Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 203: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (8)



"Là ngài ạ?"

Điện thoại kết nối, Triều Từ dò hỏi.

"Xin lỗi, tôi không phải là ngài Hứa."

Một giọng nói nhẹ nhàng từ đầu bên kia truyền đến.

Triều Từ: Ồ, haha.

Cuộc sống cuối cùng cũng bắt đầu chà đạp một chú mèo dễ thương như tôi. Ồ, nhìn xem kìa, tôi vừa phát hiện cái gì đây? Ngài Hứa hình như còn nuôi một chú mèo nhỏ khác ở bên ngoài. Thật là... tuyệt vời, thậm chí còn ngon hơn cả món bánh táo mà dì hàng xóm Anna nướng. Với điều kiện là, yeah, chỉ cần báo cáo sức khỏe của ngài Hứa không có vấn đề gì thì mọi thứ vẫn hoàn hảo ~

【Shut up! Mau ra khỏi đầu tôi ngay! Đừng có nói mấy lời nhảm nhí này nữa!】Hệ thống không kìm được phải lên tiếng.

【Ok, ok, đừng kích động mà.】

"Ồ, vậy xin hỏi cô là ai?" Triều Từ trả lời theo câu trước của người phụ nữ.

"Anh Hứa uống say rồi, tôi tạm thời chăm sóc cho anh ấy... Tối nay, anh Hứa còn có kế hoạch gì khác không?"

"À, cũng không có kế hoạch gì quan trọng." Triều Từ nói.

"Vậy thì tốt, tình trạng hiện tại của anh Hứa có lẽ không đi được..."

Kết thúc cuộc gọi ngắn gọn, Triều Từ ném điện thoại đi, cầm lên chiếc máy tính bảng và tiếp tục xem phim.

Xem được năm sáu phút, cậu chợt chép chép miệng.

Hình như... hơi buồn miệng.

Một đêm hiếm hoi không phải nấu ăn, Triều Từ tất nhiên không muốn tự làm. Cậu đi chân trần trên sàn nhà sạch bóng, mở cửa phòng ra thì thấy dì giúp việc đang lau tường gần đó.

"Dì Tiền ơi." Triều Từ gọi với giọng vừa đủ.

"Cậu Triều có chuyện gì vậy?" Dì Tiền đi lại gần hỏi.

"Dì nhờ chú Ngô làm cho cháu một ít đồ ăn với, cháu muốn ăn pudding và..." Cậu liệt kê ra năm sáu món, "Làm xong mang lên phòng giúp cháu với ạ, cháu cảm ơn dì."

"Được rồi, dì sẽ nói với chú Ngô ngay." Dì Tiền đáp rồi nhìn Triều Từ với ánh mắt có chút thương cảm.

Hôm nay là sinh nhật của Triều Từ, ngài Hứa dự định dẫn cậu ra ngoài chơi. Thư ký Chu đã báo trước với dì giúp việc, nhưng đến chín giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy ngài Hứa về.

Nhìn cậu bé đẹp trai, trắng trẻo ở trước mặt đang cố tỏ ra vui vẻ, thật sự thấy mà thương...

Triều Từ không biết dì Tiền đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết một giờ sau, dì Tiền mang đến những món ăn nóng hổi và đĩa pudding mềm mại, thơm ngon. Triều Từ vui vẻ đặt đồ ăn lên bàn, dùng một chồng sách làm giá đỡ cho chiếc máy tính bảng, vừa ăn vừa xem phim, cười thật vui vẻ.

Ôi, nữ chính này thật mạnh mẽ... nam chính này cũng thông minh, nhưng vẫn kém mình một chút.

............

Thực ra, nếu có thể, Triều Từ muốn ngủ đến trưa.

Nhưng cậu lại sợ Hứa Trạm về sớm, nếu thấy mình ngủ như heo trên giường thì thật xấu hổ, nên cậu phải dậy lúc tám giờ, chỉnh trang lại cho mình, rồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Tối qua Triều Từ đã xem xong bộ phim kia rồi, sáng nay dậy không biết làm gì, theo thói quen mở Weibo ra xem thử.

Ồ hô, có một nữ diễn viên nổi tiếng lên top 1 hot search ~

Triều Từ không mấy quan tâm đến các ngôi sao, nhưng mấy tin tức tai tiếng, leo lên được hot search thường thú vị hơn nhiều so với chuyện minh tinh này minh tinh kia thay đổi màu tóc. Biết đâu sau này cậu còn có thể hóng thêm nhiều drama khác, nếu thuận lợi thì sẽ có được trình tự như sau: tin đồn → hai bên phủ nhận → đột ngột công khai → kết hôn nhanh chóng → ngọt ngào phát đường...

