Lâm Phí chơi với bọn họ cả ngày đến kiệt sức, định là trời tối thì giải tán, Thẩm Tuyền lại hét to muốn đi ăn tôm hùm đất xào cay gần đó.
Đợi đến lúc cả nhóm ăn uống no say thì đã là mười giờ.
Trên đường cậu có liếc Trình Chi Kiêu vài lần, đối phương căn bản ăn không nhiều, lâu lâu sẽ uống một ly rượu, cũng không nói năng gì, ngồi lặng lẽ ở đó có nói là đại thần tiên cũng không ngoa. Lúc gần tàn tiệc thì trên mặt hắn đã nhiễm mấy phần đỏ, phỏng chừng là đã quá chén.
Một nam sinh bên cạnh Lâm Phí đột nhiên chạy ra ngoài hút thuốc, cậu cũng không để ý lắm, tiếp tục bóc vỏ tôm hùm đất, ăn đến quên trời đất thì bỗng dưng có người tiến tới ngồi cạnh.
Vẻ mặt Trình Chi Kiêu hơi say, rũ mắt nhìn cậu.
Lâm Phí sửng sốt, lập tức dịch vào trong.
Đối phương cau mày, cũng lập tức chen đến bên cạnh cậu.
"..."
Trên bàn ăn náo nhiệt, Thẩm Tuyền cao hứng khoe chiếc xe vừa mới mua với lũ bạn, giọng oang oang, những người còn lại cũng nhiệt tình tâng ylên chín tầng mây, không ai để ý đến tình hình trong góc.
Lâm Phí ra vẻ phòng bị: "Anh làm gì?"
Trình Chi Kiêu cúi đầu, tiếp tục lấn tới.
Lâm Phí không nhịn được đẩy anh, đè thấp giọng: "Đừng có chen ghế tôi nữa!"
Người nọ thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn xuống thấy ghế của cậu quả thật không còn chỗ để chạy mới vừa ý mà ngồi thẳng lưng, tiếp tục nghiêng đầu ngắm cậu.
Lâm Phí nhíu mày: "Tôi chọc anh chỗ nào hử?"
Trình Chi Kiêu đột nhiên xoay đầu đi, vươn tay lấy tôm hùm đất, một bộ rất nghiêm túc mà lột vỏ.
Lâm Phí nhíu mày mặc kệ anh, tiếp tục ăn phần của mình, nhưng một lúc sau, trong bát cậu lại nhiều thêm một con tôm được bóc vỏ.
Mấy con tôm này được lột trông rất nham nhở, vừa nhìn liền biết người lột thiếu kinh nghiệm, bình thường chắc cũng không lột mấy.
Vẻ mặt của Lâm Phí quái lạ, cậu quay lại nhìn Trình Chi Kiêu, tự hỏi đây là ý gì.
Trình Chi Kiêu lại đang cố gắng bóc con tôm thứ hai một cách nghiêm túc.
Lâm Phí dừng lại, nhịn xuống sóng to gió lớn trong lòng mà bình tĩnh hết sức nói: "Tửu lượng kém như vậy à? Uống say rồi còn không nhận ra người khác nữa?"
Người nọ nghiêng mắt nhìn qua, giọng nói còn trầm hơn cậu: "Nhận ra mà..."
Lâm Phí: "Tôi là ai?"
Trình Chi Kiêu nhìn cậu, vẻ mặt có phần hoảng hốt, miệng căng chặt không nói lời nào.
Khóe miệng Lâm Phí giật giật, cậu không định tiếp tục giao tiếp với con ma men này.
Lát sau chợt nghe đối phương mở miệng: "Em... em có phải bị bệnh không?"
Lâm Phí cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Em có phải là bị bệnh không?"
"... Anh mới bệnh ấy, cả nhà anh đều có bệnh!" Lâm Phí tức giận.
Trình Chi Kiêu mím môi không nói, lông mi run run, như thể mình oan ức lắm.
Lâm Phí tức khủng khiếp, hung hăng liếc xéo anh một cái.
Cậu vốn tưởng rằng đợi nam sinh kia hút thuốc trở xong trở lại là việc này chấm dứt rồi, ai ngờ đối phương vừa vào liền thấy Trình Chi Kiêu chiếm chỗ mình không nói hai lời liền về lại chỗ cũ hồi nãy.
Lâm Phí: "..."
Cũng may lúc Trình Chi Kiêu đang lột con tôm thứ ba thì chú Dương lái xe tới.
Là Lâm Phí trước nửa giờ gọi điện cho chú ấy.
Mọi người gần như đã ăn xong, cùng nhau ra đến cửa.
Trịnh Chi Kiêu uống say, cả người rõ ràng không tỉnh táo lắm, Thẩm Tuyền vốn muốn dìu anh, lại bị dọa bởi cái vẻ mặt lạnh sống chết không cho người khác đụng vào.
Lâm Phí cùng đám người Thẩm Tuyền tạm biệt thì liền lên xe.
Cậu ngồi ở ghế phó lái, khi xe chạy thì liếc nhìn kính chiếu hậu. Thẩm Tuyền cùng Trình Chi Kiêu còn đang đứng ở ngoài, người trước người sau nói cười thực là hòa hợp, duỗi tay như muốn hỏi cậu muốn cái gì…
Chắc là quà sinh nhật ha? Dù sao cậu cũng không quan tâm.
Lâm Phí đêm đó ngủ rất ngon, trước khi ngủ còn cố ý đi nhìn trăng bên ngoài cửa sổ.
Trăng hôm ấy không tròn lắm, thường thì giữa tháng hai ba ngày sau mới thấy trăng tròn được.
Đúng như cậu đoán, một đêm này không hề biến thân.
Lâm Phí nghĩ rằng sẽ an toàn nếu đặt lịch nhắc vào ngày 15 và 16 âm lịch vào tháng sau.
Sáng sớm cậu tùy tiện giải quyết bữa sáng liền chạy vội đến nhà ga, ngồi ở phòng chờ không lâu thì khóe mắt liếc thấy một người cực kì quen mắt.
Cậu sửng sốt một chút, chớp chớp mắt muốn nhìn lại, vẻ mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
Lâm Phí cảm thấy mình như chui ra từ đống than, đen đủi vô cùng!
Trình Chi Kiêu khi nhìn thấy cậu cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên mấy, an tĩnh ngồi xuống đối diện cậu.
Lâm Phí vốn không muốn để ý đến anh, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Thẩm Tuyền cũng ở Du Thành hả? Cậu ấy không đưa anh về sao?"
Cậu chủ động lên tiếng tựa hồ làm Trình Chi Kiêu có chút bất ngờ, sửng sốt hai giây mới đáp lại một câu ừm.
Lâm Phí nhớ lại ngày hôm qua, Thẩm Tuyền thật ra làm việc rất đáng tin cậy, sẽ không đến mức đem người đi ăn sinh nhật mình tống đến nơi nhỏ bé này.
Cậu lại liếc nhìn Trình Chi Kiêu: "Lúc say anh đã chọc tới thọ tinh nhà người ta hả?"
Tối hôm qua đến cậu cũng bị Trình Chi Kiêu chọc giận.
Người nọ chợt nhíu mày không nói gì nữa.
Lâm Phí tưởng anh cam chịu, cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh đã đến giờ soát vé, hai người ở cùng một toa xe, cũng may là cách khá xa.
Lâm Phí lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi giết thời gian, không lâu sau thì thấy Trình Chi Kiêu từ bên cạnh đi vào buồng vệ sinh.
Cậu không chú ý lắm, tiếp tục chơi bắn bia trong game.
Gần mười phút sau, Trình Chi Kiêu lại lần nữa đi ngang qua, cậu vẫn như cũ chơi trò chơi của mình.
Hai mươi phút sau, Trình Chi Kiêu lại đi qua cậu đến phòng vệ sinh ở cuối toa...
Lâm Phí cất điện thoại, tò mò nhìn bóng lưng anh.
Chờ đối phương ra tới, cậu nghĩ có thể anh dễ mắc tiểu, nhịn không được cười, vai Lâm Phí run lên một cái, khi hai mắt chạm nhau cậu lập tức che miệng lại.
Nam sinh mặc một chiếc áo gió màu đen đã chuyển mùa, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú hơi thẳng, tầm mắt dừng trên người cậu lại tránh đi, từng bước một ngang qua người cậu.
Lâm Phí cố ý nhớ lại, Trình Chi Kiêu ước chừng đi vào buồng vệ sinh sáu lần trong hai giờ trên xe, cuối cùng ngay cả người cô phía trước cũng không nhịn được hỏi anh: “Cái thằng bé này, con làm sao vậy? Có làm sao không?"
Giọng nói lớn đến mức Lâm Phí có thể nghe thấy rõ ràng, cậu thấy bên tai Trình Chi Kiêu bỗng nhiên đỏ bừng, lại đột nhiên nhìn về phía cậu, môi mỏng mím chặt, nắm chặt tay trở về chỗ ngồi.
Có vẻ là đang tức giận.
Có lúc nào gặp cậu mà anh không giận hờn đâu?
Vừa ra khỏi nhà ga, mông của Lâm Phí đã nhấc lên như bị phỏng, một vẻ toàn là tránh xa thị phi.
Cuộc sống sinh hoạt ở trường vẫn rất phong phú, ban ngày đi học, buổi tối cùng bạn cùng phòng chơi game, thỉnh thoảng thì đi liên hoan ở khoa. Chỉ cần cậu tránh xa Trình Chi Kiêu, cuộc sống của cậu vẫn vậy.
Chỉ là Thịnh Tinh không gọi cũng không nhắn gì cho cậu nữa.
Người ta thực sự muốn cùng cậu tuyệt giao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phí cảm thấy khó chịu, không cách nào giải tỏa.
Tối hôm đó cậu đi ngủ sớm, chắc do đầu óc có quá nhiều chuyện nên cậu không thể ngủ yên, mơ mơ màng màng.
Đêm đó cậu mơ thấy Trình Chi Kiêu thời niên thiếu, vẫn là ở tiệc cưới ngày đó, chẳng qua thời gian là ban đêm.
Một vòng trăng tròn trên cao.
Tính tình Trình Chi Kiêu sau khi làm cậu rời đi thì liền hồ nháo không hiểu nổi, trong yến hội không ai dám tiếp cận anh.
Ỷ là trong mơ, Lâm Phí thấy một màn này vẫn là giận, năm đó thương tâm vẫn lưu lại nơi đáy lòng, mặt trắng bệch tiến lên hỏi: “Cậu vì cái gì muốn như thế hả?”
Thiếu niên từ đầu đến cuối đều cáu kỉnh, không ngừng kêu cậu cút, trong giọng điệu mang theo hận ý không thể giải thích, quay đầu đi chỗ khác, khóe mắt ướt át, nước mắt tựa hồ nói rơi là rơi.
Lâm Phí sững người trong giây lát.
Chưa kịp hỏi thì cậu đã tỉnh dậy.
Nhưng cậu không còn nằm trên giường ký túc xá nữa.
Lâm Phí đang ở trong một căn phòng rất tối, vừa định nói thì miệng đột nhiên phun ra bọt nước, vài con cá rồng màu bạc xinh đẹp bơi tới trước mắt cậu, còn có một con cọ cọ cậu nữa...
Lâm Phí: "!!!"
Nhưng bất ngờ vẫn không dừng lại ở đó.
Qua tấm kính, cậu nhìn lên thấy Trình Chi Kiêu đang ở bên ngoài bể cá.
Người nọ hình như vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn rối bù còn hơi ướt, không biết đã làm gì trước đó, vành tai đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ lên.
Anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay mình, một bộ dạng si ngốc, ngữ khí lại cố chấp đến đáng thương: “Tôi muốn nhìn thấy em, tôi mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em! Nhưng em lại không tốt! Không tốt! Chưa bao giờ để ý tôi!” Lại càng thêm phần khổ sở: “Không, em tốt nhất! Không ai tốt bằng em…”