Lục Nan lau nước mắt giúp Lâm Dữ Hạc, sau đó anh để lại một bịch giấy ướt đã bóc rồi ra khỏi phòng trước.
Anh không quấy rầy Lâm Dữ Hạc nữa mà để cậu có không gian riêng nghe nốt những đoạn ghi âm còn lại.
Có một vài thứ, nếu đã đánh mất quá lâu sẽ cần thời gian để tiêu hóa và bù đắp dần.
Gần hai tiếng sau, Lục Nan không nghe thấy chút âm thanh nào từ trong phòng, lúc này anh mới đi tới gõ cửa.
Anh lo về tình trạng của Lâm Dữ Hạc.
Có điều Lục Nan vừa gõ, cửa đã được mở ra. Anh thấy Lâm Dữ Hạc đang đứng ở cửa phòng, giống như cậu đã sẵn sàng ra ngoài từ trước.
Trông chàng thanh niên có vẻ còn hơi hoang mang nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Vành mắt cậu hồng hồng, nước mắt đã được lau sạch, có vẻ cậu vừa điều chỉnh lại cảm xúc.
Lục Nan rũ mắt nhìn cậu, anh giúp cậu chỉnh tóc mái đang rối bời, làm lộ ra vầng trán nhẵn nhụi và hàng lông mi ẩm ướt.
Thật ra tóc mái Lâm Dữ Hạc không đến mức rối bởi trước khi ra ngoài cậu đã chỉnh sửa một lượt, nhưng Lục Nan vẫn làm như vậy.
Đối với Lâm Dữ Hạc, anh thường có những động tác nhỏ khác thường. Chẳng có gì to tát, chỉ là anh muốn chạm vào cậu một chút mà thôi.
Lục Nan khẽ hỏi cậu: “Em nghe hết chưa?”
Lâm Dữ Hạc gật đầu: “Rồi ạ.”
Ipad còn đang được cậu ôm trong lòng: “Mẹ nói...”
Vừa mới nói được hai chữ, Lâm Dữ Hạc đã không kìm được mà rơi nước mắt.
Cậu dùng tay quệt nước mắt trên mặt đi, định khiến bản thân giữ bình tĩnh để nói tiếp. Nhưng tay cậu mới chạm lên mặt đã bị Lục Nan giữ lại.
Người đàn ông nhìn cậu với vẻ không hài lòng, sau đó anh nhẹ nhàng kéo Lâm Dữ Hạc tới ghế sofa, rút ra một tờ giấy ướt lau giúp cậu.
Ipad ôm trong lòng tạm thời cũng bị anh lấy ra để sang bên cạnh, xong xuôi, anh nhìn cậu hỏi.
“Em đã nghe thấy những gì mẹ muốn nói với em chưa?”
Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.
“Vậy nên, đó không phải lỗi của em.”
Lục Nan giúp cậu chải đầu, lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán cậu.
Anh như dỗ trẻ con mà hỏi cậu.
“Có đúng không?”
Lâm Dữ Hạc mím môi, hàng lông mi khẽ run rẩy, những giọt lệ lại tiếp tục rơi xuống.
“Ngoan.”
Lục Nan chậm rãi ôm cậu vào lòng.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Chàng trai trong lòng anh khẽ nhúc nhích, thở dài một cái.
Lồng ngực Lục Nan không hề bị nước mắt của cậu làm ướt, nhưng gò má anh bỗng xuất hiện một cảm giác gì đó.
Lâm Dữ Hạc không còn khóc nữa, cậu chỉ ngồi đó ôm lấy anh.
Động tác Lục Nan khựng lại, một lúc sau anh cúi đầu hôn lên mái tóc người trong lòng.
Đến khi cảm xúc của Lâm Dữ Hạc dần ổn định trở lại, Lục Nan mới thả cậu ra, anh mang tới một túi chườm lạnh giúp cậu chườm mắt.
Lâm Dữ Hạc đã bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng nhớ ra mình định hỏi gì.
