Vẻ mặt kích động của Ôn Trĩ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nam sinh ngồi bên cạnh Tống Thừa Vũ nói đùa: "Xem ra vị này cũng là fan của thầy Tống rồi."
Khí chất của Tống Thừa Vũ nho nhã, mũi cao ngạo nghễ, mặt mày thâm thuý, bên dưới áo sơ mi đen tinh xảo là dáng người thẳng tắp.
"Xin chào."
Thấy Tống Thừa Vũ, Ôn Trĩ giống như chạm phải dây điện, vội vàng chỉnh lý đầu óc, máy móc phất tay: "Chào anh trai."
Trong ấn tượng của Ôn Trĩ, lúc Tống Thừa Vũ còn trẻ là thần tượng vang dội cả nước, đám fan thân thiét gọi là anh trai.
Tống Thừa Vũ kinh ngạc: "Chào cậu, ot." Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp nhìn về phía Tư Minh Trầm, hắn vuốt cằm: "Xin chào Tư tiên sinh."
Tư Minh Trầm: "Xin chào."
Ôn Trĩ đi cùng tay cùng chân, ngồi đối diện Tống Thừa Vũ, vụng trộm dò xét.
Thế là lại là thần tượng sống!
Từ lúc sơ trung cậu đã nghĩ, sau này trưởng thành nhất định phải xem buổi hòa nhạc của Tống Thừa Vũ một lần, mua loại chỗ ngồi vip đó.
Nhưng năm đó một vé khó cầu, cậu còn lo lắng không giành được.
Về sau lúc cao trung, Tống Thừa Vũ tuyên bố tiến công vào truyền hình điện ảnh, giành lấy giải thưởng, trở thành diễn viên tài năng.
[Ánh mắt Ôn Trĩ cứ như gặp mặt mối tình đầu vậy.]
[Ôi vãi, Ôn Trĩ thật sự là fan của Tống Thừa Vũ.]
[Ôn Trĩ 27 tuổi, mấy năm Tống Thừa Vũ bạo hồng Ôn Trĩ còn đang học sơ trung, thích Tống Thừa Vũ là bình thường.]
[Trao đổi cp, Ôn Trĩ có thể rút trúng Tống Thừa Vũ? Tôi chèo cp mới!]
[Từ chối! Ủng hộ cp nhã nhặn! Chắc chắn Ôn Ôn thích Tư tổng nhất.]
[Tư tổng thế nào cũng sẽ ăn dấm, ha ha ha, Tu La tràng cỡ lớn.]
[Hơn nữa, năm đó tôi còn từng chèo cp nam chính của Tống Thừa Vũ và Khương Tinh Nam, hai người bọn họ trong bộ phim đó rất tuyệt.]
[Các bạn không thấy mặt Tư tổng vô cùng thối sao 2333.]
Tư Minh Trầm ngồi bên cạnh Ôn Trĩ, lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình bị vắng vẻ.
Gọi anh trai còn rất mượt.
Bọn họ ở chung lâu vậy rồi còn chưa được nghe Ôn Trĩ gọi anh trai mấy lần.
Ôn Trĩ tâm hoa nọ phóng khiến Tư Minh Trầm sâu sắc cảm nhận được uy hiếp, ngón tay nhẹ nhàng gõ lấy tay vịn ghế sô pha, trong ánh mắt y không có nửa phần ôn hòa.
Thần tượng của Hà Quỳnh cũng là Tống Thừa Vũ, trong khi hắn đang líu ríu nói chuyện phiếm với Tống Thừa Vũ, nhân lúc nào nhiệt, Tư Minh Trầm cúi đầu nói với Ôn Trĩ: "Lát nữa rút thăm phối cp, rút đến ở cùng với Tống Thừa Vũ, em liền có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng của em rồi."
Ôn Trĩ gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó toàn thanh bỗng giật mình.
Cuống quýt lau khoé miệng, cậu nhỏ giọng nói: "Em mới không muốn ở cùng anh ấy."
Tư Minh Trầm nhìn chằm chằm cậu: "Vì sao vậy, đây không phải thần tượng của em sao?"
Yết hầu Ôn Trĩ nhấp nhô, gian nan nói: "Anh ấy xem như Ngọc Hoàng đại đế, em chỉ muón theo anh thôi."
Tư Minh Trầm thu lại tầm mắt, ngẩng đầu nhìn nơi xa, khong nói nữa.
