"Cậu chậm một bước rồi!"
Bạch Chính Nam đắc ý, không có gì thù vị hơn khi thấy sự quan tâm của Hạ Triết dành cho em gái hắn bị người khác cướp mất. Hắn chỉ đơn giản nói vài câu là Bạch Ngưng Yên mấy hôm nay ăn uống không miệng, hay bỏ bữa là ngay lập tức, Hạ Triết đã đến cửa hàng cháo trắng vịt muối xếp hàng từ sớm mua cho. Vốn dĩ mang cháo đến sớm nhưng vì kẹt vài việc nên trễ một chút. Không ngờ cái trễ một chút này đã tạo cơ hội cho người khác.
Bạch Chính Nam nhớ cậu nam sinh này tên Dương Khởi, hắn có dò hỏi qua Bạch Ngưng Yên, biết được cả hai là thanh mai trúc mã.
"Suốt ngày nói mấy lời nhảm nhí, cậu không chán à?" Hạ Triết lạnh nhạt đẩy Bạch Chính Nam qua một bên rồi ung dung đi vào lớp của Bạch Ngưng Yên, đến bàn của cô: "Nghe nói mấy hôm nay em bỏ bữa? Tôi có mua cháo cho em, nhưng xem ra em đã có ăn rồi thì phải?"
"Em có thể ăn thêm!" Bạch Ngưng Yên lấy lại tinh thần nói: "Dù sao mấy hôm nay ăn ít, em cũng đói!"
Sự khác biệt giữa Hạ Triết và Dương Khởi chính là dựa vào thái độ của Bạch Ngưng Yên, khi nãy Dương Khởi tốn biết bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được cô đồng ý ăn cháo, bây giờ chỉ một câu của Hạ Triết, Bạch Ngưng Yên vội muốn ăn thêm. Biết bao nhiêu người đang xót xa cho Dương Khởi.
"Để dành cho bữa trưa đi, ăn nhiều quá cũng không tốt, chia thành từng bữa sẽ tốt hơn. Em cảm thấy thế nào rồi? Tâm trạng ổn rồi chứ?"
"Em..."
"Cậu ấy không ổn chút nào, Hạ học trưởng cũng mua cháo cho cậu ấy, chắc hẳn đã biết cậu ấy không ăn ngon mấy hôm nay, tâm trạng cậu ấy mấy ngày này làm sao tốt đẹp được."
Dương Khởi nói thay cho Bạch Ngưng Yên, hắn đứng lên mặt đối mặt với Hạ Triết, cả lớp lúc này đang vô cùng phấn khích xem một màn long tranh hổ đấu của hai người họ.
Duy nhất Bạch Ngưng Yên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi cũng không hỏi cậu, cậu thay Ngưng Yên trả lời làm gì?" Hạ Triết cau mày.
"Tôi trả lời thay vì tôi thừa biết với tính cách của cậu ấy sẽ ở trước mặt anh nói rằng mình ổn." Dương Khởi cười.
So với Hạ Triết, hắn tự tin mình hiểu Bạch Ngưng Yên hơn, dù sao cả hai cũng lớn lên bên nhau, tính cách của đối phương xấu xa ra sao người kia cũng biết hết.
"Cho dù là vậy, cũng nên là cô ấy nói, không đến phiên cậu!"
"Tôi thích nói thay đấy! Anh làm gì tôi?"
"Chẳng làm gì cậu cả, tôi chỉ nhắc nhở cậu nên biết thân phận một chút, Ngưng Yên với cậu không có quan hệ gì, đừng tự tiện nói thay như thể hai người đang yêu nhau."
"Anh không hiểu cô ấy như tôi, không thay mặt cô ấy nói chuyện như tôi nên ghen tị à?"
"Cậu cảm thấy tôi cần sao?"
"Tôi thấy anh đang ghen tị!"
