*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ bị sự lạnh lùng của người đàn ông kia uy hiếp, mà ngay sau đó. Hoàn cảnh xa hoa ở nơi này cũng khiến cho Lâm Dữ Hạc có chút không biết phải làm thế nào.
Trước kia cậu đã từng nghe nói qua về nơi này, phòng ăn vòng tròn Quốc Kim, diện tích nhà hàng rất lớn, nhưng lại chỉ có sáu bàn ăn, mỗi bàn đều là một khu vực độc lập riêng. Phong cách trang trí và nội thất của mỗi khu vực cũng đều khác nhau, món ăn ở mỗi khu vực cũng không giống nhau, điểm duy nhất giống nhau chính là nguyên liệu nấu ăn ngon, hương vị hàng đầu, tương ứng, giá cả cũng không khỏi khiến người líu lưỡi.
Nhưng ngay cả như vậy, số lượng đặt chỗ trước ở nơi này quanh năm đều chật kín, mặc dù đây không phải là nhà hàng tư nhân nhưng muốn đặt trước chỗ còn khó hơn nhiều lắm.
Thẩm Hồi Khê có điều kiện gia đình khá nhất trong ký túc xá đã từng nhắc qua, có lần trong nhà vì muốn mời người ăn cơm ở đây mà phải xếp hàng đợi đủ một tháng mới được.
Lâm Dữ Hạc nhớ tới mẹ kế nói Lục tiên sinh vừa mới tới Yến Thành được hai ngày, cũng không biết bữa ăn này được đặt trước từ khi nào.
Hơn nữa sau khi cậu chân chính bước vào chỗ này, mới phát hiện ở đây cũng không được chia thành sáu khu vực như Thẩm Hồi Khê từng nói, mà là toàn bộ bị bao trọn, cả một tầng nhà hàng này chỉ có một bàn của bọn họ.
Nội thất của nhà hàng đều được bố trí đặc biệt, cũng không phải là loại kiêu xa hoa mỹ không hề có nhiệt độ kia mà trái lại tương đối lịch sự tao nhã. Bốn phía trang trí theo phong cách cổ xưa, thậm chí bên trong còn có một thác nước nhỏ. Trong không gian rộng rãi, những khóm trúc xanh mướt phát triển rậm rạp, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, lá trúc xanh mơn mởn hơi lắc lư đưa tới từng trận hương trúc thơm ngát.
Lâm Dữ Hạc chính là trong rừng trúc mà lớn lên, cậu liếc mắt liền nhận ra, tất cả trúc ở chỗ này đều là thật.
Cảnh trúc quen thuộc ở nơi này, lại như vô tình mà trấn an dây thần kinh đang căng thẳng tột độ của cậu.
Chỉ là chút an ủi này theo bước chân Lâm Dữ Hạc cách bàn ăn ngày càng gần chung quy cũng dần mất đi tác dụng.
Sự lạnh lẽo khi bị người đàn ông này theo dõi dần chiếm thế thượng phong.
Kỳ thực dung mạo của Lục Nan tương đối anh tuấn, bất luận ở đâu cũng đều là sự tồn tại cực kỳ chói mắt. Nhưng loại hình này bất kể là đối với hào môn hay giới tài chính mà nói, kỳ thực đều không phải là điểm cộng gì, dễ bị người ta quên đi thực lực, cũng quá dễ dàng dính vào thị phi.
Nhưng anh thật sự là quá mức lãnh đạm, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người khác toàn thân ớn lạnh, vậy nên cho dù lớn lên mang dung mạo khiến người khác tim đập chân run cũng hiếm thấy dính vào tin đồn xấu nào.
Lần đầu Lâm Dữ Hạc nhìn thấy anh, cảm giác cũng chính là như vậy.
Quá lạnh.
Cậu lần đầu tiên ở trên một người có được loại cảm giác như chạm vào băng sơn giá lạnh này.
Tính tình của Lục Nan cũng rất nổi danh, mọi người đều biết anh vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, bởi vậy anh không chỉ là lạnh lùng, mà thoạt nhìn còn rất hung hãn. Càng đến gần, Lâm Dữ Hạc thấy rõ ràng, cước bộ đều không khỏi chậm lại một nhịp.
Cậu càng nghĩ càng thấy hoang đường.
Giả vờ quan hệ thân mật với một người đàn ông như này...
Này làm thế nào để đóng giả?
Cho dù là Lâm Dữ Hạc vẫn luôn hờ hững cũng nhịn không được có chút luống cuống tay chân. Nhưng lúc này đã không có đường lui, cậu chỉ có thể chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, đối người nọ gật đầu chào hỏi.
"Lục tiên sinh."
Lâm Dữ Hạc chào xong đã chuẩn bị tốt bị đối phương khinh thường, lại ngoài dự liệu nghe thấy được một giọn nói trầm thấp.
"Ngồi."
Giọng của người đàn ông rất trầm, mang theo một chút cảm giác thuộc về kim loại, không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa đựng chút ý tứ.
Lâm Dữ Hạc theo lời ngồi xuống, vừa nâng mắt lên, liền đối diện với một ánh mắt đen sâu không thấy đáy.
Tóc cùng đồng tử của Lục Nan đều là màu đen thuần, không trộn chút tạp sắc nào, tựa như một màn sương đen bao trùm, làm cho người khác không khỏi nín thở.
Lâm Dữ Hạc hơi cứng đờ, giờ cậu mới phát giác từ lúc cậu tiến vào tới hiện tại, người đàn ông vẫn luôn một mực nhìn cậu.
Là cái loại nhìn không chớp mắt, nhìn cực kì chuyên chú.
Lâm Dữ Hạc không khỏi nghi hoặc.
Trông cậu rất kỳ quái sao?
Ngay tại thời điểm cậu bắt đầu tự hoài nghi chính mình, Lục Nan rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp từ tính: "Cần phải sửa xưng hô."
Xưng hô?
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, lập tức bừng tỉnh.
Đúng, bọn họ cần đóng giả quan hệ người yêu, gọi là Lục tiên sinh quả thật có chút xa lạ.
Lâm Dữ Hạc ý thức được chính mình gọi sai, nhưng không biết phải sửa thế nào cho được, chỉ có thể hỏi: "Ngài cảm thấy nên gọi như nào ạ?"
Lục Nan nhìn cậu, ánh mắt vẫn như cũ thâm trầm, làm cho người khác không cách nào trốn tránh.
Đầu ngón tay anh ở mặt bàn gỗ gõ nhẹ một cái, giọng không lớn, nhưng chấn động đến mức làm màng tai người khác tê dại.
"Ít nhất không thể là "Ngài"."
Lâm Dữ Hạc có chút ngại ngùng.
Phỏng vấn vừa mới bắt đầu, cậu lại ngay trước mặt lãnh đạo phạm phải hai sai lầm rồi.
Lục Nan không để cho cậu ngại ngùng lâu: "Gọi tên, hoặc là xưng hô khác, tùy em."
Lâm Dữ Hạc vẫn có chút nắm không chắc. Trực tiếp gọi tên thì quá không tôn kính rồi, cậu không gọi được. Nếu như gọi "Nan ca"... nghe lại cảm thấy như gọi dân anh chị vậy.
Hơn nữa mặc dù giữa hai người có chênh lệch mười tuổi, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn cảm thấy không cách nào gọi là chú được, cảm giác chẳng duyên cớ gì lại đem người ta gọi già đi.
Cậu do dự một chút, thử thăm dò nói: "Ca ca?"
Vẻ mặt Lục Nan không đổi, yết hầu khẽ rung, hé mắt.
Lâm Dữ Hạc không hiểu sao ánh mắt người nọ nhìn mình có chút ý vị thâm trường.
Lục Nan đối với xưng hô này không có ý kiến, trái lại hỏi: "Em thường gọi người khác như vậy sao?"
Lâm Dữ Hạc phát giác người đàn ông này nói nhiều hơn so với mình tưởng tượng một chút, cũng không đến nỗi lạnh lùng cứng rắn khoa trương như lời đồn. Cậu lắc đầu, thành thực nói: "Không ạ, bình thường sẽ gọi là học trưởng hoặc là đàn anh."
