Vài ngày sau, Lâm Dữ Hạc nhận được thông báo, thời gian đính hôn định vào một ngày chủ nhật của tháng mười một.
Điều này khiến cậu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chủ nhật là ngày Lâm Dữ Hạc học nhẹ nhất, với cậu mà nói thì ngày này chọn đến đặc biệt vừa ý.
Tin tức về ngày đính hôn là mẹ kế báo cho cậu, trừ lần đó ra, mẹ kế còn nói không ít chuyện cần làm sau khi chọn được ngày.
Bởi vì ngày này cũng không phải ngày tốt mà Lục gia chọn, sau khi Lục Nan định vào chủ nhật, Lục gia còn cãi nhau với Lục Nan một phen, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là bị một câu "không có thời gian" của Lục Nan chặn lại, bị ép phải nhượng bộ.
Quan hệ giữa Lục gia và Lục Nan kém như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, nếu không thì Lục Nan cũng sẽ không một mình chạy tới đại lục tự phát triển. Nhưng chung quy anh vẫn là một thành viên của Lục gia, Lục gia vẫn tiếp tục duy trì quyền quản lý anh.
Nghe nói lần này đính hôn, Lục gia vốn dĩ thậm chí đã quyết định xong hết thảy các quy trình rồi, tuy rằng bọn họ cũng sẽ không phái người ngàn dặm xa xôi chạy tới đại lục tham gia một cái nghi thức đính hôn, nhưng tất cả các quy trình đều trải qua tính toán tỉ mỉ, tất cả đều là hành động có thể vượng tổ hưng gia.
Nhưng điều duy nhất bọn họ không thể ngờ trước được là, Lục Nan đột nhiên thăng chức.
Sau khi Lục Nan nhậm chức chủ tịch tập đoàn Thái Bình thì cách đối xử với thế lực của Lục gia liền xảy ra biến hóa vi diệu. Anh vốn dĩ cũng không hề nghe theo những sắp xếp của Lục gia, sau khi thăng chức Lục gia càng khó can thiệp vào hành động của anh.
Sợ Lục Nan bị chọc tới sẽ "thủ tiêu" luôn chuyện hôn sự này nên Lục gia đành phải nhượng bộ một bước.
Ngô Hân ở trong điện thoại đem các loại ẩn dụ mô phỏng, tranh chấp giữa các thế lực giải thích cho cậu một phen, liên tục nhắc nhở Lâm Dữ Hạc nhất định phải hành sự cẩn trọng, Lục gia hay Lục Nan bọn họ đều đắc tội không nổi.
Lâm Dữ Hạc đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, không yên lòng "vâng vâng" đáp lại vài tiếng, nghe xong ngay cả một chữ cũng không nhớ nổi chỉ cảm thấy chuyện của nhà giàu đều thật phức tạp.
Có điều như vậy cũng tốt, người như Lục đại thiếu bọn họ là loại người xuất thân từ hào môn thế gia, thời điểm cắt đứt quan hệ nhất định rất dứt khoát. Phỏng chừng đến lúc đó hiệp nghị kết thúc, song phương ly hôn, Lâm Dữ Hạc trực tiếp xách giỏ rời đi là được.
Trong quá trình nghe mẹ kế thuyết giáo, Lâm Dữ Hạc ngược lại cũng nghĩ tới chuyện "Lục đại thiếu bị chọc giận trực tiếp "thủ tiêu" chuyện kết hôn" có thể thành sự thật hay không, có điều nhìn tình trạng bây giờ, đây tạm thời cũng vẫn chỉ là một hy vọng hão huyền mà thôi.
Lâm Dữ Hạc cũng không tập trung tinh thần nhiều vào việc này, cậu vẫn là chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi giữa học kỳ hơn.
Mấy ngày sau, cuộc thi giữa kỳ diễn ra. Mười một môn chuyên ngành, thi tổng cộng ba ngày mới kết thúc.
Ba ngày thi xong, các sinh viên đều cảm thấy như bị lột đi một lớp da. Ra khỏi phòng thi, không khí lạnh giá cũng đều đã tan đi khá nhiều.
Mấy người của phòng 404 đã hẹn trước tập hợp ở dưới cửa tòa nhà, cùng nhau quay về ký túc xá. Thẩm Hồi Khê là người tới sớm nhất duỗi duỗi hai tay, vận động một chút thân thể đã cứng lại vì ngồi lâu, thở một hơi thật dài.
