"Thầy Tịch thật sự còn biết khen nữa sao..."
-
Tịch Thừa Quân dở khóc dở cười, anh chiều theo ý cậu hỏi: "Ừm, vậy Khởi Khởi ra giá đi."
Giọng điệu của Tịch Thừa Quân có vẻ nghiêm túc, nhưng Bạch Khởi bây giờ đang lúng túng như gà mắc tóc. Cậu lắp bắp nói: "Ờm, à... năm đồng*. Chỉ nhận tiền mặt, không chuyển khoản trực tuyến."
1 đồng nhân dân tệ = 3,605 VNĐ => 5 đồng = 18,029 VNĐ.
Tịch Thừa Quân sững sỡ nhìn cậu.
Bạch Khởi nhìn thấy anh dừng chân, cũng theo bản năng đứng lại. Cậu có chút căng thẳng không rõ tại sao, nhịn không được mà nắm chặt tay, quay đầu hỏi anh: "Làm, làm sao vậy? Là quá đắt sao?"
Như thế nào được gọi là đắt?
Tầm mắt Tịch Thừa Quân rơi trên khuôn mặt anh hằng mong nhớ, cổ họng không tự giác mà thắt lại.
Bạch Khởi quá đáng yêu.
Nói "phải trả thêm tiền", Bạch Khởi thật đáng yêu, nói "năm đồng, chỉ nhận tiền mặt", Bạch Khởi cũng thật đáng yêu.
Bạch Khởi hỏi "quá đắt sao", thật sự đáng yêu muốn chết.
Khởi Khởi à, em là muốn lấy mạng anh rồi.
Em thật sự đáng yêu đến mức anh chỉ muốn gắt gao ôm em vào trong ngực, bỏ qua tất cả mọi người xung quanh, cứ như vậy mà thu nhỏ em lại, để vào trong túi, đặt lên đầu quả tim.
Tịch Thừa Quân anh đây, thật sự thua trên bàn tay em rồi.
Bạch Khởi hít vào một hơi, cảm thấy bầu không khí có hơi nóng nóng.
Dường như có một tấm lưới vô hình đã giăng xuống, giam cậu vào trong đó. Chỉ cần chạm nhẹ liền truyền đến cảm giác tê dại, khiến nhịp tim của cậu nhanh hơn mà không hề hay biết.
Bạch Khởi chớp mắt, cậu dịu giọng nói: "Ừm... một đồng thôi cũng được."
Tịch Thừa Quân khàn giọng lên tiếng: "Được, nghe em."
Nhưng Bạch Khởi không biết anh nói "một đồng là được" hay điều gì khác.
Lúc này, đạo diễn Trịnh không kiềm lòng được, lại thúc giục: "Thầy Tịch, anh làm gì mà chậm thế? Đi bộ mười ngày mười đêm mới đến sao?"
Những người trên trường quay không khỏi mỉm cười, càng nhìn Bạch Khởi càng thêm hâm mộ.
Hai người này tình cảm quá!
Tịch Thừa Quân ngước mắt, trả lời: "Đến rồi."
Khi bước tới ghế, Tịch Thừa Quân ngồi xuống trước, một tay chống lên bàn, cổ tay áo màu trắng hơi rộng buông lỏng xuống, trên đó có thể nhìn thấy lờ mờ những hoa văn được thêu màu lục lam.
Ban Ngọc Nhân trong kịch bản thích mặc áo choàng trắng.
Hắn tự xưng mình là chính đạo, mọi việc hắn làm đều không thẹn với bản tâm. Vì vậy, khi giết một ai đó, máu văng tung tóe trên chiếc áo choàng trắng, hắn không cảm thấy bẩn thỉu mà ngược lại còn thấy rất đẹp.
Loại áo choàng này, mặc trên người Tịch Thừa Quân, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú quá mức của anh.
Một nhân vật phản diện có vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc xuất hiện trên màn ảnh.
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Khóe miệng nở nụ cười, nhưng từ trên người hắn không nhìn ra được nửa điểm thuộc về người hiền lành.
Bạch Khởi bất giác ngừng thở.
Cậu từng thức cả đêm trong ký túc xá để xem tất cả các bộ phim do Tịch Thừa Quân tham gia diễn xuất. Mà giờ khắc này đây, dường như người trong từng thước phim kia đã phá màn ảnh bước đến trước mặt cậu.
Một nụ cười chứa mười phần sát thương.
Anh là diễn viên trời sinh.
Ngay cả khi đạo diễn không hô 'action', chỉ cần anh ngồi xuống, anh chính là Ban Ngọc Nhân.
Đây là sức hút và bản lĩnh mang tên Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi nhanh chóng mường tượng về thiết lập tính cách của Lý Ngọc.
Có vẻ... không quá khó?
Bạch Khởi rũ mắt, nhìn anh.
Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói: "Trịnh Danh thích sử dụng kỹ xảo quay phim mờ ảo và chi tiết hoá. Hắn sẽ không hướng máy quay ngay mặt diễn viên, mà càng thích dùng cảm xúc miêu tả cảnh tượng, hắn cho rằng, mỗi một hành động cử chỉ lời nói của nhân vật đều chất chứa vô vàn nỗi niềm trong đó. Hắn sẽ đặt camera ở phía sau em, cùng em đi từng bước xuyên qua hành lang, khi em đến trước mặt anh, camera sẽ bắt lấy hình ảnh nửa bóng lưng em cùng góc nghiêng của anh."
Giọng điệu của anh thuộc về Ban Ngọc Nhân, nhưng những gì anh nói thuộc về Tịch Thừa Quân. Điều này mang lại cho Bạch Khởi một cảm giác rất huyền ảo, như thể hai người được hoà làm một.
"Cho nên..."
Tịch Thừa Quân nâng tay, ấn vào eo Bạch Khởi.
Bạch Khởi bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống, sau đó cậu được Tịch Thừa Quân vững vàng giữ chặt.
Tịch Thừa Quân đặt tay lên lưng cậu rồi từ từ trượt xuống theo đường cong cơ thể, anh nỉ non vào tai cậu: "Cho nên camera sẽ lia theo tư thế ngã xuống của em, độ cung ở phía sau nhất định phải mềm mại..."
Hô hấp Bạch Khởi thả nhẹ hơn, cơ bắp của cậu bất giác siết chặt.
Dường như nơi Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng ấn vào đang dần nóng lên.
Bạch Khởi: "...Ừm."
Diễn xuất... khó quá.
Tịch Thừa Quân khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại câu hồn đoạt phách lộ ra vẻ kiêu ngạo và cao quý đến tận xương tủy.
Anh nói: "Khởi Khởi, hôn anh."
Ánh nhìn của Bạch Khởi rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy.
Sau đó giống như bị buộc chặt, rốt cuộc cũng không thu về được.
Bạch Khởi một tay chống trên thành ghế, lần thứ hai thử cúi người xuống.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu cậu ——
Nếu cậu không đồng ý làm khách mời cùng Tịch Thừa Quân thì ai sẽ diễn với anh vào lúc này? Ai sẽ đứng ở đây được Tịch Thừa Quân thấp giọng dạy dỗ, như thế nào để bày ra dáng người mềm mại nhất...
Tịch Thừa Quân đột nhiên đưa tay ấn mu bàn tay cậu, sau đó thuận thế đi vào trong áo, một khắc khi làn da được người này vuốt ve, Bạch Khởi bất giác run lên, ngón tay cuộn lại.
Tịch Thừa Quân theo sát mà kéo ống tay áo, lập tức da thịt trắng nõn ửng một tầng hồng nhạt được phơi bày dưới ánh sáng.
Bạch Khởi ngẩn ngơ, như thể thiếu chút nữa đã bị Tịch Thừa Quân từ trong ra ngoài mà lột sạch.
Nhưng Tịch Thừa Quân chưa hề dừng lại.
Anh nắm lấy lòng bàn tay Bạch Khởi, nhẹ nhàng tách từng ngón.
"Khởi Khởi, em phải duỗi ngón tay ra, ánh sáng mới có thể đánh vào, như vậy camera sẽ bắt được dáng vẻ em có bao nhiêu xinh đẹp..."
