Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 11: Đây chính là kết quả của việc không biết điều



Ra ngoài quán cà phê, ánh nắng buổi chiều ngày đông mỏng manh rơi xuống người, như cảm nhận được chút ấm áp. Lời cô Chung văng vẳng bên tai, Hứa Thư Minh vừa tỉ mỉ suy nghĩ, vừa chậm rãi bước đến nhà để xe.

Nhà để xe ở đây là quảng trường ngoài trời, cách quán cà phê chỉ mười phút đi bộ, trên con đường nhỏ quay về nhà để xe, người đi đường nhiều hơn so với tưởng tưởng.

Tốp năm tốp ba người mặc quần áo đơn giản, cùng nhau đi trên con đường nhỏ lát đá cuội. Cách con đường nhỏ không xa, bãi cỏ xanh đậm trải rộng khắp sân đánh golf, phóng tầm mắt cũng không thấy điểm cuối cùng.

Trước kia Hứa Thư Minh đã từng nghe nói đến khu vực này, là danh lam thắng cảnh cấp năm A, không khí trong lành, cảnh vật yên bình, rất thích hợp để ở khi nghỉ ngơi.

Tất nhiên, giá cả cũng không phải rẻ.

Cậu đi vào nhà để xe, còn chưa đi đến chỗ đỗ xe mình, sau lưng đã có một giọng nói gọi cậu lại.

"Cậu Hứa."

Giọng nói có chút quen tai, Hứa Thư Minh quay lại, là một gương mặt mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến, xuất hiện ở trước mặt.

"...Gia Kỳ?" Hứa Thư Minh ngập ngừng gọi tên hắn.

Người đàn ông này là trợ lý trẻ tuổi của Viên Sở Xuyên, dáng vẻ vẫn như cũ, thái độ với Hứa Thư Minh không thể nói là tôn trọng, cũng không giống kinh thường, dùng ánh mắt vô cùng vi diệu để nhìn cậu.

"Là Vương Gia Kỳ, cậu Hứa." Hắn cứng nhắc mà nói.

Không cho tôi gọi tên của hắn, muốn xa lánh tôi đây mà. Hứa Thư Minh cảm thấy hắn thật buồn cười, nhưng mà làm trợ lý của Viên Sở Xuyên, cũng có gì đặc biệt hơn người?

Tôi dựa vào hai tay của bản thân mà sống, không cần để ý đến người khác.

Hứa Thư Minh cũng không cảm thấy tức giận, không quan tâm người này, nhàn nhạt cười nói: "Được, Vương Gia Kỳ, anh gọi tôi có chuyện gì không?"

Vương Gia Kỳ nghe cậu nói, hơi nhíu mày, giống như không hiểu Hứa Thư Minh đang nói cái gì. Hắn nghĩ nghĩ, nhìn xùng quanh một chút, cất bước đi về phía Hứa Thư MInh.

Chờ khoảng cách với Hứa Thư Minh ước chừng một cánh tay mới dừng lại, giọng nói trầm thấp nói: "Cậu Hứa, tôi khuyên cậu một câu, đi ngay đi. Ông chủ của chúng tôi không phải là người cậu có thể trêu vào."

"Có ý gì?" Hứa Thư Minh khẽ giật mình.

Vương Gia Kỳ nhất thời thể hiện thái độ căm ghét, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã nhanh chóng thay thế bằng biểu cảm nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Hứa Thư MInh, chậm rãi nói: "Không cần phải nói rõ ra, cậu Hứa, —— nói toạc ra mọi người cũng khó nhìn mặt nhau."

Hiển nhiên, "mọi người" mà hắn nói ở đây chỉ có hai người, Hứa Thư Minh thầm nghĩ bình thường nói chuyện cũng khó rồi.

Tại sao lại nói đến không có mặt mũi rồi?

Hứa Thư Minh ngạc nhiên, chưa kịp nói chuyện, Vương Gia Kỳ đột nhiên giữ chặt cánh tay của cậu, kéo cậu qua phía hắn, nhường ra một con đường.

"Anh Viên." Vương Gia Kỳ ấn chặt vai cậu, cúi đầu với một người đi đến.

Hứa Thư Minh nghe thấy tên này, ngẩng đầu nhìn sang phía sau, quả nhiên có hai người dắt tay nhau đi tới.

Một người đeo kính râm và đội một cái mũ lưỡi trai đen, tóc nhuộm màu nâu đậm bị đè dưới cái mũ, trông rất phóng túng.

Dáng người hắn rất cao, thân hình thon gầy, bất ngờ trông thấy có thể sẽ có cảm giác yếu đuối, nhưng nhìn kỹ phong thái đi bộ của hắn sẽ cảm thấy rất vừa phải.