Phòng học bỗng chốc đầy mùi thuốc súng, Bạch Ngưng Yên ngơ ngác nhìn Hạ Triết và Dương Khởi đấu khẩu với nhau. Theo cô nhớ hai người họ không có ân oán gì, cũng không có gặp nhau là mấy, việc gì phải nói chuyện ác ý với nhau. Nếu lúc trước cô không bị Hạ Triêt từ chối và Dương Khởi hay đùa là thích cô, chắc chắn cô đã nghĩ hai người họ đấu khẩu như vậy vì thích cô mất.
"Chị!" Bạch Thanh An khều nhẹ: "Chị mau ngăn hai người đó lại đi, bằng không sẽ đánh nhau mất!"
"Tại sao?" Bạch Ngưng Yên khó hiểu.
"Chị không biết tại sao à? Chị có phải bị ngốc không?" Bạch Thanh An kinh ngạc.
Bạch Ngưng Yên vẫn đang không hiểu em gái cô nói chuyện gì, hai người kia đấu đá liên quan gì đến cô chứ? Cô cũng đâu có bảo họ cãi nhau? Vậy cô lên tiếng làm gì? Hai người đó sẽ nghe chắc?
"Hạ Triết, sắp đến giờ lên lớp rồi?"
Bạch Chính Nam ở một bên xem kịch từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, hắn đã xác định được em gái hắn đang mộc rễ trong lòng của tên bạn thân này, chẳng qua là hắn ta chưa nhận ra thôi. Nói đến điều này, hắn nên cảm ơn trânh mưa khiến Hạ Triết bị bệnh và kẻ đang đe dọa Bạch Ngưng Yên, nhờ có hai sự việc đó mà tên bạn thân này mới chú ý đến sự tồn tại của em gái hắn.
Hạ Triết lườm Bạch Chính Nam một cái sau đó lại nhìn sang Dương Khởi lạnh nhạt, cuối cùng mới tỏ thái độ ôn hòa với Bạch Ngưng Yên: "Tôi giữ hộp cháo thay em, nghỉ trưa tôi sẽ nhờ người ở căn tin hâm nóng lại là em có thể ăn rồi, em còn muốn ăn thêm gì nữa không? Tôi mời em."
"Hả? À, bao nhiêu là đủ rồi, em không cần ăn thêm gì nữa." Bạch Ngưng Yên ngơ ngơ ngẩng ngẩng đáp.
Nói xong cô mới biết mình vừa bỏ qua cơ hội được Hội trưởng Hội học sinh mời, không phải ai cũng được chiếu cố như vậy.
"Ừm, bữa trưa mời em ăn thêm cơm và đồ chay nhé!" Hạ Triết tự quyết định nói: "Gặp lại em vào giờ nghỉ trưa, chuyện khâc đừng quan tâm nữa!"
"Em biết rồi, cảm ơn anh mấy hôm nay luôn ở bên cạnh em!"
"Không có gì, chuyện tôi phải làm. Tôi về lớp trước."
Hạ Triết thuận tay xoa đầu Bạch Ngưng Yên, động tác này hắn hay làm gần đây để trấn an cô, tất nhiên hắn và cô không ai nghĩ nhiều, người nghĩ nhiều là Dương Khởi, Bạch Chính Nam và những người có mặt.
"Tạm biệt Hạ học trưởng!"
"Ừ, chỉ cần tạm biệt cậu ta thôi, còn anh thì không cần nhỉ?" Bạch Chính Nam giả vờ giận dỗi: "Bạch Ngưng Yên, em là đồ thấy sắc quên mất tình anh em."
Dứt lời, Bạch Chính Nam cũng bỏ đi, hành động này của hắn bị mọi người lý giải thành đang tranh sủng.
Hiện tại, các học sinh trong lớp đang bắt đầu đánh giá lại Bạch Ngưng Yên, cùng một lúc đưa đẩy với ba nam thần, cô đúng là có bản lĩnh.
"Dương Khởi, ngực cậu bị gì vậy?"