Lời nói của Hàn Phi Nhứ khiến Diệp Minh Tâm chậm rãi thả lỏng, cô ấy không sợ Hàn Phi Nhứ biết, chỉ sợ Hàn Phi Nhứ sẽ nhớ ra mà thôi.
Cô ấy trả lời: "Niệm Y, 'Niệm là Lý Y'*"
*Niệm: tưởng nhớ, hoài niệm, nhung nhớ
Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Lý Y là ai?"
"Lý Y chính là Bạch Kinh Lan. Mà Bạch Kinh Lan là nhân vật nhỏ trong truyện, họ của nàng là Bạch, tên Kinh Lan, hiệu là Lý Y."
Hầu hết phụ nữ trong thời kỳ Dân Quốc cũng sẽ tự đặt tên hiệu cho mình, khi các nhà biên kịch tạo ra các nhân vật cũng sẽ nghĩ về tất cả các khía cạnh xung quanh của nhân vật, ngay cả khi nhiều người trong số họ sẽ không xuất hiện trong phim.
Hàn Phi Nhứ chỉ xem phiên bản chính thức của 《 Phồn hoa kinh mộng 》nhưng không biết những chi tiết trước khi quay phim này, Bạch Kinh Lan là nhân vật do Diệp Minh Tâm đóng vì vậy Hàn Phi Nhứ không hiểu lắm: "Tại sao em lại đặt tên cho con bé như vậy?"
Diệp Minh Tâm đặt tay lên đùi, cười nhạt một chút: "Bởi vì em rất thích nhân vật Bạch Kinh Lan."
Hàn Phi Nhứ vẫn không hiểu, khi cô xem phim mặc dù cũng thích nhân vật bên trong, nhưng cũng không thích đến mức có thể đặt cho con mình một cái tên liên quan đến nhân vật như vậy. Cô ngồi bên giường suy nghĩ, có lẽ trong quá trình quay phim quá sâu sắc, nên cô có cảm xúc với nhân vật này.
Tóm lại, có thể giải thích rõ ràng là được, cô nhìn Diệp Minh Tâm: "Chỉ vì lời này, chị vừa rồi sao lại cảnh giác như vậy, có phải chị còn có chuyện khác giấu em không?"
Cô nheo mắt lại, Diệp Minh Tâm đối diện với cô một lúc, rất trung thực nói sự thật: "Chị còn tưởng em nhớ ra rồi."
"Việc em nhớ ra có dọa người như vậy không?"
"Đối với chị, có" Diệp Minh Tâm mỉm cười tự giễu: "Bởi vì trước đây, em thích Bạch Kinh Lan hơn so với thích chị một chút."
Hàn Phi Nhứ không tự chủ được nhíu nhíu mày, vừa nghe được câu nói kia, cô cảm thấy trái tim không thoải mái, giống như bị người ta chọt chọt một chút vậy, cảm giác này rất xa lạ, không giống như cảm giác của chính cô, mà giống như cảm giác của chính thân thể này.
Cô đá dép, ngồi trên giường, nhìn Diệp Minh Tâm một cách nghiêm túc: "Lại nói dối, em cũng không phải là thiếu nữ 2D*, tại sao lại thích một người trên giấy như vậy chứ, hơn nữa chị nhìn vào chính mình xem, ngoại trừ khuôn mặt, chị và Bạch Kinh Lan trong phim có chút nào giống nhau à."
*Thiếu nữ 2D: là những người mê những nhân vật chàng trai, cô gái ảo không có thật trong anime, manga,...
"Nếu như em thật sự thích Bạch Kinh Lan như vậy, em mới sẽ không kết hôn với chị, Thẩm Tang Lạc đều giống Bạch Kinh Lan hơn so với chị."
Diệp Minh Tâm cau mày, nhưng không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào. Hàn Phi Nhứ bây giờ chưa từng trải qua cảm giác hoàn toàn hoà nhập vào vai diễn, khi diễn viên hoàn toàn hợp nhất với nhân vật, nhân vật yêu thích cái gì, diễn viên sẽ theo mà yêu cái đó, khi đó cô có thể nhìn ra, Hàn Phi Nhứ thật sự rất thích Bạch Kinh Lan.