"Coi như là sống sót trở về rồi."
Chúc Bác bên cạnh lục cặp tìm tập khăn giấy, muốn lau kính một chút: "Một ngày cực lạnh như hôm nay, thế mà tớ vừa thi vừa đổ mồ hôi đó."
Lâm Dữ Hạc đang muốn giúp hắn tìm khăn giấy, trên lưng đột nhiên trầm xuống.
"Tôi là ai, đây là đâu..."
Đằng sau truyền đến một giọng nói uể oải, Chân Lăng ghé vào trên bả vai cậu, cả người đều là không còn sức sống.
"Tui còn sống không?"
Thẩm Hồi Khê bên cạnh tiếp lời: "Anh đã thành hộp*, lại còn làm shipper cống hết cho đối thủ đồ tốt." (*: đây là cách nói trong game PUBG: khi chết thì nhân vật game sẽ biến thành một cái hộp và cái hộp đó chứa tất cả những vật phẩm mà mình kiếm được, địch giết mình xong sẽ mở hộp ra và có thể lấy bất kì vật phẩm nào trong đó.)
Chân Lăng nhảy dựng lên một chút: "Không cống! Bánh kem tự anh ăn hết!"
Lâm Dữ Hạc đem khăn giấy đưa cho Chúc Bác, cười nói: "Vậy phần ăn bốn người tối nay chúng ta có thể ba người ăn rồi."
Chân Lăng kéo dài tiếng khóc thét: "Không được ——!"
Bọn họ trước đó đã hẹn sẵn là sau khi thi xong sẽ ăn một bữa thật lớn. Lâm Dữ Hạc một đường vác theo một chai dầu khổng lồ, bốn người vừa nói chuyện vừa đi hướng về phía ký túc xá.
Thẩm Hồi Khê hỏi: "Tối nay đi ăn ở đâu?"
Cả mấy người đều không có mục tiêu nào rõ ràng, Chúc Bác nói: "Vậy để tớ xem đánh giá trên mạng xem thế nào."
Bọn họ trước đó đều bận đến mức không có thời gian để tìm xem ăn gì.
Chai dầu khổng lồ Chân Lăng hồn phách còn chưa có đi ra từ cuộc thi, vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết, không có chút hình tượng nào mà bám trên người Lâm Dữ Hạc.
Lúc người khác đang nói chuyện, chóp mũi Chân Lăng khẽ nhúc nhích, ngửi một cái, nhịn không được mở miệng: "Hạc Hạc, cưng thơm quá đi à."
Lâm Dữ Hạc buồn cười: "Anh đói bụng đến mức muốn ăn thịt người luôn rồi hả?"
"Không phải!" Chân Lăng cãi lại, "Là mùi thơm của thuốc cơ, trên người cưng tự có luôn."
Lời này ngược lại là thật, Lâm Dữ Hạc có bệnh hen suyễn di truyền, chính là ngâm mình trong lọ thuốc mà lớn. Mặc dù hiện tại bệnh hen suyễn của cậu đã hoàn toàn có thể kiểm soát được, gần như chữa được rồi, nhưng trên người cậu vẫn còn mùi thuốc chưa tiêu tán hết, vẫn còn nhàn nhạt, tới gần là có thể cảm nhận được.
Có điều ăn nằm chung với nhau trong ký túc xá, Thẩm Hồi Khê vừa nghe thấy, liền không chút lưu tình tố cáo anh: "Mùi thuốc? Lần trước anh đến viện thuốc đông y theo đuổi người khác, không phải vẫn nói là bị mùi thuốc ở đó hun tới buồn nôn cơ mà?"
"Đó không giống, " Chân Lăng kiên trì, "Mùi thuốc trên người Hạc Hạc dễ ngửi hơn nhiều."
Anh vẫn không nhịn được tiếp tục bá bá vai Lâm Dữ Hạc: "Loại thể chất này của cưng ở trong tiểu thuyết chắc chắn là nhân vật chính, tự mang mùi thuốc, rất phổ biến."
Lâm Dữ Hạc bật cười: "Đừng cho là em không nhìn thấy những video, tiểu thuyết hàng ngày anh lướt, câu tiếp theo có phải anh liền muốn nói thể chất của em cũng giống với nam phụ đau khổ tình thâm chứ gì?"
