Lúc Lâm Hạ bị Y Thương gọi đi, các bạn cùng phòng lập tức lo sốt vó, trong lòng cứ sợ cậu bị tổn thương, nhưng khi thấy Lâm Hạ trở về với vẻ mặt tươi hớn thì đâm ra khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bọn họ lo lắng dư thừa rồi ư? Hay tại Lâm Hạ bị kích thích nên đầu óc không được bình thường nữa?
Tiểu Bàng dịch từng bước chân đi sang, cậu ta đu lấy thanh chắn giường Lâm Hạ rồi hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao.” Lâm Hạ không tính kể cho họ biết mình với Y Thương vừa đến bên nhau, suy cho cùng có công khai hay không chắc chắn vẫn phải thông qua ý kiến anh trước mới được.
Bây giờ Lâm Hạ đã không cần lo được lo mất Y Thương nữa, đầu óc cũng linh hoạt hơn trước, cậu vào WeChat nhắn cho bạn học cũ ở trường số 1 để xin phương thức liên lạc của Tề Thích.
Lâm Hạ không muốn làm lớn chuyện lên nên mới tìm đến y, có thể liên lạc được với đương sự để giải quyết trong âm thầm là tốt nhất, lên mạng cấu xé nhau chẳng có gì hay ho.
Nhưng khi nhấn gọi đi, Tề Thích lại thẳng thừng từ chối, Lâm Hạ quay sang gửi tin nhắn văn bản: Tôi là Lâm Hạ, chúng ta nói chuyện đi.
Mười phút sau, Lâm Hạ gọi lại cho Tề Thích, lần này đối phương nhấc máy, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào, Lâm Hạ lên tiếng hỏi: “Tề Thích?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt, tiếp đó là giọng nói của Tề Thích: “Đây.”
“Bài viết trên mạng là cậu đăng phải không?” Mặc dù gần như đã biết đáp án, nhưng nghĩ đến khả năng có người giả mạo y đăng bài, với tâm thế không tìm sai người, Lâm Hạ vẫn phải xác nhận lại.
“Ờ.” Tề Thích chẳng buồn chối bỏ.
“Những lời trước kia tôi nói với cậu, hình như cậu không hề để trong lòng nhỉ, để tránh gây hiểu lầm thì tôi nhắc lại một lần nữa, tôi – chưa – từng – thích – cậu. Năm đó tôi tốt với cậu, chỉ đơn giản cậu là bạn tôi.” Lâm Hạ nhẫn nại giải thích, “Cậu vui lòng làm sáng tỏ chuyện này càng nhanh càng tốt giúp tôi, bằng không tôi sẽ không nể mặt cậu nữa, nếu để chuyện này tiếp tục gây xôn xao thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường, đến lúc đó tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Đúng là chỉ được cái mồm, chuyện nào có đơn giản như thế, cậu rũ sạch mọi thứ như vậy là cho rằng có thể xóa sạch những tổn thương mà cậu gây ra cho tôi sao?” Tề Thích mặt dày đảo lộn sự thật, vặn hỏi ngược lại cậu.
“Nếu nói đến tổn thương, rõ ràng cậu mới là người khiến tôi chịu ảnh hưởng nhiều hơn mới phải chứ?” Lâm Hạ không muốn khua môi múa mép với Tề Thích thêm một giây một phút nào nữa, “Trước 7 giờ sáng mai, nếu tôi còn chưa thấy cậu đăng bài đính chính thì tôi chỉ còn cách tìm luật sư thôi.”
“Mày dọa ai đấy? Còn tìm luật sư đến hù tao?” Tề Thích khịt mũi cười khinh, “Mày tưởng tao là con nít 3 tuổi à? Đám người trên mạng cãi cọ, ai thèm quan tâm đến mày? Cái thằng biến thái thích đàn ông!”
Tề Thích mắng xong liền cúp ngang, Lâm Hạ bó tay chẳng biết phải làm sao, khi còn làm bạn với y, Tề Thích vốn đã mắc tính trẻ con, khi ấy có thể gọi là chưa đủ trưởng thành, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua, thói hư đó vẫn không có gì thay đổi.
Vừa ngắt điện thoại không lâu, Tề Thích lại đăng bài viết mới lên Weibo cá nhân, nội dung úp úp mở mở: Không ngờ ngần ấy năm rồi mà cậu vẫn không chịu buông tha tôi, bây giờ còn bám riết lấy tôi nữa.
Kì thực Tề Thích không cho rằng Lâm Hạ thật sự thích y, nhưng y muốn được nổi tiếng đến điên, chỉ cần có fame, hot vì tai tiếng vẫn gọi là hot.
Tiền vào túi khi làm KOL vẫn nhanh hơn đi làm tắt mặt tối mày, với cả bây giờ y nợ quá nhiều môn, khả năng cao sẽ không được ra trường đúng hạn, Tề Thích càng không có tâm trí học hành đàng hoàng, chừng nào tốt nghiệp thì tìm bừa việc nào đó rồi làm quách cho xong.
Bây giờ y chỉ mong bản thân trở thành tâm điểm rồi dựa fame kiếm tiền, sau khi chứng kiến quá nhiều KOL bể mánh, Tề Thích cũng không muốn tự đắp nặn hình tượng con người hoàn hảo cho bản thân, chỉ cần không có chừng mực thì cư dân mạng làm gì được y.
Tề Thích hả hê đọc những bình luận thi nhau an ủi mình bên dưới bài viết, nhiều người hô hào bắt Lâm Hạ đứng ra nói chuyện, Tề Thích phụt cười, Lâm Hạ chỉ là con thỏ đế đụng chuyện là tránh, cậu dám lộ mặt mới là lạ.
Nhớ lớp 10 năm ấy vừa quen biết Lâm Hạ, cậu lúc nào cũng mang tâm thái bị lớp ghẻ lạnh, rõ ràng vô cùng ưu tú, nhưng suốt ngày chỉ biết cúi đầu, đụng chuyện gì cũng lẩn tránh đối mặt, sau này trở thành bạn với Tề Thích rồi, Lâm Hạ mới trở nên lanh lợi hơn, còn chẳng phải là công lao của y hết hay sao.
Sau này vì chuyện xu hướng tính dục mà tình bạn đôi bên rạn nứt, không còn y, Lâm Hạ lại trở thành con rùa đen rút đầu, chuyển trường cút khỏi nơi đây.
Tề Thích cho rằng y rất hiểu Lâm Hạ, con người cậu trọng sĩ diện, dù bất kể ra sao cậu cũng sẽ không đáp trả trực tiếp, nhìn cách cậu gọi điện cho mình mà không lên mạng đáp trả là biết, Lâm Hạ không muốn ra mặt giải quyết chuyện này.
Cũng phải thôi, dẫu sao nó cũng thích đàn ông cơ mà, cái chuyện mất mặt như thế, sao nó có thể gióng trống khua chiêng làm ầm lên cho được?
“Đụ cha!! Thằng rác rưởi Tề Thích lại đăng bài lên Weibo kìa!” Tiểu Tiền gửi ảnh chụp màn hình vào group ký túc xá, “Sao thằng đó có thể mặt dày đến vậy cơ chứ?”
Lâm Hạ mở group chat lên, sau khi xem xong, cậu bỗng nhớ về Tề Thích của quá khứ, y khi ấy lễ phép hay cười, thường xuyên giúp đỡ người khác, không thể tin được con người ấy lại đi đến bước đường như ngày hôm nay.
“Lâm Hạ, cậu mau đăng ký tài khoản Weibo mắng lại nó đi!!” Cái này mà còn nhịn thì đắc đạo quy y luôn quá, Tiểu Bàng không muốn ôm cục tức này chút nào.
“Đợi thêm đi.” Không phải Lâm Hạ mềm lòng, mà cậu biết thứ Tề Thích đang muốn là gì, nếu bây giờ đăng ký tài khoản chỉ để cãi nhau thì cuối cùng người thiệt vẫn là cậu, thà rằng kiên nhẫn thêm chút, mạnh tay đập cho y một gậy.
“Nhưng mình muốn xé háng nó quá, sao cậu có thể nhìn trúng hạng người như nó vậy!!” Tiểu Bàng nghĩ mặt mình sắp bị tức sưng như con cá nóc mất rồi, “Mình còn tưởng cậu bị mù nên mới làm bạn với thằng cha đó không đó.”
“Các cậu đừng làm gì hết, cứ chờ đến ngày mai đi.” Lúc Lâm Hạ gọi điện thoại, bạn cùng phòng cũng có mặt ở đó và nghe được toàn bộ cuộc đối thoại.