Khương Tinh Nam ngồi bên cạnh Tang Kỳ, từ đầu đến cuối luôn buông thõng mắt. Chỉ lẳng lặng nghe Tống Thừa Vũ và người khác giao lưu, thậm chí khi nhắc đến bộ phim trước kia Tống Thừa Vũ và hắn hợp tác 《 Lam triều 》, hắn cũng không trả lời.
Tống Thừa Vũ và một vị minh tinh khác là Bạch Tương là tổ khách quý gia nhập tổ tiết mục.
Bạch Tương cũng xem như có chút danh tiếng, xuất đạo năm năm luôn dốc sức làm trong giới điện ảnh, tài nguyên rất tốt.
"Trước khi đến tôi có xem qua tiết mục, thiết kế rất đặc biệt, tôi cũng bị không khí của tổ tiết mục hấp dẫn."
Mặc dù Tống Thừa Vũ đã 33 tuổi, nhưng dấu vết tháng năm cũng không hề hiện lên trên khuôn mặt anh, chỉ là khí chất ngày càng thành thục ổn trọng.
Tang Kỳ đột nhiên hỏi: "Như vậy, tôi có thể một chút, vị khách quý nào hấp dẫn anh nhất hoặc là tính cách làm anh thích nhất không?"
Tống Thừa Vũ lạnh nhạt: "Cậu đó."
Tang Kỳ dừng lại, vẻ mặt cổ quái.
Ôn Trĩ âm thầm cười, thầm nghĩ Tống Thừa Vũ điên rồi mới có thể thích loại người gặp người ghét như Tang Kỳ. Có lẽ là vì thoát khỏi vấn đề mang đến bối rối.
Adol của cậu thật sự rất thông minh.
Lúc này, Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ: "Tri Tri rất vui vẻ."
Mặt Ôn Trĩ treo ý cười: "Đương nhiên.." Nói được một nửa, cậu đột nhiên ý thức được có lẽ đây là cạm bẫy tình yêu cảu Tư Minh Trầm.
Thế là cậu dùng lại ngón tay tạo hành hình trái tim: "Không chi hôm nay, mỗi ngày ở cùng anh em đều rất vui vẻ."
Tư Minh Trầm nắm chặt trái tim nhỏ của Ôn Trĩ đặt lên đùi: "Ừ."
Đạo diễn vừa mới công bố quy tắc cp tạm thời, trên mạng liền phản ứng cực mạnh.
[Mẹ nó, thật sự huỷ cp sao? ]
[Không muốn đâu, dựa vào cái gì mà huỷ chứ!]
[Trong này có cp thật, sau khi mở ra mọi người có thể nhìn ra chút manh mối.]
[Tư tổng và Ôn Ôn muốn tách ra? Vậy tôi không thích.]
[Quả nhiên là ảnh đế, vừa tới tham gia tiét mục liền huỷ cp, tôi đoán tổ tiết mục ngầm thao tác, cho hắn một khách quý nhân khí tương đối cao làm cp.]
Hiện trường ngoài Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm, vẻ mặt những người khác không hề bình tĩnh, cũng lo lắng rút phải người có tính cách không hợp.
Đạo diễn giải thích: "Cp tạm thời có hiệu lực một ngày, đến thời gian sau các cậu vẫn trở lại cp cũ của mình."
Hà Quỳnh: "Có thể tự chọn sao?"
Đạo diễn lắc đầu: "Không thể, chỉ có thể bốc thăm."
Rất nhanh trước mặt mọi người đặt một chiếc rương màu đỏ, rút được tấm thẻ cùng màu sẽ là một tổ.
Tư Minh Trầm rút đầu tiên, màu lam.
Tống Thừa Vũ thứ hai, màu lục.
Tang Kỳ cái thứ ba, màu vàng.
Hà Quỳnh cái thứ tư, màu tím.
Nhìn năm người với màu sắc không giống nhau, đạo diễn cười nói; "Thật khéo nha, đều không giống. Còn lại phải xem các cậu rồi."
Ôn Trĩ là người đầu tiên, cánh tay thò vào thùng giấy hung hăng mò bên trong một hồi, khẩn cầu có thể rút được.. ánh mắt cậu không khỏi nhìn về phía Tống Thừa Vũ.
Ôn Trĩ lắc mạnh đầu, lên cánh cái nhanh khống là chính mình, mặc niệm tên Tư Minh Trầm.
