"Anh vừa mới tắm xong, đang thay quần áo, sao vậy?" Trì Quan Yếm sau cửa quấn một cái áo choàng tắm, tóc ướt sũng nước, đang dùng khăn lau khô, bắt gặp đôi mắt đỏ hồng của Văn Từ thì khựng người lại.
"Vừa rồi em gọi cho anh." Văn Từ trừng mắt nhìn anh, "Anh không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy, anh còn tưởng rằng mình nghe lầm. Lúc đó lỗ tai của anh có chút nước, nghe không rõ lắm." Trì Quan Yếm cười xin lỗi, đưa tay xoa đầu Văn Từ an ủi, "Sợ anh rời đi sao? Không đâu, A Từ."
Nghe vậy, cậu lắc đầu, "Trì Quan Yếm, đừng nói dối em, anh không khỏe đúng không? Trốn ở đây sợ em phát hiện có đúng không?"
Cậu nhìn Trì Quan Yếm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của Trì Quan Yếm.
Nhưng nụ cười trên mặt anh vẫn không thay đổi, cũng không nhìn ra được gì, rất khó nhìn thấu.
"Không có." Trì Quan Yếm nói, "Anh không sao. Vừa rồi thực sự là đang tắm, nên mới không nghe thấy tiếng em gọi."
"Đừng nói nhảm nữa, sữa tắm còn không dùng, nhất định là nghe thấy em chạy tới, vội vàng quấn áo choàng tắm lên người. Trì Quan Yếm, nói cho em biết anh đau ở đâu, em không muốn chỉ biết lo lắng, lại không biết phải làm gì." Văn Từ tiến lên ôm lấy Trì Quan Yếm, giọng nghẹn ngào, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Trì Quan Yếm, nắm chặt lấy áo choàng tắm của anh, nói: "Người anh khô ráo như vậy, nhìn không giống vừa tắm xong chút nào, anh còn lừa em."
Khi nói đến cuối, cậu có chút tức giận, cách một lớp áo choàng tắm véo eo Trì Quan Yếm một cách thô bạo.
"Làm sao em biết." Trì Quan Yếm không biết đặt tay ở đâu, cuối cùng thở dài một hơi, đặt lên đầu Văn Từ, "Thực ra cũng không có chuyện gì."
"Em không tin." Văn Từ tiếp tục nhéo, "Hôm nay hoặc là anh nói thật, hoặc là cứ đứng như vậy, không được đi đâu hết, em sẽ ôm anh không cho anh đi nữa."
Trì Quan Yếm không nhịn được cười nói: "Làm như vậy, cơ thể nhất định sẽ tê cứng, A Từ, nghe anh nói... "
"Em không nghe." Văn Từ ánh mắt kiên định ngắt lời anh, "Em không muốn nghe bất cứ điều gì khác ngoài sự thật. Trì Quan Yếm, bất kể anh xảy ra chuyện gì, em đều có quyền được biết. Đặc biệt là anh không khỏe ở đâu, anh nhất định phải nói với em."
Trì Quan Yếm cụp mắt xuống, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng, "Được, anh nói cho em biết, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, ngoại trừ thỉnh thoảng cảm thấy không thoải mái, ví dụ như tim đột nhiên co rút, đầu đau âm ỉ..., khiến anh mất tinh thần thì hết rồi. Anh đã đến bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì, bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ, vì đã kiểm tra rồi nên anh không muốn nói với em, làm em lo lắng."
"Thật sao?" Văn Từ ngẩng đầu nhìn anh, còn có chút không tin, "Vậy anh trốn trong phòng tắm làm gì?"
"Báo cáo còn đó, về anh cho em xem." Trì Quan Yếm vỗ vỗ đầu của cậu, nghiêm túc nói: "Anh không có trốn trong phòng tắm, anh vừa mới cởi quần áo chuẩn bị đi tắm thì em liền tới, anh chỉ có thể quấn áo choàng tắm ra mở cửa thôi."
Văn Từ thở phào nhẹ nhõm, lùi lại, rời khỏi lồng ngực của Trì Quan Yếm.