Lục Nan không nói gì, không biết có hài lòng với câu trả lời này hay không.
Lâm Dữ Hạc do dự một chút, hỏi: " vậy gọi như vậy, ngài... Anh thấy có được không?
Lục Nan rốt cuộc cũng gật đầu: "Được."
Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm giác "vòng loại" của mình có chút hy vọng rồi.
Lại cố gắng một chút, nói không chừng là có thể thấy offer vẫy tay với cậu rồi.
Lâm Dữ Hạc chủ động nói: "Có thể gọi em là Dữ Hạc, hoặc là Tiểu Hạc."
Cậu nghĩ thầm, gọi Tiểu Lâm cũng được, cái này cậu nghe thấy yên tâm nhất.
Lục Nan không lên tiếng trả lời.
Lâm Dữ Hạc cũng không thấy kỳ lạ, dù sao người đàn ông này có tiếng kiệm lời, cậu chỉ coi như đối phương nghe thấy rồi.
Nhưng mà Lục Nan trầm mặc một lúc, lại nói: "Không phải Ninh Ninh sao?"
Tim Lâm Dữ Hạc nhảy mạnh một cái.
"Ninh Ninh" là nhũ danh mẹ đặt cho cậu.
Không phải Ngô Hân, là vị đã đã mất được gần mười năm. Mẹ ruột cậu.
Cậu quá mức giật mình, trong nhất thời thốt lên: "Lục tiên sinh làm sao biết cái tên này?"
Mãi cho đến khi bị Lục Nan nhìn thoáng qua, mới nhớ ra phải đổi giọng.
"Ca... Ca ca làm sao biết?"
Có quãng thời gian đổi giọng này, sau khi hỏi xong Lâm Dữ Hạc cũng mới kịp phản ứng lại,
Mẹ kế khẳng định đã đem toàn bộ tư liệu của mình cho họ rồi.
"Là trong tư liệu có đề cập qua sao? Ninh Ninh cũng được ạ."
Lục Nan không nói gì nữa. Thương lượng xong xưng hô, anh mới bấm chuông gọi bồi bàn tới.
Phòng ăn vòng tròn không có thực đơn, món ăn đều là dựa vào thời gian đưa tới mà quyết định, bởi vì những nguyên liệu đắt tiền này đều phải chuẩn bị từ trước, cho nên lúc này không cần chọn, món ăn liền trực tiếp được bê lên.
Thấy bồi bàn đưa món lên, Lâm Dữ Hạc vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, là món ăn Trung Hoa.
Lâm Dữ Hạc không quá quen với đồ Tây, đặc biệt mùa đông trời lạnh dạ dày yếu ớt, ăn đồ Tây vào bụng phải chịu áp lực càng lớn.
Bữa tối này không nhiều món lắm, nhưng món nào cũng ngon, điều làm Lâm Dữ Hạc bất ngờ nhất chính là, những món này vậy mà đều là món của quê hương cậu.
Món ăn Tứ Xuyên rất tươi mới, nhưng lại thường không phải món xuất hiện trong những buổi tiệc sang trọng, Lâm Dữ Hạc đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ ăn trứng cá béo ngậy, gan ngỗng hoặc là ít nước súp trong, kết quả một bàn đều là những mỹ vị quen thuộc nhất, đôi mắt xinh đẹp đều sáng lên vài phần.
Bữa tối bắt đầu, khi ăn không nói, hai người đúng là không nói gì.
Có điều từ lúc ba Lâm tái hôn, Lâm Dữ Hạc ở nhà từ lâu đã quen bảo trì trầm mặc trong lúc ăn, cũng không thấy có nhiều áp lực.
Lâm Dữ Hạc rũ mắt dùng cơm, động tác an tĩnh văn nhã. Người lớn lên ưa nhìn ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui, khiến người khác muốn nhìn lại nhìn, không thể rời mắt.
