không cho cô có cơ hổi mở lời, tiếp tục nói: "Em nói thật đi, tình cảm bọn em có vấn đề sao?"
Cố Bắc Âm há hốc miệng, cắn chết cũng phủ nhận đến cùng, Cố Hàn Thanh lại không cho cô cơ hội mở miệng.
"Nếu em không muốn nói thì không nói, anh có thể đi tìm hiểu. Nhưng nếu anh tìm ra em lừa anh, em phải rời khỏi giới giải trí, về công ty làm việc."
Cố Bắc Âm bị nắm thóp, những lời nói dối bỗng chốt tan thành mây khói. Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát đem sự thật nói ra.
Cố Hàn Thanh lẳng lặng nghe, đến cuối cùng mới hỏi ngược lại: "Cho nên, hai đứa chính là hợp đồng hôn nhân? Mục đích của Tần Thanh Việt là vì muốn hai nhà hợp tác với nhau, mục đích của em là không muốn bố mẹ thúc giục có bạn trai?"
Cố Bắc Âm không nói gì, yên lặng gật đầu.
Cố Hàn Thanh bị tức đến cười thành tiếng: "Âm Âm, em cảm thấy anh trai em là loại người nào? Cảm thấy bố mẹ là người thế nào? Bọn anh sẽ vì lợi ích công ty mà hy sinh em sao?
Tuy rằng hợp đồng hôn nhân là trong nguyên bản của nguyên chủ, Cố Bắc Âm cũng chỉ biết vậy thôi.
Cố Hàn Thanh khắc chế lửa giận, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Cho nên em nghĩ như thế nào? Em thích Tần Thanh Việt?
Lúc nói tên Tần Thanh Việt anh zai mình nghiến răng nghiến lợi, Cố Bắc Âm nhìn ra điểm này, lắc lắc đầu: "Thật ra em đã cân nhắc việc ly hôn."
Anh zai Cố tức giận đến hồ đồ cảm thấy em mình thật sáng suốt, tán thưởng nhìn cô: "Hắn ta nói thế nào?"
Cố Bắc Âm nhớ lại câu trả lời của Tần Thanh Việt, chậm rãi lặp lại lần nữa.
Cố Hàn Thanh dường như bị tức đến thần chí không ổn, đầu ong ong nhưng không quên trấn an Cố Bắc Âm: "Hắn nói như vậy là muốn dắt mũi đứa cái gì cũng không biết như em. Tình huống hắn nói không nghiêm trọng như vậy. Bọn em có ly hôn cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ dự án hợp tác hết. Em muốn ly hôn thì cứ việc ly. Anh trai đây sẽ giới thiệu cho em nhiều người ưu tú hơn, cho hắn tức chết!"
Cố Bắc Âm bị anh mình chọc cười.
Tuy Cố Hàn Thanh nói rất chắc chắn nhưng nghĩ tới thế giới trong truyện, nam chính đỉnh đầu toàn là hào quang, muốn tìm một người so với Tần Thanh Việt càng ưu tú hơn có vẻ rất khó. Nhưng cũng may Cố Bắc Âm cũng không tính liên quan gì đến Tần Thanh Việt nữa, cũng không phản bác anh chỉ cười đáp ứng.
"Chờ chương trình này đóng máy, em về lập tức cùng anh ta ly hôn!!!"
Editor: Chắc mọi người nghĩ truyện drop rồi đúng không ? mọi người nghĩ suýt đúng rồi đók nên là cmt cho tôi zui ik ? tôi sẽ ckăm ckỉ hơnn