Chân Lăng cười hì hì nói: "Cũng có thể là nam chính đó, em muốn đọc anh liền gửi cho..."
Lời của anh nói đến phân nửa đột nhiên ngừng lại, giống như bị cái gì đó bóp nghẹt cổ họng. Lâm Dữ Hạc cách anh gần nhất, đầu tiên là phát hiện thân thể Chân Lăng đột nhiên cứng ngắc, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh cũng không biết..." lưng Chân Lăng theo bản năng hơi co lại, nhỏ giọng thầm thì, "Kỳ quái, thế nào mà anh lại có cảm giác trên lưng bỗng nhiên ớn lạnh, lạnh quá..."
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Hay là bị trúng gió rồi?"
Chân Lăng cũng không trả lời, trái lại nâng ngón tay lên chỉ về một hướng, nói cũng bắt đầu nói lắp: "Người, người kia là ai?"
Mấy người nghi hoặc, đều theo hướng ngón tay Chân Lăng chỉ nhìn sang.
Chỉ thấy dưới tán cây Hợp Hoan cao lớn, một người đàn ông cao to mặc áo gió dài màu xanh đậm đang đứng ở đó.
Giờ đã là cuối thu, cây Hợp Hoan một năm tích lũy năng lượng tùy ý nở rộ ra. Khắp cây đều là màu vàng kim rực rỡ, chẳng khác nào như bị một thùng sơn đổ vào, trong ánh sáng mặt trời lại càng rõ ràng.
Nhưng dưới gốc cây rực rỡ đó, thân hình người đàn ông như không hề bị chút ấm áp nào nhiễm vào, giống như một lưỡi dao sắc bén, thân thể tràn đầy sự sắc bén không thể giấu được.
Ngay cả gió thu Yên Thành nổi tiếng lạnh lẽo cũng không thể so với ý lạnh trên thân người đàn ông ấy.
Chân Lăng vốn dĩ vẫn luôn kề vai bá cổ Lâm Dữ Hạc chẳng biết tại sao lại sinh ra ý sợ hãi, theo bản năng buông lỏng cánh tay ôm Lâm Dữ Hạc ra.
Chỉ là lúc này Lâm Dữ Hạc đã vô tình lưu ý động tác của Chân Lăng, cậu lòng tràn đầy kinh ngạc —— Lục tiên sinh sao lại tới đây?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Lâm Dữ Hạc không để ý phản ứng của người bên cạnh, vì vậy cậu cũng không hề nhìn thấy biểu tình trên mặt của Thẩm Hồi Khê.
Lần đầu nhìn thấy Lục Nan, Thẩm Hồi Khê trong lòng chấn động mạnh một cái, sắc mặt khẽ biến, lông mày cũng nhíu lại.
Đây chẳng lẽ là vị kia... Nhưng anh ta tại sao lại tự mình đến nơi này?
Không đợi Thẩm Hồi Khê nói lên nghi hoặc, Lâm Dữ Hạc đã vội vội vàng vàng mở miệng: "Là người quen của tớ, chờ một chút, tớ sang chào hỏi một tiếng."
Cậu bước nhanh tới dưới tàng cây Lục Nan đang đứng, lần này rốt cuộc cũng nhớ kỹ xưng hô.
"Ca ca, sao anh lại tới đây?"
Trên mặt Lục Nan vẫn như trước không có biểu tình gì, không nhìn ra đã đứng ở đây bao lâu. Anh bất động thanh sắc nhìn thoáng qua cổ áo Lâm Dữ Hạc bị bạn cùng phòng bám vào mà có chút loạn, nơi đó có một mảnh da trắng chói mắt yên lặng lộ ra.
Lục Nan nói: "Trùng hợp có cuộc họp ở gần đây."
"Công việc cực khổ cho anh rồi." Lâm Dữ Hạc hỏi, "Ca ca tìm em có chuyện gì không ạ?"
Ánh mắt Lục Nan cuối cùng cũng rời đi khỏi cần cổ trắng muốt của cậu, anh thản nhiên nói: "Tôi nhớ hôm nay cuộc thi của em kết thúc."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng, hết bận rồi ạ."
Cậu chủ động nói: "Có sắp xếp gì, em hiện tại đều có thể làm."