Giọng nói của Tịch Thừa Quân vô cùng trầm thấp, vừa quyến rũ lại vừa dụ người.
Dường như chỉ cần anh ra yêu cầu, cậu liền không thể từ chối.
Cậu ngã gần hơn một chút về phía Tịch Thừa Quân, hơi thở của hai người giao hoà, nhịp tim cũng trở nên đồng điệu.
"Bây giờ, em có thể hôn anh sao?"
Bạch Khởi nhẹ giọng hỏi.
Ngoan ngoãn đến mức khiến tim người nhũn ra.
Tịch Thừa Quân khàn giọng trả lời: "Có thể."
Bạch Khởi thật ra cũng không nghĩ quá nhiều.
Lần này không phải hôn cằm, cũng không phải hôn hầu kết.
Là sự cám dỗ vụng về của Lý Ngọc.
Là môi hôn đầu tiên của Bạch Khởi dành cho Tịch Thừa Quân.
... Cùng những nơi khác hôn qua cũng sẽ không có gì khác nhau?
Chỉ là mềm mại hơn.
Bạch Khởi vừa nghĩ đến điều này trong đầu.
"Một lát nữa em nắm lấy tay vịn ghế." Tịch Thừa Quân nói.
Dứt lời, Tịch Thừa Quân giữ chặt lấy eo cậu, sau đó từ bị động trở thành chủ động, đem nụ hôn nhẹ nhàng vừa mới thả xuống lập tức thay đổi hương vị.
Nụ hôn của Tịch Thừa Quân cường thế lại nóng bỏng.
Bạch Khởi cảm thấy bản thân như con cá mất nước, thiếu dưỡng khí và không còn sức lực, cậu chỉ có thể nằm yên để anh tuỳ ý đè xuống, cứ như vậy mà bị hôn môi.
Theo bản năng cậu muốn chộp lấy thứ gì đó.
Sau đó cậu chính xác mà bám vào tay vịn ghế.
Cậu cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức để bám lấy nữa.
Nhưng cảm giác tê dại từ đầu ngón tay dường như xuyên qua các mạch máu từng chút một lan ra khắp cơ thể.
Đột nhiên, cậu như thể cảm thấy mình ngửi được một chút hương vị trên người Tịch Thừa Quân, như mùi lá thông, như mùi bùn đất sau cơn mưa.
Như là lần đầu tiên cậu bước chân vào trang trại trong năm trung học, khi đó cậu đã khom người, ngửi lấy mùi hương từ hoa lá cỏ cây.
Những người trong trang trại hỏi cậu: "Nhóc đang làm gì vậy?"
Cậu chỉ vào những ngọn núi cùng đồng bằng và nói rằng: "Cháu ngửi thấy hương vị của mùa xuân."
Đối phương cười trêu cậu: "Nhóc con từ thành phố đến có khác. Cái này mà cũng có thể ngửi ra mùi xuân." "Thằng nhóc này vào lớp ngữ văn chắc chắn sẽ được điểm cao."
Khi ấy cậu không trả lời.
Cậu tự cho rằng bản thân đã tìm ra cách thoát khỏi tình trạng khó khăn của gia đình, cậu sẽ không cần lo lắng về màn trời chiếu đất, không còn lo lắng cơm gạo dầu muối. Cậu cảm thấy trước mắt, chính là hương vị mà cậu thích nhất...
Là hương vị bình an.
Bạch Khởi nhắm mắt lại.
Cậu thả bản thân trôi theo những gì mình muốn.
Cậu nắm lấy vạt áo của Tịch Thừa Quân.
Hành động này không biết vì cái gì, giống như đang tiến thêm một bước mà lấy lòng người đàn ông trước mặt, lại giống như được uống một liều thuốc trợ tim cấp tốc.
Nếu nói Tịch Thừa Quân trước mặt tựa hồ hoàn toàn trùng điệp với Ban Ngọc Nhân trong kịch bản, thì đây chính là con sói dữ khoác lớp da người.
Lúc này, anh giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Nụ hôn của anh càng thêm mãnh liệt, càng thêm chiếm đoạt.
Bạch Khởi có hơi không thở được nữa.