Bởi vì đeo kính râm, nên chỉ thấy đường cong đẹp đẽ dưới cằm của hắn, đôi môi nhợt nhạt, chỉ có chút đỏ, nhưng chỉ vì chút mỏng đỏ ấy lúc cười lên sẽ khiến người khác chú ý.

"...Ai bảo anh không đi đón em, vậy em chỉ có thể tự đến. Thế nào, không muốn nhìn thấy em?" Giọng nói của hắn mang theo ý cười, đôi mắt vẫn nhìn người bên cạnh nói.

Người sóng vai bên cạnh hắn, nghe hắn nói, cảm thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay sờ chóp mũi tinh nghịch kiêu ngạo ưỡn lên, nói: "Không phải không để ý đến em, em luôn thích xuyên tạc ý tôi, vui lắm sao?"

Viên Sở Xuyên để hắn sờ, vẫn nhìn hắn chằm chằm, nói: "Vậy sao em hỏi anh có nhớ em không, anh lại không gặp em, em có thể làm sao?" Giọng nói tủi thân, giống như thật sự bị oan ức gì đó.

Hứa Thư Minh nhìn thấy Chung Văn Thiên nghe thấy câu trả lời của hắn, mắt cong lên một chút, dáng vẻ giống như vô cùng cam chịu, không thể nói cái gì.

Hai người vừa nói vừa cười, Viên Sở Xuyên đi đến bên cạnh Vương Gia Kỳ, đi chậm lại, đưa điện thoại trên tay cho hắn.

"Gia Kỳ, gọi cho biên tập viên Trương Đại giúp tôi, nói với hắn, buổi chiều và tối nay tôi đều không rảnh, hẹn bữa khác đi."

Vương Gia Kỳ cuối đầu đáp lời, Viên Sở Xuyên quay đầu muốn đi, nhưng giống như nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Hứa Thư Minh bên cạnh Vương Gia Kỳ.

Vẻ mặt hắn chỉ đơn thuần tò mò, bờ môi còn mang theo ý cười, dáng vẻ vô cùng bình dị gần gũi, "Gia Kỳ, đây là ai? Hữa Dương tìm trợ lý cho cậu?"

Đinh Hữu Dương chính là người đại diện của hắn, trước đó vài ngày đã tìm Hứa Thư Minh nói chuyện.

Hắn giống như thật sự không biết Hứa Thư MInh, Hứa Thư Minh ngẩng đầu nhìn hắn. Nói thật cậu cũng rất tò mò về Viên Sở Xuyên. Lúc đầu, cũng chỉ thấy Viên Sở Xuyên trên TV, ngoài đời nào có cơ hội gặp mặt.

Nhìn Viên Sở Xuyên ở khoảng cách gần, không khỏi cảm thán bình thường hắn cũng vô cùng đẹp. Phần ngũ quan lộ ra bên ngoài kính râm hầu như không có bất kỳ tì vết gì, mỗi bộ phận có thể gọi là điêu khắc tỉ mỉ, khuôn mặt như vậy chắc chắn qua được kiểm tra của màn hình lớn, không ai có thể nói hắn không dễ nhìn.

Vương Gia Kỳ rất kính trọng Viên Sở Xuyên, thiếu chút cúi đầu khom lưng cười nói: "Anh Viên, cậu này là —— "

Hắn còn chưa nói xong, Chung Văn Thiên đã nhìn thấy bọn họ, "Thư Minh?" Hắn hỏi, đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ mặt Hứa Thư Minh thì đi tới.

"Đúng là em rồi." Giống như đang khó hiểu tại sao Hứa Thư Minh lại ở đây.

Hứa Thư Minh nghe tiếng, có chút hất cằm lên nhìn về phía hắn, trên mặt không có biểu cảm gì, con mắt đen nhánh vô cùng lãnh đạm, không giống chút nào với Hứa Thư Minh trong trí nhớ của Chung Văn Thiên.

Chung Văn Thiên gặp Hứa Thư Minh khi ở Châu Âu, khi đó Hứa Thư Minh vẫn là nghiên cứu sinh, người toàn mùi sách, cha mẹ cậu đều là giáo viên, cũng coi như xuất thân từ gia đình dòng dõi Nho học, từ nhỏ làm bạn cùng sách.

Khi còn đang học nghiên cứu sinh, gia cảnh nghèo khó của Hứa Thư Minh đã lộ ra.

Hắn nhìn thấy Hứa Thư Minh là lúc ở biệt thự của mình, hắn có công việc ở châu Âu, có khi sẽ ở lại một thời gian dài, nên đã mua mấy chỗ bất động sản dự phòng.

