《 Trích Tinh Thiếu Niên 》
-
Bạch Khởi nhìn cậu Tịch, sau đó lại nhìn sang Tịch Thừa Quân, cậu thấy bản thân đã get được trọng điểm rồi. Vì vậy, cậu chần chờ lên tiếng: "Ừm, bọn họ đại khái muốn mời cậu tham gia giám định huyết thống DNA đấy."
"Có phải như vậy không? Thầy Tịch?" Bạch Khởi nhỏ giọng hỏi.
Tịch Thừa Quân gật đầu.
Anh hơi cúi xuống, đặt tay lên vai Frank: "Bây giờ em có thể nói chuyện được không?"
Frank sốc rồi.
Tất nhiên hắn biết giám định quan hệ huyết thống nghĩa là gì.
Nhưng liệu một người có thể may mắn như vậy sao? Nhận được công việc mới, còn từng nghĩ rằng có thể mất cả nửa đời người mới tìm được gia đình mình, vậy mà người thân của cậu đã chủ động đưa đến cửa?!
Trúng số độc đắc chưa chắc đã có cơ hội như vậy!
Frank hoài nghi nhìn Tịch Thừa Quân, liên tục xác định rằng với sự nổi tiếng và giàu có của đối phương, có vẻ như anh ấy sẽ không có âm mưu hay dương mưu gì với hắn cả...
Hơn nữa Bạch Khởi... sẽ không lừa hắn.
Frank thất thần ngồi trên ghế sô pha, mờ mịt nói: "Vậy thì... thử xem?"
Tịch Thừa Quân gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự, dùng sức ấn vào vai Frank, cứ như vậy lôi hắn từ trên người Bạch Khởi xuống.
"Tôi đi hẹn bác sĩ." Sau đó Tịch Thừa Quân lấy điện thoại ra, xoay người bước sang một bên gọi điện thoại.
Frank ngồi trên sô pha một lúc, mới dần hồi phục sau cú sốc tâm lý.
"Tôi có thể hỏi, gia đình anh... đã lạc mất đứa nhỏ sao?"
Tịch Thừa Quân cất điện thoại, xoay người, bình thản thuật lại: "Ừm, em trai tôi đã đi lạc rất nhiều năm."
"Vậy thì làm sao anh có thể chắc chắn tôi là em trai đã lạc mất của anh?"
"Cậu Tịch nói rằng em lớn lên rất giống ông ngoại, có lẽ là di truyền cách đời?"
Frank do dự một lúc, mới cẩn thận đưa tay ra: "Xin lỗi, tôi có thể xem ảnh chụp được không?"
Cậu Tịch trả lời: "Để tôi cho người chuyển đến."
Frank: "Vâng."
Hắn đại khái hơi sợ cậu Tịch, trong khi đáp lời, hắn theo bản năng nhích nhích cả người về phía Bạch Khởi, sau đó cánh tay thầy Tịch vươn tới, vững chắc mà đè hắn lại.
Frank không nói một lời, thành thật ngồi xuống.
Bạch Khởi không khỏi chớp mắt.
Nếu Frank thật sự là Tiểu Gia... Vậy thì hắn cùng nhà họ Tịch, giống như... Chú thỏ trắng nhỏ rơi vào nhà mãnh thú?
Cậu Tịch rất nhanh đã nhận được một số bức ảnh của ông ngoại Tịch từ cấp dưới gửi qua, thậm chí còn có vài phần tư liệu trên báo chí.
Mà Tịch Thừa Quân cũng nhanh chóng sắp xếp thời gian cùng trung tâm giám định, thời gian là ngày mốt.
Bởi vì hôm sau Frank phải có mặt trong tổ chương trình.
Vợ chồng Bạch gia hơi sửng sốt, mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Bạch Sơn, ông mở sô pha lớn hơn một chút đi."
"Được, để tui làm."
Ba Bạch đáp lại, biến ghế sô pha thành chiếc giường một người, sau đó nhiệt tình mời Frank ở lại qua đêm. Nếu đây thật sự là đứa trẻ lưu lạc của Tịch gia, thì từ nay về sau không phải là một gia đình sao?
Bạch Khởi quay đầu đi vào nhà kho, lục tung mọi thứ để tìm bàn chải đánh răng mới cho Frank.
Chân trước cậu vừa đi vào, chân sau liền thấy ba Bạch đứng ngay cửa chờ cậu.
"Ba? Có chuyện gì vậy?" Bạch Khởi nghi hoặc đón ánh mắt của ba Bạch.
"Này..." Ba Bạch do dự, thấp giọng nói: "Ba không ngờ chuyện nhà của Tiểu Tịch lại phức tạp như vậy."
Bạch Khởi muốn nói, nhưng thầy Tịch không phức tạp chút nào hết!
Ngay sau đó, ba Bạch nói tiếp câu nói còn dang dở: "Con nên đối xử với Tiểu Tịch tốt hơn một chứ, lần trước ba gửi tiền cho con, con mua cái gì đó cho Tiểu Tịch chưa?"
"Không..."
"Là đàn ông con trai sao có thể keo kiệt như vậy? Cái gì nên dùng tiền thì cứ dùng." Ba Bạch than nhẹ, "Người khác thì khẳng định cảm thấy đứa nhỏ lưu lạc ở bên ngoài thật đáng thương. Nhưng ba của con ấy, chỉ bênh vực người trong nhà. Ba lại thấy, mấy năm qua Tiểu Tịch hẳn đã gặp rất nhiều áp lực và khổ sở, không thoải mái sung sướng như người khác vẫn thấy."
Bạch Khởi nghe một hồi nhịn không được cười lên.
Cậu gật đầu lia lịa hai lần: "Đúng vậy đúng vậy, một lát nữa con sẽ dỗ dành thầy Tịch!"
Ba Bạch liên tục xua tay: "Được rồi, đi thôi, ba mẹ nói chuyện với cậu nhóc là được."
Ba Bạch rửa sạch một số đồ dùng cá nhân, lại cầm thêm đôi đũa và chén mới ra ngoài.
Vừa quay người, liền thấy Bạch Khởi đang nằm trên lưng Tịch Thừa Quân.
Ba Bạch:?
Không phải bảo rằng sẽ dỗ dành Tiểu Tịch sao? Cái này gọi là dỗ dành?
Bên này Bạch Khởi nằm ngon lành trên lưng Tịch Thừa Quân, gần như không thèm ngẩng mặt lên, cứ như vậy vùi đầu thật sâu ở cổ anh.
"Thầy Tịch... anh vui hơn chưa?" Giọng Bạch Khởi nhẹ nhàng du dương, như lơ lửng bồng bềnh giữa không trung.
Tịch Thừa Quân rũ mắt.
"Thiếu một chút."
Một tay Tịch Thừa Quân siết chặt eo Bạch Khởi, tay còn lại giữ chặt chân cậu.
Mà bàn tay nắm lấy chân kia, đang di chuyển từ từ dọc theo bắp chân hướng lên trên, men theo đường nét cơ bắp nhấp nhô phập phồng mà vuốt ve phần đùi bên trong. Ký ức từng đêm nóng rực ở căn homestay nhỏ hẹp chật chội một lần nữa tràn về đây.
Ngay trước khi đoạn kỷ niệm cuồng nhiệt đó chạy qua chạy lại trong đầu cậu, bàn tay của thầy Tịch đã đặt trên mông Bạch Khởi.
Sắc mặt của Tịch Thừa Quân không đổi, quần áo chỉnh tề, trông anh vẫn như một quý ông đoan chính văn nhã.
Nhưng tay anh ở dưới lớp áo khoác Bạch Khởi, giống như đang chơi với đất sét, nhào tới nhào lui mấy lần. Ơ, thầy Tịch anh không đúng rồi nha!
Bạch Khởi vô thức siết chặt chân, cơ thể theo bản năng muốn rơi xuống.
Cậu nghĩ rằng thầy Tịch chỉ cõng cậu chơi chơi một chút thôi, đại khái không thể chịu đựng mãi trong thời gian dài. Ai biết đã qua rất lâu, Tịch Thừa Quân vẫn mạnh mẽ ổn định cõng cậu, lắc lư từ phòng khách ra ban công, rồi lại từ ban công lắc lư trở về.
"Thầy Tịch ơi..." Bạch Khởi nhịn không được kêu một tiếng.
Tịch Thừa Quân cũng trầm giọng đáp: "Anh nghe."
"Hiện tại thì sao? Anh vui vẻ hơn chưa? Em thấy em xuống được rồi á." Bạch Khởi ghé vào lỗ tai anh nói.
Bạch Khởi hơi hơi nghiêng mặt, ánh mắt lấp loé.
Mượn động tác này để chặn đi tất cả những thay đổi biểu hiện không đúng của cậu.
Tịch Thừa Quân cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai mình, khi Bạch Khởi nói, môi cậu như thể hôn lên vành tai anh.
Gân xanh trên cổ Tịch Thừa Quân chợt nổi lên.
Anh nâng tay lên một chút, đè lại lưng Bạch Khởi rồi cõng người trở lại phòng ngủ.
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, chân của Bạch Khởi cuối cùng cũng chạm đất.
Tịch Thừa Quân đặt cậu xuống.
"Thầy Tịch..." Bạch Khởi vừa ngẩng đầu lên.
Tịch Thừa Quân xoay người ôm chặt eo cậu, cúi xuống hôn vào tai cậu.
Tịch Thừa Quân rũ mắt, vẫn là gương mặt chính nhân quân tử thường ngày.
Anh vỗ nhẹ vào eo Bạch Khởi, rồi trầm giọng nói: "Ừm, Khởi Khởi, anh thật vui. Hôm nay anh rất vui vẻ. Cho dù kết quả cuối cùng, Frank không phải Tiểu Gia, anh cũng đã đủ vui vẻ."
Lúc này trời đã muộn.
Frank ăn một bụng món ngon do ba Bạch làm, hắn quấn chăn, ngồi trên chiếc giường làm từ ghế sô pha, nhìn về phía cửa phòng ngủ của Bạch Khởi.
Tịch tiên sinh cõng Bạch Khởi đi vào trong đó.
Nếu Tịch tiên sinh là anh trai của hắn.
Bạch Khởi chính là chị dâu của hắn đúng không?
Nếu bọn họ là người thân của hắn...
Hắn nghĩ, hắn thật thích một gia đình như vậy.
Vầng trăng sáng rực trên cao.
Bạch Khởi nằm trên giường, nhịn không được trở mình.
"Thầy Tịch."
"Thầy Tịch ơi?"
Trong đêm vắng lặng, không ai đáp lại tiếng gọi của Bạch Khởi.
Bạch Khởi chớp mắt, hai mắt sáng quắc.
Cậu lặng lẽ đưa tay bóp mông thầy Tịch... toàn cơ bắp thôi.
Bạch Khởi: "......" Không có cảm giác trải nghiệm gì hết trơn.
"Khởi Khởi." Tịch Thừa Quân nhắm mắt, đột nhiên lật người, khóa chặt Bạch Khởi trong lồng ngực, "Em đừng nghịch."
Làm chuyện xấu mà vừa vặn bị bắt gặp nữa chớ.
Bạch Khởi dừng cái tay dê xồm của mình lại, sau đó hai mắt lóe lên, chậm rãi ngáp một cái, vùi đầu vào ngực Tịch Thừa Quân, mê man giả vờ mộng du: "Thầy Tịch, em muốn ăn..."
Sau đó xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh, cậu cắn một cái vào người Tịch Thừa Quân.
"....." Tịch Thừa Quân tức giận đến bật cười.
Anh một phen đè đầu Bạch Khởi, cũng không dạy dỗ bé con hư hỏng trong lòng, chỉ sợ một hồi lại giả vờ mơ màng cắn anh thêm hai cái.
Ngày hôm sau mọi người đều thức dậy thật sớm.
Dù cuộc giám định huyết thống vẫn chưa được thực hiện nhưng về cơ bản bọn họ đã xác nhận thân phận của Frank.
Cậu Tịch và Tịch Thừa Quân dường như có chuyện bận rộn gì đó, Bạch Khởi nghĩ, có lẽ cậu Tịch và thầy Tịch dựa theo lời nói của Frank đi điều tra rốt cuộc năm đó chuyện gì đã xảy ra.
Bên kia cậu Tịch đang cau mày.
Mà bên này, ba Bạch xua tay nói: "Không sao, không sao, để Bạch Khởi đưa Frank đi, anh với Tiểu Tịch bận việc gì cứ đi đi..."
Mọi người nhanh chóng phân chia công việc, lần lượt xuống lầu.
"Trong chốc lát, Tiểu Lâm sẽ lái xe tới đón em." Tịch Thừa Quân bước tới cửa, nhưng anh cũng không quên quay lại dặn dò một câu.
Ba Bạch chen vào: "Không sao, lái xe của chú là được. Bạch Khởi, con lái được đúng không?"
Tịch Thừa Quân bật cười.
Không chỉ riêng loại xe này.
Loại nào em ấy chẳng thuần thục.
Bạch Khởi gật đầu rồi mới nhớ ra: "Ba, ba mua xe lúc nào vậy?"
"Lúc Bành Vạn Lí trả tiền lại cho ba, ba liền mua nó." Ba Bạch đắc ý nói, ông mở ngăn tủ ở cửa, lấy chìa khóa ra, ném cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi đưa tay lên bắt lấy, cũng không cần nhờ Tiểu Lâm đến đón nữa.
"Frank, đi thôi."
Bạch Khởi đi đến bãi đậu xe bên cạnh, cuối cùng tìm thấy Chery* bé nhỏ mà ba Bạch đã mua.
Chery: hãng xuất khẩu xe lớn nhất Trung Quốc.
Hơi nhỏ, nhưng vẫn đi được.
Bọn họ mất gần bốn mươi phút mới đến tổ chương trình.
Tại sao tổ chương trình lại mời Frank?
Thật ra, nói một cách dễ hiểu thì nhắm thẳng vào nhiệt độ cùng lưu lượng mà Bạch Khởi mang đến, đến nỗi sự thắng thua của Frank ở những vòng thi gần như đều căn cứ vào sự cống hiện nhiệt độ của hắn đối với chương trình.
Nhân viên công tác nhận điện thoại nói Frank đã tới, đẩy đẩy mắt kính, cũng không quan tâm lắm: "Ừ, cứ đưa cậu ấy đi quay phần giới thiệu bản thân đi."
Dứt lời lập tức cúp máy.
Hắn quay đầu cười nói với người bên cạnh: "Nghe nói người này hình như đang tìm người thân ở đây? Không biết là thật hay giả, dù sao hắn cũng phải cầu xin chúng ta trả lương. Hạ Dương có phải đang tìm một người vừa mang nhiệt độ cao vừa không cản hắn tranh thứ hạng sao? Cho bọn họ chung nhóm với nhau đi."
Lúc này Frank vừa bước xuống chiếc Chery be bé.
Một vòng xung quanh, đa số là Mercedes-Benz và BMW, hầu hết các thực tập sinh từ công ty dẫn qua, nhét vào chương trình đều sặc mùi tư bản.
"Cậu ấy là... người lần trước... người trên Twitter, đúng không?"
"Tổ chương trình thật sự mời cậu ta?"
"Xe hơi xấu nhỉ."
"Vậy là tốt rồi, cậu không nhìn thấy công ty nhỏ bên cạnh sao, lái minibus đưa thực tập sinh đến đây, cái đó mới buồn cười."
Frank đứng ngay chính giữa bãi giữ xe.
Hắn rất cao, khí chất khác với những người khác, điều này khiến hắn có vẻ như hạc giữa bầy gà.
Hắn nghe được bọn họ nói gì, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu về điều đó.
Ngược lại, hắn còn rất vui vẻ.
Hắn thấy rằng, mặc dù trước mắt là những con người xa lạ cùng cuộc thi gian nan chưa biết trước điều gì, nhưng dù sao tất cả đều đi cùng hắn.
"Cậu ấy không hiểu chúng ta nói gì sao?" Một người nào đó lại nói.
Nhưng sau khi dứt lời, một vài chiếc xe khác chạy đến đây.
Có người thốt lên: "Má! Đó là xe của Hạng Cảnh Nhiên?"
"Đó là của Chu Khải Viên?"
"Từ khi nào tổ chương trình lại giàu có hào phóng như vậy?!"
Cửa xe mở ra.
Hạng Cảnh Nhiên và Hạ Dương xuống cùng một chiếc xe.
Sau đó đích thật còn xuất hiện Chu Khải Viên.
Mọi người nhất thời ngây người, suýt chút nữa tưởng rằng mắt mình có vấn đề.
"Đạ mấu! Các người đều cùng ngồi một xe sao?"
"Tổ chương trình bao ngầu!"
Cả đám ân cần chạy lại chào hỏi.
"Xin chào thầy Hạng!" "Xin chào anh Hạ!"
"Thầy Chu, thầy Chu, em là fan của anh!"
Frank bị kẹt ở giữa, không thể nhúc nhích, trên mặt còn có chút hoảng hốt.
Mà ở bên đây, Bạch Khởi cuối cùng đã đỗ chiếc xe vào đúng vị trí, sau đó cậu mở cửa, từ từ bước xuống.
Frank như cừu non bị lạc giữa bầy sói rốt cuộc tìm được người chăn cừu, nhanh chóng đi theo sau Bạch Khởi.
Kết quả Hạng Cảnh Nhiên ở đằng kia quay đầu lại: "Ồ, đây không phải là fan chân ái của tôi sao?"
Hạ Dương: "Ồ, đây không phải là fan chân ái của tôi sao?"
Hạng Cảnh Nhiên: "Cậu là cái máy thu phát à?"
Mọi người lúc này đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Mẹ kiếp.
Tại sao Bạch Khởi cũng ở đây? Tại sao Frank còn cùng cậu ấy thân thiết đứng chung một chỗ thế?
Bạch Khởi mở to mắt, kỳ thật cũng ngây người như những người khác.
Mẹ kiếp.
Tổ chương trình muốn tôi chết đúng không hả!