Cậu phát hiện bản thân diễn được rất nhiều thứ, chỉ duy nhất mỗi cái này cậu diễn không tốt.
Sắc mặt Tịch Thừa Quân không hề thay đổi.
Anh gắt gao mà nhìn Bạch Khởi, không bỏ đi bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt cậu.
Nếu bây giờ em mở mắt nhìn anh, liệu em có sợ anh không.
Tịch Thừa Quân thầm nghĩ.
Nhưng anh là một người như vậy.
Anh đã quá quen với việc xem xét thế giới bằng một cặp mắt bình tĩnh.
Nhưng chỉ cần em chịu cười với anh, anh có thể học cách biểu hiện chân thành và dịu dàng hơn.
Tịch Thừa Quân vuốt ve tấm lưng Bạch Khởi, sau đó anh mới lưu luyến buông lỏng môi cậu ra.
Nhưng Tịch Thừa Quân không hề dời đi, mà vẫn như cũ dán sát vào gương mặt Bạch Khởi, anh trầm giọng hỏi: "Em run sao?"
Bạch Khởi từ từ trở nên thanh tỉnh.
Cậu nâng mắt.
Ánh nước ở đáy mắt như muốn nhấn chìm Tịch Thừa Quân trong đó.
Tịch Thừa Quân muốn vỗ về đôi mắt chứa muôn vàn ánh sáng ấy, anh phải dùng toàn bộ phần lý trí còn sót lại mới có thể ngăn cánh tay mình không giơ lên.
Bạch Khởi không nói lời nào, cậu kiệt sức mà đem chính mình hoà cùng vai diễn, sau đó từng chút một run rẩy trước Tịch Thừa Quân.
Đây là sư run rẩy đến từ khoảnh khắc khi Lý Ngọc đâm một nhát vào Ban Ngọc Nhân.
Tịch Thừa Quân trìu mến nhìn cậu, sự dịu dàng bao phủ đôi mắt anh.
Anh cảm thấy, Bạch Khởi thật sự quá đáng yêu.
Thậm chí còn siêng năng học tập bộ dáng run lên bần bật, đáng yêu đến nỗi khiến anh không biết phải làm sao nữa.
Chỉ muốn âu yếm ôm cậu vào lòng.
Bạch Khởi nhỏ nhẹ hỏi: "Em diễn như vậy được không?"
Tịch Thừa Quân: "Ừm." Anh nói thêm: "Em rất giỏi."
Bạch Khởi hớn hở vô cùng.
Đôi mắt toả ra từng điểm ánh sáng.
"Tiếp theo em phải diễn như thế nào nữa?" Bạch Khởi hỏi.
Tịch Thừa Quân: "Sau khi giết anh, em không dám nhìn vết máu. Em cũng sợ anh chưa chết, chỉ có thể yên lặng nằm trên người anh không dám nhúc nhích. Camera sẽ tiến lên một chút. Nó di chuyển đến phía trên bên phải của em. Lúc ấy, em dựa vào vai anh rồi từ từ quay mặt đi."
Anh vừa nói vừa nâng tay ấn lên sườn mặt của Bạch Khởi.
"Mang đường nét xinh đẹp nhất của em ở đây phô bày trước camera." Ngón tay anh nhanh chóng lướt dọc theo đường cong của khuôn mặt, đồng thời vén những lọn tóc quanh tai Bạch Khởi.
Bạch Khởi hơi ngừng thở.
Cảm thấy trên mặt hơi ngứa.
Đầu quả tim có chút tê dại.
Thầy Tịch thật sự sẽ khen người khác.
Bạch Khởi không tự chủ thầm nghĩ.
Tưởng như những nơi được tay anh chạm vào đều trở nên xinh đẹp trong miệng anh.
Mà bên này phim trường.
Đạo diễn Trịnh:???
Đạo diễn Trịnh: "Tôi kêu diễn chưa?"
Hắn quăng cái loa xuống đất: "Để anh ta làm đạo diễn luôn đi, cái này có chó mới chơi với hắn! Ăn hiếp bạn nhỏ ngay tại phim trường của ông đây!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đạo diễn Trịnh: (╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