Hôm đó, sau giờ tan học, Nam Tiểu Cẩn đến tìm Triệu Dịch. Lâm Ngạn Thần cùng với những người khác vây xung quanh họ, làm cho phòng học trở nên náo nhiệt vô cùng.
Bọn họ cũng không có ý định đi ăn ở căng tin, sau khi trò chuyện xong, bọn họ dự định sẽ ra ngoài ăn một bữa, rồi đi chơi trò chơi trốn thoát khỏi căn phòng bí mật. Thực ra loại trò chơi này thường không được những cậu ấm như họ ưa thích, nhưng vì có Nam Tiểu Cẩn ở đây nên họ không tiện dẫn cô ấy đi đua xe, đành phải chơi loại trò chơi giải trí nhẹ nhàng này.
Một nhóm người vây xung quanh Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đi ra cửa. Khi đến gần cửa, Triệu Dịch bỗng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Hắn quay đầu lại nhìn đám người phía sau, cau mày hỏi: "Triều Từ đâu rồi?"
Mọi người lúc đó mới nhận ra: "Anh Từ không có ở đây à?"
"Không biết nữa, lúc tan học hình như vẫn thấy anh Từ ngồi ở chỗ của mình mà." Có người nói.
Triệu Dịch nhíu mày, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triều Từ: "Mày đang ở đâu vậy?"
Nhưng lúc này Triều Từ đang ở cùng với Đàn Liệt đi lấy đồ ăn, khi sáng điện thoại của cậu đã để ở chế độ im lặng chưa chuyển lại, nên không thấy được tin nhắn của Triệu Dịch.
Triệu Dịch đợi một lúc, không thấy Triều Từ trả lời, trong lòng càng thêm khó hiểu. Nhưng đám người này không chịu đứng đợi ở cửa, có người nói: "Có lẽ anh Từ có việc đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi, đứng chặn ở cửa chẳng có ích gì."
Dù họ chưa thành niên, nhưng về cơ bản gia đình cũng đã rèn luyện một số công việc cho họ rồi, vì vậy đột nhiên có việc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Triệu Dịch lại không thấy bình thường, cho dù Triều Từ có việc kinh doanh đột xuất, cũng sẽ báo cho hắn một tiếng.
Tuy nhiên, hắn cũng biết cảm xúc của mình có chút vô lý và không cần thiết. Hắn nhìn lại màn hình tin nhắn không có hồi âm, đành tắt điện thoại rồi cất vào túi.
Triều Từ và Đàn Liệt đang ở căng tin trò chuyện rất vui vẻ.
Ba bốn năm sau, Triều Từ trưởng thành và sống khép kín, nhưng vốn dĩ cậu không phải sinh ra đã như vậy. Bây giờ, dù Triều Từ đã quen với việc giả vờ, quen với việc che giấu vết thương để tiếp tục sống, nhưng vì thời gian đã lùi lại nhiều năm, vết thương của cậu vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, Triều Từ mười bảy tuổi vẫn chưa cố chấp và mong manh như ba bốn năm sau.
Cậu vẫn còn mang theo nét ngây thơ và cả hy vọng.
"Thức ăn ở trường các em không tệ." Đàn Liệt ăn một miếng cà tím, nói với Triều Từ.
"Em tưởng anh không quen ăn mấy món này." Triều Từ nhướng mày cười.
Đặc biệt là món cà tím om đầy dầu mỡ này.
"Rất ngon mà." Đàn Liệt nói, rồi lấy một đôi đũa mới gắp cho Triều Từ một miếng cá to, động tác thành thạo gỡ hết xương cá.
Triều Từ thích ăn cá, nhưng cậu nhóc này lại rất kén loại cá. Cậu không thích ăn cá còn vây, cũng không thích ăn đầu cá và đuôi cá, chỉ thích ăn miếng thịt cá ở bụng và lưng. Cậu cũng không biết gỡ xương cá, ngay cả con cá có ít xương cũng có thể làm khó cậu. Vì vậy, dù cậu rất thích ăn nhưng rất ít khi cậu chọn ăn cá.
Đàn Liệt vì cậu mà đã luyện kỹ năng gỡ xương cá thành thạo.
Miếng thịt cá trắng nõn, sạch sẽ được đặt vào bát của Triều Từ, Triều Từ rõ ràng có chút ngạc nhiên.
"Em ăn thử xem, còn một cái xương nào coi như tôi thua." Đàn Liệt tự đắc nhướng mày.
Triều Từ bị anh chọc cười, bèn nói: "Vậy để em ăn thử, còn sót cái nào sẽ hỏi tội anh đấy!"
Sau khi ăn xong, Đàn Liệt lại bảo Triều Từ dẫn anh đi dạo xung quanh quảng trường thương mại gần đó, Triều Từ cảm thấy giống như mình đang dẫn theo một cô gái vậy.
Nhưng phải thừa nhận, lúc này cậu thật sự rất vui vẻ, đến mức quên cả sự khó chịu khi thấy Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn ở bên nhau, chợt cậu có chút say mê loại cảm giác thư thái này.
Triều Từ dẫn anh đi dạo hết quảng trường rồi đến trung tâm mua sắm, sau đó Đàn Liệt dừng lại trước một cửa hàng.
"Anh làm gì vậy?" Triều Từ liếc nhìn hỏi.
"Cửa hàng này có thể tự làm gốm đấy." Đàn Liệt nói.
Triều Từ: "..."
Đúng là được làm gốm, thì sao chứ? Anh là trẻ con bảy tám tuổi à?
Nhưng cuối cùng Triều Từ vẫn bị Đàn Liệt kéo vào cửa hàng, khi ra khỏi cửa hàng đã là ba tiếng sau. Trên tay Triều Từ cầm một chiếc bình gốm xấu xí, miệng bình thì méo, thân bình thì xấu đến mức không thể nào diễn tả được, nhưng màu sắc lại rất tươi sáng và sặc sỡ.
Triều Từ cau mày: "Vừa nãy em đã bảo anh đừng động tay lung tung, anh nhìn xem, miệng bình bị méo hết rồi!"
"Cũng khá đẹp mà." Đàn Liệt hài lòng, mắt luôn nhìn vào chiếc bình gốm trong tay Triều Từ.
Khi Đàn Liệt đưa Triều Từ về ký túc xá đã gần mười một giờ, qua mười một giờ thì ký túc xá sẽ đóng cửa.
Triều Từ cầm chiếc bình gốm xấu xí về ký túc xá, còn Triệu Dịch đã chờ cậu rất lâu.
"Mày đi đâu vậy? Tao nhắn tin cũng không trả lời." Triệu Dịch đang dựa vào ghế, thấy Triều Từ vào cửa liền hỏi.
Chính hắn cũng không nhận ra trong giọng điệu của mình có chút ấm ức và trách móc.
Triều Từ không có ý giấu giếm, cậu đặt chiếc bình gốm lên bàn rồi nói: "Giáo viên toán mới đến hôm nay thực ra là bạn trên mạng tao đã quen từ lâu. Anh ấy mới từ Đức đến nên tao dẫn anh ấy đi dạo xung quanh."
Nghe xong, Triệu Dịch lại càng không thoải mái.
"Anh ta hơn hai mươi tuổi rồi, còn cần một người chưa thành niên dẫn đi chơi? Lại còn làm bạn trên mạng với mày, nghe chẳng ổn chút nào..."
"Tao và anh ấy quen nhau ba, bốn năm rồi, mày yên tâm đi." Triều Từ ngắt lời hắn.
Không phải là cậu bất mãn với lời nói của Triệu Dịch, mà là cảm thấy lo lắng của hắn thực sự không cần thiết.
Bị Triều Từ ngắt lời, Triệu Dịch đương nhiên không nói tiếp được.
Hắn nhìn Triều Từ sau khi đặt đồ xuống thì bắt đầu cởi áo khoác chuẩn bị đi tắm, nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được bèn hỏi: "Gần đây tao thường đi cùng với Tiểu Cẩn, có phải mày không vui không?"
Động tác của Triều Từ khựng lại.
Nhưng rất nhanh cậu lại cười nói: "Sao lại thế, hai người yêu nhau, tao lại đi tranh với bạn gái của mày à? Mày cũng đừng tự tin quá."
Kể từ khi Triệu Dịch quen Nam Tiểu Cẩn, trong vài tháng này, buổi tối Triều Từ luôn trằn trọc, khó ngủ. Hôm nay, không biết có phải là đi chơi với Đàn Liệt tốn sức quá không mà cậu lại ngủ rất ngon.
Ngược lại, người có thói quen ngủ đúng giờ như Triệu Dịch đêm nay lại khó ngủ.
Hắn vốn tưởng chỉ là buổi tối mình suy nghĩ vẩn vơ, nhưng hôm sau khi đến lớp, hắn thấy giáo viên toán chưa lên lớp đã nói cười vui vẻ với Triều Từ, sau khi tan học lại luôn đi cùng cậu khiến hắn càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng dù Triệu Dịch có khó chịu hay không, cũng không ngăn được việc Triều Từ và Đàn Liệt ngày càng thân thiết.
Sau đó, trong nhóm của Triệu Dịch không còn thấy bóng dáng của Triều Từ, rất ít khi Triều Từ đi cùng họ.
Đàn Liệt chỉ dạy vài tháng. Anh vốn học rộng tài cao, phong cách giảng dạy lại rất thu hút, nên rất được học sinh yêu thích, ngoài Triệu Dịch ra người nào cũng đều thích anh.
Khi Triều Từ vào học kỳ cuối trung học, phát hiện giáo viên toán của họ không phải là Đàn Liệt, mà là giáo viên toán của lớp bên cạnh.
Triều Từ rõ ràng đã ngây người.
Cả kỳ nghỉ này cậu đều ở cùng với Đàn Liệt, Đàn Liệt còn đưa cậu sang nước D. Thực ra Đàn Liệt đã nói trước với cha mẹ về Triều Từ, cha mẹ của anh cũng đều rất cởi mở, hơn nữa khi thấy Triều Từ ngoan ngoãn lại đẹp trai như vậy, họ càng thích cậu hơn. Cả kỳ nghỉ này, Triều Từ như trở thành bảo bối trong tay họ, ngược lại vị trí trong nhà của Đàn Liệt bị đe dọa nghiêm trọng.
Đàn Liệt không có ý kiến gì, ngược lại còn rất vui vẻ.
Vết thương từng chịu không thể cứu vãn, nhưng có lẽ vẫn còn kịp để hàn gắn lại vết thương. Ở nhà Đàn Liệt, cha mẹ anh coi Triều Từ như con của mình, thậm chí còn hơn thế. Vì từ nhỏ Đàn Liệt đã cứng cáp, họ không trông anh quá kỹ. Nhưng Triều Từ trong mắt người nước D là một cậu bé nhỏ nhắn, trắng trẻo và ngoan ngoãn, nên họ rất yêu thương cậu.
Triều Từ lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu thương từ cha mẹ. Gia đình của Triệu Dịch cũng ấm áp, nhưng khi Triều Từ đến nhà họ, họ vẫn đối xử với cậu rất khách khí, họ coi Triều Từ như là bạn của Triệu Dịch. Triều Từ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình họ, nhưng sự ấm áp đó lại không thuộc về cậu.
Nhưng cha mẹ của Đàn Liệt lại hoàn toàn khác.
Trong buổi học toán đầu tiên, Triều Từ không có tâm trạng nghe giảng. Hôm qua cậu vừa cùng Đàn Liệt đi xem buổi ra mắt phim, vậy tại sao hôm nay giáo viên toán lại đổi người? Đàn Liệt cũng không nói trước với cậu một tiếng!
Khó khăn lắm mới chờ đến khi tan học, Triều Từ vội vàng đến chỗ vắng trên hành lang, gọi điện cho Đàn Liệt: "Anh nghỉ việc rồi à?"
"Ừ." Đàn Liệt thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy sao anh không nói sớm cho em biết?!" Triều Từ giận dữ.
Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng cười, Triều Từ nghe ra anh đang đắc ý, càng thêm bực bội.
Cậu không nhận ra chỉ khi ở với Đàn Liệt, cậu mới không che giấu những cảm xúc này của mình.
"Đừng vội giận tôi." Đàn Liệt cười xong, mới cười nói an ủi cậu, "Buổi tối gặp nhau rồi nói."
"Bây giờ không thể nói sao?" Triều Từ tức giận.
"Lý do khá quan trọng nên tôi muốn nói trực tiếp với em." Đàn Liệt nói.
Triều Từ nén cơn giận cả ngày, đến tối Đàn Liệt mời cậu ăn món Nhật.
Đồ ăn vừa gọi xong, Triều Từ đã không nhịn được liền hỏi: "Nói đi, tại sao anh lại nghỉ việc? Nghỉ việc thì cũng phải nói sớm với em chứ!"
"Giáo viên không được yêu học sinh, em không biết sao?" Đàn Liệt nhìn cậu, bình tĩnh hỏi lại.
Triều Từ: "..."
"......!!"
Một lúc lâu cậu mới tìm lại giọng nói, khó khăn hỏi: "Anh có ý gì?"
"Vẫn chưa rõ ràng sao?" Đàn Liệt nói rồi thu lại nụ cười, nhìn Triều Từ với thái độ thận trọng và chân thành.
Triều Từ không khỏi căng thẳng trước ánh mắt của anh.
"Tôi yêu em, tôi muốn theo đuổi em." Anh nói.
Dù đã đoán được từ trước, nhưng khi Đàn Liệt thật sự nói ra, đầu óc của Triều Từ vẫn có chút trì độn.
"Nhưng, nhưng rõ ràng anh biết người em thích là..."
"Điều đó quan trọng sao?" Đàn Liệt ngắt lời cậu, "Cậu ta không trân trọng em, thậm chí cũng không biết em thích cậu ta. Chuyện đó không ràng buộc về mặt đạo đức đối với tôi. Còn về tình cảm cá nhân của em... Em thử nhìn xem tin nhắn gần đây giữa em với cậu ta là từ lúc nào?"
Triều Từ ngẩn ra, vô thức lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn với Triệu Dịch.
Cuộc trò chuyện dừng ở hôm qua, Triệu Dịch hỏi cậu khi nào đến trường, có cần hắn đến đón không.
Và Triều Từ trả lời là "sáu giờ" và "không cần".
Triều Từ nhìn tin nhắn mà ngây người.
Đúng vậy, đến giờ cậu mới nhận ra sự khác thường của mình.
Cậu luôn nghĩ rằng Triệu Dịch đã có người yêu, cậu nên cách xa hắn ra một chút, nên không cảm thấy sự xa lánh của mình trong thời gian này là gì cả. Trước khi Đàn Liệt xuất hiện, rõ ràng Triều Từ cũng nghĩ như vậy, nhưng cuộc sống của cậu vẫn không thể thiếu Triệu Dịch. Chưa nói đến điều gì khác, ít nhất là lịch sử trò chuyện trên điện thoại mỗi ngày cũng có vài trang.
"Xem đi, thực ra bây giờ em đã không còn quan tâm đến cậu ta như em vẫn tưởng rồi." Đàn Liệt nói.
"Vậy... tại sao không thử với tôi?"