Triệu Dịch một mình vào bếp nấu ăn, Nam Tiểu Cẩn ban đầu định giúp đỡ nhưng bị Triệu Dịch ngăn lại.
"Triều Từ cũng muốn vào, ba người cùng ở trong bếp thì quá chật." Triệu Dịch nói.
Nam Tiểu Cẩn cố nén cơn rét lạnh ở trong lòng, nhìn Triệu Dịch bước vào bếp.
Triệu Dịch lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, từ từ xử lý. Hắn vừa rửa xong củ mài, đang chuẩn bị nấu cơm trước thì đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, quay đầu nhìn về phía rổ đựng củ mài, xua tay nói: "Để anh cắt."
Hắn vừa nhấn nút nấu cơm xong liền bước đến, lấy củ mài đặt lên thớt, vừa cắt vừa nói: "Em ngồi đó đợi đi, tay không quen với việc nấu nướng, lỡ bị dao cắt vào thì sao?"
Cắt xong củ mài, hắn lại lấy dâu tây từ tủ lạnh, rửa sạch rồi đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ ở bên cạnh, kéo một chiếc ghế đặt trước bàn, nói với phương hướng khi nãy: "Em ngồi đây ăn dâu tây đi, vết thương lần trước chưa lành, đừng có quậy phá."
Nam Tiểu Cẩn chứng kiến toàn bộ cảnh này. Màn hình tivi lớn đang phát một kênh ngẫu nhiên với tiếng nhạc vui vẻ, nhưng không thể làm dịu đi sự lạnh lẽo trong lòng cô.
Hơn một giờ sau, Triệu Dịch bày hết món ăn lên bàn, gọi Nam Tiểu Cẩn vào ăn.
Nam Tiểu Cẩn bước vào, thấy Triệu Dịch ngồi đối diện cô, vị trí bên cạnh hắn cũng đã được kéo ghế ra, ở đó đặt một bát cơm và một đôi đũa.
Nam Tiểu Cẩn cứng người ngồi xuống, không biết nói gì.
May mắn là Triệu Dịch không quan tâm cô có nói hay không, vẫn liên tục gắp thức ăn cho chỗ trống bên cạnh rồi tự nói một mình.
"Củ mài này lần trước em chê hơi mềm, lần này anh đã điều chỉnh lửa, rất giòn, em ăn nhiều vào nhé."
"Dâu tây vừa rửa em chưa ăn được bao nhiêu, không phải lần trước chính em đòi mua sao?"
"Cá vược hôm nay cũng rất ngon, em còn nhớ hồi cấp ba, mỗi khi căng tin có cá vược, em lại bắt anh đi lấy cho em không?" Nói đến đây hắn lại không nhịn được liền cười, vươn tay ra như đang chỉnh tóc cho ai đó bên cạnh, "Em cẩn thận một chút, tóc dính vào miệng rồi."
"Gần đây tóc em dài ra nhiều, ngày mai anh đưa em đi cắt nhé?"
Nam Tiểu Cẩn không thể chịu đựng nổi nữa, mọi sự vô lý, sợ hãi, thương hại đều đang kéo căng đầu óc cô, cuối cùng nó khiến cô hoàn toàn sụp đổ.
"Đủ rồi!" Cô đứng lên nói, "Bát cơm này còn nguyên, đôi đũa vẫn ở vị trí cũ, anh không nhận ra sao?"
Triệu Dịch không những không tỉnh lại, mà còn nhìn Nam Tiểu Cẩn một cách lạ lùng: "Cô đang nói gì vậy? Triều Từ rõ ràng sắp ăn xong rồi mà."
Nói xong hắn lại gắp một miếng thịt dê cho Triều Từ, nhẹ giọng nói: "Em đừng để ý cô ấy, cô ấy đang phát điên đấy."
"Rốt cuộc là em điên hay anh điên?!" Nam Tiểu Cẩn chất vấn.
"Triều Từ đã chết rồi! Cậu ấy đang nằm trong hầm băng dưới nhà anh! Chính anh đã tự tay đặt cậu ấy vào quan tài mà anh mua!"
Cô nói xong, ngồi phịch xuống như thể mất hết sức lực, cuối cùng giọng đầy bất lực, nhẹ nhàng nói: "Anh ít nhất... phải để Triều Từ yên nghỉ."
Triệu Dịch lại càng cảm thấy khó hiểu: "Tất nhiên là tôi biết cơ thể A Từ vẫn ở đó... cô nghĩ tôi điên à?"
"Hôm đó, mọi người đều nghĩ A Từ đã chết rồi. Nhưng vài ngày sau, A Từ đã trở lại, chỉ là mọi người không thấy em ấy." Hắn cười một cách ngọt ngào, "Tuy bây giờ mọi người không thấy được em ấy, nhưng đợi một thời gian nữa, em ấy sẽ trở lại với cơ thể của mình, rồi mọi người sẽ thấy em ấy. Nếu đem thiêu cơ thể, A Từ không thể trở lại được nữa, nên tôi phải bảo vệ cơ thể của em ấy."
Nam Tiểu Cẩn ngây ngốc nhìn hắn: "... Anh đã hoàn toàn điên rồi."
"Tôi điên sao? Có lẽ vậy." Triệu Dịch khẽ cười, "Nhưng tôi nhìn thấy A Từ, em ấy ngồi bên cạnh tôi, nói chuyện, cười với tôi, tôi có thể ôm em ấy, hôn em ấy... chỉ là các người không thấy em ấy mà thôi."
"Nếu tôi thật sự điên...."
"Nếu "bình thường" và "khỏe mạnh" có nghĩa là không thể nhìn thấy em ấy được nữa..."
"Thì hãy để tôi mãi mãi điên như vậy."
Triều Từ từng nói rằng: xin lỗi, tôi bệnh rồi, nhưng tôi không muốn chữa.
Đến hôm nay, Triệu Dịch mới hiểu cảm giác đó là gì, là nỗi tuyệt vọng như thế nào.
............
Nam Tiểu Cẩn rời đi như người mất hồn, bất lực không thể làm được gì.
Không ai ngăn được Triệu Dịch, vì hắn vẫn hành xử như một người bình thường, ngoại trừ việc hắn có một "Triều Từ" mà không ai nhìn thấy ở bên cạnh.
Cho đến một ngày, một người đàn ông tóc vàng gõ cửa căn hộ của hắn.
Không ai biết họ đã nói gì, chỉ biết ngày hôm sau, thi thể Triều Từ được đưa ra ngoài, chuyển đến nhà tang lễ.
Nam Tiểu Cẩn gặp lại Triệu Dịch tại đám tang của Triều Từ.
Đây là một đám tang đặc biệt, vì tro cốt của Triều Từ không được chôn mà đặt ở trước mộ.
Trong mộ chỉ có những vật dụng và quần áo của cậu khi còn sống.
Trong những lời xì xào của mọi người xung quanh, Nam Tiểu Cẩn nghe được rằng tro cốt của Triều Từ sẽ được người đàn ông tóc vàng mang về Đức.
Cô chợt nhớ lại hôm đó trong hành lang chật hẹp của khoang thuyền dưới cùng, người đó bị một người khác nắm cổ tay, dùng dao kề cổ, máu nhỏ giọt xuống thấm vào lễ phục màu trắng, nhưng người đó vẫn cười như không có chuyện gì: "Mấy ngày nữa cậu có thể sẽ gặp một người Đức, tên tiếng Trung của anh ấy là Đàn Liệt, cậu hãy nói với anh ấy... mà thôi vậy."
Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông tóc vàng ở trong đám đông.
Anh đứng trước mộ, bất động, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên những tia máu.
Một lúc sau, cô thấy anh ngồi xuống, vuốt ve hộp tro cốt màu đen, miệng mấp máy nói gì đó.
Anh nói: xin lỗi.
Xin lỗi... có vẻ như mọi người đều đang nói lời này.
Nam Tiểu Cẩn sững sờ đứng đó, không quay đầu lại cho đến khi trong đám đông lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
Là Triệu Dịch.
Hắn mặc bộ đồ giống hệt ngày cưới hôm đó, đeo chiếc nhẫn mà hắn chưa kịp trao.
Mặt hắn không lộ một chút buồn bã, thậm chí trong mắt hắn còn ánh lên ý cười.
Triệu Dịch chậm rãi đi tới, cúi xuống trước mộ, lấy từ trong áo vest ra một chiếc hộp nhỏ. Trong đó là một chiếc nhẫn giống hệt với chiếc đeo trên tay hắn.
Hắn đặt chiếc nhẫn ở trước mộ, cuối cùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên bức ảnh của Triều Từ được khắc trên bia.
Nam Tiểu Cẩn cảm thấy mình nên thở phào nhẹ nhõm.
