Trans: Mẫn Mẫn.
"Sếp, sếp đợi em với." Cấp dưới không ngờ Trì Quan Yếm nói chạy là chạy, đến cả ô cũng không cầm, anh ta vội vàng mở ô đuổi theo sau, í ới gọi tên anh.
Mưa to như thế này, một khi đi ra thì sẽ ướt hết cả người, cấp dưới hoàn toàn không theo kịp Trì Quan Yếm, đến khi anh ta đuổi tới nơi, Trì Quan Yếm đã ôm chàng trai nằm dưới đất vào trong xe, vẻ mặt cực kì đáng sợ.
Cấp dưới cầm ô đứng nép sang bên, vô cùng thức thời lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân.
"Sếp đừng vội, em đã gọi cho bác sĩ rồi, anh mau cầm lấy lau đi." Vừa ngồi vào xe, cấp dưới lập tức đưa cho Trì Quan Yếm khăn lông và chăn mỏng, nhưng anh lại lấy chăn bọc cho Văn Từ, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho cậu, đặt tay cậu lên túi chườm nóng đã mua ban nãy, toàn bộ quá trình đều không màng đến bản thân. Làm xong tất cả, Trì Quan Yếm liếc cấp dưới của mình, khàn giọng ra lệnh: "Bật điều hòa lên."
Anh ta nào dám chần chừ, lập tức với tay điều chỉnh nhiệt độ lên cao, thấy Trì Quan Yếm ôm lấy Văn Từ cũng không dám hó hé nửa lời. Cấp dưới chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thất thố như lúc này của anh, quần áo trên người đều ướt đẫm, tóc vừa ướt vừa rối, môi mím lại thật chặt, tâm trạng lo lắng trước nay chưa từng có.
Cấp dưới không nén được tò mò, lén liếc mắt nhìn chàng trai nằm trong lòng anh, không biết đây là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Trì Quan Yếm lo lắng sốt vó đến vậy.
Cấp dưới quen biết anh đã lâu, nhưng anh ta cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho người khác giống như hiện tại của Trì Quan Yếm.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi lộp bộp ồn ào, Văn Từ nằm trên ghế xe, khó chịu túm lấy quần áo của mình, miệng còn yếu ớt lẩm bẩm cái gì đó.
Trì Quan Yếm dựa sát cậu, nghe thấy từng tiếng thều thào nhỏ nhẹ "Lạnh, khó chịu quá."
"Không khó chịu, ngoan, sắp không khó chịu nữa rồi." Trì Quan Yếm dịu dàng dỗ dành, anh vuốt tóc ướt trên trán cậu sang một bên, kéo chăn mỏng lên cao hơn, giọng nói vẫn trầm thấp nhẹ êm như cũ: "Là lỗi của anh, anh nên chạy ra sớm hơn mới phải, A Từ, anh xin lỗi."
Lúc đó anh sợ Văn Từ phát hiện ra mình, đợi cậu truyền dịch xong thì cầm theo túi chườm nóng rời đi ngay, anh còn bảo cấp dưới tìm chỗ đỗ xe thật xa phòng khám, cũng chỉ vì sợ Văn Từ nghĩ nhiều, sợ cậu đoán ra anh, không ngờ lại biến khéo thành vụn.
Bàn tay nắm lấy quần áo của Văn Từ càng siết chặt hơn, dường như đã nghe thấy câu dỗ dành của Trì Quan Yếm, cậu không đáp lấy một lời, co rúm cơ thể đang không ngừng run lên vì lạnh.
Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, cấp dưới của anh nóng đến độ liên tục đổ mồ hôi, nhưng anh ta nào dám nói gì, chỉ đành nhẫn nhịn lái xe nhanh hơn.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một căn biệt thự, cấp dưới còn chưa kịp xuống xe mở ô, Trì Quan Yếm đã ôm lấy Văn Từ chạy băng vào biệt thự.
"Sếp..." Cấp dưới ngạc nhiên hô lên một tiếng, hớt hải chạy theo sau, thấy Trì Quan Yếm ôm người đi vào phòng tắm, anh ta gọi dì giúp việc chuẩn bị quần áo sạch để trước cửa phòng tắm, xong việc mới nhẹ nhàng gõ cửa, "Sếp ơi, quần áo em để ở cửa, anh cần gì thì cứ gọi em."
Bên trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, ngoài ra không còn bất kì âm thanh nào nữa, cấp dưới biết sếp mình đã nghe, cho nên rời đi gọi điện thoại thúc giục bác sĩ.
"Sao anh còn chưa đến, anh mà không đến thật thì chúng ta bị mắng chết đấy."
"Đang đi, đang đi đây này, mưa to quá, khó lái xe chết đi được, đến liền mà, đừng có giục nữa."
"Nhanh lên." Cấp dưới tiếp tục hối thúc, "Gấp lắm rồi, sếp Trì sẽ nổi trận lôi đình đó."
"Rốt cuộc là ai thế, không phải tổng giám đốc Trì à?" Bác sĩ hoang mang hỏi.
"Không phải, anh mau tới đây đi." Anh ta đáp, "Chỉ cần biết là người sếp cực kì quan tâm là được, người ta ngất xỉu rồi, tình huống khẩn cấp lắm."
Bác sĩ cũng không dám hỏi nhiều, Trì Quan Yếm ở một mình đã nhiều năm, lấy đâu ra người mà anh quan tâm, bác sĩ tăng tốc chạy đến biệt thự, ô cũng chưa kịp gập lại đã vội nhét vào tay dì Lý, tức tốc chạy thẳng lên phòng ngủ tầng hai.
"Tổng giám đốc Trì." Bác sĩ nhẹ gõ cửa vài lần, đập vào mắt anh ta là cảnh tượng Trì Quan Yếm ngồi trên ghế kế bên giường, toàn thân trên dưới đều ướt sũng, nhưng anh vẫn tỉ mỉ sấy tóc cho một chàng trai, bác sĩ giật thót cả người, âm thầm chột dạ không thôi.
Chưa từng tận mắt trông thấy dáng vẻ nhếch nhác giống như hiện tại của Trì Quan Yếm.
Mà sắc mặt của anh lúc này cũng khiến người khác không tài nào đoán ra được cảm xúc, anh đặt máy sấy tóc xuống, dìu người nằm xuống giường xong mới đưa tay lên nhìn đồng hồ, giọng điệu bình thản như không, "Chậm hơn hôm trước 5 phút."
Bác sĩ cũng không giải thích nguyên do, sải bước đi đến đo nhiệt độ cho Văn Từ, thấy cậu sốt đến 39.1 độ, anh ta vốn định tiêm thuốc cho cậu, nhưng khi thấy vết kim trên mu bàn tay Văn Từ, ngạc nhiên nói, "Cậu ấy tiêm thuốc rồi à? Tại sao tiêm rồi mà vẫn ngất xỉu nhỉ, không thể nào."
Chàng trai nằm trong chăn nóng hầm hập, môi cậu tái nhợt mất đi sắc tố, bộ dạng tiền tụy thiếu sức sống khiến người khác có ảo giác dường như cậu sẽ chết bất cứ lúc nào.
Bác sĩ vội lấy thuốc đặt lên bàn, "Đây là thuốc hạ sốt, bây giờ vẫn chưa uống được, phải lấy đá lạnh hạ nhiệt trước đã, nếu đợi tới đêm mà vẫn còn sốt thì hãy uống. Phải rồi, cậu ấy dầm mưa đúng không, vậy đã tắm chưa? Nếu chưa tắm thì phải tắm ngay."
"Tắm rồi." Giọng Trì Quan Yếm khàn đặc lại.
Cấp dưới đứng bên ngoài nghe ngóng, nghe bác sĩ dặn dò xong, tức tốc chạy đi lấy đá cho Trì Quan Yếm, còn chu đáo cầm theo một cái khăn lông.
Trì Quan Yếm nhận lấy hai thứ đó, anh dùng khăn gói đá lạnh lại rồi đặt lên trán Văn Từ.
Vài giây sau, cậu mê man giơ tay lên hòng đẩy Trì Quan Yếm ra.
Nhưng khi biết mình không làm được gì, Văn Từ bắt đầu quơ tay loạn xạ, miệng liên tục thều thào một chữ "Đá", động đậy cách mấy cũng không đẩy nổi, Văn Từ lập tức nóng vội, muốn túm lấy tay Trì Quan Yếm cắn một cái, nhưng vì kiệt sức nên không làm gì được, chỉ đành thả lỏng tay ra.
Trì Quan Yếm dùng tay còn lại kẹp chặt hai tay Văn Từ, không cho cậu cơ hội làm loạn.
Bị cơn sốt tra tấn hành hạ, Văn Từ không còn gì thảm thương hơn, cậu hoàn toàn không có sức để phản kháng, bị anh giữ chặt tay không tài nào giãy ra được, chỉ có thể lẩm bẩm vài câu như "Đá", "Mau đi đi".
Môi Trì Quan Yếm mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt u ám cực kì đáng sợ, bầu không khí trong căn phòng cũng vì vậy mà trở nên đè nén ngột ngạt.
Bác sĩ là người chạy ra ngoài đầu tiên, chu đáo đóng cửa lại cho Trì Quan Yếm.
Cấp dưới chạy ra sau, vừa ra khỏi cửa lập tức chỉ tay vào bác sĩ, tức giận nói, "Bình thường anh hay đến sớm cơ mà, hôm nay sao lại đến muộn năm phút? Nếu lát nữa sếp không vui thì người bị mắng đầu tiên là anh đó."
"Mưa to thế này, tôi phải lái xe cẩn thận chút chứ." Bác sĩ nghiến răng, "Cậu chỉ biết trách tôi thôi, có ngon thì đi làm bác sĩ đi."
"Tôi mà làm bác sĩ thì anh không có cửa đứng đây đâu, tôi còn đang mong cầm được cọc tiền lương cao ngất của anh đấy." Cấp dưới hừ mấy tiếng, "Anh có đồng ý cho tôi không?"
Bác sĩ chỉ nhếch mép cười, không trả lời anh ta.
Bên trong phòng ngủ, đến khi Văn Từ ngừng mê sảng, Trì Quan Yếm mới rút tay về, ngay lúc anh muốn đo nhiệt độ cho cậu, Văn Từ lại nhíu mày thật chặt, bất chợt ôm lấy đầu mình, không nén được tiếng rên rỉ: "Đau đầu quá..."
Giống như có một con dao đang điên cuồng chém loạn trong đầu cậu vậy, đau đến mức Văn Từ cũng phải tái mặt, nằm trên giường đau đớn cuộn người lại.
Bác sĩ lại gõ cửa, nhỏ giọng hỏi anh có muốn tiêm thuốc giảm đau cho cậu hay không, hơn nữa còn nhắc nhở thêm về việc dùng thuốc đến mức độ nào thì sẽ gây "nghiện".
Trì Quan Yếm mím môi nói: "Không cần."
Dứt lời, anh buông đá chườm ra, nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương cho Văn Từ.
Anh dùng lực rất nhẹ, thật sự không nỡ mạnh tay hơn, cũng chỉ vì sợ làm đau cậu.
Thoạt đầu, Văn Từ còn lăn qua lộn lại, nhưng khi được dịu dàng xoa bóp, cậu dần khôi phục yên tĩnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trì Quan Yếm vẫn không ngơi tay, liên tục xoa bóp cho cậu suốt nửa tiếng đồng hồ, đến khi tay đã tê rần, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu, lúc này anh mới chịu buông tay ra.
Trì Quan Yếm cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Phía ngoài cửa, bác sĩ liếc mắt nhìn cấp dưới của Trì Quan Yếm, hỏi anh ta: "Ai tắm cho cái cậu kia thế?"
"Ngoài sếp Trì ra thì còn ai vào đây nữa!" Cấp dưới trợn mắt nói, anh ta không muốn trả lời bác sĩ về vấn đề trẻ dưới 18 tuổi không nên biết này đâu.
"Tổng giám đốc Trì thích đàn ông à?" Bác sĩ rất lấy làm lạ.
"Không biết nữa, nhưng người nằm trên giường kia rất quan trọng đối với sếp, anh mà không chăm sóc cho tốt, sếp Trì mà mắng tôi, tôi mắng lại anh." Cấp dưới trừng mắt, lên giọng cảnh cáo bác sĩ.
Bác sĩ không phục, lại nói lẽ: "Cậu dựa vào đâu mà mắng tôi. Tôi cầm tiền của tổng giám đốc Trì, đương nhiên anh ấy mắng tôi được. Còn cậu cho tôi cái gì?"
"Câm miệng, đừng nói nữa, bên trong không có tiếng gì nữa rồi kìa." Cấp dưới áp tai vào cửa nghe ngóng, trái tim vẫn luôn thấp thỏm bất an cuối cùng cũng dịu xuống, "Đi xuống phòng khách đợi thôi."
Hai người không ai nói lấy một câu, cùng nhau đi xuống lầu, ngồi vào sofa ở phòng khách chờ đợi.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ còn đọng lại tiếng gió thổi mưa rơi, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới cùng nhau ngoảnh đầu lên nhìn.