“Ca ca, tại sao anh lại có những đoạn ghi âm này?”
Bàn tay Lục Nan khựng lại, ngón út và ngón giữa bỗng ngứa ngáy.
Đây là dấu hiệu khi anh muốn hút thuốc.
Nhưng cuối cùng Lục Nan cũng không làm gì thêm, anh chỉ bình thản trả lời: “Lúc đó tôi đi tìm một người, trùng hợp người đó sống ở gần nhà em.”
Khi Lâm Dữ Hạc 12 tuổi thì Lục Nan cũng đã 22 tuổi, khi đó anh đã thừa kế cổ phần của ba mẹ, tình hình cũng tốt hơn nhiều, anh dần có chút khả năng để quan tâm tới Lâm Dữ Hạc.
Từ ngày Lâm Dữ Hạc mặt mũi tái nhợt chạy ra khỏi nhà tìm băng cát xét bị vứt, người của Lục Nan đã chú ý tới chuyện này, bắt đầu tìm kiếm trong thầm lặng giúp cậu.
Chỉ là Ngô Hân vứt băng cát xét xong còn mắng Lâm Dữ Hạc suốt một tiếng đồng hồ, đến khi cậu ra được bên ngoài để tìm thì thùng rác đã bị xe thu gom rác đi qua xử lý.
Chuyện này đã xảy ra được gần mười năm nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn còn nhớ như in, nghe anh kể, cậu sững sờ, cậu chạm vào mặt mình rồi nói: “À... hồi đó em có lục khắp thùng rác một lượt cũng không tìm thấy băng cát xét.”
Sau đó do trời quá tối, ba Lâm ra ngoài tìm Lâm Dữ Hạc, ông đưa cậu vào nhà, hứa hẹn ngày mai sẽ tới trạm rác hỏi cho cậu bởi bây giờ trạm rác đã đóng cửa.
Lâm Dữ Hạc khi ấy chỉ có thể trông chờ vào ngày hôm sau, tối đó cậu nằm trên giường chờ đến rạng sáng— nhưng một đứa trẻ mười mấy tuổi vốn dĩ không thể thức thâu đêm, chẳng bao lâu sau cậu đã ngủ thiếp đi.
Trong đêm đó, Lâm Dữ Hạc chỉ cần vừa nhắm mắt đã gặp ác mộng, cuối cùng cậu đành cố gắng thức tới trời sáng.
6 giờ, trời vừa rạng sáng, Lâm Dữ Hạc đã tỉnh dậy đi tìm ba, muốn hỏi ông trạm rác đã mở cửa chưa, nhưng ba Lâm và mẹ kế ngủ cùng nhau, Lâm Dữ Hạc không thể vào phòng bọn họ, cậu chỉ có thể đợi ở ngoài nhìn đồng hồ đang chạy từng tích tắc, mỗi một giây đều dài đằng đẵng khiến cậu tuyệt vọng.
Mỗi một giây đều đại diện cho việc băng cát xét có thể bị hủy mất.
Lâm Dữ Hạc đợi mãi đến tám rưỡi, rốt cuộc mới thấy ba Lâm ra khỏi phòng.
Cậu đi tới muốn hỏi ba đã đi được chưa, nhưng lại thấy mẹ kế ra theo đằng sau.
Ngô Hân trước giờ luôn coi cậu như không khí, bà ta đi vòng qua cậu từ xa giống như cậu là một thứ đồ bẩn thỉu mà bà ta cực kỳ ghét bỏ.
Nhưng bà ta ra ngoài có nghĩa Lâm Dữ Hạc không thể nhắc tới chuyện băng cát xét với ba nữa, ba Lâm cũng nhỏ giọng nhắc cậu đợi mẹ kế đi rồi hẵng nói.
Đến khi hai người ra ngoài đã là gần 10 giờ.
Hôm đó là chủ nhật, Lâm Dữ Hạc không phải đi học nên mới có thời gian đi tìm, nhưng chút may mắn này cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng Lâm Dữ Hạc vẫn không tìm được băng cát xét, được ba Lâm dỗ dành dẫn về nhà.
Ba Lâm phải về nhà trước khi mẹ kế về đến nhà.
Những chuyện ấy đã quá lâu, Lâm Dữ Hạc đã không còn cảm xúc gì, chỉ là vẫn luôn nhớ nhung băng cát xét.
“Khi đó em tìm mãi cũng không thấy.” Cậu hỏi anh: “Anh tìm thấy khi nào vậy?”
Lục Nan nói: “Ở khu xử lý rác thải.”
Trong đống rác chất cao như núi đã chuẩn bị được đưa vào lò đốt.
Anh không kể nhiều về quá trình tìm kiếm, chỉ nói rằng: “Khi tìm thấy băng cát xét tôi đã lập tức sai người chuẩn bị để trả lại em.”
“Nhưng mãi không thấy em về nhà.”
“À.” Lâm Dữ Hạc nói: “Em chuyển tới trường nội trú.”
Bởi vì chuyện băng cát xét, Lâm Dữ Hạc bị bắt chuyển tới trường nội trú, một tháng mới được về nhà một lần.
Lục Nan nói: “Cuối cùng tôi gửi chúng cho Lâm Phong.”
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn không nhận được băng cát xét.
Cậu mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Quả nhiên, Lục Nan nói: “Được vài ngày thì bị Ngô Hân phát hiện.”
Ngô Hân phát hiện băng cát xét quay lại nhà thì vô cùng tức giận, bà ta cho rằng Lâm Phong còn nhớ nhung vợ cũ nên tức giận cãi nhau một trận to với Lâm Phong. Bà ta còn trực tiếp vứt băng cát xét xuống đất, dùng chân giẫm nát toàn bộ.
Cuối cùng Ngô Hân còn ép Lâm Phong tự mình vứt toàn bộ mảnh vỡ ra cửa sổ.
Những việc này Lâm Dữ Hạc không hề biết, cậu vẫn luôn ở trong trường mới.
“Những sợi băng trong băng cát xét bị kéo ra trước khi bị vứt, các sợi băng cũng bị rối lại với nhau, hơn nữa rất nhiều trong chúng đã bị cắt đứt.” Lục Nan nói: “Vậy nên khi ấy tôi không thể trả lại em được nữa.”
Người của Lục Nan chỉ có thể nhặt những băng cát xét đã rơi tung tóe trên mặt đất và những sợi băng đen trầy xước mang về, tìm cách khôi phục lại những đoạn băng đã bị phá hỏng thay Lâm Dữ Hạc.
Quá trình chỉnh sửa cũng không hề thuận lợi, mỗi một sợi băng trong hộp cát xét đều không có ký hiệu đặc biệt gì, không dễ nối lại. Mà cho dù có nối lại được thì cũng cần khôi phục hoàn chỉnh mới có thể tạo ra âm thanh.
Mãi đến mấy năm gần đây khi kỹ thuật chuyển file ghi âm phát triển, công cuộc khôi phục này mới dần có tiến triển mới, đến tận bây giờ, những băng cát xét ấy cũng chưa thể chỉnh sửa hoàn toàn.
“Hiện tại mới chỉ lấy được 15 đoạn ghi âm, còn lại 5 đoạn vẫn đang tiếp tục chỉnh sửa.” Lục Nan nói.
Khi ấy mẹ đã ghi âm tổng cộng 20 đoạn chúc mừng sinh nhật cho Lâm Dữ Hạc, để cậu nghe đến 30 tuổi, đến khi cậu thành gia lập nghiệp.
Lâm Dữ Hạc nhìn Ipad, rồi lại nhìn Lục Nan.
Lượng thông tin quá nhiều, trong phút chốc ấy cậu chỉ thấy những điều anh nói thật diệu kỳ.
Sửa lại những băng cát xét đã bị phá vỡ --- Sao có thể làm được?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu đó là Lục Nan, Lâm Dữ Hạc tin rằng anh có thể làm được.
Bởi vì Lục Nan đã làm quá nhiều chuyện vì Lâm Dữ Hạc --- Mỗi lần anh đều làm đến mức độ hoàn hảo, vậy nên mọi chuyện đều trông như vô cùng dễ dàng, chẳng đáng nhắc tới.
Lâm Dữ Hạc ngây người thật lâu, rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, cậu nói.
“Ca ca, anh vẫn luôn dõi theo em sao?”
Đôi đồng tử đen hun hút của anh chăm chú nhìn cậu, anh thấp giọng đáp.
“Ừ.”
Lâm Dữ Hạc khó mà giữ được bình tĩnh, cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau đó cậu nghe thấy Lục Nan nói.
“Bí mật theo dõi em, là tôi sai.”
Lâm Dữ Hạc sững sờ, không nói lên lời.
Người đàn ông trước mặt đưa tay tới, nắm chặt túi chườm chườm mắt cho cậu.
“Em nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này, Lục Nan không muốn để cậu suy nghĩ quá nhiều. “Ngoan nào”
Anh đưa Lâm Dữ Hạc về giường, để cậu nằm xuống cho mắt được nghỉ ngơi.
Lục Nan ngồi bên cạnh giường với cậu, nhưng không bao lâu sau chuông điện thoại anh reo lên.
Lục Nan trực tiếp cúp điện thoại, nhưng anh thấy Lâm Dữ Hạc đã tự cầm túi chườm, cậu chớp mắt nhìn anh rồi nói.
“Ca ca cứ giải quyết công việc trước đi, em không sao.”
Lục Nan đứng dậy kiểm tra lại mắt Lâm Dữ Hạc một lượt.
Cũng không sưng nhiều, chườm một lát nữa là sẽ trở lại như cũ.
Anh không kiên trì nữa, anh cúi người hôn lên trán Lâm Dữ Hạc: “Vậy em nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lâm Dữ Hạc gật đầu: “Dạ.”
Lo lắng cho tâm trạng Lâm Dữ Hạc, trong lúc giải quyết công việc, Lục Nan cứ một lúc lại quay về vài lần để kiểm tra tình trạng mắt Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc vẫn khá ổn, nghỉ ngơi xong cậu ăn cơm tối, sau đó nói chuyện một lúc với bạn bè.
Khi Lục Nan đi qua, anh nghe thấy hình như Lâm Dữ Hạc đang nói chuyện với Lục Anh Thuấn.
Cũng không biết hai người này thân nhau từ khi nào.
Có điều thấy tâm trạng Lâm Dữ Hạc có vẻ khá tốt, Lục Nan cũng không làm phiền cậu nữa.
Mãi đến tối muộn, Lục Nan mới làm việc xong trở về phòng ngủ.
Lâm Dữ Hạc đang ở trong phòng ngủ, Lục Nan vừa vào là nhìn thấy chàng trai đang cầm một bông hoa được bện từ cỏ, có vẻ như cậu vừa làm xong.
Cành hoa được bện từ chỗ cỏ Mã Liên còn thừa, cánh hoa thì lại được dùng một loại cỏ màu đỏ bện thành, ngoài màu sắc chân thật ra, hình dạng bông hoa cũng rất xinh đẹp.
Bông hoa đó đang được Lâm Dữ Hạc cẩn thận ôm trong lòng, như thể một vật gì đó rất trân quý. Lục Nan đi tới hỏi cậu.
“Em muốn tặng mẹ sao?”
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống, khiến gương mặt ôn hòa của cậu giống như viên ngọc nhẵn nhụi xinh đẹp.
Lục Nan không nhịn được vươn tay vuốt chiếc cằm nhỏ xinh của cậu.
Anh hỏi: “Em định khi nào thì mang tới đó?”
Lâm Dữ Hạc mím môi, cậu cầm bông hoa giơ tới trước mặt Lục Nan.
“Đây là hoa hồng.”
Cậu nói.
“Là để tặng anh.”