Chồng cậu là đỉnh nhất!
Nhưng khi tấm thẻ của cậu được công bố, là màu lục.
Đạo diễn: "Chúc mừng, đôi cp tạm thời đầu tiên xuất hiện. Ôn Trĩ có thể ngồi bên cạnh thầy Tống."
Ôn Trĩ cầm tấm thẻ màu lục, vẻ mặt nghiêm túc, lúc đi đường lặng lẽ liếc qua Tư Minh Trầm, lưu luyến không rời.
Tư Minh Trầm cảm xúc không rõ, chỉ tấm thẻ màu lam trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.
Tống Thừa Vũ nhìn Ôn Trĩ: 'Xin chào, Tiểu Ôn. "
Ôn Trĩ bất an run run lông mi, quan sát Tư Minh Trầm, đáp:" Ừ, đều tốt, rất tốt. "
Lúc này, Tư Minh Trầm ngẩng đầu nhìn về phía cậu, đôi mắt tĩnh mích mang theo cảm xúc ngột ngạt.
Ôn Trĩ lặng lẽ tạo một trái tim hướng về phía Tư Minh Trầm liếc mắt đưa tình.
Trên mặt Tư Minh Trầm viết rõ mấy chữ người sống chớ quấy rầy, kéo căng mặt không nói gì.
Sau đó Bạch Tương, và Tạ Cảnh cũng lần lượt rút thăm, theo thứ tự là màu vàng, màu tím và màu đỏ, thế nhưng lại không có màu lam của Tư Minh Trầm.
Trước mắt chỉ còn Khương Tinh Nam chưa rút, đáp án đã rõ.
Tang Kỳ nhìn Khương Tinh Nam, cong môi:" Bốc thăm xong theo tôi ra ngoài một chuyến, tôi có việc muốn bàn giao với em. "
Khương Tinh Nam yên lặng cầm tấm phiếu cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh Tư Minh Trầm.
[Mẹ tôi ơi, lần này chơi lớn rồi.]
[Ôi là trời, thế mà Ôn Trĩ thật sự cùng tổ với Tống Thừa Vũ.]
[Xong đời, Tư tổng và Khương Tinh Nam.]
[Tốt quá, Khương Tinh Nam còn cùng tổ với Tang Kỳ, tôi lo lắng Tang Kỳ sẽ PUA* hắn mất.]
(PUA (Pick Up Artist) một nhóm người chuyên học và áp dụng các chiến lược cụ thể. Và chiến thuật tâm lý được dùng để theo đuổi người khác giới, bao gồm cả việc coi thường đối phương, có thái độ nóng lạnh.. và cuối cùng đạt được kết quả là lừa dối tình dục và tiền bạc)
[Cp mới của Tang Kỳ là Bạch Tương, rất tốt, hai người đang ghét tụ lại với nhau.]
Lúc này tổ tiết mục cung cấp thêm một chiếc rương đen.
" Tiếp theo, mời mỗi tổ phái một đại diện, lựa chọn địa điểm ước hẹn hôm nay của các bạn, cũng hoàn thành thẻ tương ứng. Có thẻ ba địa điểm, có thẻ hai địa điểm, xem vận may của các bạn. "
Mọi người rút thẻ, Khương Tinh Nam bị Tang Kỳ kéo ra bên ngoài.
Bên ngoài, Tang Kỳ nói:" Cho em một nhiệm vụ, lúc ở cùng Tư Minh Trầm nhiệt tình một chút. "
Không ngờ tới Tang Kỳ vậy àm lại đưa ra yêu cầu như thế này, Khương Tinh Nam nhăn mi tâm:" Anh xem tôi là cái gì? "
Dường như Tang Kỳ đã dự liệu được phản ứng của hắn, lấy cái thẻ đen trong túi ra giao cho Khương Tinh Nam:" Trước đó không lâu những người kia lại tìm em phải không. Cha em qua đời cũng một năm rồi, thu dọn cục diện rối rắm rất vất vả. Số tiền này em cầm đi, đủ để thanh toán hết số nợ trong một lần. "
Khương Tinh Nam bỗng nhiên cười:" Cho nên anh muốn dùng tiền thu mua tôi, câu dẫn Tư Minh Trầm? "
Tang Kỳ chỉnh cổ áo thay hắn;" Tinh Nam, em nói thật khó nghe. "
Khương Tinh Nam không nhận tấm thẻ kia, ánh mắt thất vọng nhìn đi nơi khác. Thế nào hắn cũng không đoán được người bạn trai quan tấm hắn lúc đại học, bây giờ lại biến thành dáng vẻ này.
Người của tổ tiết mục đang gọi hai người.
Khương Tinh Nam mượn cơ hội này nhanh chân rời đi.
Đi tới cửa, bỗng hắn gặp được Tống Thừa Vũ. Ánh mắt hơi ngừng, hắn gật đầu với Tống Thừa Vũ, đi đến bên người Tư Minh Trầm.
Không khí bên người còn lưu lại mùi Khương Tinh Nam, ánh mắt Tống Thừa Vũ mang theo trầm tư, ôn hòa nhìn Ôn Trĩ:" Chúng ta xuất phát chứ? "
Ôn Trĩ gật đầu, lưu luyến không rời mà liếc mắt nhìn Tư Minh Trầm và Khương Tinh Nam sau lưng.
Hai tổ bọn họ rút được địa điểm hẹn hò trùng hợp, nói cách khác cùng đi cũng không có vấn đề.
Mặc dù Ôn Trĩ rất sùng bái Tống Thừa Vũ, nhưng thật ra không quá muốn cùng tổ với Tống Thừa Vũ.
Dù sao trái tim cậu rất nhỏ, 99.99% đều là Tư Minh Trầm, còn lại một chút là bí đao nhỏ.
Mặc dù Tống Thừa Vũ quả thật đẹp trai đến vô pháp, nhưng cậu càng hi vọng có thể cùng Tư Minh Trầm ngắm Tống Thừa Vũ đến chảy nước miếng.
Mỗi tổ khách quý đều có ô tô chuyên dụng, đây cũng là tổ tiết mục cung cấp.
Trước khi lên xe, Ôn Trĩ cố ý lề mề trước xe thật lâu, trông thấy Tư Minh Trầm đi ra, cong mắt nhìn y làm một cái wink, mặt mình nhiệt tình vui sướng.
Nhưng tâm tình này rơi vào mắt Tư Minh Trầm lại thành một ý nghĩa khác.
" Bạn nhỏ không có lương tâm còn rất vui vẻ. "
Tư Minh Trầm nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Trĩ, hỏi Khương Tinh Nam:" Muốn đến chỗ nào trước. "
Khương Tinh Nam:" Nghe anh. "
Tư Minh Trầm nhìn lái xe:" Xin đuổi theo chiếc xe phía trước của Ôn Trĩ. "
Lái xe:" Được. "
Bên này Ôn Trĩ không nhận được đáp lại tích cực từ Tư Minh Trầm, có hơi đau lòng. Cậu buông mắt càng ngày càng tủi thân, Tống Thừa Vũ phát hiện cậu không vui quan tâm hỏi:" Sao thế? "
Ôn Trĩ ngẩng đầu, nhìn Tống Thừa Vũ ở khoảng cách gần đẹp trai quá mức quý định, thiếu chút chảy máu mũi.
Thật đẹp trai!
" Nhớ ông xã. "Trong lòng cậu thầm nghĩ.
Trạm đầu tiên của hai người là gần thế giới sơn thuỷ. Nơi này là 6A khu nghỉ phép, trên đỉnh núi kiến tạo một chỗ suói nươc snóng hội quán, bên trong có thể bơi lội có thể tắm suối nước nóng cũng có thể đánh golf.
Nhưng thẻ nhiệm vụ của Ôn Trĩ yêu cầu hai người nhất định phải hoàn thành giải trí ở bể bơi.
" Chúng ta chơi cái gì trước? "
Tống Thừa Vũ rất lịch sự:" Em cứ nói đi? "
Ôn Trĩ:" Bơi lội hoặc tắm suối nước nóng? "
Tống Thừa Vũ:" Được, vậy chúng ta đi bơi trước, mệt rồi vừa vặn có thể vào suối nước nóng nghỉ ngơi. "
Ôn Trĩ gật đầu, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề:" Nhưng mà tôi không có áo tắm. "
Tống Thừa Vũ:" Hẳn là tổ tiết mục sẽ cung cấp. "
Lại đi thêm hai bước, Ôn Trĩ khó xử nói:" Suối nước nóng là hai người một cái hay là một người một cái. "
Mặc dù cậu lôi thôi nhưng có đam mê sạch sẽ. Không thể chịu được chuyện cùng người khác ngâm tắm hoặc là tắm cùng một suối nước nóng.
Đương nhiên ngoại trừ Tư Tư đại bảo bối của cậu.
Tống Thừa Vũ cười yết ớt:" Không rõ lắm, nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng với tổ tiết mục yêu cầu của chúng ta.
Ôn Trĩ: "Được, mỗi người một cái rất vệ sinh."
Tống Thừa Vũ: "Đúng vậy."
Ông chủ của sơn thuỷ là fan của Tống Thừa Vũ, biết hắn tới chơi, cố ý chuẩn bị sô cô la và đồ ăn vặt đưa tới cho hắn.
Tống Thừa Vũ lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."
Ông chủ vẻ mặt hoa si, bị Tống Thừa Vũ mê hoặc đến thần hồn điên đảo: "Không có gì, không có gì, còn rất nhiều, không đủ thì tôi lại lấy thêm."
Từ sau khi Tống Thừa Vũ nhận quà, Ôn Trĩ chưa rời mắt khỏi tay Tống Thừa Vũ.
Tống Thừa Vũ chú ý tới ánh mắt Ôn Trĩ, đem sô cô la tới cho cậu: "Ăn một chút đi, trước khi bơi lội bảo trì thể lực."
Ôn Trĩ ngượng ngùng khoát tay: "Không cần đâu, tôi có tiền, có thể tự mua đồ ăn vặt."
Tống Thừa Vũ lần nữa đưa đến: "Cầm lấy đi.'
Nói thật Ôn Trĩ quả thật có hứng thú với sô cô la trên tay Tống Thừa Vũ. Bởi vì bên ngoài bao bì viết là nhân trái cây thật.
Cậu chưa từng ăn loại sô cô la này nên muốn xem thử bên trong như thế nào.
Thế là mày dày mày dạn lấy ra hai viên sô cô la vị phô mai nhét vào túi.
Tống Thừa Vũ ôn hòa cười một tiếng:" Lấy nhiều một chút. "
Ôn Trĩ lại lấy một viên nhét vào một cái túi khác.
Vào phòng thay áo trong mười phút, Ôn Trĩ mặc áo tắm tổ tiết mục cung cấp đến bên bể bơi cậu mới ý thức được một chuyện rất khó xử.
Cậu không biết bơi.
Nhưng mà còn một chuyện càng lúng túng hơn.
Tống Thừa Vũ thế mà chỉ mặc quần bơi.
Ôn Trĩ đán giá mình, áo tắm nghiêm chỉnh, lo lắng khán giả sẽ cảm thấy dáng người cậu không tốt mới không dám để trần nửa thân trên.
Dáng người Tống Thừa Vũ rất tốt, dù sao cũng là diễn viên, đối với chuyện quản lý dáng người và khống chế cân nặng gần như đạt đến trình độ ma quỷ.
Ôn Trĩ đeo vịt bơi Tiểu Hoàng, ngồi trên bờ khúm núm, hoàn toàn không dám nhìn Tống Thừa Vũ.
Chuyện này ngoại trừ chồng cậu thì chỉ có hội trưởng biết.
" Trước làm nóng người đi. "
Tống Thừa Vũ da còn hơi màu lúa mạch, khoẻ mạnh đầy sức sống. Khi hắn trông thấy vịt bơi Tiểu Hoàng trên người Ôn Trĩ thì cười khẽ:" Em không biết bơi? "
Ôn Trĩ:" Biết. "mang theo phao bơi.
Tống Thừa Vũ không đâm thủng lời nói dối của cậu, khéo hiểu lòng người mà nói:" Tiểu Ôn, vậy trước em làm nóng người đi. Tôi bơi hai vòng trước. "
Ôn Trĩ yên lặng ngẩng đầu thoáng nhìn cơ bụng của Tống Thừa Vũ, ấp úng nói:" Anh đi đi, anh có thể bơi thêm vài vòng. "
Tống Thừa Vũ:" Thể lực có hạn, một lần chỉ có thể bơi mười lăm vòng. "
Ôn Trĩ vỗ tay phối hợp:" Thật tuyệt. "
Tống Thừa Vũ cười nhẹ:" Cũng tạm. "
[Ôn Trĩ không biết bơi sao? ]
[Phải rồi, các bạn quên à? Lần trước Ôn Trĩ bị rắn cắn, cũng không biết bơi, giãy dụa thật lâu.]
[Chết cười tôi, vịt bơi Tieeru Hoàng, hình như tôi thấy được sự ghét bỏ của thầy Tống.]
[Ngây thơ đáng yêu, thật muốn hôn Tri Tri một cái.]
[Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm thấy Tri Tri ở cùng thầy Tống không thoải mái như khi ở cùng Tư tổng, hơn nữa Tri Tri cũng chỉ ngưỡng mộ thầy Tống, chứ không có bong bóng màu hồng.]
[Nếu như Tư tổng ở đây, Tiểu Ôn đã sớm quấn lấy Tư tổng đòi học bơi rồi.]
Khi Tống Thừa Vũ đứng trên bờ nhảy xuống, bên bên khác cũng vang lên tiếng bọt nước.
Gần như cùng lúc, có người bơi dọc theo bể bơi cùng với Tống Thừa Vũ.
Khương Tinh Nam đến bên người Ôn Trĩ ngồi xuống:" Cậu xuống bơi sao? "
Ôn Trĩ khẽ giật mình:" Các anh tới rồi? Cho nên người dưới nước là Tư Tư sao? "
Khương Tinh Nam gật đầu, nhìn chằm chằm vịt bơi Tiểu Hoàng:" Nếu cậu không biết bơi thì vẫn nên xuống khu nước cạn đi. Chỗ này quá nguy hiểm. "
" Tôi biết một chút. "
Ôn Trĩ om chặt vịt bơi, ánh mắt không tự chủ rơi vào tầng cơ ngực hơi mỏng nhưng vô cùng cân xứng trên người Khương Tinh Nam.
Cho nên toàn bộ bể bơi chỉ có một mình cậu mặc áo tắm sao?
Cậu có kém quá rồi không?
Trong bể bơi Tư Minh Trầm và Tống Thừa Vũ bơi thật nhanh, chỉ năm phút ngắn ngủi đã bơi xong hai vòng.
Không giống với màu da lúa mạch của Tống Thừa Vũ, da Tư Minh Trầm rất trắng, nhìn liếc qua cũng có thể phân biệt được ai là ai.
Nhìn thấy thế bơi tiêu chuẩn của hai người, Ôn Trĩ nói:" Hai người bọn họ sao có thể bơi nhanh đến vậy. "
Khương Tinh Nam:" Có lẽ là tranh tài đi. "
Ôn Trĩ:" Bọn họ thương lượng muốn so đấu khi nào vậy? "
Khương Tinh Nam nhìn Ôn Trĩ:" Không có thương lượng, cạnh tranh trong vô hình càng mạnh hơn. "
Ôn Trĩ ngồi xếp bằng trên bờ, nâng má:" Chúng ta cổ vũ cho bọn họ đi. "
Khương Tinh Nam nhìn Ôn Trĩ:" Cậu trước. "
Ôn Trĩ trịnh trọng suy nghĩ, hét về hướng bể bơi:" Các anh em, xông lên! "
Khương Tinh Nam đột nhiên cười.
[Chết cười, tôi vừa rồi còn đang nghĩ Ôn Trĩ sẽ cổ vũ cho ai đó.]
[Hay cho các anh em!]
[Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao? Vì sao Tư tổng vừa đến đã so tài bơi lội với Tống ảnh đế? ]
[Ngời luôn theo dõi Khương Tinh Nam tỏ vẻ, Sau khi Tư tổng biết Ôn Trĩ bơi lội ở đây liền thay đồ bơi trực tiếp chạy đến.]
[Tư tổng sẽ không phải ghen rồi chứ hi hi.]
Không nhận được đáp lại, hai người bơi càng lúc càng nhanh, Ôn Trĩ ghé vào bên bể bơi, cẩn thận nhìn hai người.
Đã qua nửa tiếng, đây không phải là bơi đến muốn mạng sao.
Rốt cuộc, Tống Thừa Vũ dừng ở sát bờ, lấy kính lặn xuống nhìn Tư Minh Trầm:" Thể lực và sức chịu đựng của Tư tổng rất tốt, tôi cam bái hạ phong. "
Tư Minh Trầm dừng ở phía trước, quay đầu nhìn Ôn Trĩ ngồi trên bờ, tiép tục bơi xong một vòng này. Chờ sau khi y lên bờ, Ôn Trĩ vội vàng đưa khăn mặt cho y.
" Tư Tư, anh bơi thật lợi hại. "
Tư Minh Trầm nhận lấy, lau giọt nước trên cổ, giọng lãnh đạm:" Ừ, cho nên có cần anh dạy em không? "
Ôn Trĩ:" Đương nhiên. "
Cứ thế, Ôn Trĩ ôm vịt bơi xuống nước.
Lúc này Tống Thừa Vũ bên cạnh bỗng cười nói:" Tiểu Ôn, cần tôi dạy em sao? Hay là em muốn để Tư tổng dạy em. "
Ôn Trĩ đột nhiên xấu hổ.
Trước mắt cậu và Tống Thừa Vũ mới là cp.
Đột nhiên ném đối phương sang một bên, không khỏi hơi quá đáng.
Tư Minh Trầm nhìn thấy Ôn Trĩ chần chừ, nhẹ nhàng kéo vịt bơi Tiểu Hoàng ra:" Học bơi không thể mang theo vịt bơi, như thế vĩnh viễn cũng không học được. "
Nháy mắt, Ôn Trĩ như mất đi mái chèo chống đỡ, hai chân leo lên eo Tư Minh Trầm, ôm y thật chặt.
" Nếu không em đi tìm Tống Thừa Vũ học đi. "
Tư Minh Trầm ném vịt Tiểu Hoàng lên bờ, chân thành hào phóng nói.
Ôn Trĩ vội vàng lắc đầu:" Em không đi. "
Ánh mắt Tư Minh Trầm trầm xuống, quay đầu nhìn Tống Thừa Vũ:" Em ấy nói không đi. "
Tống Thừa Vũ mỉm cười, thả người nhảy lên bời. Hắn ngồi xuống bên cạnh Khương Tinh Nam:" Vậy tôi và Tinh Nam nghỉ ngơi một lát, các cậu chơi đi. "
Tư Minh Trầm lười biếng nói:" Được. "
[A a a a, sao lại tâm cơ đến thế? ]
[Thấy được cảnh Tư tổng phúc hắc.]
[Vịt Tiểu Hoàng đã làm gì sai! Tại sao lại đối xử với nó như thế.]
[Đây là ghen đi? Quá rõ ràng rồi đó.]
Khương Tinh Nam khá sợ lạnh, chậm chạp không xuống nước.
Tống Thừa Vũ đưa toàn bộ số sô cô la fan tặng cho Khương Tinh Nam:" Nếm thử đi, cậu thích ăn ngọt mà. "
Khương Tinh Nam do dự hai giây sau đó bóc vỏ kẹo cho vào miệng.
Tống Thừa Vũ:" Ngọt sao? "
Khương Tinh Nam:" Ừ. "
Tống Thừa Vũ:" Lâu rồi không gặp, cậu đang bận gì sao? "
Khương Tinh Nam:" Khong bận gì cả, lâu rồi tôi không công tác. "
Đôi mắt màu hổ phách của Tống Thừa Vũ lẳng lặng nhìn hắn:" Vui vẻ là quan trọng nhất. "
Lcú này, Tang Kỳ và Bạch Tương cũng tới đây hoàn thành nhiệm vụ.
Trong bể bơi, tiếng cười vui vẻ của Ôn Trĩ khó mà khiến người khác không chú ý. Tư Minh Trầm làm huấn luyện viên bơi lội, dạy vô cùng tốt, lúc đó Ôn Trĩ đang được Tư Minh Trầm nâng bụng luyện tập bơi chó.
Đừng hỏi vì sao Ôn Trĩ không học bơi ếch trước, hởi chính là bơi chó khá tự do, dù hành động chậm chạp nhưng cũng ít tốn sức.
Bọt nước bị Ôn Trĩ quẩy lên, ướt cả mặt Tư Minh Trầm. Y yên lặng lau khô, tiếp tục nâng Ôn Trĩ.
[Đây là tình yêu đích thực, giám định hoàn tất.]
[Tư thế bơi lội ngàn vạn, Ôn tiểu bảo bối chỉ yêu quý bơi chó.]
[Thể lực Tư tổng thật sự không tồi, đỡ lâu vậy rồi, Tri Tri còn chưa có học được, thế mà vẫn kiên trì.]
[Nếu như huấn luyện viên bơi lội của tôi trông thấy tôi đần vậy, sớm đã đạp tôi mấy phát rồi.]
[Tư tổng sẽ không đạp, bỏ không được.]
Tang Kỳ thấy Khương Tinh Nam chẳng những không quấn lấy Tư Minh Trầm thậm chí còn ngồi nói chuyện phiếm với Tống Thừa Vũ, đột nhiên có cảm giác thất bại.
Anh ta lạnh lùng nhìn Khương Tinh Nam:" Sáng chơi thế nào? "
Khương Tinh Nam đưa số sô cô la còn lại cho Tống Thừa Vũ:" Cũng tạm. "
Tống Thừa Vũ thản nhiên nhìn Tang Kỳ, một lần nữa đưa sô cô la cho Khương Tinh Nam:" Cậu dễ bị tuột huyết áp, sau khi vận động cần bổ sung chút đường. "
Tang Kỳ nháy mắt đá bay vịt Tiểu Hoàng, ném áo choàng tắm nhảy vào trong bể bơi.
Ôn Trĩ hấy vịt bơi của mình mất rồi, nhịn không được nói với Tang Kỳ:" Anh đá vịt bơi của em làm gì? "
Tang Kỳ sững sờ, không biết cái kia là của Ôn Trĩ. Đối mặt với chỉ trích của Ôn Trĩ và hàng ngàn người xe, anh ta một lần nữa đi tìm vịt bơi về giao cho Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ không nhịn được lườm anh ta một cái.
Tư Minh Trầm:" Tri Tri đừng giận, Tang tổng không phải cố ý, chỉ là không nhìn thấy. "
Tang Kỳ buồn bực, không nói một lời đã rời đi.
Bạch Tương lạc đàn dời mắt về phía Tư Minh Trầm, khoanh tay lẳng lạng dò xét.
Giữa lúc nghỉ trưa, Bạch Tương đề nghị sáu người cùng nhau ăn cơm, dù sao thì nhiều người nhiều náo nhiệt.
Thay quần áo xong, Tống Thừa Vũ và Ôn Trĩ thương lượng:" Chúng ta nhiều hạng mục hơn người khác, nếu như ăn cơm trưa ở đây, có khả năng là không đủ thời gian.
Ôn Trĩ: "Vậy chúng ta đi trước đi."
Chất lượng quần áo của Tống Thừa Vũ không tệ, tuỳ tiện mặc một bộ cũng tuấn tú như nhau. Ôn Trĩ thừa dịp dò xét, lặng lẽ định ra một cái chủ ý, cũng phải tặng cho bạn trai mình loại áo khoác đẹp trai này.
Tư Minh Trầm đã ngồi trong phòng ăn chờ bọn họ, chờ được lại là Ôn Trĩ và Tống Thừa Vũ dự định dời đi trước.
Tư Minh Trầm trầm mặc nhìn Ôn Trĩ, cuối cùng cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở cậu: "Kéo kín áo khoác, bên ngoài lạnh."
Ôn Trĩ gật đầu như gà con mổ thóc: "Cảm ơn Tư Tư."
Tống Thừa Vũ nhìn Khương Tinh Nam, lại nói với tất cả mọi người: "Thật ngại quá, tôi và Tiểu Ôn cần phải đi trước, chúc mọi người ăn cơm trưa vui vẻ, hoàn thành nhiệm vụ."
Khương Tinh Nam ngẩng đầu: "Đi đường cẩn thận."
Tang Kỳ đen mặt, ầm trầm đến không tưởng tượng nổi.
Hai người rời đi bước chân vội vàng, Tư Minh Trầm nhìn bóng lưng vội vàng đi theo Tống Thừa Vũ của Ôn Trĩ, trong lòng phiềm muộn.
Lúc này thợ quay phim cũng đóng trực tiếp, chuẩn bị ăn cơm cùng tổ tiết mục.
Không có máy quay phim, không khí trên bàn cơm thoải mái hơn.
Thấy Tư Minh Trầm còn đang nhìn về hướng Ôn Trĩ rời đi, Bạch Tương vẫn luôn quan sát y lớn tiếng trêu chọc: "Tư tổng muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, sao lại đơn phương yêu mến một cành hoa? Bụi hoa đẹp nhiều vô số kể, còn nhiều phong cảnh, huống hồ chỉ là tống nghệ mà thôi, không cần nhập diễn quá sâu."
Đối mặt với Bạch Tương tự cho mình là đúng, Tư Minh Trầm không cho gã nửa ánh mắt, mà thản nhiên nói: "Ừ."
"Nhưng em ấy là vợ tôi."