Căn nhà chỉ đôi khi ngủ lại mới cần đến, chủ nhà không ở lâu, nên thường xuyên nhờ người đến dọn dẹp.

Ai ngờ, người trông nhà thấy chủ nhà không thường đến, nhà cửa trống không không ai ở, đã nảy ra ý tham với bể bơi.

Không phải tất cả thành phố ở Châu Âu đều có bãi biển ngoài trời, cho dù có bãi biển, cũng chia ra bãi biển công cộng và bãi biển tư nhân, không phải ai cũng chịu đi thật xa chen lấn chỉ để phơi nắng một chút.

Mà bể bơi của căn biệt thự của Chung Văn Thiên vô cùng rộng rãi, xây dựng rất đẹp, vào mùa đông, nước còn có thể sưởi ấm, so với bãi biển công cộng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Hứa Thư Minh được bạn học giới thiệu, nói có một chỗ bể bơi đẹp giá rẻ có thể đi bơi lội phơi nắng, thậm chí còn được cung cấp trái cây.

Cậu không có thời gian đi đến bãi biển, mùa đông ở châu Âu dài dằng dặc mà u ám, thật khó để nhìn thấy mặt trời, bị bạn học lôi kéo một chút, lại hỏi thăm biết được vé vào cửa chỉ có mười Euro, giật mình, cũng không từ chối.

Ngày hôm đó Chung Văn Thiên đột nhiên quay về căn nhà bỏ trống này ở, vào trong nhà, không đợi người trong nhà nơm nớp lo sợ giải thích, hắn ở lầu hai đã nhìn thấy Hứa Thư Minh ngồi cạnh bể bơi ngước cổ phơi nắng.

Hứa Thư Minh trần trụi nửa người trên, chỉ lấy một cái khăn lông màu trắng trải lên đùi, tóc đen nhánh hơi ướt, ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống, chiếu lên từ cái cổ mềm mại và bả vai đến vòng eo nhỏ gầy và đùi.

Làn da của cậu trắng tuyết, bị ánh nắng chiếu vào, giống như hiện ra một tầng trân châu màu trắng sáng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Chung Văn Thiên nhìn cậu chằm chằm, hồi lâu mới từ trên lầu xuống, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hứa Thư MInh.

Hứa Thư Minh nghe tiếng bước chân, cúi đầu xuống, nhìn sang mặt hắn.

Không biết có phải lúc đó biểu cảm của Chung Văn Thiên hết sức buồn cười hay không, mà Hứa Thư Minh nhìn thấy hắn, đầu tiên là trợn to mắt, sau đó bỗng dừng nhìn hắn cười phá lên.

Lúc này, bể bơi có một làn gió nhẹ lướt qua, gợn sóng lướt qua mặt hắn, trong khoảnh khắc đó, càng tôn lên ánh mắt như như nước mùa thu của cậu.

Chung Văn Thiên bị nụ cười này bắt lấy, si mê hồi lâu vẫn chưa thể tiêu tan. Trong ký ức của hắn, Hứa Thư Minh luôn không khác gì buổi chiều ngày đông hôm đó, luôn luôn dịu dàng như nước, thỉnh thoảng sẽ hoạt bát, nhưng chỉ cần cậu híp mắt cười, đã có thể câu lên nhu tình vô hạn của hắn.

Hắn chưa hề nghĩ đến, Hứa Thư Minh lại có một biểu cảm xa cách như vậy, ánh mắt lạnh lùng như vậy, giống như băng tuyết, không chút độ ấm. Hứa Thư Minh chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, đã chuyển tầm nhìn, giống như hoàn toàn không biết hắn, nhìn về phía Vương Gia Kỳ nói:

"Cậu không còn chuyện gì chứ? Vậy thì tôi đi, cảm ơn lời khuyên của cậu."

Cậu nói xong, rồi quay người rời đi, không quan tâm đến hai người kia.

Có cái gì mà phải quan tâm? Cậu nghĩ, chiêu này của Viên Sở Xuyên thật lợi hại, mày không muốn nhận tiền của hắn, hắn sẽ để mà tự mình nhìn rõ thực tế trước mắt.

Dù còn hay không còn tình cảm, thì đều là quá khứ.

Đây chính là kết quả của sự không biết điều.

Ai ngờ, cậu vừa đi hai bước, một bàn tay nắm lấy cánh tay cậu, ngăn cậu lại.

"Xin đợi chút, anh Hứa Thư MInh, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi —— tôi không biết Hữu Dương tự tiện đi tìm anh, anh có thể nghe tôi giải thích vài câu không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv