Trì Quan Yếm không quay đầu lại, cảm thấy Văn Từ muốn quay đầu lại mắng người, anh kều ngón tay cậu, cười rồi kéo cậu ra ngoài, chỉ để lại một câu lạnh lùng: "Đừng tùy tiện gọi tên tôi."
Một lời cảnh cáo khiến da đầu Văn Thanh tê dại, hắn cảm nhận rõ ràng sự chán ghét trong giọng điệu của Trì Quan Yếm.
Hắn không cam tâm muốn đuổi theo, đi được vài bước, nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại.
Làm sao Văn Từ biết được chuyện của hắn? Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy gì đó, hoặc là có được thứ gì đó nên mới chắc chắn như vậy.
Vậy là Văn Từ có bằng chứng quan trọng trong tay.
Nghĩ đến đây, Văn Thanh dậm chân, trong lòng có một ngọn lửa không nói ra được.
Hắn muốn lên nhà Văn Từ nhìn thử xem, nhưng chưa kịp bấm nút thang máy, hai nhân viên bảo vệ đột nhiên xông vào, nắm lấy cánh tay Văn Thanh kéo ra ngoài.
"Thưa anh, anh không phải người trong tiểu khu của chúng tôi đúng không? Xin hãy nhanh chóng ra ngoài, tiểu khu của chúng tôi nghiêm cấm người lạ ra vào."
"Buông ra! Ai nói tôi không phải? Anh buông ra ngay! Tôi thấy mấy người lạ khác tiến vào các người cũng đâu có bắt, sao lại bắt tôi!"
Văn Thanh tức giận hét lớn nhưng bị hai nhân viên bảo vệ kéo ra ngoài một cách vô tình.
Khoảnh khắc bị ném ra khỏi tiểu khu, Văn Thanh đã đoán ra được ai là người gọi bảo vệ tới, nghiến răng nghiến lợi hét lên một cái tên, "Văn Từ!"
"Ở đây nè." Văn Từ ngồi ở trong xe bên đường, mở cửa kính xe ra, nghe thấy Văn Thanh gọi mình, vẫy tay với Văn Thanh cười nói: "Lần sau qua, tôi không ngại tự mình ném cậu ra đâu. "
Văn Thanh nhìn sang, hai mắt đỏ bừng tức giận, giống như một con sư tử tức giận, "Tất cả những thứ này lẽ ra nên thuộc về tôi."
"Thuộc về cậu?" Văn Từ chế nhạo, lười biếng nằm trên cửa kính xe, nhìn Văn Thanh bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, "Bất luận là cái gì cũng không phải là của cậu, đừng có dát vàng lên mặt. Còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì tôi sẽ xuống xe đá cậu về nhà. "
Cửa sổ đóng lại, xe đã đi xa, Văn Thanh đứng tại chỗ, cả người như con gà bị dội một gáo nước lạnh, ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Hắn nắm chặt tay, chặn một chiếc xe taxi bên đường, "Đi theo chiếc xe phía trước."
"Em hung dữ không?" Trong xe, Văn Từ nghĩ tới cái gì đó, quay đầu qua nhìn Trì Quan Yếm.
"Không dữ." Trì Quan Yếm cười khúc khích, "Còn rất đáng yêu."
Văn Từ đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Cũng chỉ có anh mới thấy em đáng yêu."
Ai nhìn thấy cậu cũng phải thốt ra câu dữ chết đi được.
Cậu rất nhanh đã nhận ra chiếc taxi phía sau đang theo đuôi, nhắc nhở Trì Quan Yếm một chút.
Trì Quan Yếm liếc nhìn gương chiếu hậu, giảm tốc độ, trong ba giây cuối của đèn xanh mới tăng tốc vượt qua đèn giao thông.
Chiếc taxi không qua kịp phải nán lại chờ đèn xanh, khoảng cách giữa hai xe cứ thế xa dần.
Văn Từ mở cửa sổ xe, giơ ngón giữa ra ngoài.
Văn Thanh nhìn thấy ngón giữa, tức giận nhìn tài xế, "Sao vừa rồi anh không lái xe nhanh lên một chút, nhanh thêm chút nữa là có thể đuổi kịp rồi!"
Sau một phút đèn đỏ, muốn đuổi theo đã không thấy bóng dáng xe bọn họ nữa rồi.
"Rõ ràng là họ đã phát hiện ra, cố tình cắt đuôi chúng ta, đuổi theo thế nào được?" Tài xế cũng tức giận nói, anh ta hất cằm lên, bực bội nói, "Tôi chỉ chở cậu đến đây thôi, còn lại cậu tự xuống xe đi đi. "
"Cái xe tồi tàn này của anh còn muốn tôi ngồi tiếp sao?" Văn Thanh chế nhạo, đưa tay cầm lấy ví tiền, bên trong trống rỗng.
Hắn lại tìm điện thoại di động, nhưng cũng không tìm thấy nó.
Tất cả tiền và thẻ ngân hàng đều nằm trong ví, không có điện thoại di động, hắn đến quét mã thanh toán cũng không làm được.
Hắn không biết đã làm mất từ khi nào.
Văn Thanh vẻ mặt cứng đờ, thu tay lại, nói với tài xế: "Quay đầu đưa tôi đi một chỗ khác, tôi sẽ trả gấp đôi tiền xe cho anh."
Tài xế không nói gì, đi qua cây đèn giao thông liền dừng xe, đích thân xuống xe kéo Văn Thanh xuống lề đường, lấy đi đồng hồ trên cổ tay Văn Thanh, trước khi rời đi còn để lại một câu: "Vừa nhìn đã biết không có tiền. Ở đó giả vờ giàu có, còn nói gì mà trả gấp đôi, tôi khinh, tiền xe bù vào cái đồng hồ này, cậu muốn đi đâu thì đi. "
Trên đường có người qua lại, Văn Thanh sững sờ, nhận ra thứ quý giá cuối cùng trên người đã không còn, vẻ mặt méo xệch.
Tất cả đều do Văn Từ hại.
*
Văn Từ mua vé một bộ phim tình yêu cảm động, khi cậu và Trì Quan Yếm bước vào, trong rạp đã đầy kín người rồi.
Văn Từ nhìn tấm vé, mới phát hiện cậu và Trì Quan Yếm ngồi ở vị trí số 13 và số 14, không khỏi nở nụ cười.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thoáng qua đã thấy hầu như toàn cặp đôi, Văn Từ thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu với Trì Quan Yếm.
Người ta thường làm gì vào buổi hẹn hò? Xem phim, ăn uống, còn làm gì nữa?
Văn Từ lấy điện thoại di động ra muốn lên Baidu, nhưng lại sợ Baidu cho ra mấy kết quả không bình thường nên đã từ bỏ.
Năm phút sau, khi tắt đèn và bắt đầu chiếu phim, sự căng thẳng trong lòng Văn Từ mới biến mất.
Giây tiếp theo, tay trái của cậu bị Trì Quan Yếm nắm chặt, sự căng thẳng khó khăn lắm mới biến mất lại xuất hiện.
Văn Từ muốn rút tay về, nhưng bị Trì Quan Yếm phát hiện.
Trong bóng tối, người đàn ông nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười sâu xa, "Căng thẳng à?"
"Ai căng thẳng, em không có căng thẳng." Đối diện với ánh mắt như vậy, Văn Từ lập tức lắc đầu, ngồi thẳng lưng không chịu thừa nhận, nắm chặt tay Trì Quan Yếm, "Anh mới căng thẳng."
Trì Quan Yếm khẽ cười một tiếng, ghé vào tai cậu nói: "Ừm, anh rất hồi hộp vì đây là lần đầu tiên hẹn hò với em."
Lỗ tai Văn Từ đỏ bừng, cậu nhìn vào màn hình lớn để dịch chuyển sự chú ý của mình.
Sau khi xem hơn mười phút, cậu hơi buồn ngủ vì cốt truyện có hơi não tàn, suýt nữa thì ngủ gật, cho đến khi cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ thường, cậu lập tức tỉnh dậy, nhìn chằm chằm màn hình.
Lúc này, tình tiết của phim dường như đã đến cao trào, nam chính vuốt ve mặt nữ chính và trìu mến nói: "Anh sẽ luôn nhớ đến em, Tiểu Nhan."
Nữ chính đỏ mặt nói: "Em cũng vậy."
Văn Từ cảm thấy bàn tay đang nắm của Trì Quan Yếm hơi siết chặt.
Cậu nhìn Trì Quan Yếm, kéo kéo tay Trì Quan Yếm, khi Trì Quan Yếm đến gần thì hôn lên má anh một cái, cười nói: "Trì Quan Yếm, em cũng sẽ luôn nhớ đến anh."
Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt sâu thẳm, một lúc sau, anh cười nói: "Được."
Văn Từ tập trung chú ý, không rời mắt khỏi màn hình nữa, cuối cùng cũng hiểu được cốt truyện.
Mở đầu phim, nữ chính bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn xe hơi và quên hết mọi thứ về nam chính.
Nam chính biết mình đã bị lãng quên nhưng không lựa chọn rời đi, cũng không chọn cách quấy rầy nữ chính. Thay vào đó, anh ta âm thầm bảo vệ nữ chính và làm cái bóng để đồng hành cùng nữ chính.
Khi anh ta cảm thấy rằng mình sắp mất nữ chính, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà bày tỏ tình yêu của mình với nữ chính.
Nữ chính bị mất trí nhớ chỉ mới gặp qua anh ta vài lần, cô không tin tưởng vào tình yêu đột ngột của nam chính dành cho mình nên đã từ chối.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra mọi chuyện đã xảy ra với nam chính, sau khi biết nam chính đã phải chịu đựng nỗi đau và âm thầm bên mình lâu như vậy, nữ chính đã rất đau lòng cho nam chính, nên đã ôm nam chính khóc rất lâu.
Cuối cùng, hai người kết hôn và có một đứa con.
Văn Từ cảm thấy nam nữ chính trong phim có chút giống mình và Trì Quan Yếm, cậu cũng không nghĩ nhiều liền ngáp một cái, khóe mắt có chút ươn ướt.
Cuối phim, đèn bật sáng, xung quanh có một số cặp đôi không rời đi, ôm hôn nhau trực tiếp dưới ánh đèn.
Trong lúc đó, xung quanh có những âm thanh xấu hổ vang lên.
Văn Từ vô tình nhìn thấy, lập tức thu hồi ánh mắt, kéo Trì Quan Yếm rời đi.
Cả hai cùng nhau đi dạo phố ẩm thực ở khu mua sắm gần đó.
Vừa đi vào, Văn Từ đã dừng lại trước gian hàng vẽ kẹo đường, sau khi đưa tiền cho ông chủ thì chỉ vào chính mình và Trì Quan Yếm cười nói: "Vẽ hai chúng cháu ở cạnh nhau, dựa vào gần một chút ạ. "
Ông chủ là một ông lão lớn tuổi bị lãng tai, không nghe rõ Văn Từ nói gì.
Văn Từ kiên nhẫn lặp lại mấy lần ông lão mới hiểu ra, mỉm cười gật đầu, nhanh chóng vẽ xong kẹo đường hình hai người, rồi đưa chúng cho Văn Từ và Trì Quan Yếm.
Hai hình người nhỏ bé tóc ngắn đứng cạnh nhau, người cao người thấp nắm tay nhau trông thật hạnh phúc, trên đỉnh đầu có vẽ hình trái tim trông vô cùng dễ thương.
Văn Từ ngược lại có chút không nỡ ăn, cảm thấy kẹo đường rất giống với mình và Trì Quan Yếm, liền cầm lấy kẹo đường nhìn trái nhìn phải, thích đến mức không nỡ buông tay, cuối cùng lôi kéo Trì Quan Yếm chụp ảnh chung.
Vừa cất điện thoại đi, liền nhìn thấy bên cạnh có một cái máy chụp ảnh siêu lớn, hai mắt cậu sáng lên, kéo Trì Quan Yếm đi vào trong.
Bên trong có một cặp đôi đang chụp ảnh.
