Sau khi phơi bày mọi chuyện với Hứa Trạm, Triều Từ và Tôn Lãm Chu ngày càng công khai qua lại với nhau.
Tôn Lãm Chu dẫn cậu đến các cuộc vui trên du thuyền, dự tiệc tại trang viên, thậm chí đi đến sòng bạc, hòn đảo tư nhân của gã... đều là những nơi đắm chìm trong sự sa đọa và cuồng hoan.
Đây là một cuộc chiến dai dẳng, xem ai sẽ là người đầu tiên nhượng bộ.
Nếu là Triều Từ lúc mới bị Hứa Trạm tìm thấy, có lẽ cậu chưa đủ can đảm như vậy. Cậu không quan tâm đến nhiều thứ nhưng vẫn có người thân để cậu quan tâm. Hứa Trạm nắm được điểm yếu này, đủ để khiến cậu phải nhượng bộ phần lớn, nhưng dần dần Triều Từ nhận ra rằng Hứa Trạm chỉ đang dọa nạt cậu mà thôi.
Không hiểu sao, Hứa Trạm lại có cảm giác áy náy không rõ ràng đối với cậu.
Chính cảm giác áy náy này khiến hắn cực kỳ nuông chiều Triều Từ, thậm chí còn tìm cách bù đắp cho cậu.
Khi Triều Từ mới phát hiện ra việc này, cậu rất ngạc nhiên và không thể tin nổi, nhưng sau một thời gian trôi qua, khi việc này càng được khẳng định, cậu liền nghĩ: Tại sao mình không tận dụng nó?
Người tốt thường bị ức hiếp, bởi trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ xấu như cậu.
Vài tuần sau, vào một ngày nọ, Triều Từ bị Tôn Lãm Chu kéo đến một quán bar ở tầng thượng của một tòa nhà lớn.
Thời gian này, Triều Từ cũng đã làm quen với đám bạn ăn chơi của Tôn Lãm Chu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã với nhau nên chơi rất thân.
Lúc này, mọi người đang chơi rất vui vẻ, Triều Từ vừa ngồi trên quầy bar nhìn bọn họ chè chén say sưa, vừa thả thính với cô nàng pha chế.
Đột nhiên, Triều Từ cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi rung lên, thông báo có tin nhắn đến.
Cậu lấy ra xem, đó là tin nhắn từ Hứa Trạm gửi đến.
Triều Từ nhấn vào.
【Em đang ở đâu?】
【Anh bị đau dạ dày.】
Triều Từ chỉ liếc mắt nhìn vài giây, sau đó hờ hững tắt điện thoại giống như vừa nhận được một tin nhắn rác.
"Tin nhắn của Hứa Trạm à?" Một giọng nói vang lên bên tai Triều Từ.
Là Tôn Lãm Chu.
Cậu quay đầu lại, thấy gã đang ôm một thanh niên điển trai có khí chất lạnh lùng.
Triều Từ không khỏi cảm khái, may là Tôn Lãm Chu chỉ thích chơi bời bên ngoài chứ không đem về nhà, nếu không cậu sẽ không muốn đến nhà Tôn Lãm Chu để chơi game nữa.
Tôn Lãm Chu nhìn xuống đồng hồ bèn nói: "Lạ thật, mới có chín giờ thôi mà."
Tôn Lãm Chu đã có không ít kinh nghiệm sau những lần đi chơi cùng với Triều Từ. Bình thường sau mười giờ đêm, Hứa Trạm mới bắt đầu gửi tin nhắn thúc giục Triều Từ về nhà, dù lần nào Triều Từ cũng phớt lờ, nhưng hôm nay Hứa Trạm lại nhắn tin sớm như vậy.
Triều Từ khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Anh ta nói là đang bị đau dạ dày."
Tôn Lãm Chu hơi bất ngờ, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên khó đoán.
Một lát sau, gã nhướn mày, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: "Cậu ta là kiểu người phải đau đớn đến chết mới chịu nhắn tin báo với em."
Cả hai đều hiểu rõ ý của tin nhắn này.
Hứa Trạm không phải là người dễ dàng tỏ ra yếu đuối, mặc dù cũng có khả năng hắn sẽ sử dụng khổ nhục kế để lừa gạt Triều Từ, nhưng chắc chắn không phải là vào lúc này.
Không phải vào lúc đang giằng co với Triều Từ.
Với kiểu người như Hứa Trạm, hắn phải đau đến mức gần chết mới chịu nhắn tin cho cậu.
Triều Từ nhấp một ngụm Negroni, không nói gì.
"Em không định quay về đấy chứ?" Tôn Lãm Chu buông tay khỏi eo của chàng trai bên cạnh, ngồi xuống trước mặt Triều Từ, "Em mà quay lại thì công sức mấy ngày nay đều đổ sông đổ biển hết."
Hứa Trạm sẽ cho rằng Triều Từ vẫn còn tình cảm với hắn, bởi suy cho cùng, hắn là một kẻ tự mình đa tình đến mức hết thuốc chữa.
Triều Từ chưa kịp trả lời thì một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Triều Từ bình thản liếc nhìn cái tên "Hứa Trạm" đang hiển thị trên màn hình điện thoại.
Cậu giơ điện thoại lên trước mặt Tôn Lãm Chu rồi nhấn nút bật loa ngoài.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, rõ ràng là đang chịu đựng đau đớn: "Triều Từ..."
"Anh có thời gian gọi cho tôi, sao không gọi 120 cho mình đi?" Giọng điệu của Triều Từ không mang chút động lòng nào.
"Anh không muốn đến bệnh viện." Giọng của Hứa Trạm trầm khàn và quyến rũ, rõ ràng là chất giọng của một người đàn ông chín chắn và nghiêm nghị, nhưng lúc này lại có vẻ như đang làm nũng.
Tôn Lãm Chu đứng bên cạnh khẽ giật khóe miệng.
Nếu Hứa Trạm biết được mình đã hạ thấp bản thân để đi làm nũng với Triều Từ, lại bị Triều Từ bật loa ngoài, công khai cho bao nhiêu người nghe thấy, chắc hẳn hắn ta sẽ bịt miệng hết toàn bộ những người ở đây.
"Vậy thì anh cứ đau chết đi." Triều Từ đáp một cách thản nhiên, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường.
Trước đây khi Hứa Trạm bị đau dạ dày, Triều Từ sẽ ân cần chăm sóc, mua thuốc, nấu súp, dùng tay của mình như một chiếc túi sưởi để giữ ấm bụng cho hắn, cứ cách vài phút cậu lại xoa nóng tay rồi đặt lên bụng Hứa Trạm...
Triều Từ cảm thấy cách điều trị này khá duy tâm, thay vì làm ấm bụng bằng tay thì thà dán miếng dán nhiệt lên bụng còn tốt hơn, nhưng kỳ lạ là cách làm này lại rất hiệu quả với Hứa Trạm. Trước đây, chỉ cần một gói thuốc, một bát súp nóng và một đêm ngủ cạnh Triều Từ là hôm sau Hứa Trạm trở nên khỏe khoắn lên hẳn.
Đúng là ảo ma thật sự, là do súp cậu nấu quá ngon? Hay là tay cậu có ma lực đặc biệt?
Khi đó, Triều Từ còn là một tình nhân làm công ăn lương, tất nhiên phải cố gắng lấy lòng ông chủ. Nhưng bây giờ cậu chẳng còn chút hứng thú nào nữa, chỉ hy vọng ông chủ Hứa sẽ tin vào khoa học một chút, nên đi đến bệnh viện sẽ tốt hơn.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì nữa.
Đúng lúc đó, nhạc trong quán bar vừa hết đang chuyển sang bài tiếp theo. Trong khoảng thời gian ngắn đó, cả tiếng thở dốc yếu ớt của người ở đầu dây bên kia cũng nghe rõ mồn một.
"Hay là để tôi gọi 120 cho anh? Chắc anh chưa đến mức không còn sức để gọi thêm một cuộc điện thoại nữa chứ?" Triều Từ uống thêm một ngụm Negroni, thản nhiên lắc ly.
Một lúc sau, bên kia mới có tiếng đáp lại.
"Không cần đâu."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Triều Từ không mấy quan tâm, đặt điện thoại sang một bên.
Tôn Lãm Chu cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Đấy, thấy không, đây chính là kết cục khi dâng tấm lòng của mình cho một người như cậu.
"Em thật sự không về à?" Tôn Lãm Chu hỏi thêm.
Hứa Trạm đang tức giận với Triều Từ nên sẽ ngoan cố không đi bệnh viện, như vậy rất dễ xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Triều Từ nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Anh nói đúng, tôi nên đối xử tốt với anh ấy hơn."
Cậu nói rồi cầm điện thoại lên, bấm vào một dãy số.
"Ê ê, tôi chỉ nói đùa thôi mà, cùng lắm thì em gọi 120 đến đó, Hứa Trạm không chết được đâu." Tôn Lãm Chu vội nói.
Triều Từ không để ý đến gã, bình tĩnh chờ đợi tiếng chuông điện thoại reo. Chưa đầy mười giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.
"Xin chào, có phải là ngài Lý không?" Triều Từ hỏi.
Nghe thấy họ "Lý", Tôn Lãm Chu chợt khựng lại, một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu gã.
Không phải là Triều Từ đang gọi cho Lý Hoài Cảnh chứ?
"À đúng, là tôi, Triều Từ đây. Tôi gọi là vì ngài Hứa đang ở nhà bị đau dạ dày nhưng không chịu đi khám. Tôi muốn hỏi xem ngài Lý có thể đến để chăm sóc cho anh ấy được không?" Giọng cậu rất nhẹ nhàng.
Tôn Lãm Chu: "..."
Quả nhiên, gã không nhìn lầm cậu, thật sự rất tàn nhẫn và độc ác.
"Ngài có thể à? Vậy thì tốt quá! Cảm ơn ngài đã đến giúp."
Triều Từ còn nói thêm vài câu lịch sự với Lý Hoài Cảnh. Sau khi nghe tin Hứa Trạm bị đau dạ dày, dường như Lý Hoài Cảnh rất lo lắng, không nói thêm gì nhiều mà vội vã cúp máy.
Khi cuộc gọi kết thúc, Tôn Lãm Chu mới có cơ hội lên tiếng: "Em cũng nhẫn tâm thật đấy."
"Dù sao thì mạng người vẫn quan trọng hơn mà." Triều Từ mỉm cười với gã.
Hứa Trạm thà chịu đau đến chết cũng không chịu đi bệnh viện là để đánh cược với Triều Từ một phen. Cho dù Triều Từ không đến, nhưng nếu cậu gọi điện cho thư ký Chu để chăm sóc cho hắn, thì coi như Triều Từ đã mềm lòng và Hứa Trạm sẽ không tính là thua.
Nhưng Triều Từ lại cố ý gọi cho Lý Hoài Cảnh.
Gọi cho một người có quan hệ mập mờ với Hứa Trạm trong quá khứ.
Cậu hoàn toàn không quan tâm đến việc họ có hâm nóng lại tình xưa hay không.
Rõ ràng cậu muốn nhắn nhủ với Hứa Trạm rằng: đừng suy nghĩ nhiều nữa, tôi thật sự chẳng có chút tình cảm nào với anh.
Giết người không dao.
"Đừng đứng đực ra đấy nữa, tiếp tục nào!" Triều Từ nói, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía đám người đang vui chơi ở gần đó.
............
Hôm nay Hứa Trạm đã uống rất nhiều rượu.
Vào ba bốn năm trước, hắn ít khi bị đau dạ dày nữa. Khi đó, hắn đã ở bên Triều Từ được một hai năm, Triều Từ luôn chăm sóc hắn rất chu đáo, không ngừng dặn dò hắn là không được uống rượu khi đói, không được uống rượu quá nhiều. Ban đầu Hứa Trạm không để ý nhưng sau đó lại vô thức làm theo.
Hơn nữa, Triều Từ thường nấu nhiều món ăn tốt cho dạ dày, dần dần chứng viêm dạ dày mãn tính của hắn cũng được cải thiện rất nhiều.
Nhưng kể từ khi Triều Từ đột ngột biến mất, chế độ ăn uống của Hứa Trạm không còn đều đặn nữa, hắn thường xuyên say xỉn suốt cả ngày, hy vọng có thể dùng rượu để làm tê liệt bản thân.
Sau khi Triều Từ trở về, tình trạng của hắn cũng chỉ tốt lên được một thời gian. Và kể từ khi Triều Từ bắt đầu giằng co với hắn, sinh hoạt của hắn lại trở nên rối loạn.
Triều Từ về nhà rất muộn, Hứa Trạm không muốn ngồi một mình trong căn biệt thự trống trải đó để chờ người vô lương tâm kia trở về, cũng chẳng có chút hứng thú nào với việc ăn uống. Hắn dồn toàn bộ tâm trí vào công việc và các buổi tiệc xã giao, hôm nay lại vừa khéo có hai buổi tiệc, hắn uống rất nhiều rượu khiến bệnh đau dạ dày của hắn tái phát.
Nó phát tác rất dữ dội.
Hắn đau đến nỗi mặt mày tái nhợt như tờ giấy.
Hắn biết thuốc nằm ở trong ngăn đầu tiên của tủ đầu giường bên trái.
Trước đây Triều Từ thường đặt thuốc ở đó, ngay cả phòng khách ở dưới lầu cũng có. Mỗi khi Hứa Trạm bị đau dạ dày, cậu sẽ nhanh chóng đi lấy thuốc, cứ hai tuần một lần cậu lại kiểm tra số lượng thuốc, nếu thấy thiếu sẽ lập tức bổ sung.
Khi Triều Từ rời đi hai năm, Hứa Trạm vẫn giữ số thuốc ở đó.
Nhưng hôm nay hắn lại không muốn uống thuốc chút nào, dù cơn đau dạ dày lần này dữ dội hơn bất kỳ lần nào khác trước đây.