Điện thoại vừa cúp xong lại vang lên.
Tôi nghe máy, là mami yếu đuối của tôi.
“Mẫu hậu đại nhân, sao vậy ạ?”
Giọng nữ yếu đuối kèm theo tiếng khóc nức nở điệu đà truyền đến.
“Con gái ngoan, Con đừng tham gia chương trình tạp kỹ này nữa được không? Thật là quá nguy hiểm, mami xem mà lo lắng cho con lắm.”
Đầu tôi ong lên, tôi không sợ sự giáo dục bằng đòn roi của bố mà tôi sợ nhất chính là giọng điệu ỏn à ỏn ẻn của mẹ.
Bà ấy là người Thượng Hải, giọng nói luôn điệu chảy nước, đây là đặc điểm giọng nói của người Thượng Hải.
Sau khi kết hôn với bố tôi lại được bố cưng chiều, tôi trốn nhà đi đều là để né tránh mẹ của tôi, nếu không bà ấy sẽ lải nhải bằng giọng địa phương mãi không ngừng.
“Mẹ, chuyện này không được, con đã ký hợp đồng rồi không thể vi phạm hợp đồng được!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho khan của bố, chắc hẳn ông đang nghe lén bên cạnh mẹ.
Mẹ tôi: “Mẹ có tiền, con gái ngoan đừng sợ, mẹ cho con tiền đền bù hợp đồng.”
Tôi nghiêm túc nói: “Nhưng con đã trưởng thành rồi mẹ, không muốn ăn bám bố mẹ nữa, với cả đây là ước mơ của con mà.”
Trấn an mẹ một lúc lâu, cuối cùng bà ấy cũng yên lặng, còn bắt tôi thề sau này không được ăn nấm nữa.
Được, tôi thề, sau này tuyệt đối không ăn nấm độc.
Tôi vứt di động qua một bên sau đó đi tắm rồi nghỉ ngơi, dù sao hôm nay cũng đã quá mệt mỏi.
Ngày kế tiếp, vừa rời giường mở cửa, tôi thấy ngay Kỷ Bắc Thừa đang đứng ở ngoài.
Anh cầm điện thoại lướt lên lướt xuống, vẻ mặt buồn bã, như một con corgi đang ấm ức.
Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà mềm lòng hỏi: “Kỷ Bắc Thừa, anh đang làm gì vậy?”
Kỷ Bắc Thừa khẽ ngước mắt lên, mang theo dáng vẻ oán giận: “Tuế Tuế, sao hôm qua em không trả lời tin nhắn của anh, làm anh chờ em cả đêm hôm qua.”
Nhìn đôi mắt thâm quầng của người nào đó, tôi không hề có cảm giác chột dạ.
“Em ngủ quên.”
“Ơ mà đi thôi đi thôi, không xuống dưới sẽ muộn mất.”
Tôi kéo tay áo của anh đi về phía trước.
Lần này tôi đã lấy lại cảm giác quen thuộc giống như năm đó nói chuyện qua mạng.
Huống hồ bây giờ acc clone của tôi đã mất, tôi còn sợ cái gì.
Kỷ Bắc Thừa không nói gì, bước chân theo tôi đi xuống dưới, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười khó nhận ra.
Sau khi ăn sáng xong, ngày ghi hình thứ hai của chương trình bắt đầu.
Với sự cố ngày hôm qua, tổ sản xuất đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt, sửa lại tất cả các hoạt động nguy hiểm ngay trong đêm.
Hôm nay chúng tôi được phân nhiệm vụ đi mò ốc ngoài đồng.
Tôi cầm chiếc xô nhỏ, đi về phía bờ sông.
Kỷ Bắc Thừa đút hai tay vào túi, nhàn nhã đi phía sau tôi.
Chờ máy quay đi cách xa chúng tôi, anh ta đột nhiên bước nhanh, chạy tới chỗ tôi.
Anh ta giả bộ nhưng thường lệ hỏi: “Tuế Tuế, em xem điện thoại chưa?”
Tôi lắc đầu, chưa xem, tôi đâu có rảnh để xem điện thoại. Truyện Full
Kỷ Bắc Thừa đen mặt, không vui nói: “Sao em lại không xem điện thoại.”
Tôi thấy anh ta chẳng ra làm sao, tôi có xem điện thoại hay không mắc mớ gì tới anh?
Nhưng tôi không muốn chọc đến anh, vì tôi nhớ tới việc tôi vẫn còn nợ chị Tô 50 bản chữ ký hôm qua.
Tôi len lén nhìn anh ta, thử dò xét hỏi: “Kỷ Bắc Thừa, khi nào thì anh ký 50 bản cùng một lúc?”
Ánh mắt của anh ta lóe sáng, thẳng lưng lên nói: “Lúc nào cũng không.”
Ò, giọng nói của tôi có chút chán nản, anh ta nói gì phía sau đều nghe không lọt.
Đúng là nợ nần chồng chất.
Đầu óc tôi đã bay lên 800 tầng mây từ lâu ồi.
Tôi cũng không biết chữ ký hàng loạt của Kỷ Bắc Thừa ở Kiều thị chị Tô có muốn hay không nhỉ?
“Em có nghe anh nói chuyện không?”
Giọng nói hơi khàn mang theo chút tức giận của người đàn ông.
Tôi thực sự không có tinh thần, chỉ trả lời qua loa: “Có nghe.”
Nghe vậy anh ta kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng: “Vậy em định thế nào?”
Thế nào cái gì?
Mặt tôi tràn đầy vẻ hoang mang, anh ta vừa mới nói cái gì?
“Biết ngay em không thèm nghe tôi nói chuyện!”
Kỷ Bắc Thừa tức giận đi trước tôi.
Tôi bất đắc dĩ xua tay, đàn ông mà, luôn có vài ngày tâm trạng không được tốt lắm.
Nhưng mà mãi đến khi chúng tôi ăn trưa xong, Kỷ Bắc Thừa cũng không để ý đến tôi.
Tôi vừa nghĩ chuẩn bị tìm một cơ hội, dỗ dành anh ta, tiện thể lừa anh ta ký 50 bản chữ ký.
Khụ khụ, tôi cẩn thận nghĩ lại, nếu tôi dùng chữ ký Kỷ Bắc Thừa hàng giả đưa cho chị Tô thì xác suất không giữ được cái mạng nhỏ này là 99.99%
Mới vừa lên lầu thì có người gọi tôi.
“Tuế Tuế, em có thê ra đây một chút không?”
Tôi ngước lên nhìn, đúng là Chu Dư Tinh đang dùng ánh mắt nài nỉ nhìn tôi.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cực giống như hồi học đại học.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Hắn đi ra ngoài trước, qua mấy phút nữa chúng tôi gặp lại, tránh tạo đề tài không đáng có ở đây.
Nhưng tôi không nhìn thấy, ở cửa sổ lầu hai, Kỷ Bắc Thừa đang đứng đó nhìn.
Đôi môi anh mím chặt, sắc mặt âm u.
Một lát sau, anh quay người đi xuống dưới lầu