Trong phòng ăn, mọi người đều đến đông đủ.
Đôi mắt của tiểu hoa lưu lượng Hồ Diệu Diệu nhìn một lượt, khi nhìn đến tôi thì cô ấy cười duyên không ngớt.
“Ha ha, Tuế Tuế thật sung sướng, ngủ lâu như vậy, còn có thể khiến cho anh Kỷ tự mình đi lên lầu gọi chị.”
Hừ, tôi nhếch miệng.
Kiểu thủ đoạn này tôi đã thấy nhiều rồi.
Nói đâu xa, lão cha già của tôi tuổi đã cao rồi còn thường xuyên được các cô trung niên bắt chuyện.
Tôi vừa định châm chọc thì bên người đã có người giúp tôi làm việc đó.
Kỷ Bắc Thừa giơ tay ra xem đồng hồ, từ tốn nói: “Cô Hồ, bây giờ là sáu giờ năm mươi chín phút, cô ấy không phải đến trễ, còn nữa, tôi là con một, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi.”
Sắc mặt Hồ Diệu Diệu cứng đờ, vốn dĩ định cọ nhiệt Kỷ Bắc Thừa một chút, ai ngờ anh ta lại không cho cô chút mặt mũi nào.
Tô Ngọc Nhi cười một tiếng, không nói gì.
Chỉ có Lý Tử Ngôn và Trương Chinh đang giảng hòa cho hai người.
Kỷ Bắc Thừa lại không nhìn bọn họ, động tác trên tay không ngừng, đeo đôi bao tay dùng một lần, bẻ bánh quẩy bỏ vào trong ly sữa đậu nành nóng.
Ngay sau đó dùng mắt ra hiệu cho tôi.
“Lại đây ăn sáng.”
“Ừ.” Tôi ngây ngẩn đáp rồi ngồi xuống, mặc kệ ánh mắt ghen ghét của Hồ Diệu Diệu cùng với bầu không khí kỳ lạ.
Sữa đậu nành mới làm xong, hương vị thơm nồng, bánh quẩy vô cùng mềm, đúng loại tôi thích nhất.
Tôi ngồi trên ghế, sau khi ăn sáng xong mới nhớ ra một chuyện.
Thói quen ăn sáng của tôi làm sao mà Kỷ Bắc Thừa biết được?
Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía Kỷ Bắc Thừa, chỉ thấy khóe miệng anh ta hơi cong nhẹ, ánh mắt lóe lên ý cười khó hiểu.
“Sữa đậu nành nóng, bánh quẩy mềm, mỗi một miếng còn sung sướng hơn cả thần tiên.”
Thôi chết! Câu cửa miệng bố tôi tự sáng tác!
Khu bình luận lại bắt đầu.
“Tôi nghiêm túc hòa nghi, chị gái này có phải là nữ cặn bã bẻ cong nam thần không! Rõ là bực mình!”
“Đừng tức giận, đằng ấy cứ nghĩ theo chiều hướng Kỷ Bắc Thừa nhiều năm như vậy không có nấy một scandal nào, nếu không có em bé Kiều nhà tôi không chừng tôi còn nghĩ anh trai nhà bạn bê đê đấy.”
“Ngược chó quá! Đầu heo nhà tôi xưa nay chưa bao giờ bẻ bánh quẩy, cho tôi uống sữa đậu nành, chả trách không trở thành ảnh đế được.”
“Phụt! Chị gái lầu trên này, chẳng lẽ anh rể cho chị ăn bánh quẩy kèm sữa đậu nành thì có thể thành ảnh đế được à?”
“Haizz, nói cho bác biết chứ ngày xưa lúc còn trẻ đầu heo nhà tôi đẹp trai lắm đấy…”
Tiêu điểm của khu bình luận chuyển từ Kỷ Bắc Thừa bị bẻ cong đến sữa đậu nành với bánh quẩy.
Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bình luận của antifan, nhưng cũng bị fan chân chính dập cho tơi tả.
Cộng đồng mạng dạo này dễ bị dắt mũi thế à?
Tôi giả vờ không nghe hiểu Kỷ Bắc Thừa, khẽ mỉm cười nhìn về phía những người khác.
Kỷ Bắc Thừa thấy thế thì nhướn mày, cong khóe môi không nói thêm gì nữa.
Sau bữa sáng, tổ chương trình phát cho mỗi đội một thẻ nhiệm vụ.
Tôi và Kỷ Bắc Thừa được phân nhiệm vụ hái nấm.
Cái này tôi biết.
Gia học uyên nguyên. (*)
(*) Gia học uyên nguyên: nguồn gốc học vấn lưu truyền trong gia đình.
Tôi bừng bừng hứng thú đội mũ rơm, vác rổ đi lên núi trước.
Ngược lại, Kỷ Bắc Thừa đi từ từ phía sau, vẻ mặt không nóng không vội.
Tôi thấy vậy tức giận vô cùng, nhịn không được thúc giục anh ta.
Anh ta lại dùng đôi mắt cười đào hoa nhìn tôi chằm chằm, nói với chất giọng trầm gợi cảm.
“Không vội, anh đang mong kéo dài thời gian một chút.”
Cả mặt tôi nóng bừng khó hiểu, tôi không ngừng ngầm ra hiệu cho chính mình, anh ta không có ý gì khác.
Đoán chừng trời vừa mưa hai ngày trước nên nấm trên núi mọc rất nhiều.
Tay trái tôi cầm một bọc nấm, tay phải thêm một bọc khác, rổ được lấp đầy nhanh chóng.
Còn Kỷ Bắc Thừa lại tựa vào một thân cây chơi điện thoại.
Dưới ánh mặt trời, cảnh tượng bàn tay tinh tế như ngọc của anh ta cầm chiếc điện thoại kiểu dáng mới, cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh cân xứng, hững hờ nhìn điện thoại di động.
Thấy tôi nhìn, sóng mắt anh ta lưu chuyển, đôi môi đỏ nhếch lên.
Dưới camera, anh ta mê hoặc dị thường, có thể so với mẫu nam Thái Lan.
Sau đó, anh ta chậm rãi đi đến, không hiểu sao tôi lại chột dạ.
Anh ta từ từ tới gần, một gương mặt tuyệt thế xuất trần xuất hiện, trái tim tôi hẫng một nhịp.
Cây nấm rơi xuống.
Xung quanh bốn phía không có ai khác, chỉ có flycam ở phía xa.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, đánh đòn phủ đầu nói: “Kỷ Bắc Thừa, anh muốn làm gì?”
Người đàn ông mặt mày thâm thúy cúi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc di động của tôi.
“Lấy điện thoại di động của em ra đây.”
Theo phản xạ, tôi giấu điện thoại của mình đi, phản ứng đầu tiên là con hàng này muốn cướp điện thoại của tôi.
Kỷ Bắc Thừa khẽ cau mày, tôi ngượng ngùng cười một cái, buông tay ra.
Lại nói, cái điện thoại rách nát này của tôi, sợ là đặt trên mặt đất, Kỷ Bắc Thừa cũng không thèm liếc nhìn.
Anh ta cầm điện thoại di động của tôi, nhàn nhạt nói: “Mở khóa, thêm wechat.”
Suýt chút nữa là tôi sặc nước bọt, ai lại xin wechat của gái bằng giọng điệu này chứ?
Sau khi thêm wechat, tôi ngứa tay mở ảnh đại diện của anh ta ra xem một chút.
Sau đó biểu cảm trên mặt tôi ngay lập tức thay đổi, điện thoại cũng rơi xuống đất.