Lúc này, Y Thương cũng gửi ảnh chụp màn hình bài viết đó cho Lâm Hạ: Người cậu luôn thích là mình cơ mà!! Mình muốn lôi đầu hắn ra đánh một trận quá đi!!
Tặng kèm thêm một đống sticker “Tức điên”.
Đọc được tin nhắn của Y Thương, Lâm Hạ đang hậm hực trong lòng phút chốc tươi tỉnh hẳn ra. Cậu chưa bao giờ thấy anh kích động thế này, Y Thương lúc này đúng là vừa trẻ con vừa đáng yêu: Thôi nào thôi nào, cậu đừng giận, mình thích cậu nhất mà.
Y Thương giận lắm: Mình chửi lại nó được không? Mình công khai quan hệ của hai đứa mình được không?
Lâm Hạ vừa rồi mới bảo không muốn đáp trả hay xé mặt Tề Thích, lúc này lại trở nên tiêu chuẩn kép, thay đổi thái độ xoành xoạch: Cậu muốn nói gì cũng được hết.
Y Thương lại gửi đủ loại sticker “hôn hôn” sang: Sao chúng ta lại không ở cùng ký túc xá vậy chứ! Mình muốn ôm cậu quá.
Thấy Y Thương nhắn vậy, chẳng hiểu sao Lâm Hạ lại có cảm giác anh đang làm nũng với mình, thế là bèn trêu: Mình nhớ hồi trước ai đó có nói không thích động tay động chân với người khác thì phải.
Lần chụp concept tuyên truyền khi ấy, lời anh nói còn khiến cậu đau lòng một hồi kia mà.
Y Thương: Ôm nhiều thì quen thôi, mình đang tích cực trị liệu, rất cần sự phối hợp của bác sĩ Lâm.
Lâm Hạ còn chưa kịp nói gì, anh lại nhắn tiếp: Cậu có thấy mình bám cậu quá không? Nếu cậu không thích mình ở điểm nào thì phải nói với mình ngay đó, không được thầm ghét mình nha.
Sau đó là một đống sticker “tủi thân” không cái nào giống cái nào.
Được lắm, Y Thương yêu vào là thành cái kho sticker luôn rồi, Lâm Hạ cười tủm tỉm nhắn lại: Điểm nào của cậu mình cũng thích.
Y Thương: Cậu toàn nói lời ngon ngọt dỗ mình thôi! Nhưng mà mình thích.
Sau đó anh giãi bày: Mai này cậu sẽ phát hiện mình có rất nhiều khuyết điểm, mình không tỏa sáng rực rỡ như trong tưởng tượng của cậu, mình rất sợ cậu vỡ mộng, cũng sợ người cậu thích chỉ là “mình” trong trí tưởng tượng của cậu.
Lâm Hạ nhận ra Y Thương thật sự buồn lòng về vấn đề này, cậu cân nhắc câu chữ xong mới nhắn: Trên đời không ai hoàn hảo cả, mình cũng có khuyết điểm của bản thân, sau này sẽ có lúc chúng ta bất đồng quan điểm, nếu mình biết thông cảm và hiểu cho nhau là tốt rồi.
Y Thương: Ừm ừm!
Tiếp đó là một đống sticker “hôn hôn”, sau đó Y Thương lại quay về với khởi điểm ban đầu: Mình muốn ôm cậu quá.
Lâm Hạ bị Y Thương trêu đến độ sắp tự thiêu tới nơi, hai người sến súa qua lại với nhau một hồi, đến khi Y Thương nói muốn đi đăng bài thì cuộc trò chuyện lần này mới kết thúc.
Lâm Hạ bụm hai tay lên gương mặt đang nóng hừng hực của mình, cậu hé hờ ngón tay, đọc lại từng dòng tin trong nhật ký trò chuyện, thì ra đây là yêu sao, cảm giác tràn ngập dopamine này khiến cậu càng ngày thương mến Y Thương nhiều hơn.
Phần bình luận trong Weibo của Y Thương đã sớm có một đám chầu chực hóng tin, nhưng mãi vẫn chẳng thấy Y Thương nói năng gì, đến bây giờ anh mới cập nhật:
Không có gì để nói cả, chỉ muốn khoe ra một chuyện: Người yêu tôi thích tôi từ năm lớp 10 lận đó nha.