Da của cậu rất trắng, giống như một viên ngọc bích thượng hạng, luôn hấp dẫn người khác chạm vào. Bản thân Lâm Dữ Hạc có chút thiếu sắc tố do bị bệnh, dưới ánh đèn ấm áp, sắc màu cả người càng trở nên nhạt nhòa, ngay cả tóc mái và lông mi cũng trở thành màu vàng nhạt.
Duy chỉ có màu môi càng lúc càng đỏ, lộ ra vẻ xinh đẹp một cách lạ kỳ.
Thỉnh thoảng lúc uống nước, trên môi mỏng dính một chút ánh sáng, thoạt nhìn rất mềm mại.
Lục Nan nhìn cậu một lúc lâu, thẳng đến khi đối phương bỏ chén đũa xuống, người đàn ông mới rời đi ánh mắt, nhìn lướt qua món ăn trên bàn.
Hắn hỏi: "Em hiện tại không thích ăn ngọt?"
Trên bàn còn phân nửa món ngọt, cơ bản không hề được động qua.
Lâm Dữ Hạc không ngờ tới người nọ còn quan tâm mình ăn cái gì, cậu lắc đầu: "Không phải là không thích, chỉ là dạo gần đây ít ăn ngọt hơn."
Lục Nan không nói gì nữa.
Nhưng Lâm Dữ Hạc luôn cảm thấy dường như anh có điều muốn nói.
Đặc biệt là vấn đề vừa rồi, Lâm Dữ Hạc càng nghĩ càng thấy kỳ quái... Tại sao lại muốn thêm từ "hiện tại"?
Chẳng lẽ Lục tiên sinh biết trước đây cậu thích đồ ngọt?
Có điều cuối cùng người đàn ông cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Mấy giờ cấm cửa?"
Lâm Dữ Hạc: "Mười một giờ ạ."
Lúc trước chờ Lục tiên sinh tốn không ít thời gian, bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, từ Quốc Kim quay về trường học còn mất gần một tiếng nữa. Tính một chút, kỳ thực cũng không còn nhiều thời gian.
Lục Nan tiếp tục hỏi: "Tuần này khi nào em rảnh?"
Thật ra Lâm Dữ Hạc chẳng có tuần nào rảnh, sinh viên ngành Y nhiều bài vở, gần tới kỳ thi giữa kỳ vốn dĩ càng căng thẳng ôn tập, cậu cuối tuần còn hai môn cần lên lớp, chẳng hề có thời gian rảnh.
Nhưng cậu ở trước mặt Lục Nan khẳng định không thể nói như vậy, huống hồ người đàn ông này so với cậu còn bận hơn nhiều lắm.
Cậu dứt khoát nói: "Em đều rảnh."
Lục Nan "Ừ" một tiếng, lại nói: "Chuyện tháng sau đính hôn, em biết không?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Em biết ạ."
Lục Nan hỏi: "Có yêu cầu gì không."
Loại hôn nhân hợp đồng này, Lâm Dữ Hạc tự nhiên sẽ không không biết điều mà nói ra yêu cầu về phong cách hay hình thức, chỉ cảm thấy giao toàn quyền cho đối phương là tốt rồi.
Chỉ có điều duy nhất cậu cần cân nhắc là có nên đem nỗi lo lắng về thời gian thi giữa kì nói cho đối phương hay không, nhưng nhớ tới phản ứng của mẹ kế, Lâm Dữ Hạc cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Cậu lắc đầu: "Không có ạ, em nghe theo sắp xếp là được rồi."
Lục Nan lại lấy loại ánh mắt khiến người ta khó hiểu mà nhìn Lâm Dữ Hạc.
Một hỏi một đáp đơn giản đến đây kết thúc, cả hai đứng dậy chuẩn bị rời đi. Chờ đến khi người nọ đứng thẳng lên, Lâm Dữ Hạc mới giật mình nhận ra, đối phương vậy mà lại cao như vậy.
Lâm Dữ Hạc thân cao 1m78, mặc dù cậu đối với chuyện mình chỉ kém 2cm nữa vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng cậu cũng coi như không phải lùn rồi. Nhưng khi cậu cùng Lục Nan đứng chung một chỗ, còn thấp hơn đối phương nửa cái đầu. Cho dù là ước lượng, người đàn ông này khẳng định cũng cao đến 1m9.
Lâm Dữ Hạc vô thức có chút ước ao, cậu không tự chủ nhìn người nọ nhiều hơn một chút, liền phát hiện không chỉ là chiều cao, thể hình hai người cũng có chênh lệch rõ ràng.
Nhìn người đàn ông một thân tây trang cũng không che giấu được những đường nét cơ bắp quyến rũ, người vẫn luôn cố gắng ăn nhiều nhưng không có thịt như Lâm Dữ Hạc không kìm được càng ghen tỵ.
Sợ bị đối phương phát hiện, Lâm Dữ Hạc không dám nhìn nhiều, khống chế bản thân nhìn đi chỗ khác.
Hai người cùng nhau đi qua cầu đá tinh xảo, dưới cầu có nước chảy, tiếng nước róc rách. Ánh mắt Lâm Dữ Hạc rơi vào phong cảnh trang trí theo mười phần cổ xưa ở đây, nhịn không được cảm thán một câu.
"Nơi này thật đẹp."
Nếu như phòng ăn vòng tròn này không có cảnh đêm hoa mỹ rực rỡ bên ngoài vòm kính trong suốt 360 độ kia, đứng ở chỗ này, gần như có thể để khiến người ta lầm tưởng rằng mình đang đứng giữa thế ngoại đào nguyên*.
Lâm Dữ Hạc rất thích phong cách trang trí của nơi này, đặc biệt là cảnh trúc kia.
Cậu đối với cây trúc có một loại cảm giác thân thiết trời sinh.
Lâm Dữ Hạc mở miệng nói câu này cũng chỉ là cảm thán, cũng không trông cậy rằng người nọ sẽ đáp lời. Nhưng ngoài dự liệu, cậu nghe thấy được giọng nói của Lục Nan.
"Em thích là tốt rồi."
Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút.
Lời này nghe vào thật không quá giống phong cách của Lục tiên sinh.
Cậu còn đang ngạc nhiên thì phục vụ đã ở cửa nghênh đón, cung kính dẫn đường cho hai người.
Lâm Dữ Hạc chợt sửng sốt.
Ồ, đúng, trước mặt người ngoài, diễn phải trọn vẹn.
Cậu suy nghĩ một chút, cũng trả lời một câu.
"Em rất thích, cám ơn ca ca."
Thời điểm hai chữ "ca ca" vang lên, người đàn ông đi bên cạnh Lâm Dữ Hạc đột nhiên dừng động tác, ngay cả ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh của anh cũng tối đi vài phần.
Giọng anh nhuốm một chút khàn khàn, cúi đầu hỏi: "Em nói gì cơ?"
Trùng hợp thang cuốn bắt đầu đi lên, âm thanh hỗn tạp đè lên câu nói vừa rồi, Lâm Dữ Hạc cho rằng đối phương không nghe thấy rõ lời của mình, nghiêm túc lặp lại một lần.
"Cám ơn ca ca."
Đồng tử Lục Nan thu nhỏ lại.
Anh nhìn Lâm Dữ Hạc bên cạnh. Bởi vì động tác nghiêng đầu nhìn thang máy, chàng trai không hề phòng bị mà để lộ ra cần cổ thon dài trắng ngần. Đường cong lưu loát kéo dài đi vào cổ áo nghiêm chỉnh, còn lại là những bộ phận không thể nhìn thấy, chỉ lưu lại một mảnh hồng nhạt. Chiếc cổ mong manh trần trụi mang màu sắc sáng ngời, trắng nõn bắt mắt.
Màu trắng vừa thấy được vừa không thấy được kia, cùng với một tiếng "ca ca" vấn vương bên tai không chịu rơi xuống kia, khiến cho Lục Nan - người vốn dĩ lãnh tâm lãnh tình, không sóng gió không động đậy tâm tình cao càng cao lưu lại trên thân Lâm Dữ Hạc.
Buông không xuống.
Dịch không ra.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lục thúc thúc, chú đầy đầu toàn những suy nghĩ gì vậy?