Vì Triệu Dịch cuối cùng đã tỉnh lại từ cơn điên, và chấp nhận sự thật rằng Triều Từ đã chết.
Nhưng trái tim cô vẫn bị bóp chặt, đau đến mức không thể nói nên lời.
Đám đông lại nhường đường, Nam Tiểu Cẩn nhìn thấy một người đàn ông mặc đường trang màu trắng.
Cô không thể đoán được tuổi của người này, nhìn bề ngoài có vẻ không quá ba mươi, nhưng trên người lại mang theo vẻ uy nghiêm của người đứng đầu đã lâu.
Nam Tiểu Cẩn chưa từng gặp Hoắc Nghi Ca, dù đã nghe nhiều về người đứng đầu nhà họ Hoắc.
Khi Hoắc Nghi Ca bước tới, biểu cảm của Triệu Dịch và Đàn Liệt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Sao ông dám đến đám tang của em ấy?" Đàn Liệt bước lên chặn gã.
"Tôi mang hoa đến cho cậu ấy." Gã giơ bó hoa cúc trắng lên, "Tặng xong tôi sẽ đi."
Người luôn kiêu ngạo như Hoắc Nghi Ca vậy mà lúc này lại mang chút cầu xin khi đối mặt với Đàn Liệt.
Đàn Liệt nhìn gã hồi lâu, cuối cùng cũng nhường đường.
Hoắc Nghi Ca từ từ bước qua, chỉ trong chưa đầy một tháng, gã đã tiều tụy đi rất nhiều, dáng vẻ thẳng tắp ngày nào giờ đã hơi còng xuống.
Gã đặt bó hoa cúc trắng trước mộ Triều Từ, khi đứng lên lại theo thói quen ưỡn thẳng lưng.
Gã có nhiều điều muốn nói, nhưng khi đứng trước mộ Triều Từ lại không thể nói lời nào.
"Tặng xong thì mau cút đi." Đàn Liệt ở bên cạnh lạnh giọng nói, thậm chí định kéo gã ra ngoài.
Từ khi Hoắc Nghi Ca lên nắm quyền nhà họ Hoắc ở tuổi hai mươi hai đến nay, chưa từng có ai có thể làm gã rơi vào thế yếu, nhưng lúc này trông gã có vẻ thê thảm.
"Để tôi nói thêm một câu với Tiểu Từ." Gã nói với Đàn Liệt.
Đàn Liệt nhìn chằm chằm gã, không tỏ rõ thái độ.
Hoắc Nghi Ca quay lại nhìn Triều Từ, giọng khàn khàn nói: "Nếu có kiếp sau..."
"Ta sẽ tránh xa em, được không?" Đôi mắt của gã đỏ lên, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi nói chuyện lại run rẩy như sắp khóc.
Nhưng dáng vẻ đáng thương của gã lại không nhận được sự thương cảm của Đàn Liệt, anh vẫn lạnh lùng nói: "Cút đi."
Gã đàn ông quyền lực, kiêu ngạo này cuối cùng chỉ có thể rời đi với đôi mắt đỏ bừng, hai vai còng xuống, bước chân lảo đảo.
Khi đám tang kết thúc, Triệu Dịch vẫn ngồi bên mộ.
Nam Tiểu Cẩn cũng không rời đi.
Cô ở lại với hai người này, đợi đến khi trời tối rồi lại rạng sáng.
Khi tia sáng chiếu lên ngôi mộ, cuối cùng Đàn Liệt cũng cử động.
Anh tiến lên, ôm hộp tro cốt của Triều Từ, nói một câu: "Tôi đưa em ấy đi."
Lúc này, hai mắt của Triệu Dịch đỏ bừng, môi trắng bệch, đôi chân không thể chịu nổi trọng lượng của cơ thể hoặc không thể chịu đựng nổi nỗi đau này mà khuỵu xuống trên nền cỏ.
Đàn Liệt nghe thấy tiếng động, cũng nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Triệu Dịch.
Nhưng anh không quay đầu lại, ôm hộp tro cốt nặng nề, rời đi dưới nắng sớm.
Nước mắt của Nam Tiểu Cẩn rơi đầy mặt, cô đau không thể nói nên lời.
Nhưng cô không có quyền gì để ngăn cản Đàn Liệt, hoặc an ủi Triệu Dịch, cô chỉ có thể chệnh choạng rời khỏi nơi này.