Chàng trai mặc áo ngắn tay có vẻ không thích chụp ảnh, biểu cảm luôn không được dễ nhìn, cả quá trình luôn là cô gái tóc đen đang tạo dáng. Cuối cùng cô gái cũng phát hiện bạn trai của mình không vui, cô thở dài.
Văn Từ còn tưởng rằng cô gái không chụp nữa, nhưng giây tiếp theo, cô đã vươn tay nhéo eo cậu bạn trai, mỉm cười nói: "Cục cưng à, anh có thể gượng cười một chút được không? Nhìn dòng người phía sau đi, đừng lãng phí thời gian nữa được chứ? Nào, cười một cái. "
Văn Từ sững sờ trước giọng nói của chàng trai, sau khi nhìn kỹ hơn thì cậu nhận ra cô gái tóc đen trang điểm nhẹ dường như là một cậu bé đội tóc giả.
Chàng trai bị véo la ối một tiếng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười trước ống kính, chụp xong liền cắn răng bỏ chạy.
Cô gái tóc đen cầm theo bức ảnh đã in đuổi theo, trước khi rời đi còn nói "xin lỗi" với hai người Văn Từ.
Văn Từ đứng trước ống kính, thấy trên màn hình có một tư thế đã định sẵn, họ có thể theo tư thế đó để chụp ảnh.
Đầu tiên là tư thế hôn.
Văn Từ thay đổi tư thế, cái thứ hai vẫn là hôn.
Sau khi đổi tư thế liên tục sáu lần, đều là vị trí hôn, Văn Từ đành từ bỏ việc đổi tư thế, do dự ba giây mới bảo Trì Quan Yếm hơi cúi đầu, cậu hôn lên môi anh, nhanh chóng ấn nút chụp.
"Bíp" một tiếng, Văn Từ lùi lại, liếc nhìn bức ảnh.
Trong bức ảnh, cậu cầm kẹo đường nhắm mắt hôn Trì Quan Yếm, còn Trì Quan Yếm nhìn chằm chằm vào cậu với một biểu cảm dịu dàng.
Văn Từ đỏ mặt, in tấm ảnh ra, nói: "Một tấm là đủ rồi, chúng ta đừng chụp nữa, đi xem những nơi khác thôi."
"Không vội." Trì Quan Yếm nói, giữ chặt Văn Từ đang muốn rời đi, đổi tư thế tiếp theo, dịu dàng nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta có thể chụp thêm vài tấm hình."
Văn Từ liếc nhìn tư thế phía trên, là áp mặt vào nhau, cái này vẫn có thể chấp nhận được.
Cậu đến gần Trì Quan Yếm, áp mặt vào mặt Trì Quan Yếm.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến Văn Từ không thể phân biệt được là do mặt mình nóng lên, hay là do nhiệt độ trên má của Trì Quan Yếm.
Tim đập loạn xạ, tay cầm kẹo đường của Văn Từ quơ quơ, cố gắng phân tán sự chú ý.
Trong máy ảnh, khuôn mặt cậu ửng hồng, ánh mắt có chút né tránh, không dám chụp chính diện, thậm chí còn muốn rời đi.
Trì Quan Yếm không cho cậu cơ hội rời đi, sau khi anh áp sát vào mặt cậu thì cười hô lên, "A Từ, nhìn vào máy ảnh."
Văn Từ theo phản xạ nhìn vào máy ảnh, Trì Quan Yếm đã nhấn nút chụp ngay lúc đó.
Mười phút sau, Văn Từ cầm mười mấy tấm ảnh với khuôn mặt ửng hồng, phía sau là Trì Quan Yếm với nụ cười dịu dàng trên môi.
Những người qua đường dường như nhận ra vẻ mặt bất thường của cậu, hết người này đến người khác quay lại nhìn.
Trì Quan Yếm nắm lấy tay Văn Từ.
Văn Từ dừng lại, không né tránh, chỉ thì thào nói: "Lần sau..."
Trì Quan Yếm hơi nghiêng người lại gần, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
"Lần sau hôn em, anh có thể..." Văn Từ cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, lỗ tai lại càng ngày càng đỏ, "Có thể nói với em một tiếng không."