Ôm lấy đống suy nghĩ vớ vẩn đó, Triều Từ bấm vào top 1 hot search.

Nữ diễn viên đó là Lâm Vận Tần.

Hôm qua, cô bị bắt gặp cùng một người đàn ông cao lớn ở sảnh một khách sạn năm sao nổi tiếng tại thành phố A, cả hai rất thân mật, có những ảnh chụp nghi ngờ là đang ôm nhau.

Triều Từ nhìn người đàn ông trong ảnh, cảm thấy quen quen.

Không cần nghi ngờ gì nữa, hot search tiếp theo là về thân phận của người đàn ông này. Dù ra trễ, chỉ ở vị trí thứ hai, nhưng độ hot của nó rất đáng sợ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chiếm lấy vị trí đứng đầu.

Triều Từ tiếp tục mở, ngay lập tức thấy được hình ảnh rõ nét của Hứa Trạm.

Bên trên còn ghi kèm thêm thông tin: người đàn ông này là Hứa Trạm, người nắm quyền gia tộc đứng phía sau tập đoàn năng lượng lớn nhất nước A, hiện đang tấn công lĩnh vực công nghệ thông tin. Công ty mới nổi ở trong nước chính là do Hứa Trạm nắm giữ.

Thông tin không nhiều, rất ngắn gọn. Không biết là không thể tìm thêm hay không dám nói.

Triều Từ lướt xuống phần bình luận.

【Trời ơi! Tôi luôn nghĩ mấy anh tổng tài trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai chỉ có trong tiểu thuyết, là do tác giả bịa ra, giờ tôi phải xin lỗi họ thật lòng.】

【Tiền không quan trọng, quan trọng là... mẹ nó đẹp trai quá đi!!】

【Ngài Hứa giết tôi đi, cặp chân này, khuôn mặt này, tôi ổn.】

【Đợi đã, giờ còn ai quan tâm đến Lâm Vận Tần nữa không?】

【Lâm Vận Tần? Là ai vậy?】

【Là đối tượng tin đồn của ngài Hứa! Đáng ghét, thả ngài Hứa ra, để tôi!】

Triều Từ vui vẻ tiếp tục đọc, mở từng mục bình luận để xem dân cư mạng nói gì. Nhưng khi xem được bốn năm phút thì lỡ tay thoát ra, muốn vào lại thì phát hiện hot search đã biến mất, cả hot search của Lâm Vận Tần cũng không thấy đâu.

Bộ phận quan hệ công chúng của ông chủ lợi hại thật.

Triều Từ chán nản lướt các hot search khác, rồi thấy có người rủ chơi game, cậu liền vui vẻ đi chơi. Cậu đang chơi game hăng say thì đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị xoay, sợ tới mức giật mình. May mà cậu đã chuẩn bị trước, vội lấy cuốn sách sinh học bên cạnh ra giả vờ học bài. Hứa Trạm mở cửa đi vào, Triều Từ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Bình thường Hứa Trạm luôn chỉn chu mỗi khi ra ngoài, ngay cả nếp gấp trên quần tây cũng ngầu không thể tả. Hiện tại hắn trông có hơi lôi thôi so với hắn của trước kia.

Vài lọn tóc mái rơi xuống trán, cổ áo cũng không còn gọn gàng như trước. Nhìn kỹ hơn, thì bộ vest hắn đang mặc vẫn là bộ mà Triều Từ đã chuẩn bị cho hắn ngày hôm qua, tức là hắn mặc lại đồ cũ, điều này quả thật rất hiếm thấy ở Hứa Trạm.

"Ông chủ?" Triều Từ đặt sách xuống, ngẩng đầu gọi một tiếng.

"Ừm." Hứa Trạm đóng cửa, đi đến trước mặt Triều Từ, không hiểu sao lại hơi căng thẳng. "Cậu có xem hot search chưa?" Hắn hỏi.

Hắn biết Triều Từ có thói quen lướt Weibo. Điều này cũng bình thường, vì Triều Từ không dám chơi game trước mặt hắn, chỉ có thể lướt Weibo.

Nếu Hứa Trạm đã hỏi như vậy, Triều Từ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cậu gật đầu, Hứa Trạm càng căng thẳng hơn, cổ họng khô khốc.

Hắn chuẩn bị nói ra những gì mà mình đã nghĩ trên đường đi: tôi và Lâm Vận Tần không có quan hệ gì, cô ta chỉ là bạn đi dự tiệc cùng tôi. Vừa rồi tôi đã cho người điều tra rõ, hôm qua có một người phụ nữ định bỏ thuốc vào rượu của tôi để mưu đồ tiến thân, Lâm Vận Tần biết rõ nhưng vẫn thuận nước đẩy thuyền, đưa cho tôi ly rượu bị bỏ thuốc rồi vào khách sạn... May mắn là hôm qua Chu Quý Nghiệp và những người khác không vô dụng, họ đã gọi bác sĩ riêng đến. Tôi không có quan hệ gì với Lâm Vận Tần, cả Lâm Vận Tần và người phụ nữ đó đều sẽ phải chịu hậu quả thích đáng. Xin lỗi vì đã bỏ lỡ ngày sinh nhật của cậu, tôi sẽ bù đắp cho cậu. Cậu trước đây không phải muốn đi trượt tuyết sao? Tôi có thể bảo Chu Quý Nghiệp sắp xếp năm ngày tới để đi cùng cậu. Cậu thích món quà gì, tôi sẽ mua cho cậu.

Tuy nhiên, những lời chuẩn bị sẵn này không có cơ hội nói ra.

Triều Từ còn chưa đợi Hứa Trạm mở miệng đã rất ân cần lên tiếng trước, tránh cho ông chủ của mình phải lúng túng.

"Ngài hãy yên tâm, em biết thân phận của mình là gì ạ." Cậu mỉm cười, "Ngài không cần bận tâm đến em."

Có lẽ trên đời này rất khó tìm được một tình nhân ân cần như cậu.

Triều Từ tự đắc trong lòng.

Nếu đổi là tình nhân khác, dù không ghen tuông cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn một trận để ông chủ phải mua sắm đủ thứ đồ. Nhưng Triều Từ cảm thấy giả vờ giận dỗi cũng rất mệt, tiền trong tay cậu còn chưa biết làm gì cho hết, thôi thì bỏ qua cho cả cậu và Hứa Trạm.

Cậu tưởng rằng lời này sẽ khiến Hứa Trạm hài lòng.

Không ngờ Hứa Trạm sau khi nghe xong, từ vẻ mặt căng thẳng ban đầu, sắc mặt lại thoáng ngây ra, cuối cùng cả khuôn mặt đều đen sì lại.

Hắn đột nhiên cảm thấy những lo lắng trước đó của mình thật nực cười, cả người như bừng tỉnh.

Đúng vậy, tại sao hắn phải giải thích với Triều Từ? Tại sao phải sợ Triều Từ hiểu lầm? —— Triều Từ căn bản là không quan tâm.

Lẽ nào chính hắn phải quan tâm? Triều Từ rõ ràng chỉ là một tình nhân mà hắn bao nuôi, lúc hắn ở nước A không phải chỉ có một người. Lẽ nào sau khi đưa người về nhà, sớm tối ở chung, thì cho rằng hắn và cậu đã trở thành người yêu?

Hắn nhất thời cảm thấy khó chịu và bức bối không nói nên lời, nhưng nhìn khuôn mặt mang nét cười của Triều Từ trước mắt, hắn lại không biết trút giận vào đâu.

Hắn chỉ có thể lạnh lùng cười: "Cậu biết vậy là tốt."

Nói xong liền quay đầu bước ra ngoài.

Để lại Triều Từ ngồi đó, gãi đầu, sao lại cảm thấy ông chủ của mình tức giận hơn?

Có phải cái thang mình đưa chưa đủ cao?

............

Cả ngày hôm đó Hứa Trạm đều không xuất hiện.

Triều Từ ngồi trong phòng vừa chơi game vừa suy ngẫm. Đến gần tối, cậu cuối cùng cũng nghĩ ra được chút gì đó.

Đúng vậy, tuy rằng đàn ông ai cũng hy vọng tình nhân của mình không ghen tuông, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng tình nhân không ghen tuông chút nào sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của ông chủ. Vì vậy, cậu phải biết tiến biết lùi, ghen vừa phải để thỏa mãn lòng tự trọng của ông chủ mà không gây phiền toái cho ông chủ.

Ài, đàn ông thật phiền phức.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv