Giang Linh Diên nói được làm được, thật sự lái xe một đường chạy tới nhà mới của Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, chỉ là đã bị bảo vệ chặn ở cổng không có cách nào đi vào.
Bảo vệ gác cổng ở nơi này đều là bảo vệ cao cấp, không có hẹn trước hoặc có xe đã đăng ký thì không có cách nào vào được. Người không có hẹn trước mà còn muốn đi vào phải thu giữ giấy tờ tùy thân, nếu không sẽ mời lãnh đạo cấp cao đến đây, nên bắt buộc phải đứng chờ ở ngoài.
Giang Linh Diên hiển nhiên không có hẹn trước, bảo vệ bắt cô ta phải trình ra giấy tờ tùy thân, sau đó xuống xe đi bộ vào. Vừa nghe xong Giang Linh Diên lập tức bùng nổ.
"Tôi là Giang Linh Diên!" Đừng nói cô ta không mang theo giấy tờ tùy thân, cho dù có có, cũng không thể lấy ra nữa, anh đã bao giờ nhìn thấy những người đến đập phá mà giao giấy tờ tùy thân ra chưa?
Bảo vệ là một chàng trai không đến ba mươi tuổi, anh ta gãi gãi đầu: "Ai?"
Giang Linh Diên sửng sốt: "Giang Linh Diên, em gái của Giang Linh Nhạn, tập đoàn Diệt Trụ của nhà họ Giang, anh không biết?"
Cô ta càng nói bảo vệ cổng càng thêm hồ đồ: "Chưa từng nghe qua, tiểu thư, mặc kệ nhà cô là ai, cô không có hẹn trước không thể lái xe vào."
Giang Linh Diên vừa tức giận lại vừa cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô ta đang nổi nóng mở miệng không suy nghĩ, đã hét thẳng một câu Giang Linh Diên. Bây giờ nghĩ lại, câu này khác gì 'Bố tôi là Lý Cương'*, không phải đều là ỷ thế hiếp người hay sao.
*Đó là một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào 16/10/2010, tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, Trung Quốc, khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp. Tai nạn khiến cho cô Trần Hiểu Phụng, 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng và nói: "Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương" (Ông Lý Cương là phó giám đốc công an thành phố Bảo Định.)
Trong lòng Giang Linh Diên đã bắt đầu muốn bỏ cuộc, nhưng cô ta đã làm mất thể diện, không muốn cứ như vậy chán nản rời đi. Vì thế, cô ta mở cửa xe, nói chuyện với người bảo vệ.
"Tôi đến tìm Diệp Minh Tâm, anh không biết tôi, cũng nên biết chị gái của tôi, không phải là chị ấy thường xuyên qua đây sao!"
Bảo vệ có chút ngờ vực nhìn cô: "Chị của cô là ai?"
"... Giang Linh Nhạn, không phải vừa rồi tôi mới nói sao."
"Ồ!" Bảo vệ chợt bừng tỉnh gật đầu: "Đúng vậy, mới nói qua."
Trên mặt Giang Linh Diên vui vẻ, chỉ là bảo vệ tiếp tục thành thật lắc đầu: "Nhưng mà tôi còn chưa nghe qua người này."
"..."
Xe chuyên dụng chạy tới, từ xa Lam Trúc đã nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ rực của Giang Linh Diên, cô vội vàng ngoảnh đầu lại, báo cáo tình hình với Diệp Minh Tâm: "Chị Minh Tâm, cô hai nhà họ Giang lại tới nữa!"
Vốn dĩ Diệp Minh Tâm đang chợp mắt, nghe vậy mở mắt ra nhìn về phía Hàn Phi Nhứ bên cạnh mình. Thấy cô vẫn đang còn ngủ, Diệp Minh Tâm mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Lam Trúc, em đi đối phó với cô ấy."
Lam Trúc xoa tay: "Được!"
Đây là đường hai làn, xe chạy đến cửa, thanh chắn bên kia lập tức được nhấc lên. Thấy là xe Diệp Minh Tâm đã trở về, bảo vệ vội vàng chạy ra cửa, gõ cửa kính bên ghế lái phụ.
Cửa kính xe được kéo xuống, đôi mắt to lấp lánh của Lam Trúc dần hiện ra, thấy gương mặt quen thuộc Giang Linh Diên lập tức đi tới: "Lam Trúc! Tôi đến tìm Diệp Minh Tâm, có phải chị ấy ở trong xe không, nói chị ấy ra đi."
Cửa xe có màn chắn màu đen, Giang Linh Diên không thể nhìn thấy bên trong, bảo vệ cửa lại gãi gãi đầu: "Lam tiểu thư, cô nhận ra vị tiểu thư này sao?"
Lam Trúc vô tội nhìn nhìn Giang Linh Diên, sau đó lại vô tội nhìn nhìn người bảo vệ, cô ấy chớp chớp mắt: "Tôi không biết."
Nói xong, cô khoát tay với bảo vệ, sau đó đẩy cửa kính lên, xe chuyên dụng nghênh ngang rời đi. Giang Linh Diên trợn mắt há mồm nhìn chiếc xa rời đi, bảo vệ cửa cũng giống như cô, nhìn chiếc xe quẹo khỏi đường chính, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Giang Linh Diên: "Cô xem, người ta đã nói không biết cô mà, tôi sao có thể để cô đi vào."
Giang Linh Diên không nói lời nào, cô ta hít một hơi thật sâu, quay lại trong xe, xoay người tìm kiếm điện thoại trong túi xách, mở màn hình, dùng sức bấm bấm mấy cái rồi đưa điện thoại lên tai.
Sắc mặt cô ta thoạt nhìn cực kỳ u ám, bảo vệ khó hiểu nhìn, không biết cô ta gọi cho ai. Tài xế ngồi ở ghế lái, vừa nhìn thấy sắc mặt nhị tiểu thư không tốt, khẳng định là đã xảy ra chuyện, ông cũng nhanh tay lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện báo với đại tiểu thư một tiếng. Còn Giang Linh Diên đã nối được máy.
"Alo, lão Trương hả, vẫn chưa ngủ sao, anh mau gọi thuộc hạ đến. Tôi đang ở biệt thự Lawrence chờ, các người nhớ mang công cụ đến, máy khoan cống rãnh cũng mang qua đây, đúng rồi, lại mang thêm hai chiếc búa phá dỡ xe."
Bảo vệ cửa kinh ngạc: "Gì? Gì xe?"
Giang Linh Diên nhíu mày nhìn anh ta một cái, giống như cảm thấy anh ta rất ầm ĩ, cô bước qua bên cạnh hai bước: "Tôi mặc kệ các người tiến hành hạng mục kia như thế nào, tôi cho các người thời hạn là hôm nay phải hoàn thành xong hạng mục đó. Bên phía khách sạn kia khi nào phá hủy cũng được, nhưng bổn tiểu thư hôm nay khó chịu, nhất định hôm nay phải nhìn thấy biệt thự kia biến thành một khối đất bằng phẳng!"
Lão Trương: "..." Ngài vui là tốt rồi.
Xí nghiệp của nhà họ Giang gọi là Tập đoàn Duyệt Trú, nghĩa như tên, thâu tóm tất cả các nhà hàng, khách sạn, nhà trọ, khu dân cư từ các hạng mục ngắn hạn đến sở hữu nhà cửa. Người kế thừa sự nghiệp Giang Linh Nhạn không có hứng thú, nên bọ họ đành phải bồi dưỡng nhị tiểu thư làm người thừa kế. Cô hai nhà họ Giang học được vài năm, hiện tại cũng có chút hiệu quả, ít nhất cũng có thể đồng thời điều hành hai cái công ty. Chỉ là cô ta nhàn rỗi quá không có chuyện làm, còn mở mấy cái quán nhỏ, phường ẩm thực kia là một trong những ngành nghề nhỏ mà cô ta đã đầu tư.
Một tập đoàn lấy bất động sản là ngành chính thì hiển nhiên không thể thiếu đội phá dỡ.
Giang Linh Diên đã đợi được mười phút ở cổng khu chung cư, không đợi được lão Trương đến nhưng lại chờ được lão Giang.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu Giang Linh Nhạn đã nhận được cuộc gọi từ tài xế, chị ấy không tiếng nào liền nhanh chóng muốn mang Giang Linh Diên về nhà mình trước, rồi chuẩn bị dạy dỗ sau.
"Còn muốn cho xe qua đập nát căn biệt thự kia, như thế nào, phá bỏ và dời đi chỗ khác đã không thể thỏa mãn dã tâm của em, em còn quyết định phá hủy luôn cả tòa, còn bao nhiêu chỗ sẽ bị dỡ bỏ bằng cách này nữa?"
Giang Linh Diên tự biết mình đuối lý, cô ta cúi đầu, hai tay không ngừng vặn vẹo: "Em... Em chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, không phải em chỉ đang tức giận thôi sao, cho dù em có nói như vậy lão Trương cũng không thật sự đem xe lại đây."
Giang Linh Nhạn cười lạnh: "Đó là, lão Trương tốt xấu gì cũng là kỹ sư trưởng nhiều năm, nếu ông ta thật sự đem xe lại đây thì sao?"
Giang Linh Diên mím mím môi, nói nhỏ: "Chị, chị có thể đừng dùng giọng điệu châm biếm nói chuyện với em được không, em nghe không được tự nhiên."
"Ôi, tôi mới chỉ nói hai câu mà đã chọc cho nhị tiểu thư mất hứng, xin nhị tiểu thư bớt giận, nếu không như thế này đi, ngài lại...gọi cho cho lão Trương một cuộc nữa, kêu ông ta nhanh chóng qua đây, ép tôi thành tờ giấy luôn là được!"
Giang Linh Diên: "..." Cô ta thật sự biết sai rồi mà.
Mười một giờ tối, Diệp Minh Tâm bước ra từ phòng tắm, nhận được một tin nhắn, chị nhíu nhíu mày, thay bộ quần áo đơn giản rồi tự mình lái xe đến quán rượu.
Quán rượu nhỏ này tên đầy đủ là Tiểu Tửu quán, cũng nằm xong quyền sở hữu của Giang Linh Diên, nhưng mà quán này kinh doanh không vì lợi nhuận mà để tiện cho người của mình.
Có thể đi vào, cũng đều là người quen của hai chị em nhà họ Giang, về phần những người kia có thể mang người khác tiến vào hay không, phải xem vào bản lĩnh của họ.
Đối với quán bar mà nói, buổi tối chính là thời gian đông đúc nhất, mà quán rượu nhỏ này cũng chỉ có linh tinh mười mấy người khách, mọi người đều có quen biết lẫn nhau, đang cười cười nói nói. Diệp Minh Tâm đi đến quầy bar bên cạnh ngồi bên người Giang Linh Nhạn.
Giang Linh Nhạn ngồi thẳng lưng, áo dán sát vào da, dáng người lả lướt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Diệp Minh Tâm đặt cánh tay trên quầy bar, gọi một ly rượu, sau đó mới nhìn qua nói: "Sao thế, Thẩm trưởng khoa đã lâu không tấn công, cậu chuẩn bị buông tay, đi săn mục tiêu xinh đẹp mới sao?"
Giang Linh Nhạn thật muốn ném cho chị một ánh nhìn xem thường, đáng tiếc gia giáo của chị ấy không cho phép làm như vậy: "Bị Linh Diên làm cho tức giận nổi trận lôi định, nếu không mặc mát mẻ chút, chắc mình sẽ nổ tung mất."
Có thể làm cho Giang Linh Nhạn tức giận thành như vậy, ngoài Giang Linh Diên ra thì còn ai vào đây nữa, Diệp Minh Tâm cười cười: "Con bé lại làm cái gì?"
Giang Linh Nhạn lắc lắc đầu, không muốn nhắc tới hành vi thiểu năng của cô em gái nhà mình. Chị ấy xoay người, ghế dựa cũng chuyển động theo, ngồi đối diện với Diệp Minh Tâm: "Cậu cũng là, cậu rõ ràng biết rõ đức hạnh của con bé, sao lại nói với con bé như vậy. Mình cảnh cáo cậu, đây là lần cuối cùng mình giúp cậu, lần tới mà còn đi kích thích con bé, thì tự gánh lấy hậu quả, mình mặc kệ."
Diệp Minh Tâm hơi hơi nheo mắt: "Nếu không phải do cậu khơi ra, để tớ đưa Tiểu Nhứ đến nhà hàng của em gái cậu ăn cơm thì căn bản sẽ không có việc về sau. Đừng vội muốn trả đũa, nếu muốn nói rõ ràng, người đầu sỏ gây nên chính là cậu."
Giang Linh Nhạn: "..." Hình như là vậy.
Chị ấy im lặng, rõ ràng là lãng qua chuyện khác: "Mình nghe nói, cậu muốn đi quay phim truyền hình, cậu là nữ chính một, Hàn Phi Nhứ nữ chính hai?"
Diệp Minh Tâm: "Ừ."
Giang Linh Nhạn: "Mình còn nghe nói, Lâm Y cũng muốn làm diễn viên khách mời."
Diệp Minh Tâm: "Ừ."
Giang Linh Nhạn: "Mình van xin cậu, lúc này ngàn vạn lần đừng ăn giấm bậy bạ nữa, dùng trái tim mà mở to mắt ra, được chưa?"
Diệp Minh Tâm: "..."
"Yên tâm, lúc này Lâm Y và Tiểu Nhứ không thể cùng nhau xuất hiện." Diệp Minh Tâm cụp mắt suy nghĩ: "Tâm tình khác hẳn, đối với Tiểu Nhứ mà nói Lâm Y muốn thân cận một chút cũng không có khả năng."
Giang Linh Nhạn vỗ vỗ trán, sụp đổ: "Mình lo lắng cho cô ấy sao? Người mình lo lắng là cậu! Người ta đâu phải là đối tượng mà Hàn Phi Nhứ thích, cậu xem cậu đi, đều coi người ta thành tình địch, cậu sẽ không sợ cứ tiếp tục như thế này, cô ta sẽ thật sự là tình địch của cậu? Cậu càng để ý, phản ứng càng mãnh liệt, càng nổi trội hơn Lâm Y mới tốt. Đừng nói là Hàn Phi Nhứ, nếu không phải chúng ta đã làm bạn bè hơn hai mươi năm, mình mới không thèm đứng về phía cậu, mình sẽ đứng về phía Lâm Y."
Diệp Minh Tâm không thích Giang Linh Diên, nhưng loại không thích này chỉ là bề ngoài. Trong nội tâm chị vẫn xem Giang Linh Diên là em gái mà đối đãi, tuy rằng cô em gái này vẫn ra sức kéo người nhà chị hồng hạnh vượt tường.
Còn đối với Lâm Y, thái độ của Diệp Minh Tâm cũng hết sức vi diệu, nói cô ta là tình địch không bằng coi cô ta là đối thủ một mất một còn. Nếu còn một ngày không vượt qua địa vị của Lâm Y, là còn một ngày Diệp Minh Tâm không dám buông thả.
Rượu đã được bưng lên, Diệp Minh Tâm một hơi uống cạn, nện ly thủy tinh trên mặt bàn, bịch một tiếng, chị nhìn giọt nước đang ngưng tụ bên ngoài ly từ từ nhỏ xuống, vẻ mặt không thể nắm bắt.
...
Tuy rằng Diệp Minh Tâm nói, không cần giúp Y Y chuẩn bị gì cả, nhưng Hàn Phi Nhứ vẫn mua một đống đồ linh tinh, có thứ để ăn, có thứ có ích, còn có thứ để chơi. Dì lý ở nhà, ngoài quét dọn ra, còn có nhiệm vụ quan trọng nữa là cứ một khoảng thời gian lại chạy ra lấy đồ chuyển phát nhanh.
Hôm nay không có ai ở nhà, Y Y đã đi nhà trẻ dự lễ tốt nghiệp. Sau ngày hôm này, bé con không còn là bạn nhỏ ở lớp Đại Dương nữa, mà lập tức thăng lên trở thành bạn nhỏ của lớp chồi.
Diệp Minh Tâm đi dự lễ, Hàn Phi Nhứ đi đến công ty.
Trước khi đi, cô đã dặn dò Diệp Minh Tâm đem theo máy ghi hình, phải quay lại phần biểu diễn của Y Y, nhất định phải quay cận cảnh. Đi vào công ty, cô cũng không lên tầng mười sáu như bình thường, mà bấm nút lên tầng hai mươi.
Tầng hai mươi là địa bàn của giám đốc điều hành Cam Tông Minh, văn phòng của ông ta gồm phòng ngủ cá nhân, phòng thư ký vân vân đều ở hết trong này.
Hàn Phi Nhứ cũng không biết Cam Tông Minh kêu cô đến làm gì, ông ta chỉ nói muốn cùng cô tâm sự, có lẽ là ông ta muốn đích thân khuyên cô gia hạn hợp đồng.
Trên đường đi, Hàn Phi Nhứ đã nghĩ ra vài ba cái kịch bản cự tuyệt. thư ký dẫn cô vào, Cam Tông Minh đang ngồi trên ghế của mình bên cạnh cửa sổ, thấy Hàn phi Nhứ đã đến, ông ta ngẩng đầu, có chút nghiêm túc gật gật đầu: "Ngồi đi, Bang Ni, cô ra ngoài trước đi."
Cam Tông Minh năm nay khoảng bốn mươi tuổi, tuy rằng có quan hệ họ hàng thân thiết với Nghiêm Nguyệt Dung, nhưng ông ta thật sự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ở tuổi này đã phát triển đến trình độ cao như thế, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Diện mạo của ông ta không thể nói rõ là đẹp trai, nhưng đã có một sự điềm đạm lắng đọng của năm tháng, sóng to gió lớn không sợ hãi cùng với sự thong dong tự nhiên, chính là khí chất của một người từng trải.
Hàn Phi Nhứ vừa đến, đã bị khí thế của ông ta chèn ép, cô có chút câu nệ ngồi xuống, gọi một tiếng: "Cam tổng, ngài bảo tôi đến đây muốn nói chuyện gì?"
Cam Tông Minh nhíu nhíu mày nhìn tập văn kiện trên tay, không biết nhìn đến cái gì, mặt anh ta dãn ra, sau đó đem tập văn kiện thả lên trên bàn, dùng nét chữ rồng bay phượng múa ký tên lên trên đó. Đóng bút máy lại, anh ta ngẩng đầu: "À, đừng gọi là Cam tổng, nơi này không có người ngoài, cứ gọi cậu một tiếng cậu họ là được rồi."
...
Mặc dù ông ta là ông chủ của một trong ba công ty giải trí hàng đầu, nhưng có thể thân mật như vậy đúng là ngoài ý muốn.
Hàn Phi Nhứ im im lặng lặng, hô lên: "Cậu hai."
Cam Tông Minh khẽ nở nụ cười "Vẫn là xưng hô này nghe thoải mái nhất, Lương Trữ ngày hôm qua đến tìm cậu, nghe nói con chuẩn bị mở studio của riêng mình, sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng với công ty."
"Nếu con muốn mở studio của riêng mình, chắc chắn sẽ cần rất nhiều người, cậu đoán rằng, không phải con muốn kéo Lương Trữ cùng rời đi?"
Đây mới là điểm khiến con người ta khó xử, cho dù có đường hoàng cỡ nào, cũng đều là vi phạm hợp đồng, đều là đào góc tường. Hàn Phi Nhứ dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy, từ khi con bắt đầu ra mắt, đều là chị Lương dẫn con đi, bây giờ đổi người đại diện sẽ có chút không quen, cho nên con muốn mang theo chị Lương cùng rời đi. Con thật sự không có vi phạm hợp đồng, hơn nữa chị ấy cũng luyến tiếc nghệ sĩ dưới trướng mình, cho nên đến bây giờ cũng chưa cho con đáp án."