Trì Quan Yếm đi ra khỏi phòng riêng, anh xuống dưới lầu uống nước, sau đó lại cầm thêm một ly nước nóng quay trở về phòng.
Ngay khi cửa vừa khép lại, bác sĩ khiếp sợ nói, "Ngủ chung một giường? Nhìn sếp của cậu đâu giống như người ngủ chung được với người khác đâu?"
Cấp dưới không đáp lời, bởi chính anh ta cũng không hiểu được Trì Quan Yếm đang nghĩ gì.
Trong phòng ngủ, Trì Quan Yếm dìu Văn Từ ngồi dậy, muốn đút cho cậu chút nước nóng nhưng không thành, Văn Từ đã hoàn toàn mất đi ý thức, Trì Quan Yếm hết cách, ánh mắt anh dừng trên bờ môi khô khan nứt nẻ của cậu, ra chiều suy tư.
Vài giây sau, Trì Quan Yếm giấu đi chút u ám trong đáy mắt mình, khẽ nói "Xin lỗi" với cậu xong, tự uống vào một ngụm nước rồi hôn lấy Văn Từ, dùng cách này để đút nước cho cậu.
Chàng trai há miệng nuốt lấy trong vô thức, nước từ khóe miệng tràn ra ngoài, chảy dọc xuống cổ, thấm đến tận xương quai xanh và ngực.
Giống như đã chịu khát quá lâu, Văn Từ đuổi theo nguồn nước trong vô thức, cậu hôn ngược lại anh, muốn có được nhiều nước hơn nữa.
Trì Quan Yếm sững sờ, kiềm nén cơn xúc động nhất thời của mình, anh đè vai Văn Từ lại, cẩn thận đẩy cậu ra xa, không hề nhân lúc cậu đang bệnh mà làm chuyện bỉ ổi, Trì Quan Yếm đưa tay lau sạch vệt nước bên miệng Văn Từ rồi đỡ người nằm xuống, dịu dàng nhìn cậu rồi nói: "Ngủ đi."
Chàng trai nằm trên giường hơi hé môi, bờ môi cậu còn loáng ánh nước, chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Ánh đèn phòng ngủ phát ra ánh sáng dịu nhẹ, Trì Quan Yếm vẫn luôn túc trực bên giường, thường xuyên đo nhiệt độ cho Văn Từ, đến khi trời sáng cũng chưa từng chợp mắt lấy một lần.
Cũng may, nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn luôn ở mức 37.5 độ, cả đêm cũng chưa từng tăng cao, Trì Quan Yếm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trải qua một đêm, sắc mặt Văn Từ cũng tốt hơn phần nào, làn da trắng trẻo dưới ánh nắng ban mai càng thêm mềm mịn, cám dỗ người ta véo thử một cái, cảm nhận lấy cảm giác mềm mại đó một lần.
Trì Quan Yếm đưa tay sửa sang lại mái tóc hơi rối của Văn Từ, anh vuốt ve gương mặt cậu, ngón trỏ khẽ mơn trớn đuôi chân mày, trong mắt chỉ có duy nhất hình bóng của cậu.
Văn Từ vẫn ngủ mãi không tỉnh, đến buổi trưa, cậu lại bắt đầu sốt cao, nhiệt độ tăng lên 38.6 độ C.
Bác sĩ tiêm thuốc cho Văn Từ, Trì Quan Yếm vẫn luôn canh chừng kế bên, anh chẳng nói cũng chẳng rằng, bác sĩ thấy vậy mới không kìm được câu nhắc nhở, "Tổng giám đốc Trì, hôm qua anh dầm mưa, không uống thuốc cũng không ngủ nghỉ thì thôi đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể anh không chịu nổi đâu, hay là anh đi ngủ đi, để tôi trông chừng cho."
Trì Quan Yếm vẫn hờ hững, ánh mắt nhìn Văn Từ chưa từng di chuyển, cũng không trả lời anh ta, giống như không nghe thấy bác sĩ nói gì cả.
Cấp dưới đứng ngoài cửa gõ nhẹ cửa phòng, ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài.
"Sếp tự có sắp xếp của mình, anh đừng nói linh tinh, coi chừng sếp đá anh đấy." Cấp dưới khuyên nhủ.
Bác sĩ thở dài thườn thượt, "Nhưng cứ như thế cũng không được, cơ thể nào chống đỡ nổi chứ, một ngày một đêm không chợp mắt, quầng thâm mắt của anh ấy cũng xuất hiện luôn rồi. Mình đồng da sắt cũng không thể thức lâu đến vậy đâu, vả lại cậu nhìn sếp cậu đi, nếu cái cậu kia còn không tỉnh thì sợ rằng anh ấy vẫn sẽ không chịu đi ngủ đâu."
"Suỵt, chỉ mong người nằm trên giường kia sớm tỉnh lại thôi." Cấp dưới cũng không làm gì được.
Bác sĩ lắc đầu ngao ngán, "Chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc Trì giống như lúc này, cái cậu kia trông quen mắt nhỉ, hình như là nhân vật chính trong bài viết hóng hớt chuyện nhà giàu trước đây thì phải? Tên Văn... Từ gì đó? Bài viết đó nổi lắm, cậu có xem chưa? Cũng không biết ai viết nữa."
Cấp dưới không muốn bàn luận về chủ đề đầy nguy hiểm này với anh ta, sau khi đuổi bác sĩ về lại phòng khách, cấp dưới mới thò đầu vào nhìn bóng lưng của Trì Quan Yếm, cẩn thận hỏi: "Sếp ơi, đã trưa lắm rồi, em bảo dì Lý nấu cơm nhé?"
"Nấu chút cháo là được." Trì Quan Yếm lãnh đạm nói.
"Sếp có ăn không ạ?" Cấp dưới lo lắng hỏi.
Đáp lại anh ta chỉ có sự im lặng, cấp dưới cắn răng, lấy hết can đảm nói, "Sếp cứ như thế, đến khi cậu ấy khỏe lên còn sếp lại ngã bệnh thì không hay đâu. Hơn nữa, cậu ấy tỉnh lại mà biết anh không ăn uống gì chắc chắn sẽ lo lắm, anh..."
Cấp dưới không nói tiếp, mà Trì Quan Yếm vẫn giữ im lặng không nói lời nào.
Cho đến khi anh ta tưởng rằng mình đã thất bại, chán nản định rời đi, lại nghe Trì Quan Yếm nói, "Bảo dì Lý nấu bừa vài món đi."
Cấp dưới vui vẻ dạ vâng, chạy xuống dưới lầu nói dì giúp việc nấu cơm.
Rèm cửa trong phòng đã được kéo ra, bầu trời ngoài khung cửa sổ trong lành mát mẻ, giống như cơn dông ngày hôm qua chưa từng tồn tại.
Hai má Văn Từ đỏ bừng, chạm vào nóng phỏng tay, thậm chí cậu còn bắt đầu bị nhiệt, nóng nảy nhấc chân đá chăn lung tung, dường như cảm thấy ánh nắng mặt trời quá chói chang, Văn Từ còn xoay người đưa lưng lại với cửa sổ.
Trì Quan Yếm đứng lên đi kéo rèm cửa, sau đó đắp chăn lại cho Văn Từ, anh cưng chiều nhéo nhẹ đầu mũi cậu, nói: "A Từ, đừng nghịch."
Chốc lát sau, Văn Từ lại tung chân đá chăn.
Trì Quan Yếm kiên nhẫn đắp lại lần nữa, nhưng lần này, ngay khi Văn Từ chuẩn bị đá chăn đi, anh nhanh tay đè chân cậu lại, không cho cậu cơ hội lộn xộn nữa.
Văn Từ không đá được chăn, cả người lại nóng như lửa đốt, trên trán bắt đầu rịn ra lớp mồ hôi mỏng, mặt mày càng ngày càng đỏ.
Trì Quan Yếm giúp cậu lau mồ hôi, rồi mới đút cho cậu một chút nước.
Cũng may lần này Văn Từ không mất ý thức như hôm qua nữa, có lẽ là vì đổ quá nhiều mồ hôi dẫn đến việc cơ thể mất nước, cho nên lúc này cậu uống nước rất nhiều.
Đồ ăn cũng nhanh chóng được làm xong, cấp dưới bưng vào cho anh rồi rời đi ngay, đi ra đến cửa vẫn chu đáo đóng cửa lại như mọi lần.
Trì Quan Yếm khẽ gọi bên tai Văn Từ nhưng không nhận được câu trả lời, anh chỉ đành cẩn thận dìu cậu ngồi dậy, múc một muỗng cháo thổi nhẹ, khi vừa đưa đến môi