Lục tiên sinh chọn thời gian này tới đây, Lâm Dữ Hạc đích thực may mắn. Tuy rằng thành tích của cậu từ nhỏ vẫn luôn rất tốt, cũng coi như là "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh, nhưng tới bây giờ mỗi lần trước khi thi cậu vẫn đều sẽ không tránh được có chút sốt sắng, tương đối mà nói, thi xong tâm trạng cậu thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ làm chuyện của Lục tiên sinh sắp xếp, cũng có thể biểu hiện tốt hơn một chút.
Lâm Dữ Hạc chăm chú chờ Lục Nan phân phó, nhưng đợi mãi không thấy đối phương mở miệng.
Người đàn ông trầm mặc, biểu tình trên mặt cũng có chút khiến người ta khó nắm bắt.
Là cậu nói sai cái gì sao? Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy người nọ nói: "Em thi cử vất vả, tôi muốn đến thăm một chút."
Lâm Dữ Hạc nghe xong liền sửng sốt.
Lúc cậu mới nghe thấy thế còn chưa kịp phản ứng, lại qua hai giây, trong đầu mới hình thành lên một suy nghĩ bất khả thi.
Ý của Lục tiên sinh sẽ không phải là... biết cậu đã thi xong, cố ý tới đây chúc mừng cậu chứ?
Điều này sao có thể?
Thật không dễ dàng mới qua được kỳ thi này, đích thực muốn cùng người khác chia sẻ niềm vui. Trước kia lúc Chân Lăng có người yêu, thi xong một cái liền sẽ gọi điện cho bạn gái, Chúc Bác cũng sẽ cập nhật trạng thái trên weibo hoặc các trang web livestream.
Nhưng bất luận là loại chia sẻ niềm vui nào, Lâm Dữ Hạc đều rất khó đem chúng liên hệ với Lục đại thiếu —— người nọ thoạt nhìn thật sự không quá giống đối tượng có thể chia sẻ niềm vui.
Huống hồ bây giờ Lục tiên sinh còn bận rộn như vậy.
Lâm Dữ Hạc không khỏi nghẹn lời, nhất thời cư nhiên không biết nên nói cái gì.
Lục Nan liếc qua một cái liền nhận ra cậu đang ngạc nhiên.
Lâm Dữ Hạc hai mươi mốt tuổi, hầu như sẽ không bị người khác coi như trẻ nhỏ. Nhưng cậu ở trong mắt Lục Nan quả thực còn là một bạn nhỏ, bởi vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn hai mắt, lộ ra chút vẻ trẻ con, ở trong mắt Lục Nan lại đáng yêu đến lạ kì.
Tướng mạo Lâm Dữ Hạc vốn dĩ cũng rất xuất sắc, vẻ mặt chân thật như vậy làm cho dung mạo thanh tú của cậu càng thêm sinh động, cũng càng khiến cho người khác không thể rời mắt.
Lục Nan thản nhiên thưởng thức một hồi, cũng không có ý định làm cho đối phương quẫn bách lâu. Anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo, đưa cho Lâm Dữ Hạc.
"Buổi tối tôi còn hai cuộc họp cần đàm phán. Tấm thẻ này cho em, đưa ra sẽ không cần xếp hàng, cùng bạn bè đi ăn một bữa thật ngon đi."
Lâm Dữ Hạc càng ngạc nhiên hơn, cậu vội vàng lắc đầu, nói: "Không sao, bọn em tự đi ăn là được rồi."
Lục Nan không nói gì, trực tiếp đem thẻ bỏ vào trong túi áo Lâm Dữ Hạc.
Còn giúp cậu kéo khóa túi lên.
Lần này Lâm Dữ Hạc cũng không tiện từ chối nữa: "... Em cảm ơn."
Sau khi đưa thẻ cho cậu, người đàn ông vẫn không rút tay lại. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến cho gáy Lâm Dữ Hạc có chút rợn rợn, cậu vừa cúi đầu, đã nhìn thấy ngón tay Lục tiên sinh khẽ động, kéo khóa áo cậu lên tận trên cùng
Lâm Dữ Hạc: "..."
Cậu vẫn cho là, Lục tổng là loại tính cách không dễ dàng chấp nhận tiếp xúc gần với người khác, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ tự nhiên như thế làm ra loại động tác này... Lục tổng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?
Ngoại trừ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, Lâm Dữ Hạc thật sự không tìm ra được lý do nào khác để giải thích nguyên nhân động tác đó của Lục đại thiếu.