Trên thực tế, Lương Trữ đã đưa ra lựa chọn, câu trả lời của chị ấy là chị ấy còn phải xử lý công việc của Tô Giác. Hợp đồng của Tô Giác và Cam thị còn lại một năm, chị ấy an bài người đại diện mới cho Tô Giác rồi mới rời đi.
Sở dĩ nói như vậy, là cô muốn bù đắp lại một chút hình tượng cho Lương Trữ, giảm bớt thù hận của Cam Tông Minh đối với chị ấy.
Cam Tông Minh mỉm cười: "Không cần lo lắng, con tự xây dựng phòng làm việc, cậu không có ý kiến gì. Dù sao cũng không sợ con không thể lập ra studio của chính mình thì cũng sẽ bị Minh Tâm kéo vào phòng làm việc của cô ấy, với cậu mà nói cho dù là tình huống nào cũng không khác biệt mấy."
Hàn Phi Nhứ ngẩn người: "Vậy ngài tìm con là..."
"Cậu nghĩ muốn đưa hợp đồng đã ký kết với với Minh Tâm trước kia giao cho con. Cô ấy trực thuộc công ty ta mấy năm nay, con cũng thấy đấy chỉ có lợi chứ không có hại, chính là muốn mượn danh tiếng của cô ấy. Hai người đều là cháu ngoại của ta, tất cả mọi người đều là thân thích, đương nhiên cậu sẽ không chắn con đường phía trước của tụi con. Chỉ là hy vọng có thể giữ lại cho cậu chút mặt mũi, trực thuộc Cam thị, giữ lại cho cậu một chút uy tín."
Một công ty điện ảnh và truyền hình, thiếu nhất không phải là người chính, mà là không ngừng có người mới, chỉ có người mới không ngừng tới, người trụ cột công ty mới không rớt đài. Cam thị một năm phải ký với sáu trăm người mới, mà trong sáu trăm người này, chỉ có sáu người có thể nổi tiếng, coi như là là vượt xa mức bình thường cần phát huy.
Trong tay có càng nhiều ngôi sao, tỷ lệ thống trị màn ảnh càng cao, thì những chàng trai cô gái mới tốt nghiệp trường điện ảnh suy xét ký hợp đồng với Cam thị càng cao.
Hàn Phi Nhứ không lập tức đưa ra câu trả lời, cô chỉ nói muốn cầm hợp đồng về nhà xem xét, Cam Tông Minh cũng không có ý kiến: "Không có gì, con cứ từ từ xem, cậu cũng không vội."
Hàn Phi Nhứ nhếch nhếch môi, cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt: "Con đi trước đây."
"Khoan đã, có phải tình cảm của con và Minh Tâm đã xảy ra vấn đề không?"
Hàn Phi Nhứ dừng động tác, cô kinh ngạc quay đầu, Cam Tông Minh bắt chéo chân lên: "Đừng ngạc nhiên như vậy, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra hai đứa có chút không thích hợp."
Đột nhiên một người xuất ngoại, sau đó cũng không trở về, mà Diệp Minh Tâm vẫn thường xuyên ở trong nước, tân hôn bình thường không phải đều dính lấy nhau sao? Chắc chắn là có mâu thuẫn.
Cam Tông Minh tò mò nhìn cô: "Nếu đã trở về, hai đứa đã hòa giải chưa? Cậu đã hỏi Minh Tâm, con bé cũng không chịu nói."
Cam Minh Tông nghĩ, nếu đã về nước, có lẽ đã giải quyết xong mâu thuẫn, mới có thể trở về. Ông ta thấy như thế cũng đúng, quả thật đã giải quyết xong mâu thuẫn, vì thế Hàn Phi Nhứ mới quyết định dao sắc chặt đay rối, ly hôn rõ ràng.
...
Hàn Phi Nhứ nghĩ nghĩ, có thể tính là làm hòa đi, cô gật đầu: "Vâng."
Cam Tông Minh cười nói: "Làm lành là tốt, trong hôn nhân, chỉ cần không phát sinh sai lầm mang tính nguyên tắc, ví dụ như bên ngoài..., hay là bạo lực, mọi thứ còn lại đều có thể thương lượng thôi. Bọn con còn trẻ, ngay cả khi gặp trở ngại lớn, cũng nên hỗ trợ lẫn nhau, rồi cũng sẽ vượt qua. Bình tĩnh thấu hiểu một chút, về sau cũng đừng làm loạn nữa."
Hàn Phi Nhứ nghe xong nửa ngày, nhìn thấy Cam Tông Minh dùng ngữ khí của một người từng trải, ông ấy không phải vẫn còn độc thân hay sao?
Cô hỏi: "Cậu hai, cậu đã kết hôn?"
Cam Tông Minh tự nhiên trả lời: "Không có."
"..." Vậy cậu nói những điều tang thương như vậy làm gì, cứ làm như người rất có kinh nghiệm vậy.
Từ tầng hai mươi đi ra, Hàn Phi Nhứ đi thẳng xuống tầng mười sáu, cô kể với Lương Trữ những lời Cam Tông Minh vừa nói, Lương Trữ cảm thấy không thể trách: "Cam tổng như vậy, dáng vẻ nghiêm túc, tính cách cũng nghiêm túc, tuy rằng mới bốn mươi tuổi, nhưng vẫn một lòng chăm lo cho gia đình."
Hàn Phi Nhứ chớp chớp mắt: "Có ý gì?"
"Ý tứ chính là, ông ấy quả thật rất dài dòng, những việc mà cô bảy dì tám thích làm, như thúc giục hôn nhân, thúc giục sinh con, thúc giục tiến tới, ông ấy đều thích làm."
"..."
Lương Trữ thần bí khom lưng, nói nhỏ với cô: "Ba quan điểm của ông ấy rất chính trực, em chú ý một chút,"
Hàn Phi Nhứ không rõ: "Em cũng đang xem đây, có gì cần chú ý?"
Lương Trữ vỗ vỗ đầu cô: "Không phải chị đã nói với em sao, trong tay chị có tổng cộng năm nghệ sĩ, trừ em ra là còn bốn trong số bọn họ có một người bị đóng băng đến bây giờ, em có biết tại sao cô ấy bị đóng băng không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ấy luôn nghĩ muốn nổi tiếng đến điên rồi, chạy lên giường Cam tổng, cũng không biết cô ta đã lẻn vào bằng cách nào, Cam tổng vừa mới họp xong, muốn quay về nghỉ trưa, kết quả là lúc vào nhà vệ sinh, đột nhiên có một bàn tay chậm rãi sờ mông ông ấy."
Lương Trữ thở dài một tiếng: "Nghe nói, từ sau ngày đó, tuyến tiền liệt của Cam tổng không còn nhạy cảm nữa."
Hàn Phi Nhứ: "..."
"Tóm lại, không ngừng tính sổ người đàn bà kia, suýt nữa còn làm liên lụy tới chị, em cũng chú ý một chút, nếu có người thứ hai nào đó tự mình tiến cử, thì mau chạy đi, nếu không em sẽ là người gặp nạn."
Lương Trữ hoài nghi trong nhà Cam Tông Minh có làm một bức tường chống kẻ gian, nếu không sao ông ấy có thể nói ra nhiều đạo lý tuyệt vời như vậy, còn không có câu nào lặp lại nữa chứ!
Tưởng tượng đến hai tiếng đồng hồ tối tăm kia, Lương Trữ đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Tán gẫu xong, Lương Trữ mới nhìn bản hợp đồng trong tay Hàn Phi Nhứ, chị ấy lướt qua như gió, cân nhắc nói: "Đây là một phần năm đó ký kết với Diệp Minh Tâm, tất cả điều khoản đều không thay đổi. Thời đại đã không giống nhau, có những thứ không thay đổi, em sẽ thiệt thòi khá nhiều. Chị đã chụp lại, hai chúng ta đem về nghiên cứu kỹ, ngày mai đi tìm ông ấy chỉnh sửa hợp đồng."
Nhìn thấy Lương Trữ đã chụp, Hàn Phi Nhứ hỏi chị ấy: "Tô Giác bên kia làm sao bây giờ?"
Lương Trữ dừng lại một chút: "Ngày mai chị cũng muốn trao đổi với Cam tổng một chút, Tô Giác vẫn nên đi theo chị. Cô ấy cũng nói nếu như thay đổi người đại diện cô ấy sẽ không muốn làm, những người đại diện khác luôn yêu cầu phải tham gia hoạt động, nhận kịch bản mà cô ấy không thích. Cô ấy vì muốn đóng phim mới làm diễn viên, không phải vì kiếm tiền mới làm diễn viên."
Hàn Phi Nhứ đối với Tô Giác có cảm giác không tệ lắm:"Nếu không chị ở lại với cô ấy một năm đi, một năm sau em ở bên này chuẩn bị tốt, đoàn đội cũng đã thành hình, có thể ký với cô ấy."
Hàn Phi Nhứ nguyện ý vì Lương Trữ mà chịu thiệt hại, vì quan hệ giữa hai người rất tốt, hơn nữa hiện tại cô ở trong tình huống này, quả thật không muốn rời khỏi Lương Trữ. Nhưng Tô Giác và cô cũng chẳng thân quen, cô cũng không phải người lương thiện gì, có thể đồng ý tương lai ký hợp đồng với cô ấy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Lương Trữ nói chờ cô hỏi ý kiến Tô Giác một chút rồi trả lời sau, Hàn Phi Nhứ gật đầu: "Vậy, em đi về trước đây, Y Y giữa trưa về nhà rồi, em phải nhanh chóng trở về, Viên Viên đang chờ em ở bên ngoài."
Lương Trữ buồn bực: "Viên Viên? Anh trai Vi lái xe của em đâu?"
"... Người ta gọi là Vi Tầm, được không. Em cho anh ấy nghỉ một ngày, anh ấy đi xem mắt."
"Lại đi xem mắt, lần này là cô nương nhà ai, chị nghĩ em nên giới thiệu cậu ấy với Cam tổng. Cam tổng thích nhất là thúc giục kết hôn, cũng rất thích chuyện đi xem mắt, nói không chừng Cam tổng còn nhận cậu ấy là em trai."
Hàn Phi Nhứ cười một tiếng: "Vẫn là quên đi, em đây không phải là sẽ nhiều thêm một người cậu họ đấy."
Từ công ty đi ra, Trọng Viên Viên đưa Hàn Phi Nhứ về nhà. Hàn Phi Nhứ nghĩ nghĩ hay là bỏ ra chút thời gian mời giáo viên tư nhân về dạy cô học lái xe, một bên mở của, vừa mới đi được hai bước, cô sững sờ tại chỗ.
Diệp Minh tâm đang ngồi trên ghế trong phòng ăn, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, Y Y ủ rũ đứng bên cạnh. Dì Lý ẩn nửa người trong phòng bếp, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con xem xét, dường như đang theo dõi diễn biến.
Hàn Phi Nhứ thả túi xách xuống, không rõ đã xảy ra chuyện gì: "Làm sao vậy? Không phải chị nói muốn tham gia hoạt động của tạp chí Mỹ Tụng à, sao đã về rồi?"
Diệp Minh tâm đang cụp mắt suy nghĩ, nghe xong thì nhướng mi, nhìn về phía bé con bên cạnh: "Con tự nói đi."
Y Y sợ hãi ngẩng đầu, dáng vẻ chột dạ lại sợ hãi. Cô và Diệp Minh Tâm ở đối diện, Diệp Minh Tâm vẫn không có biểu cảm gì, Y Y không dám nhìn chị, lại gục đầu xuống. Hàn Phi Nhứ còn chưa bao giờ gặp Diệp Minh Tâm đối xử với Y Y nghiêm khắc như vậy, nhìn bọn họ có điểm không đúng.
Cô còn định khuyên hai câu, chợt nghe giọng nói Y Y như tiếng muỗi kêu.
"Con... Lúc con đang biểu diễn văn nghệ, trước mặt tất cả phụ huynh, con kéo quần của bạn nam phía trước, làm cậu ấy khóc. Con cảm thấy cậu ấy khóc quá khó coi, nên đã đội chiếc quần lên đầu cậu ấy."
...Ôi, hiểu rõ.