Ngay cả sau khi quay xong một thời gian dài, Hàn Phi Nhứ thỉnh thoảng sẽ xem lại 《 Phồn hoa kinh mộng 》, mỗi lần nhìn thấy Bạch Kinh Lan xuất hiện, đôi mắt của cô sẽ sáng hơn bình thường vài điểm. Mà Diệp Minh Tâm, ngoại trừ được yêu thích một năm đầu tiên, sau đó không có loại đãi ngộ như vậy.
Giang Linh Nhạn luôn nói cô ấy bị bệnh, ghen với chính mình. Nhưng Diệp Minh tâm không hiểu, cô ấy mặc dù ăn giấm của mình, nhưng đó vẫn là giấm của một nhân vật hư cấu.
Liếc nhìn đồng hồ có đèn nền bên cạnh, đã gần mười hai giờ, Hàn Phi Nhứ trợn to hai mắt, lập tức vén chăn nằm vào: "Mau mau, em cần phải lập tức ngủ! Bằng không công dụng của mặt nạ hôm nay liền mất trắng!"
Nói xong, cô đã nằm phẳng trên giường, nhắm mắt lại, trông rất thanh thản.
Diệp Minh Tâm: "..."
Bị lăn qua lăn lại như vậy, Diệp Minh Tâm ngược lại không còn buồn ngủ, yên lặng nhìn Hàn Phi Nhứ nằm bên cạnh mình, nhìn nửa ngày, thở dài thầm lặng, sau đó duỗi người, tắt đèn bàn.
Thật vất vả chờ đợi đến ngày quay quảng cáo thì Hàn Phi Nhứ đã hoàn toàn không còn cảm giác hưng phấn muốn quay một quảng cáo như 'một bộ phim bom tấn' nữa, trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ, biết vậy cô cũng không cần phải mua nhiều mặt nạ giá trên trời như vậy, tiết kiệm tiền, cô có thể mua bao nhiêu món ăn ngon!
Khi quay xong quảng cáo này, cô sẽ quay trở về ăn một bữa ăn ngon, thật tốt mà tự đãi mình, mang ý tưởng này, khi ra khỏi nhà và tới ga tàu cao tốc, khóe miệng của Hàn Phi Nhứ vẫn luôn cong lên.
Trọng Viên Viên nhìn cô cười, tâm tình của mình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều: "Hôm nay tâm tình chị không tệ sao?"
"Đó là, vừa nghĩ rằng tối mai có thể ăn một xiên, chị liền cao hứng muốn hôn em một cái."
Trọng Viên Viên: "..."
Hay là thôi đi, cô ấy còn trẻ, muốn tiếp tục sống = =
Vừa nói đùa vừa đi ra ngoài, Lương Trữ đi trước, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, đột nhiên, phía trước một đống người ồ ạt chạy về phía Hàn Phi Nhứ, cầm máy quay trong tay liều mạng đâm vào Hàn Phi Nhứ.
Lương Trữ giật mình, dùng cơ thể ngăn cản giúp Hàn Phi Nhứ, thời khắc mấu chốt vẫn là Vi Tầm hữu dụng, anh một mình chống đỡ, vừa mở đường cho Hàn Phi Nhứ, vừa cản người giúp cô. Có một nữ phóng viên muốn lợi dụng vóc người nhỏ bé để chen vào, nhưng vẫn bị anh nhẹ nhàng đẩy sanh một bên.
Hàn Phi Nhứ lập tức thu hồi biểu tình, bước nhanh về phía trước, phóng viên lại không bỏ qua cho cô.
"Hàn tiểu thư, tình yêu của cô và Ân Gia Hà có thật không?"
"Cô Hàn, cái gọi là thư luật sư có phải là do bên quan hệ công chúng phát ra hay không, xin vui lòng giải thích một chút!"
"Có tin đồn rằng cô đã đi đến Hoa Kỳ vì mang thai và có con, xin vui lòng trả lời nếu điều này là đúng!"
"Cô Hàn, cô có ý kiến gì về việc có người cà phiếu cướp vai chính không?"
Hàn Phi Nhứ bước chân dừng lại, Lương Trữ trong lòng lộp bộp một chút, cô ấy vẫn luôn thu thập những bình luận về Hàn Phi Nhứ, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người truyền cô mang thai sinh con, chẳng lẽ chuyện này được giới truyền thông biết? Làm sao họ biết được?
Câu hỏi này cô ấy đã quá muộn để suy nghĩ, bởi vì Hàn Phi Nhứ đã dừng lại trong một giây, các phóng viên như ruồilao lên, cô ấy thấy rõ ràng một trong những phóng viên nam mắt phát ra ánh sáng đặc biệt, có vẻ như người hỏi mang thai và có con là anh ta.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta liền xác nhận phỏng đoán của Lương Trữ, cánh tay duỗi dài, ống micrô trên tay thiếu chút nữa chọt đến cằm Hàn Phi Nhứ.
"Cô Hàn! Có đúng là cô mang thai và có con không? Cô thật sự sinh ra đứa con ngoài giá thú sao?"
Lương Trữ: "..." OMG, phóng viên này là muốn chết sao, thực sự hỏi Hàn Phi Nhứ loại câu hỏi này!
Cô đặc biệt sợ Hàn Phi Nhứ nổi giận ở hiện trường, cho nên cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi Nhứ, cho dù chỉ lộ ra nửa mặt dưới, cũng có thể nhìn ra cô rất mất hứng, hàm dưới của cô giật giật, vừa nhìn chính là đang ấp ủ điều gì đó thô lỗ.
Lương Trữ kéo cô đi về phía trước, dùng sức mạnh để nhắc nhở cô đừng phạm tội, sau đó hét lên với phóng viên phía trước: "Xin lỗi, Hàn Phi Nhứ không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, xin nhường đường một chút!"
Minh tinh xuất hiện tại ga tàu cao tốc không phải là điều phổ biến, dù sao đi đường dài thì người ta chọn ngồi máy bay, rồi trực tiếp lái xe rời khỏi. Lần này Hàn Phi Nhứ mang theo nhiều đồ đạc và dụng cụ, vả lại chưa mua xe chuyên dụng nên không thể tự lái xe.
Cho nên quyết định đi tàu cao tốc, ai có thể nghĩ rằng nhà ga đường sắt cao tốc thực sự còn có thể đụng mặt phóng viên đây.
Thật vất vả mới đi đến cửa bãi đậu xe ga đường sắt cao tốc, nhân viên đón khách bên đại biểu đứng ở đây, thấy vậy, bọn họ cũng giúp đỡ chặn phóng viên, Hàn Phi Nhứ bị một đám người chèn đến bên cạnh xe, Trọng Viên Viên vội vàng đi qua giúp cô mở cửa xe, cửa xe mở ra, Hàn Phi Nhứ lại không đi vào, mà quay đầu lại, nhìn như đang tìm người nào đó.
Lương Trữ hận không thể đẩy cô đi, phóng viên bát quái tuy rằng cũng không phải ai cũng xấu, nhưng bọn họ cũng thật lòng không chọc được đám người này, đám người này đều có tam quan liều mạng, ngoại trừ bát quái cái gì cũng không quan tâm, lương tâm đã sớm bị heo gặm, lời gì cũng dám nói ra ngoài.
Hàn Phi Nhứ nếu ở đây chửi bới tên phóng viên kia, cũng không cần đợi đến ngày mai, buổi trưa liền có thể thấy việc Hàn Phi Nhứ nhục mạ phóng viên này lên hotsearch.
Lương Trữ lo lắng nhìn cô, ánh mắt Hàn Phi Nhứ nhắm vào một người, nhưng không phải nhìn tên phóng viên hỏi cô về đứa con ngoài giá thú của mình, cô nhìn chằm chằm người kia một vài giây, sau đó tháo kính râm ra, trả lời: "Chúc cô ấy may mắn."
*Cô ấy: Ý chỉ Hàn Y Nhân
Phóng viên kia trong nháy mắt mơ hồ, thừa dịp này, Hàn Phi Nhứ khom lưng vào xe, những người còn lại vội vàng đi theo, xe cũng phải lái đi, còn có phóng viên đuổi theo phía sau, Hàn Phi Nhứ thở dài một hơi: "Dọa chết tôi, đám người này thật đáng sợ."
Trọng Viên Viên phủi quần áo của mình, vừa rồi bị một số người mặc quần áo xung phong đụng chạm, cô nhíu mày ngửi thấy mùi tay áo của mình, phát hiện có một mùi mì ăn liền nhàn nhạt.
...
"Chị Lương, tin tức bị rò rỉ như thế nào, ngay cả fan cũng không biết Hàn Phi Nhứ muốn ngồi chuyến tàu cao tốc này thì phóng viên làm sao biết được!"
Trọng Viên Viên nghe có vẻ tức giận, bởi vì hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo thun tay lỡ yêu thích của mình, bộ quần áo này cô ấy mua về mới mặc có một lần thôi, vậy mà kết quả lần thứ hai mặc thì đã bị nhuộm mì, càng làm cho người ta buồn bực hơn, cô ấy không mang theo quần áo để thay, hai ngày này cả người sẽ đều xung quanh mùi vị như vậy.
Lương Trữ cũng buồn bực tự hỏi, ngoại trừ người bên kia, cô không nói với bất cứ ai. Cô nghi ngờ rằng đối phương đã tiết lộ tin tức, nhưng người lái xe phía trước là nhân viên của bên phát ngôn, Lương Trữ không thể nói trực tiếp.
Cô mơ hồ nói: "Ai biết được, nhóm phóng viên đó có nhiều khả năng hơn fan, fan đều là tìm kiếm tất cả các loại tin tức trên mạng, họ dựa vào tất cả các loại mạng lưới để tìm hiểu tin tức, có lẽ sảy ra sự cố."
Thương hiệu này là một thương hiệu lớn, có rất nhiều tiền, họ có studio riêng của họ, để làm hai quảng cáo cũng đặc biệt xây dựng ba cảnh quay. Xe một đường lái đến studio, Hàn Phi Nhứ xuống xe, một phút không thể nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu chụp ảnh.
Chụp đại ngôn ngược lại tốn rất nhiều thời gian, nhưng thời gian của Hàn Phi Nhứ chỉ có hai ngày này, càng sốt ruột chính là cô, cô phải hai ngày này quay xong quảng cáo.
Hàn Phi Nhứ thay đổi quần áo được cung cấp bởi các đại ngôn, theo yêu cầu của đạo diễn, một ngón tay ấn vào gian hàng phấn mặt, sau đó đi vòng tròn quanh gian hàng, chỉ cần đi bộ một vòng là có thể, nhưng vòng này phải đi vô cùng tự tin, quyến rũ.
Trọng Viên Viên ở phía sau nhìn cô chụp, luôn chuẩn bị đi qua tiếp ứng, Lương Trữ từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói với cô ấy: "Tìm ra rồi, là nhân viên an ninh trạm Nghĩa Ô làm rò rỉ ra ngoài, cô ta đăng lên weibo, sau đó nhóm phóng viên này đã đến."
Trọng Viên Viên trợn to hai mắt: "Làm sao nhân viên an ninh biết được điểm đến của Hàn Phi Nhứ ở Thượng Hải?"
"Cô ta không biết, cô ta đăng chính là một tấm bóng lưng Hàn Phi Nhứ qua chốt kiểm tra an ninh, sau đó thêm địa điểm của mình, đám phóng viên bát quái biết Hàn Phi Nhứ hai ngày nay muốn chụp ảnh đại ngôn, vừa tính toán là có thể tính ra cô ấy muốn tới Thượng Hải, vả lại tàu cao tốc lại không có mấy chuyến, tính một cái liền chính xác."
Lần này tốt rồi, chỉ có thể oán mình xui xẻo, Trọng Viên Viên thở dài: "Vậy lúc trở về thì làm sao bây giờ ạ, còn ngồi tàu cao tốc?"
"Chị đã yêu cầu Tiểu Nam trả lại vé, buổi chiều cậu ấy lái xe qua đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau lái xe trở về."
Trọng Viên Viên bẻ ngón tay tính toán: "Tổng cộng có năm người, ngồi đủ không ạ?"
"Không thành vấn đề" Lương Trữ mỉm cười: "Chị cũng gọi cho Diệp Minh Tâm, cô ấy đã đưa chìa khóa xe chuyên dụng dự phòng của mình cho Tiểu Nam lái qua rồi, hơn nữa còn nói cho chị biết, không cần trả lại xe."
Trọng Viên Viên vui vẻ: "Muốn chúng ta trả lại chúng ta cũng không trả, xe chuyên dụng của cô ấy đặc biệt tốt, không gian lớn, nhiều chức năng, vẫn là hàng tự đặt, vậy nên em liền ngồi một lần, mẹ ơi, khi đó em cảm thấy thoải mái hơn RV của chúng ta nhiều."
"Đó là bởi vì cô ấy đã tự đặt làm riêng một chiếc cùng hãng xe RV của chúng ta" Lương Trữ thở dài: "Khi nào Hàn Phi Nhứ có thể hào phóng như vậy thì tốt rồi, cô ấy toàn mãi chi tiêu tiền cho người khác, quá khép mình."
Trọng Viên Viên nhìn về phía trước một cái, Hàn Phi Nhứ còn đang xoay vòng, cô ấy lấy điện thoại di động ra, tìm góc độ tốt, chụp vài tấm Hàn Phi Nhứ, sau đó cầm cho Lương Trữ xem: "Thế nào ạ?"
"Rất tốt." Lương Trữ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động của cô ấy, Hàn Phi Nhứ mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ siêu ngắn, áo len nhỏ khoác ngoài, quần áo như vậy nhìn Hàn Phi Nhứ rất gần gũi, chân dài, cánh tay thon, eo thon, ngực lớn. Tất cả đều được làm nổi bật, chiếc váy màu đỏ tía và giày cao gót làm màu da của cô sáng gấp đôi.
Đứng ở giữa studio, Hàn Phi Nhứ trông vô cùng đẹp đẽ, Lương Trữ 'chậc chậc' hai tiếng: "Nhìn Hàn Phi Nhứ, có đôi khi chị cũng nghi ngờ chị có cong hay không."
Trọng Viên Viên là con gái thẳng, Lương Trữ thì đến bây giờ vẫn chưa từng trải qua ái tình, cô là người không kết hôn cũng không yêu đương, Trọng Viên Viên còn chưa từng nghe cô nói về khuynh hướng tính dục của mình, vì vậy cô ấy bắt đầu hứng thú: "Chà, đó là điều gì khiến chị vẫn không chắc chắn?"
Lương Trữ nhìn lên, tang thương trả lời: "Là Diệp Minh Tâm."
Trọng Viên Viên:...
Bất kể Hàn Phi Nhứ đẹp bao nhiêu, hấp dẫn đến đâu, chỉ cần nghĩ đến Diệp Minh Tâm, Lương Trữ sẽ không còn bất kỳ hứng thú nào nữa, trong đầu cô chỉ còn lại Diệp Minh Tâm khủng bố.
Lương Trữ hỏi cô ấy: "Em chụp làm gì, đăng Weibo?"
Trọng Viên Viên cúi đầu, thêm bộ lọc vào bức ảnh vừa chụp: "Không ạ, gửi cho Diệp Minh Tâm. Chị nói xem, cô ấy nhìn thấy những bức ảnh này, vui vẻ có thể thêm tiền thưởng cho em không?"
Lương Trữ nhướng mày: "Hàn Phi Nhứ mới là sếp của em, cô ấy là người trả lương cho em."
"Có gì khác biệt, Diệp Minh Tâm vẫn là bà chủ của em, hơn nữa rõ ràng, bà chủ lớn hơn." Trọng Viên Viên cười hắc hắc, đem tất cả các bức ảnh được thêm vào bộ lọc đều gửi đến Diệp Minh Tâm.
Chưa đầy hai phút, 5.000 tệ đã được chuyển tới tay, với một câu.
"Chụp nhiều một chút."
Lương Trữ: "..."
Trọng Viên Viên kích động cầm điện thoại di động: "Em yêu bà chủ."
Lương Trữ: "Kiềm chế cảm xúc của em, cẩn thận vợ của bà chủ sốt ruột."
Buổi trưa không ăn cơm, chụp cho đến hơn bảy giờ tối thì đạo diễn mới tuyên bố kết thúc, vì vậy bây giờ Hàn Phi Nhứ đang rất đói, trở về khách sạn, bồi bàn đẩy bữa ăn tới, Trọng Viên Viên vừa nhận lấy, Hàn Phi Nhứ ngửi thấy mùi liền đi ra.
Lương Trữ và Trọng Viên Viên cũng đang ăn tối, cả hai đều mua KFC, trong phòng hai người gặm nhấm phần gà mà cắn, không đến năm phút, đã giải quyết xong vấn đề bữa ăn tối.
Hàn Phi Nhứ còn ăn, Lương Trữ rửa tay, đi ra hỏi cô: "Em nói 'chúc cô ấy may mắn' là có ý gì, là nói cho Hàn Y Nhân nghe sao?"
Hàn Phi Nhứ gật đầu, Lương Trữ ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ trích: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không thể nói bất cứ điều gì, mọi việc phải chịu đựng, cách tốt nhất là không nói gì cả, em chính là nói ra một câu, đều có thể bị giới truyền thông đặt vào tầm ngắm, chưa kể em nói chúc may mắn như vậy là châm chọc!"
Hàn Phi Nhứ nuốt một cái gì đó trong miệng của mình, uống một ngụm nước, chỉ bất lực giải thích: "Em cũng không thể nhịn được nữa, em sợ em cái gì cũng không nói, sẽ bị các phóng viên nắm được cán. Có người vừa hỏi em bởi vì mang thai ra nước ngoài sinh con đúng không thì em liền sững ra một giây, vì vậy anh ta chắc chắn đã nhìn ra, nếu không thì lúc sau sẽ không đuổi theo em như máu gà."
Cho nên cô lúc trước khi lên xe mượn chuyện Hàn Y Nhân để che đậy, để cho các phóng viên nghĩ rằng, cô bắt đầu tạm dừng bởi vì cô nghe thấy câu hỏi về Hàn Y Nhân, không phải bởi anh ta.
Trọng Viên Viên tò mò nhìn cô: "Vậy tại sao chị không trả lời câu hỏi liên quan đến Ân Gia Hà, có nhiều cơ sở hơn, hơn nữa Ân Gia Hà và chị quan hệ không tệ, cô ấy sẽ không để ý."
Hàn Phi Nhứ vén mí mắt lên, khinh thường nói: "Chị mới không muốn dùng người khác ngăn đao, Ân Gia Hà cùng chị không oán không thù, chị vô cớ kéo người ta xuống nước làm gì."
Trọng Viên Viên cảm thấy buồn cười, vừa định nói chuyện, Hàn Phi Nhứ liền ngắt lời cô ấy: "Với lại Hàn Y Nhân không giống nhau, chị có dùng cô ta để ngăn đao thì cũng không thẹn với lương tâm, ai bảo cô ta thiếu đạo đức như vậy, mỗi ngày ở bên ngoài lan truyền tin đồn của chị. Cũng chính là thời đại chúng ta sống tốt, rất nhiều người thông thoáng, nếu là trước đó mấy chục năm, lời nói của cô ta hoàn toàn có thể hại chết chị."
Cô nói đúng, Trọng Viên Viên dừng một chút và không nói nữa, Lương Trữ lại hỏi: "Vậy em nghĩ, có phải Hàn Y Nhân đã nói về việc em sinh con ở Mỹ không?"
Hàn Phi Nhứ cầm đũa, suy nghĩ một lát: "Không, sao cô ta lại biết chuyện này, cô ta ngay cả quan hệ giữa em và Diệp Minh Tâm cũng không rõ ràng."
Ngày hôm đó Ân Gia Hà ở trong nhà hát chặn Hàn Y Nhân, lời nói của cô ấy vừa vặn chứng minh Hàn Y Nhân còn chưa biết, cô ta chỉ cho rằng Hàn Phi Nhứ và người nhà họ Diệp có quan hệ không nhỏ, nhưng không biết quan hệ chân chính giữa cô và Diệp Minh Tâm.
"Thật kỳ lạ, phóng viên đó nói có đầu có đuôi, làm sao anh ta biết rõ vậy?"
Hàn Phi Nhứ quay đầu hỏi Lương Trữ: "Chị có thấy rõ anh ta là của bên phương tiện truyền thông nào không?"
Lương Trữ lắc đầu: "Anh ta cầm một micro mà không có dấu hiệu của công ty, điều này cho thấy anh ta là một tay săn ảnh chuyên về tin tức hoặc không muốn cho em biết anh ta là công ty nào, sợ em sẽ trả đũa họ."
Hàn Phi Nhứ hừ một tiếng: "Dám nói con gái nhà em là con ngoài giá thú, anh ta nói những lời này, em cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, lần này coi như anh ta may mắn."
Các phóng viên hôm nay có may mắn hay không, không ai biết, nhưng mọi người đều biết, hôm nay không phải là ngày may mắn của Hàn Phi Nhứ.
Câu nói của Hàn Phi Nhứ nhanh chóng trở thành điểm nóng giải trí, mặc dù không đến mức lên hotsearch, nhưng cũng lan truyền trên quy mô nhỏ, Hàn Y Nhân ngồi trong công ty, xem bình luận dưới tin tức giải trí này, một nước khen Hàn Phi Nhứ mắng Hàn Y Nhân, có mấy người sợ thiên hạ không loạn, còn đang thay Hàn Phi Nhứ kêu oan, nói là để cho cô cố gắng lên, tranh thủ đạp Hàn Y Nhân vào trong phân chó.
Quản lý nhìn thấy Hàn Y Nhân, khuyên cô một câu: "Tương lai còn dài, quần chúng tính hay quên, không lâu sau họ sẽ quên điều đó. Đến lúc đó em xuất ra thực lực của em, khẳng định có thể để cho bọn họ câm miệng."
Hàn Y Nhân rũ mắt nhìn điện thoại di động, một lát sau, cô ta mới ngẩng đầu lên: "Quách tổng định khi nào gặp tôi?"
Quách tổng là tổng giám đốc của công ty chủ quản của Hàn Y Nhân. Trước khi vợ Thường Hạo phái người tới đập công ty, cô ta là trụ cột ở đây, khi đó người họ Quách kia khi nhìn thấy cô ta đều cười rất tươi, nhưng sau khi bị dằn mặt, anh ta lại chưa từng gặp lại Hàn Y Nhân, sợ chính mình lại bị cô ấy liên luỵ.
Quản lý cười ha ha: "Đợi thêm một lát nữa, Quách tổng bây giờ vẫn còn bận rộn."
"Hơn mười giờ rồi thì anh ta bận rộn cái gì?" Hàn Y Nhân nhướng mắt lên: "Không phải anh ta không muốn gặp tôi nên tự mình đi rồi chứ?"
Hàn Y Nhân vẫn còn là học sinh, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, không cần trở lại trường học để đi học, nhưng trường học có bảo vệ ra vào, nếu 11:00 không trở lại, cô không thể đi vô trường.
Quản lý cười: "Làm thế nào có thể, Quách tổng thực sự bận rộn."
Cất điện thoại di động của mình, Hàn Y Nhân đứng dậy và mỉm cười không chút khách khí: "Không quan trọng, tôi sẽ trở lại vào ngày mai, nói với anh ta rằng tôi kiên nhẫn hơn anh ta."
Hàn Y Nhân xoay người đi ra ngoài, quản lý nhìn vào bóng lưng cô ta rời đi, một lần nữa cảm thấy cô gái này thực sự không đơn giản.
Ban đầu khi ký hợp đồng với cô ta, các tuyến đường, kế hoạch phát triển sau này, tất cả đều được thực hiện bởi chính cô ta, bọn họ là một công ty nhỏ, nhìn cô ta rất ngây thơ, ngay từ đầu đã không muốn đào tạo cô ta, ai biết được chính cô ta tranh thủ cơ hội dành vai chính, một lần trở nên nổi tiếng.
Bây giờ nhớ lại, với khả năng của Hàn Y Nhân, cô ta có thể đi đến một công ty lớn để ký hợp đồng trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, mọi người sẽ tranh giành để yêu cầu cô ta ký hợp đồng, nhưng không hiểu sao cô ta lại dấn thân vào công ty nhỏ của họ. Đây hẳn là một phần kế hoạch của Hàn Y Nhân, bởi vì trong các công ty lớn, cô ta sẽ bị ép bởi những người khác, nhưng mà ở nơi này, tất cả nhân viên và các tài nguyên đều dành cho một mình cô ta.
Quản lý của các công ty lớn đã nhìn thấy nhiều thứ, sẽ không lắng nghe một diễn viên nhỏ, nhìn vào phía họ bên này, Hàn Y Nhân có yêu cầu, Quách tổng có thể đáp ứng liền đáp ứng, không thể đáp ứng, tạo điều kiện cũng phải đáp ứng, thực sự phù hợp với sự phát triển chậm rãi của một người mới có kỹ năng.
Nhưng những thiếu sót cũng rõ ràng, vì là công ty nhỏ, nên cũng chứng minh rằng người đứng đầu của công ty không có năng lực, vì thế những người không có năng lực khác có thể mong đợi gì ở anh ta đây?
Nhìn thì có vẻ như Hàn Y Nhân có rất nhiều hậu phương, nhưng trên thực tế, cô ta không có bất cứ ai đứng sau cả, cô ta có thể đột phá đến ngày hôm nay, tất cả đều là những nỗ lực của riêng mình.
Quản lý thở dài, quay trở lại bàn làm việc, tiếp tục xem các tài liệu còn lại, ở phía bên kia, Hàn Y Nhân trở lại xe, khởi động xe, nhưng không lái xe đi.
Tay cô ta đặt tay lên vô lăng, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau, lấy điện thoại ra, gọi cho Thường Hạo.
Thường Hạo bây giờ không ở trong nước, bên kia anh ta chậm hơn Trung Quốc năm tiếng đồng hồ, không bao lâu sau, điện thoại liền nhận lấy, Hàn Y Nhân nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nhìn thấy biểu tình của mình vừa lạnh vừa cứng, thanh âm lại vô cùng ngọt ngào: "Thường Hạo, anh cũng gần nửa tháng không gọi cho em, sao, anh chia tay với em sao?"
Bên kia điện thoại không biết phải nói gì, Hàn Y Nhân tinh nghịch trả lời: "Thật đáng tiếc, em cũng muốn tìm anh một món quà chia tay."
Bên trong chiếc xe đã im lặng một thời gian dài, mới nghe Hàn Y Nhân nói một lần nữa: "Còn có thể muốn cái gì nha, em chỉ muốn chụp trang bìa cho một tạp chí thời trang đặc biệt mùa xuân hè, tháng này có tuần lễ thời trang Paris, có thể lên trang bìa tháng này, vị trí của em trong ngành công nghiệp thời trang cũng có thể cao hơn."
Sau một thời gian ngắn tạm dừng, cô dựa vào ghế, vươn tay ra, vẽ một vòng tròn trên kính xe bên trái: "Còn có thể là tạp chí nào khác sao."
Cô mỉm cười: "Tất nhiên, tạp chí mà Hàn Phi Nhứ đã chuẩn bị chụp, Mary Carle."