Cậu quên là mình vẫn đang nắm chặt áo choàng tắm của Trì Quan Yếm, lúc lùi lại không buông tay ra, làm cho áo choàng tắm của Trì Quan Yếm tụt xuống.
Thân hình tuyệt mỹ của người đàn ông lúc đó lộ ra hoàn toàn, Văn Từ chưa kịp quay mặt đi, đã ngây người nhìn chằm chằm vào cơ bụng của Trì Quan Yếm.
Cho dù không có gương soi, Văn Từ cũng có thể đoán được giờ phút này ánh mắt của mình nhất định sáng ngời, bởi vì tay cậu đã không tự chủ được duỗi ra, muốn sờ sờ cơ bụng của Trì Quan Yếm.
Ngón tay dừng lại trước cơ bụng, Văn Từ do dự chọc chọc.
Khóe môi không khỏi nhếch lên, lại nhéo một cái, cảm giác thích đến mức khóe môi càng nhếch cao hơn, thẳng đến khi cổ tay bị anh nắm chặt.
"Nhìn đủ chưa?" Trì Quan Yếm thấp giọng khàn khàn hỏi: "Sờ thích không?"
Văn Từ theo bản năng gật đầu, nói tiếng lòng mình ra: "Sờ rất đã, còn muốn nhìn nữa, sờ còn chưa đã thèm, xúc cảm thích thật."
Cậu cúi đầu nhìn, khi ý thức được mình đang nhìn cái gì, cậu đột nhiên rút tay về, xoay người chạy ra khỏi phòng tắm, không nói lời nào, toàn thân nóng bừng.
Mình vừa nói gì vậy? Sờ rất đã, sờ còn chưa đã thèm sao? Còn nhìn xuống dưới...
Văn Từ hai tay ôm lấy gò má nóng bừng, ngụy biện nói: "Em không thấy, em không thấy gì cả..."
"Ừ. Anh không tin." Trì Quan Yếm đi theo ra ngoài, anh đã quấn áo choàng tắm lại, cười nửa miệng nói, "Sờ cũng sờ rồi, chạm cũng chạm rồi, chỉ còn thiếu... ngủ nữa thôi, không thể gọi là không thấy được, A Từ."
Nghe những lời anh nói, lỗ tai cậu đỏ bừng, đi đến sô pha ngồi xuống, ôm gối nói: "Đừng nói nữa."
Trì Quan Yếm ngồi bên cạnh cậu, đột nhiên nghiêng người về phía Văn Từ, giả vờ không hiểu hỏi, "Đừng nói gì cơ?"
Văn Từ lùi lại và cách xa anh, "Anh nói xem?"
Trì Quan Yếm khẽ cười, giọng đầy vui vẻ.
Tiếng cười truyền đến bên tai, làm Văn Từ cảm thấy lỗ tai mềm nhũn, hô hấp như có chút gấp gáp.
Cậu né tránh, đẩy Trì Quan Yếm, "Đừng lại gần em như vậy."
Anh ngoan ngoãn lui về sau, thấy Văn Từ buông lỏng cảnh giác, ngồi thẳng dậy đột ngột ôm cậu vào lòng, cọ cọ cậu, hầu kết lên xuống, nói: "Không, anh sẽ đến gần em."
Cái ôm đột ngột khiến Văn Từ có chút sửng sốt, không biết làm sao, ngây người ba giây mới định thần lại, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của Trì Quan Yếm, không nói lời nào liền từ trong lòng ngực Trì Quan Yếm chạy đi, trở về phòng.
"A Từ, chờ anh." Trì Quan Yếm đuổi theo.
Văn Từ bước vào phòng đóng cửa lại, Trì Quan Yếm chạy đến không kịp đi vào, bị nhốt ngoài cửa.
Vài giây sau, cánh cửa mở ra, lộ ra một khe hở, sau cánh cửa truyền đến một giọng nói: "Anh không mặc quần áo vào rồi đi ngủ sao?"
Văn Từ dừng một chút, cười nói: "Còn có, anh vừa rồi nói sai rồi. Chúng ta nhìn cũng nhìn nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngủ... cũng ngủ rồi."
Ngoài cửa im lặng, tiếp theo là giọng nói quyến rũ của anh truyền đến: "Đúng vậy, chúng tôi ngủ rồi, vừa rồi là anh nói sai."
Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trái tim vốn đã bình tĩnh lại của Văn Từ sau khi nghe những lời ấy lại đập loạn xạ.
*
Sáng sớm, Văn Thanh đã đợi ở cửa.
Khi Liễu Húc Nhiễm ra ngoài, bà không ngờ sẽ nhìn thấy Văn Thanh, có hơi sửng sốt, cười hỏi: "A Thanh ăn sáng chưa?"
"Chưa, con muốn ăn sáng với mẹ, ba vẫn còn ngủ ạ?" Văn Thanh cười nói.
"Vẫn chưa, còn đang ngủ." Liễu Húc Nhiễm lắc đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Hắn nào phải đang chờ bà cùng nhau ăn sáng, rõ ràng là sợ bà rời đi làm lỡ kế hoạch của hắn, vậy nên sáng sớm đã ở chỗ này canh chừng.
"Vậy con với mẹ đi ăn sáng trước." Văn Thanh nắm tay Liễu Húc Nhiễm, dẫn bà đến nhà ăn dưới lầu, gọi hai suất ăn.
Liễu Húc Nhiễm không động đũa.
Văn Thanh có chút khó hiểu, "Thức ăn không hợp khẩu vị của mẹ sao? Mẹ."
"Không có." Liễu Húc Nhiễm nhấp một ngụm và gật đầu khen ngợi, "Nó rất ngon, nhưng A Thanh con quên rồi sao, mẹ không ăn rau mùi và hành lá."
Tay cầm đũa của Văn Thanh lập tức cứng đờ, nụ cười trên khóe miệng cũng hơi cứng lại, hắn nhìn Liễu Húc Nhiễm xin lỗi nói: "Xin lỗi mẹ, hôm qua con ngủ không ngon nên quên mất chuyện này."
"Không sao, mẹ thỉnh thoảng cũng ăn rau mùi với hành lá, con không nhớ cũng là bình thường." Liễu Húc Nhiễm ăn bát mì có cả rau mùi và hành lá kia.
Bà như vậy, khiến hắn không thể nhìn thấu, Văn Thanh không thể xác định được bà có ăn rau mùi hay không, hoặc là nói bà ấy đang thử hắn.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh vẻ mặt âm trầm đặt đũa xuống, mím môi nói: "Mẹ, gần đây mẹ có gặp qua người nào không? Ví dụ như..."
"Có." Liễu Húc Nhiễm nhanh chóng đáp lại, khiến hắn bất ngờ.
Văn Thanh lập tức hỏi: "Là ai? Có phải Văn Từ không? Mẹ gặp anh ta rồi? Anh ta nói gì với mẹ? Làm sao hai người gặp nhau được?"
Liễu Húc Nhiễm trông có vẻ khó hiểu, "A Thanh, sao con lại kích động như vậy? Mẹ và ba con không phải gặp lại con sao?"
Văn Thanh sửng sốt, không khỏi nhíu mày, không xác định hỏi: "Chỉ có một mình con sao?"
"Đúng vậy." Liễu Húc Nhiễm nhìn hắn hỏi, "Nếu không thì còn ai nữa? Ba mẹ chưa bao giờ ra khỏi nhà, chủ cho thuê nhà còn không gặp được. A Thanh, con có chút kỳ lạ."
Văn Thanh thu lại mọi biểu cảm, cười nói: "Không có mẹ, con chỉ tùy tiện hỏi thôi, vì chuyện trước đây nên con có hơi nhạy cảm, xin lỗi mẹ. "
"Không sao." Liễu Húc Nhiễm nói một cách thờ ơ.
Sau bữa ăn, cả nhà ba người cùng lên máy bay, thuận lợi đến mức khiến Văn Thanh cho rằng ông trời cũng đang đứng về phía hắn.
Văn Thanh quay đầu nhìn mây ngoài cửa sổ nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười sáng lạn, mày rậm lộ ra kiêu ngạo.
"Có chuyện gì mà vui như vậy?" Văn Tử Nham ở một bên thấy hắn như vậy không khỏi hỏi.
"Ba mẹ rốt cuộc có thể cùng con trở về, con đương nhiên rất vui." Văn Thanh híp mắt cười nói: "Ba mẹ, sau này chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không xa cách như trước đây nữa."
Liễu Húc Nhiễm xoa xoa thái dương, mặt không cảm xúc.
Văn Thanh hỏi bà: "Mẹ, mẹ không vui sao?"
Liễu Húc Nhiễm buông tay ra, nhìn Văn Thanh, đột nhiên mỉm cười, "Vui chứ, mẹ đương nhiên rất vui."
"Con cũng rất vui..." Đối diện với ánh mắt của Liễu Húc Nhiễm, Văn Thanh sững người, ánh mắt thất thần trong chốc lát, khi khôi phục lại, ngữ khí có chút cáu kỉnh, "Mẹ đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài."
Liễu Húc Nhiễm và Văn Tử Nham cùng nhau nhìn hắn, Liễu Húc Nhiễm thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
"Không có việc gì, mẹ. Con đang luyện kịch bản, con đã nhận một bộ phim, trở về sẽ gia nhập đoàn làm phim." Văn Thanh lắc đầu cười nói.
Đồng thời lúc đó, Văn Từ gửi các đoạn ghi âm đã lưu lúc trước cho mẹ Văn, nhưng không nói với mẹ Văn rằng có một linh hồn khác đang sống trong cơ thể của Văn Thanh.
Trong vòng vài phút, mẹ Văn đã gọi điện đến.
Mẹ Văn không chủ động lên tiếng, điện thoại im lặng hai phút, Văn Từ mới gọi một tiếng: "Mẹ."
"Những lời này là Văn Thanh nói sao?" Mẹ Văn buồn bã nói: "Thằng bé này làm sao có thể nói ra những lời như vậy, thực xin lỗi, A Từ."
"Mẹ cho rằng nó chỉ là hơi nhạy cảm tự ti thôi, cho dù thích giả vờ chút cũng không sao, nhưng nó lại..."
"Haizz, lẽ ra mẹ nên sớm chú ý, thằng bé này nhất định đã nói rất nhiều lời khó nghe, mẹ không nên vì áy náy mà chiều hư nó."
"A Từ, nó làm gì con rồi? Hiện tại con đang ở đâu? Có ổn không?"
"Không sao. Con và Trì Quan Yếm chuẩn bị quay về thành phố R." Văn Từ trầm giọng nói: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Văn Thanh cũng sẽ trở về, cùng ba mẹ ruột của con."
Cậu không gửi những gì Văn Thanh và Liễu Húc Nhiễm đã nói với nhau cho mẹ Văn.
Mẹ Văn cau mày thở dài: "Nó muốn quay lại thành phố H sao? Nếu đây là quyết định của nó, mẹ sẽ tôn trọng. A Từ, chuyện của ba mẹ con có phải là do A Thanh làm không?"
Văn Từ không nói gì, sau một lúc im lặng, cậu nói với mẹ Văn rằng cậu sẽ gửi cho bà một đoạn ghi âm khác.
Sau khi đoạn ghi âm được gửi đi, mẹ Văn không hề trả lời.
Văn Từ và Trì Quan Yếm cũng lên máy bay, điện thoại di động cũng tắt máy, không thể nhận tin nhắn, họ không bật lại cho đến khi xuống máy bay.
Mẹ Văn chỉ trả lời một câu đơn giản: "Mẹ hiểu rồi."
Một lời dường như đơn giản, nhưng lại mang theo sự thất vọng rõ ràng.
Văn Từ khóa điện thoại, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn gửi cho mẹ Văn một tin nhắn thoại: "Mẹ nghỉ ngơi cho tốt, chú ý sức khỏe."
Mẹ Văn đã gửi một biểu tượng cảm xúc hôn nhau, "Mẹ biết rồi A Từ, sau khi trở về thì con về nhà ở đi, ba con muốn gặp con, về cùng với Trì Quan Yếm."
Văn Từ: "Dạ."
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Trì Quan Yếm duỗi tay ra, cậu đan vào ngón tay của Trì Quan Yếm, chậm rãi cười nói: "A Yếm, sắp kết thúc rồi."