Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 17: Tại sao lại mê muội như vậy?



Sau đó Chung Văn Thiên cùng người vợ giàu có và người tình nổi tiếng rời đi, cuộc sống của Hứa Thư Minh mới trở nên bình yên.

Không còn những cuộc gọi bất ngờ hẹn anh nhau ở nơi nào đó, cũng không còn xảy ra chuyện người nào đó mời anh đến chỗ họ rồi xúc phạm.

Hứa Thư Minh rất thích cuộc sống như vậy, anh còn muốn cảm ơn Chung Văn Thiên đã nhất thời hào hiệp, đã cho anh có được công việc hiện tại.

Không phải anh thích bắt bẻ người khác, chỉ là môi trường làm việc mỗi ngày Hứa Thư Minh đều phải chạy đông chạy tây theo ý người khác, nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng, anh giống như bọt biển hấp thụ các kinh nghiệm quý giá.

Lúc này, anh lại nhớ đến thời gian ngu ngơ khi mới tốt nghiệp, cho rằng dựa vào quan hệ với Chung Văn Thiên là có thể phát triển lâu dài ở một công ty.

Nhưng không biết, cho dù là công ty nào đang trên đà phát triển, sao có thể nuôi một người rảnh rỗi? Cho dù là lính nhảy dù cũng phải có năng lực xứng đáng, mới có được sự tôn trọng của đồng nghiệp.

Cũng có người nói, tại sao tôi cần phải được người khác tôn trọng, tôi sống tốt không phải được rồi sao?

Nhưng không thể nói như vậy, con người là động vật quần cư, cho dù muốn khoe khoang cũng phải cần có người đồng ý xem đúng không?

Nhưng mà, cuộc sống bình yên cũng không phải lúc nào cũng mỹ mãn, một tháng sau khi Hứa Thư Minh đang sống an ổn, cô Chung lại liên lạc đến anh một lần nữa.

Những lời của Hứa Thư Minh nói với cô lần trước, cô hình như hoàn toàn không quan tâm, lại khôi phục dáng vẻ đáng thương như lúc gặp mặt.

Biết số điện thoại của mình bị Hứa Thư Minh cho vào danh sách đen, nên đã đổi một số khác để nhắn cho anh.

Vừa bắt đầu chỉ một mực xin lỗi, kể lể nỗi khổ tâm của mình, chầm chậm nói đến Viên Sở Xuyên, hắn chính là nguyên nhân gây đến nổi khổ của cô, cô chắc chắn sẽ không quên.

Hứa Thư Minh chưa bao giờ trả lời cô, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, vẫn kiên trì nhắn tới.

Cuộc sống của cô hình như chỉ xoay quanh chồng, ngoài ra không còn việc nào để cô quan tâm, ngày nào cũng nói đi nói lại một chuyện đó, Hứa Thư Minh đôi khi cũng không biết đánh giá cô thế nào.

Cô không thông minh sao? Người phụ nữ lúc tranh giành chồng, có lúc thông minh khiến người ta kinh ngạc.

Hứa Thư Minh anh có cái gì?

Ngoài việc dựa vào chính mình để sống, anh không có gì cả.

Cô Chung bất quá chỉ tìm sự đồng cảm từ anh thôi.

Nhưng đồng cảm có giúp ích được gì cho cô Chung đâu?

Cái này đối với cô mà nói chính là thứ vô dụng nhất.

Hứa Thư Minh nhất thời không hiểu, cô Chung cuối cùng có mục đích gì, sau khi suy nghĩ, anh quyết định không quan tâm hành vi của cô nữa.

Dù sao cũng chỉ vài tin nhắn, điện thoại anh mỗi ngày nhận không biết bao nhiêu tin nhắn rác, nhiều thêm vài cái cũng không quan trọng.

Nhưng hai ngày nay, cô Chung gửi rất nhiều tin nhắn, hôm đó Hứa Thư Minh đang bận rộn, sau khi nằm lên giường mới mở ra xem một chút.

Thời gian này anh không xem cô Chung nhắn cái gì, cuộc sống của cô cách Hứa Thư Minh quá xa, có đôi khi những gì cô viết, cũng giống như cách một lớp thủy tinh mờ, nhìn qua một thế giới khác.

"... Viên Sở Xuyên thật quá đáng, cậu ta suýt nữa đã thuyết phục được Văn Thiên, nhưng anh trai tôi lại bị cậu ta bắt được điểm yếu, bị Chung Văn Thiên đuổi ra khỏi công ty, chỉ vì một lần phạm sai lầm? Tôi giải thích với Chung Văn Thiên, thế mà anh ấy không muốn nhìn thấy tôi, gương mặt của tôi đáng ghét như vậy sao? Đó là anh trai ruột của tôi, lẽ nào muốn tôi nhìn anh ấy đi chết sao?"

Hứa Thư Minh nhìn thẳng nhíu mày, anh từ trên giường bật dậy, ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm điện thoại, bình tĩnh xem lại lần nữa.

"Tôi biết cậu Thư Minh tâm địa lương thiện, trước kia nếu cậu vẫn ở bên Văn Thiên thì tốt biết bao nhiêu? Lúc trước Văn Thiên vốn không muốn để cậu rời đi, là tôi tương kế tựu kế, để Viên Sở Xuyên gặp được Văn Thiên. Quả nhiên thái đội của Văn Thiên đối với Viên Sở Xuyên khác biệt, nhưng anh ấy tuyệt không muốn vứt cậu, mà là Viên Sở Xuyên tính cách hung hăn, sao có thể chịu đựng bên cạnh Văn Thiên còn có một người khác là cậu. Đúng là cậu đã bị đuổi đi nhanh chóng, đáng tiếc cậu không biết, cậu quá lương thiện, cậu không muốn tranh giành —— nhưngThư Minh, thế giới này, cái gì không cần tranh? Cậu không tranh, chỉ có thể bị người khác chèn ép. Đừng hận tôi, có được không?"

Thì ra... Thì ra đây mới là một chân tướng khác của việc anh rời đi, Hứa Thư Minh không thể không than thở, anh còn tưởng rằng anh đã biết rõ ràng, suy nghĩ đủ thực tế. Ai ngờ, ở trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một con dê nhỏ yếu đuối, cho dù anh lơ cô Chung thì cô cũng có thể khiến anh muốn ở cũng không được, muốn đi cũng không xong.

Chung Văn Thiên thì sao? Không phải hắn không biết chuyện, nhưng hắn cũng không có ý định nhúng tay vào, chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Anh nghĩ đến việc anh từng nói với Minh Uyên, sau này nếu có người yêu mình thì tốt rồi.

Nhưng tất cả chỉ là mong muốn của mình anh thôi!

"Cậu ta đã sắp thành công, Văn Thiên đã cực kỳ chán ghét tôi, cho dù gặp Hân Hân, anh ấy cũng sẽ để tôi ra ngoài một mình. Quá đáng hơn là, hai ngày trước, anh ấy tìm cho tôi một ngôi nhà mới, để cho tôi nhanh chóng dọn qua, anh ấy không muốn Hân Hân gặp người nhà của tôi. Tôi thật sự không còn nơi nào để đi, Thư Minh, xin cậu gặp tôi một lát được không?"

"Tôi sẽ vẫn chờ cậu trả lời. Dù cậu có yêu cầu gì, Tôi cũng sẽ đáp ứng cậu."

"Không còn nhiều thời gian nữa, Thư Minh, xin cậu trả lời sớm được không?"

Hứa Thư Minh cau mày xem tin nhắn mới được cập nhật lần cuối cùng, anh không hiểu, mới trải qua một tháng ngắn ngủi, cô Chung đã bị buộc đến tình cảnh như thế, dọn ra khỏi nhà họ Chung, chẳng phải đây là vợ chồng đang ly thân sao? Trách sao cô Chung lại gấp gáp đến độ này.

Thế nhưng cô Chung muốn gặp anh làm gì?

Anh không muốn cuốn vào cục diện rối rắm của nhà họ Chung, dù có nhiều tiền như thế nào, so với mất mạng thì cũng bằng không có.

Ngay lúc anh ngẩn người, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Hứa Thư Minh cúi đầu xem, chỉ thấy trên màn hình hiển thị là mẹ.

Muộn vậy rồi, sao mẹ lại tìm anh?

Hứa Thư Minh vừa nghi hoặc, vừa nhanh chóng nhận điện thoại, nhưng vừa bắt máy, anh còn chưa mở miệng. Giọng nói nghiêm khắc mà mẹ Hứa chưa bao giờ nói trước đây đã truyền tới.

"Thư Minh! Là con à! Con đang ở đâu?"

Hứa Thư Minh sững sờ, nhưng còn không đợi anh suy nghĩ, mẹ Hứa bên kia đã hỏi tiếp:

"Có ở nhà không?"

Hứa Thư Minh tranh thủ trả lời: "Vâng, mẹ ——" làm sao vậy?

Mẹ Hứa nghe được lời khẳng định của anh, không cho anh cơ hội hỏi, xen lời anh: "Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta về Hồng Kông, mẹ và bố sẽ đến đón con."

"Sao ạ?" Hứa Thư Minh hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của mẹ.

"Đừng nói nhảm, tranh thủ thu dọn. Nếu con không đến, mẹ và bố sẽ đi tìm con." Mẹ Hứa thở gấp nói, bà dừng lại một chút, tràn ngập tự trách nói: "Nếu biết lúc trước, con đến nội địa để làm công việc như vậy, mẹ và bố sẽ đánh gãy chân con, cũng không để con đi. Mẹ còn tưởng sao con có thể kiếm được số tiền lớn như vậy, đều tại mẹ và bố quá tin tưởng con, nhưng mà con, con lại làm mẹ và bố đau lòng như thế này? Mẹ và bố từ nhỏ đã dạy con như thế nào? Chúng ta nuôi con khôn lớn, không phải để con lấy thân thể đi trao đổi vật chất."

Ầm —— trong chốc lát cả người Hứa Thư Minh đã cứng đờ, đầu anh ong ong, hoàn toàn bất động, chỉ trong nháy mắt cả người trở nên lạnh ngắt, không thể cử động được.

Mẹ và bố chắc chắn đã nghe được tin tức gì đó, bọn họ biết ——

Đúng vậy, bố mẹ từ trước tới giờ đều là người chính trực, làm sao họ có thể tiếp nhận được việc này?

Lúc trước anh vì sao nghĩ có thể che giấu họ?

Khi đó tại sao anh lại khẳng định như vậy?

Tại sao lại mê muội như vậy?

"Thư Minh, mẹ cầu xin con, chúng ta cùng nhau về nhà được không? Mẹ và bố con đã lớn tuổi rồi, rất muốn con ở bên cạnh, đừng ở đại lục nữa được không? Coi như mẹ cầu xin con, đi về ——"

"Mẹ..." Hứa Thư Minh nghe được nước mắt chảy ròng, anh rõ ràng muốn phụng dưỡng bọn họ thật tốt, sao bây giờ lại làm họ đau lòng?

Thì ra, tất cả là do anh làm sai sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv