"Hạ Triết!"
Bước chân của Hạ Triết dừng lại, hắn xoay người nhìn Lăng Thiên Thiên tươi cười ở phía sau. Đôi mắt hắn nheo lại, người này hắn không muốn gặp chút nào.
"Có chuyện gì?"
Hạ Triết vô cùng lạnh nhạt.
"Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã không vạch trần chuyện của tôi thôi."
Lăng Thiên Thiên cười nói.
Mấy hôm trước, trong lúc chuẩn bị kế hoạch dọa dẫm Bạch Ngưng Yên thì cô ta bị Hạ Triết và Bạch Chính Nam phá hoại, thực ra là hai người họ đến vạch trần âm mưu của cô ta cùng với thầy giáo giám thị, cũng may sau đó mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, cô ta không bị gì nhưng từ giờ những chuyện cô ta muốn làm với Bạch Ngưng Yên sẽ không thể thực hiện.
Trong lòng Lăng Thiên Thiên rất căm phẫn nhưng phải cố nhịn nhục. Cô ta sẽ tìm cơ hội khác để Bạch Ngưng Yên tránh xa Bạch Chính Nam, dù Bạch Chính Nam không để ý đến cô ta cũng được, miễn là hắn đừng quan tâm đến Bạch Ngưng Yên.
Hôm nay trời cho cô ta cơ hội tốt, Hạ Triết và Bạch Ngưng Yên vì Bạch Chính Nam xảy ra tranh cãi, cô ta sẽ lợi dụng cơ hội này để li gián tình bạn giữa Hạ Triết và Bạch Chính Nam, khiến Hạ Triết và cô ta thành một giuộc.
"Cậu biết điểm dừng của mình ở đâu là được, không cần đến cảm ơn tôi. Tuy nhiên nếu Ngưng Yên xảy ra chuyện gì nữa thì tôi chắc chắn sẽ tính với cậu."
Hạ Triết nhạt giọng. Trước giờ hắn không có thiện cảm với Lăng Thiên Thiên, bây giờ lại thêm chuyện của Bạch Ngưng Yên càng khiến hắn thấy cô ta rất giả tạo.
"Tôi sẽ không động đến người trong lòng của cậu nữa, cậu có thể yên tâm. Đúng rồi, khi nãy tôi thấy cậu và cô bé ấy to tiếng, hai người cãi nhau sao?"
"Không liên quan đến cậu!"
"Đúng là không liên quan đến tôi nhưng tôi chỉ muốn quan tâm hai người một chút cũng không được sao?"
"Không cần cậu bận tâm, lo tốt bản thân mình là được rồi. Đừng quên chứng cứ cậu làm hại bạn học vẫn còn trong tay tôi. Loại người như cậu hoàn toàn không xứng đáng được đi học đâu. Tuổi còn chưa trưởng thành đã ác độc, khi lớn sẽ không biết cậu thành dạng người gì nữa."
Hạ Triết tỏ ý khinh miệt.
Lăng Thiên Thiên tức đến run người, cô ta cố kiếm lại, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên nhưng rõ ràng đã có sự gượng gạo xuất hiện.
"Tôi biết mình phải làm gì mà." Lăng Thiên Thiên nói: "Cậu cũng giữ cô bé đó cho tốt, đừng để cô bé đó quay quanh các nam sinh khác, trong trường này không thiếu người như tôi đâu."
Nói xong, Lăng Thiên Thiên đi mất. Hạ Triết cũng quay người đi xuống mấy bậc thang, lời nói đầy tính ám chỉ của cô ta làm sao hắn không nghe ra được, nhưng mà những người khác cùng lắm là nói xấu chứ không đến mức độ tàn bạo như cô ta.
"Hạ học trưởng, đợi em với!"
Hạ Triết vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì nghe thấy tiếng gọi của Bạch Ngưng Yên. Hắn dừng lại nhìn lên phía cầu thang. Bạch Ngưng Yên vội vã chạy xuống để bắt kịp hắn, vốn không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô khi cô cứ nhắc đến Bạch Chính Nam nhưng để cô đuổi theo thì hắn không nỡ.
Còn đang phân vân không biết làm gì, Hạ Triết bỗng thấy Bạch Ngưng Yên không biết vì sao đang yên đang lành lại trượt ngã, đầu va vào tường.
"Ngưng Yên, em không sao chứ?"
Hạ Triết vội vã chạy lên chỗ nghỉ giữa hai nhịp cầu thang đỡ Bạch Ngưng Yên ngồi dậy, lo lắng hỏi.
"Đầu em hơi choáng váng"
Bạch Ngưng Yên xoa xoa chỗ đụng tường, đầu óc cô ê ẩm, cú va chạm vừa rồi không nhẹ đâu.
"Từ từ, tôi dìu em ngồi xuống!"
Hạ Triết đỡ Bạch Ngưng Yên ngồi xuống bậc thang, hắn nhìn chỗ bị sưng trên trán của cô, nơi đó đỏ ửng.
"Giờ này phòng y tế đóng cửa rồi, tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
"Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ sưng nhẹ thôi mà!" Bạch Ngưng Yên ngăn cản: "Thật là, sao đột nhiên lại bị trượt té chứ? Tại anh đó, đột nhiên lại nổi nóng bỏ đi."
Bạch Ngưng Yên vừa xoa vừa oán trách. Khi nãy lúc chạy đến gần bậc thang cuối hình như cô trượt phải thứ gì đó nên mới bị ngã, cũng may không phải là lăn từ trên cao, bằng không chắc bây giờ đã đến bệnh viện để cấp cứu.
"Tôi không có nổi nóng, em ngồi yên đi, để tôi xem còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Hạ Triết nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, Bạch Ngưng Yên trượt té như vậy chắc sẽ không chỉ có trán bị sưng thôi đâu.
Quả nhiên như Hạ Triết nghĩ, đầu gối của Bạch Ngưng Yên rướm máu.
"Hạ học trưởng, anh làm gì vậy?"
Bạch Ngưng Yên kêu lên khi Hạ Triết bất ngờ bế cô.
"Đưa em lên phòng y tế xử lý vết thương."
"Nhưng không phải anh nói phòng y tế đóng cửa sao? Hơn nữ em có thể tự đi!"
"Đầu gối em chảy máu, em tự đi sẽ rất lâu, dù sao em cũng không có bao nhiêu kí, bế em vừa khéo tôi có thể luyện tập cơ tay."
Hạ Triết không cho Bạch Ngưng Yên có cơ hội mở miệng phản đối liền cầm theo cặp của hai người và bế cô đi.
Bạch Ngưng Yên hơi xấu hổ, dù có tình cảm với Hạ Triết thế nào nhưng hai người không là gì cả lại hành động thân mật thì có phần không hợp lý lắm. May mắn giờ đã tối, trong trường ít người mới không nghe mấy lời bàn tán.
Phía trên cầu thang chỗ Bạch Ngưng Yên bị ngã, Lăng Thiên Thiên xuất hiện lần nữa, cô ta dùng giấy thấm dầu cẩn thận xử lý chỗ dầu đổ trên bậc thang.