Đầu óc còn đang miên man mơ hồ suy nghĩ, Lâm Dữ Hạc liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương rơi vào bên tai.
"Tuy rằng không thể có mặt, nhưng chuyện của em, tôi vẫn là muốn tham dự."
Lâm Dữ Hạc khẽ run, vừa nâng mắt lên liền chạm phải ánh mắt Lục Nan.
Vẻ mặt người đàn ông không hề có chút gợn sóng, nhưng ánh mắt rất chuyên chú, trong mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của cậu.
"Có thể chứ?"
Cổ họng Lâm Dữ Hạc có chút nghẹn lại, cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn là không thể đem lời cự tuyệt nói ra khỏi miệng.
Cậu khẽ gật đầu một cái.
"Vâng."
Cậu phát hiện lời như vậy phát ra từ Lục tiên sinh luôn lạnh lùng, lại ngoài ý muốn làm cho người khác không có cách nào từ chối.
Nói xong chuyện thẻ ngân hàng, người đàn ông rốt cuộc cũng luì lại một chút, giữa hai người khôi phục lại khoảng cách an toàn.
Lâm Dữ Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu cho rằng Lục Nan phải rời đi tiếp tục làm việc rồi, đang muốn nói tạm biệt với anh, lại phát hiện đối phương cũng không có ý tứ muốn rời đi, trái lại nhìn thoáng qua hướng ba người bạn cùng phòng đang đợi Lâm Dữ Hạc, hỏi: "Đó là bạn học của em?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng, bọn họ là bạn cùng phòng của em."
Lục Nan dùng giọng không cảm xúc nói: "Người vừa nãy ôm em cũng là bạn cùng phòng?"
Ôm?
Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút, mới phản ứng được những lời này là nói tới Chân Lăng vừa nãy bám víu trên người mình.
"Vâng ạ, anh ấy là người ở giường đối diện em..."
Nói được hơn nửa, Lâm Dữ Hạc cũng kịp ngộ ra được chút gì đó, cảm thấy dường như không được tốt cho lắm.
Tuy rằng bạn cùng phòng đều là nam sinh, nhưng cậu và Lục tổng kỳ thực cũng là đồng tính, mặc kệ nói như thế nào, vẫn nên giải thích cho rõ ràng.
Cậu nói: "Bởi vì tất cả vừa mới thi xong, đều có chút hưng phấn, liền theo thói quen muốn tìm người nào đó ôm ấp một chút..."
Lục Nan chậm rãi lặp lại một lần: "Thói quen?"
Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu ý tứ của người nọ, vuốt chóp mũi nói: "Vâng."
Cậu cân nhắc rồi nói: "Chỉ là bởi vì vừa thi xong nên khá là vui..."
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của người nọ, chỉ là Lục tiên sinh luôn luôn mang một biểu tình không thay đổi, cậu nhìn cũng nhìn không ra manh mối gì.
Có điều nghe giọng Lục tiên sinh, có vẻ anh cũng không quá tức giận.
Lục Nan chỉ hỏi: "Vậy em vui không?"
Lâm Dữ Hạc thật lòng trả lời: "Vui lắm ạ."
Lục Nan liền không nói gì nữa, chỉ là hai tay vốn dĩ đang khoanh lại đột nhiên thả lỏng ra rũ xuống.
Lâm Dữ Hạc nhìn đối phương trầm mặc, lại không có động tác nào tiếp, có chút không biết làm sao.
Lục Nan kiên nhẫn đợi một hồi, thấy cậu vẫn chưa phản ứng lại, liền hỏi: "Không phải thói quen sao?"
Lâm Dữ Hạc nghe không hiểu: "... A?"
Lục Nan vẫn kiên trì như trước, giải thích từng chút từng chút một: "Em vừa nói, thi xong rất vui, cho nên theo thói quen muốn tìm người ôm ấp."
Hắn nhìn Lâm Dữ Hạc: "Không phải em cũng rất vui sao?"
Lâm Dữ Hạc: "..."
Giờ thì cậu hiểu rồi, lại bắt đầu hoài nghi một cách sâu sắc liệu rằng có phải mình nghe nhầm hay không.
Thật ra trước khi gặp Lục Nan, qua lời giới thiệu của mẹ kế, Lâm Dữ Hạc liền cho rằng anh là người lạnh mặt kiệm lời, không muốn nói chuyện với mình, muốn ở chung với anh là một chuyện rất khó.
Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, cuối cùng chân chính khiến cho cậu bối rối tay chân lại là những lúc anh mở miệng.
Chỉ là sự tình đã tiến triển đến loại tình trạng này rồi, người đàn ông còn thuật lại chính xác những lời mình vừa mới nói, Lâm Dữ Hạc không thể nào cãi lại, cũng chỉ có thể bất chấp mà biến lời nói thành sự thật, tiến lên ôm đối phương một chút.
Bởi vì không có kinh nghiệm gì, tâm loạn khiến chân đứng không vững, lần này cậu gần như là chạm vào người nọ.
Chạm đến đầu tiên không ngờ lại là một cái ôm ấm áp, vừa mới chạm vào liền bị chút mùi hương nhàn nhạt của cây Mộc Hương thâm nhập vào khoang mũi, đó là mùi hương mà Lâm Dữ Hạc quen thuộc nhất, cũng là mùi hương khiến cậu an tâm nhất.
Không kịp ngẫm nghĩ xem người đàn ông cực kì hợp lòng người này dùng nước hoa nhãn hiệu gì, sau lưng Lâm Dữ Hạc đã bị anh khe khẽ siết chặt lại, eo cũng bị một lực nhỏ quấn lấy, không quá mạnh, ngược lại khiến người ta nảy sinh ra chút cảm giác an tâm.
Ấm áp lại đáng tin cậy.
Cái ôm này, so với tình huống hoảng loạn Lâm Dữ Hạc dự đoán thì tốt hơn nhiều lắm.
Có điều cũng may là như vậy, kết thúc cái ôm, Lâm Dữ Hạc vẫn là vội vội vàng vàng từ lui ra trong lòng người nọ, lúc nói chuyện giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Vậy em liền không làm lỡ thời gian của Lục... ca ca nữa, anh đi làm tiếp đi, đi đường cẩn thận!"
So với cậu, động tác của Lục Nan lại ung dung hơn rất nhiều, còn thuận tiện giúp cậu sửa lại cổ áo một chút.
Ngón tay ấm áp lơ đãng chạm vào làn da trần, Lâm Dữ Hạc sợ nhột, theo phản xạ rụt lại, nhưng lại vô tình cọ vào ngón tay anh mạnh hơn.
Thân thể cậu không khỏi cứng đờ, hô hấp đều ngừng lại rồi. Cũng may Lục Nan rất nhanh thu ngón tay về, thản nhiên nói: "Đi đi, em cũng cẩn thận."
Lâm Dữ Hạc vẫy tay nói tạm biệt với người nọ, chờ sau khi người đàn ông rời đi, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu xoay người lại đi tìm bạn cùng phòng, bạn bè cùng phòng còn đang chờ ở chỗ cũ, đang diện vẻ mặt tò mò nhìn cậu.
Chân Lăng nhìn bóng lưng của Lục Nan, tựa hồ còn đọng lại man mác nỗi sợ hãi: "Hạc Hạc, vị kia là ai a?"
Lâm Dữ Hạc vừa bị cọ trúng, trên da còn có chút ngưa ngứa, cậu chậm rãi thở phào một cái mới nói: "Là anh em, tới đưa cho em ít đồ."
Cậu chỉ nói qua loa, cũng không có ý định giải thích thân phận thực sự của Lục Nan.
Nghe lời này, vẻ mặt Thẩm Hồi Khê hơi ngưng lại, hắn giương mắt nhìn hướng Lục Nan rời đi, không nói gì.
Lâm Dữ Hạc không để ý phản ứng của hắn, chỉ vội vàng muốn đem chuyện này bỏ qua. Cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh ấy cho tớ tấm thẻ ngân hàng, tối nay để tớ chủ chi, đã chọn được chỗ chưa?"
Chân Lăng và Chúc Bác liếc mắt nhìn nhau, cũng không có nói tiếp.
Lâm Dữ Hạc có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Chân Lăng muốn nói lại thôi: "Hạc Hạc..."
Lâm Dữ Hạc: "Ừ?"
Chân Lăng chỉ chỉ mặt cậu: "Mặt của cưng đang đỏ dữ lắm.
———————
Lục Nan: tôi nhìn ra rồi, em rất muốn ôm tôi.
Lâm Dữ Hạc:?!